Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 600: Kiếm Thánh (hạ)

Đỉnh đầu lão xuất hiện một khối đá bất quy tắc, mặt tảng đá tỏa ra hơi thở hồng hoang.

Hồng là từ viễn cổ thiên địa sơ khai thì nước chảy, cùng với trong dòng nước đủ các dạng hồng thú.

Hoang là viễn cổ thiên địa sơ khai thì mặt đất cùng với trên đất đủ các loại hoang thú.

Hơi thở hồng hoang này đối với người khác không có ảnh hưởng gì. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhưng có tác dụng khắc chế tời sinh với kiếm.

Hồng hoang thạch coi như là phẩm cấp cao, Mạc Dã Vương lấy ra hồng hoang thạch, nhiều người Hoa Sơn cảm giác mình không đứng vững được. Bây giờ người Hoa Sơn mới biết, không nói đến trung ương thiên triều, dù là nam cảnh cũng có cường quốc đáng sợ đến vậy. Chỉ một tảng đá đã đè ép mọi người không nhúc nhích nổi, đáng sợ biết bao.

Nguy rồi! Vô cùng nguy cấp! Chưởng môn mạnh mẽ luôn là kiếm thuật, nhưng bây giờ kiếm thuật của hắn bị hồng hoang thạch áp chế. Người Hoa Sơn người có kiến thức có nghe chút chút truyền thuyết về thủy hồng hoang áp chế kiếm, nay hồng hoang thạch xuất hiện, dường như đã là ngàn cân treo sợi tóc.

Mạc Dã Vương tràn đầy tức giận cười to:

- Lục Nguyên, bây giờ hồng hoang thạch hiện ra, ngươi ngoan ngoãn nhận cái chết đi!

Lão lần thứ hai giơ tinh phách Độc Tú phong, bỗng vỗ hướng Lục Nguyên, lấy lực lượng hỗn động cảnh vỗ xuống. Thực ra Mạc Dã Vương nghĩ rằng thực lực của mình đối phó Lục Nguyên tầm thường là chuyện dễ như chơi, nhưng lão sợ ra ngoài ý muốn cho nên trước đó có tìm hồng hoang thạch khắc chế người dùng kiếm.

Bây giờ sát chiêu đã dùng đến.

Lục Nguyên, hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.

Lục Nguyên, ta nhất định sẽ giết ngươi chín mươi chín lần, để ngươi luân hồi chín mươi chín đợt vẫn sợ ta. Không, không đúng, dưới tay ta, ngươi không có cơ hội luân hồi! Mạc Dã Vương ở trong lòng điên cuồng rống.

Lực lượng hỗn động cảnh đột nhiên vỗ xuống, nhưng tay Lục Nguyên vỗ đâm ra một kiếm, chẳng ngờ lần thứ hai tinh phách Độc Tú phong bị bật ra.

Đây là sao?

Dưới tình huống cảnh giới kiếm hoàng bị áp chết, Lục Nguyên đại đạo cảnh thập tầng dựa vào cái gì có thể chặn một kích của hỗn động cảnh nhất tầng chứ? Kết quả nên là Lục Nguyên dễ dàng bị đập chết mới đúng, đây rốt cuộc là tại sao? Mạc Dã Vương khó hiểu, mắt lão như lửa ma trơi nhìn Lục Nguyên.

Lục Nguyên nhẹ nhàng một kiếm chặt Độc Tú phong. Lục Nguyên cau mày, dùng ánh mắt lạ lùng nhìn hướng Mạc Dã Vương.

Hắn nói:


- Mạc Dã Vương, ta rất lấy làm lạ, rốt cuộc là ai nói cho ngươi ta là cảnh giới kiếm hoàng?

Không phải cảnh giới kiếm hoàng thì là cái gì?

Câu nói của Lục Nguyên có ý gì?

Hắn là cảnh giới kiếm vương? Không thể nào, lúc trước hắn biểu hiện ra thực lực không phải cảnh giới kiếm vương, hơn nữa hồng hoang thạch có thể áp chế cảnh giới kiếm hoàng thì đương nhiên có thể áp chế cảnh giới kiếm vương, cảnh giới kiếm hầu.

Không lẽ...cảnh giới kiếm thánh!?

Không khả năng!

Nguyên nam cảnh không một ai là cảnh giới kiếm thánh, sao có thể là cảnh giới kiếm thánh chứ.

Lục Nguyên đâm ra một kiếm, nhát kiếm rạch nát hư không, lấy tư thế cực kỳ huyền diệu đâm hướng Mạc Dã Vương. Đối diện một kiếm của Lục Nguyên, hỗn động cảnh Mạc Dã Vương có cảm giác khó thể đón đỡ. Cái này là sao? Đại đạo cảnh thập tầng không khả năng địch lại hỗn động cảnh, dù là cảnh giới kiếm hoàng cũng không khả năng, chẳng lẽ thật sự là cảnh giới kiếm thánh?

Mạc Dã Vương quát to:

- Không, ngươi không thể nào là cảnh giới kiếm thánh!

- Ngươi cảm thấy không thể nào vậy ta biểu hiện cho ngươi xem vậy.

Lục Nguyên lắc đầu, nói:

- Thật không may, ta chính là cảnh giới kiếm thánh.

