Yến Thu Nguyệt kinh ngạc ngây ra.
Tống Địa Lạnh lùng cười, nói không chừng Lục Nguyên sớm chuẩn bị kiếm pháp này rồi, hơn nữa kiếm pháp cấp sáu không tính có gì hay ho. Mình tổng cộng sáng tạo kiếm pháp một trăm bộ, ngươi mới tạo ra một bộ bình thường mà thôi. Tống Địa cười nhạt, Yến Thương Thiên cuồng, nhưng Yến Thương Thiên dậy ra Lục Nguyên càng thêm cuồng vọng, so với Yến Thương Thiên càng khiến người chán ghét.
Lục Nguyên cười hì hì, lại giơ tay lên, lấy ra một bình rượu, bình này là tuyết tửu, đồn rằng lấy nước tuyết đọng trên núi, sau đó là các tài liệu quý giá trên tuyết sơn nhưỡng thành, rượu khá là quý. Lục Nguyên uống loại rượu này, rượu vào miệng rất lạnh nhưng có cảm giác mát lạnh lạ thương.
Huống một hơi bình rượu, Lục Nguyên mắt say lờ đờ nhìn nhân thế, tay cầm bút lông, ở trên giấy vẽ ra một loạit kiếm pháp. Những kiếm pháp như tuyết bay, vừa lạnh vừa phiêu. Dù kiếm pháp vẽ trên giấy nhưng người bên cạnh đều như tiến vào băng giá.
Lục Nguyên liền một hơi bốn mươi chín chiêu, trong bốn mươi chín chiêu có tuyết bay từ trên trời xuống, có tuyết rơi đầy sương, tuyết lớn liên tục rơi, tuyết đọng đầy núi, bông tuyết như băng, băng tuyết tan, mỗi chiêu đều vô cùng tinh diệu. Liên tục vẽ xong bốn mươi chín chiêu, Lục Nguyên cười cười, tổng kết bộ kiếm pháp này, ở trên giấy viết xuống bốn chữ Phi Tuyết kiếm pháp.
Cái này!
Người bên cạnh đều nhìn sang.
Mỗi người đều hiểu kiếm, chỉ cần nhìn bộ Phi Tuyết kiếm pháp hơi suy ngẫm liền hiểu đó là kiếm pháp cấp bảy.
Nếu nói kiếm pháp cấp sáu có thể vẽ xong trong khoảnh khắc, kiếm pháp cấp bảy cũng cùng thời gian thì hơi khó tin, dù sao đấy cũng là kiếm pháp cấp bảy. Luyện kiếm pháp cấp bảy không tính việc khó khăn, nhưng muốn sáng tạo kiếm pháp cấp bảy thì hêtswcs khó khăn. Giống như Yến Thu Nguyệt có tu vi hỗn động cảnh nhị tầng, nhưng nàng chỉ sáng tạo một bộ kiếm pháp cấp bảy mà thôi, đây còn là vì ở tình huống rất tình cờ mới tạo ra, chứ bình thường không thể làm được. Bộ kiếm pháp cấp bảy đó không biết bao gồm bao nhiêu tâm huyết của nàng, thế mà giờ Lục Nguyên một hơi sáng tạo ra.
Tống Địa cũng ngây ngẩn, xem ra Lục Nguyên cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên, chỉ là vậy mà muốn khiêu chiến mình thì hơi sớm, quá cuồng vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tay Lục Nguyên lại lật, lấy ra một bình rượu. Bình rượu này khá là tinh xảo, có tên là bích lạc tửu. Bích lạc bích lạc, màu rượu là xanh ngọc, vào miệng rất thuần. Bây giờ Lục Nguyên đang ý quá cuồng, cầm lấy rựu màu ngọc rót vào miệng, rất là đã ghiền.
- Rượu ngon!
Lục Nguyên quát dài, ném bình rựou không đập xuống đất.
Rồi bàn tay cầm bút điên cuồng viết.
Dưới bút của Lục Nguyên kiếm pháp chẳng hề điên cuồng, đâu chỉ là không điên cuồng, thật như mây bay nước chảy. Không, không đúng, không phải nước chảy mà là bích thủy. Trên giấy Lục Nguyên vẽ, mọi người cảm giác như có một người múa kiếm đang múa bích thủy vậy.
Bích thủy trông như nhu nhược lại ẩn chứa cảm giác thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng giả mang mang giai bất kiến.
Lục Nguyên vẽ xong kiếm pháp cũng nhanh chóng đặt tên cho các chiêu, tốc độ rất nhanh.
Bích Thủy Vô Tung, Bích Thủy Lưu, Thượng Cùng Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền, Lưỡng Giả Mang Mang, vân vân các chiêu thức đều viết trên giấy. Liên tục vẽ sáu mươi mốt chiêu xong Lục Nguyên ngừng lại, ở phái sau viết xuống tên bộ kiếm pháp này Bích Lạc kiếm pháp. Hóa ra là Bích Lạc kiếm pháp.
Người ở bên cạnh xem đều cảm thấy cái tên rất thích hợp kiếm pháp kia.
- Đây là...kiếm pháp cấp tám.
- Tuyệt đối là kiếm pháp cấp tám.
- Nhanh vậy đã sáng tạo ra kiếm pháp cấp tám?