Lục Nguyên hời hợt chẳng thèm để ý nói:

- Dưỡng Ngô linh kiếm, lão bằng hữu, cùng ta đi gặp hỗn động cảnh này, để hắn biết thực ra hỗn động cảnh không có gì ghê gớm ta là đại đạo cảnh thập tầng có thể đập bẹp hỗn động cảnh này.

Kiếm thánh!

Lục Nguyên nói hắn là kiếm thánh.


Trước thủy kính thuật, tất cả người Đại Dung hoàng thành đều chấn động.

Mới rồi kiếm thuật nhất tuyến thiên đã khiến mọi người bị rung động nhiều.

Kết quả Lục Nguyên không làm người kinh chết không bỏ qua, tự xưng là kiếm thánh.

Hắn có biết kiếm thánh là cái gì không?

Ở vùng nam cảnh này, mọi người biết được cường giả mạnh nhất đương nhiên là kiếm hoàng, hơn nữa kiếm hoàng cực kỳ hiếm hoi, năm ngón tay đếm hết. Mỗi một người tu thành kiếm hoàng đều là kinh thiên động địa.

Còn về kiếm thánh, đó là cái gì vậy? Mọi người gặp qua chưa?

Trong nhiều thủ lĩnh có mặt, có một số đi qua trung ương thiên triều, đừng nói là nam cảnh vùng quê, coi như là trung ương thiên triều cũng không có nhiều kiếm thánh. Mỗi một kiếm thánh ở trong trung ương thiên triều không biết kinh thiên động địa cỡ nào, đó là nói khoa trương chút nhưng muốn nói uy chấn một phương cũng không có. Tại trung ương thiên triều, có thể uy chấn một phương không đơn giản.

Bây giờ Lục Nguyên lại tự xưng là kiếm thánh.

Hắn có biết kiếm thánh là cái gì không?

Sắc mặt Nạp Lan Đức khó coi, nhưng khẽ phun hai chữ:

- Nhãi ranh.

Gã thật tình không tin Lục Nguyên sẽ là kiếm thánh, làm sao cũng không khả năng.

Trác Lăng Vân cũng lắc đầu, Lục Nguyên không có khả năng tới kiếm thánh, đây chính là kiếm thánh!

Dưới kiếm thần chính là kiếm thánh.

Kiếm thần là mờ ảo, kiếm thánh cơ bản là cường giả nhất kiếm đạo, dù có chia ra vài thiết tắc kiếm thánh, tuy rằng nhị thiết tắc kiếm thánh là cấp thấp nhất, nhưng kiếm thánh chính là kiếm thánh, nhị thiết tắc kiếm thánh cũng là đẳng cấp cao rồi. Nếu thật sự là kiếm thánh, vậy khiến bao nhiêu quốc của phải nhìn lên.

Trong Thiên Vân Sơn, Mạc Dã Vương biểu tình nghiêm túc rồi lập tức bật cười tràng dài.

- Kiếm thánh, ha ha, ngươi dám nói mình là kiếm thánh hả? Quá nực cười. Có lẽ ngươi không biết kiếm thánh là như thế nào, cười chết ta.

Lục Nguyên nhìn Dưỡng Ngô linh kiếm trong tay mình, hời hợt nói:

- Mạc Dã Vương, có lẽ ngươi hiểu nhầm một điều, ta nói cho ngươi ta là kiếm thánh chỉ là nói để ngươi biết thôi, ngươi tin hay không chẳng liên quan gì ta, dù sao trong chiến đấu ngươi sẽ thấy được.

Lục Nguyên nhất kiếm, đánh ra. Một kiếm vung ra, bình đạm thản nhiên, nhưng mặt sau ẩn chứa mùi luân hồi, dường như trong không trung có hai khí sinh tử vờn quanh thân kiếm, làm ra cân bằng huyền diệu hoàn chỉnh tấn công Mạc Dã Vương. Mạc Dã Vương thấy một kiếm thế đến cực kỳ sắc bén, ngự tinh phách Thiên Đài phong chắn.

Lục Nguyên lại ra một kiếm, nhát kiếm chỉ hướng ngực Mạc Dã Vương. Mạc Dã Vương vốn định tấn công nhưng phát hiện không thể chặn được chiêu công kích của Lục Nguyên, chỉ sợ lão sẽ chết dưới kiếm này, thế là lão lại phòng thủ. Lão thầm nghĩ, đợi phòng xong chiêu này nhất định phải tấn công.

Mạc Dã Vương bị tấn công liên tiếp hai chiêu định phản kích, kết quả Lục Nguyên ra chiêu thứ ba, nhát kiếm này lão không định chặn nhưng một kiếm như nhìn thấy sơn thủy, đâm phá tinh phách sơn phong, khiến lão kinh sợ vận dụng Nguyên Dã Tam Biến thân pháp, nhanh chóng né sang bên.

Lão né qua, kiếm pháp của Lục Nguyên đánh tay, luôn đuổi theo. Mạc Dã Vương bất đắc dĩ lấy ra một pháp bảo chặn, một kiếm Lục Nguyên đánh vào pháp bảo, dường như bị chặn. Nhưng Mạc Dã Vương phát hiện, một kiếm Lục Nguyên cực kỳ quái dị, dường như nhìn thấu điểm yếu ớt của pháp bảo, nếu là một kiếm thì không sao, tới mười kiếm thì pháp bảo chắc chắn tan vỡ.