Người bên cạnh bàn tán xôn xao. Yến Thu Nguyệt khó tin nhìn Lục Nguyên. Vị Lục sư đệ này mạnh quá đáng đi? Kiếm pháp cấp tám thế mà khoảnh khắc hoàn thành, cái này đâu chỉ là kỳ, kỳ đến cực điểm. Tống Địa sắc mặt khó xem, gã kinh sợ phát hiện mình có khả năng thua. Tuy trước khi kiếm pháp bắt đầu sáng tạo kiếm pháp gã cho rằng mình tuyệt đối không thua được, nhưng nay sự thật bày trước mắt, Lục Nguyên biểu hiện biến thái quá.
Ở bên cạnh Nhất Kiếm Bi Dung Thái Sử Bi đột nhiên nói:
- Bình rượu thứ nhất là hầu nhi tửu, cho nên sáng tạo Linh Hầu kiếm pháp. Bình rự thứ hai là lấy tuyết sơn làm tài liệu, cho nên sáng tạo Phi Tuyết kiếm pháp. Bình rượu thứ ba màu ngọc bích, cho nên sáng tạo Bích Lạc kiếm pháp.
Thái Sử Bi quanh năm bi khổ, vì tình bị thương, nhưng bản thân gã là rượu đạo đại sư, dù không uống ở bên cạnh ngửi cũng ra loại rượu Lục Nguyên uống.
Người bên cạnh nghe Thái Sử Bi nói rung động đến câm nín.
Khoảnh khắc sáng tạo ra kiếm pháp cấp sáu, cấp bảy, cấp tám đã đủ kinh người rồi, bây giờ Lục Nguyên không chơi kiểu đó, hắn là uống rượu gì thì sáng tạo kiếm pháp loại hình tương ứng, đây là tài tình cỡ nào, thật chính là không câu nệ giới hạn, tùy tiện sáng tạo kiếm pháp. Nghĩa là Lục Nguyên muốn kiếm pháp loạị là có thể sáng tạo cái đó.
Nghe Thái Sử Bi nói vậy, mọi người biến sắc mặt, họ hoàn toàn bị chấn kinh, dù là Tống Địa cũng bị rung động. Tống Địa phát hiện mình ở mặt sáng tạo kiếm pháp kém xa Lục Nguyên. Tại sao? Tại sao người tên Yến Thương Thiên dạy ra sẽ có thiên phú sáng tạo kiếm pháp như vậy?
Nhưng đến bây giờ Tống Địa vẫn không cho rằng mình thua, vì gã có bốn ngàn tám trăm ba mươi lăm điểm, cái này phải sáng tạo kiếm pháp rất nhiều bộ, gã không tin trí tuệ của Lục Nguyên không khô kiệt, dù gì con người trí tuệ có hạn.
Tống Địa nghĩ vậy là vì mỗi sáng chế ra một bộ kiếm pháp số điểm đều không cao mấy, dù là kiếm pháp cấp tám cũng chỉ khoảng một trăm đến năm trăm điểm.
Còn kiếm pháp cấp chín, Tống Địa không cho rằng Lục Nguyên có thể sáng tạo ra được. Dù sao kiếm pháp cấp chín khó khăn hơn kiếm pháp cấp tám rất nhiều lần. Mấy trăm năm qua Tống Địa chỉ sáng tạo ra một kiếm pháp cấp chín mà thôi.
Thật ra bây giờ người bên cạnh, bao gồm cả Thái Sử Bi đều mong chờ Lục Nguyên tiếp theo sẽ sáng tạo kiếm pháp gì.
Kiếm pháp cấp chín, cái này khó khăn quá lớn.
Lục Nguyên lại lấy ra một bình rượu, đây là ngũ hành rượu. Ngũ hành rượu khá là quái, rượu bình thường chỉ có một vị, rượu này có tới năm vị, là Lục Nguyên lấy từ chỗ sư phụ Thái Sử Không, giờ sung sướng uống. Nhưng lần này uống rượu hắn không uống nhanh như trước.
Đến kiếm pháp cấp chín, Lục Nguyên không khả năng chớp mắt hoàn thành, cần thời gian suy nghĩ.
Rốt cuộc phải suy nghĩ, nếu cứ đều là không cần suy nghĩ thì quá nghịch thiên rồi. Tuy nhiên hắn nghĩ không bao lâu, tối đa một nén hương thì Lục Nguyên uống ngụm rượu cuối, ném bình rỗng, bắt đầu vẽ xuống bộ kiếm pháp trên giấy.
Bộ kiếm pháp này tổng cộng năm chiêu.
Chiêu thứ nhất, Đoạn Thủy Lưu. Đoạn Thủy Lưu tuy chỉ có một chiêu nhưng trong đó cực kỳ huyền diệu, chất chứa không biết bao nhiêu biến đổi, chỉ riêng chiêu kiếm pháp này đủ khiến người cómaựt luyện tập một đoạn thời gian.
Chiêu thứ hai, Phân Kim Chiêu, cũng là một chiếun hưng trong một chiêu có vô cùng cát.
Đến lúc này thì mọi người càng trông chờ chiêu thứ ba. Lục Nguyên hơi khựng lại rồi viết ra chiêu thứ ba.
Chiêu thứ ba Liệt Thố Phá, chiêu này tràn ngập bá khí vô cùng, diễn sinh ra biến đổi vô tận.