Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 580: Lại vào Kiếm quyển (hạ)

Thần niệm Lục Nguyên quay trở về, mới rồi là cái gì? Đó là ngọn nguồn vạn ác. Nếu không phải sâu trong đầu mình phút cuối nhớ lời của sư phụ Lý Nguyên Bạch, nếu thần trí không kiên định thì e rằng đã chìm trong vực sâu vạn ác rồi. Mới nãy quá đáng sợ.

Lục Nguyên định có rảnh sẽ đi tàng thư thành trì tra xém chỗ mới rồi rốt cuộc là cái gì? Thân hình to lớn tội ác ấy là gì? Trung ương thiên triều vô cùng rộng lớn, có đủ loại việc lạ, có các quái vật.

Lúc này trên đỉnh đầu Lục Nguyên bềnh bồng một tấm phù chú to lớn nhưng lập tức bị thiên địa pháp tướng hấp thu. Thiên địa pháp tướng tối đi, dường như tràn ngập hơi thở tà ác rồi lập tức biến bình thường lại. Ác chi thượng cổ pháp tắc muốn làm loạn, nhưng trong đó chẳng những có luân hồi còn có ba loại thiên địa pháp tắc có thể cùng cấp với nó.

Đây là thiên địa pháp tắc thứ năm mươi lăm, cùng lúc đó mình học xong một trong bốn loại kiếm ý khó nhất, cách cửu âm cửu dương còn kém bốn kiếm ý thiên, thiện, quang, ám.

Mười một ngày sau, rốt cuộc đến ngày tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển.

Lục Nguyên vì một ngày này đã chuẩn bị lâu đến tám năm.

Bây giờ rốt cuộc đi rồi.

Lục Nguyên hít sâu một hơi, kiếm ý quái vật, ngươi đợi đấy, ta đến đây.

Tám năm mài kiếm chỉ vì một nhát.

Ngươi hãy ngoan ngoãn rửa sạch cổ chờ đi.

Kiếm Cực Sơn, trong cung điện trống rỗng đã đứng vài người.

Những người này đều đến tham gia tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển mười năm một lần, hiếm khi có thể hấp thu kiếm ý, làm sao không đi cô động một chút chứ?

Môn hạ các đại chí tôn lần lượt đến, họ tới đây tất nhiên không thể thiếu bàn tán một số việc, rồi tự nhiên chuyển đề tài lên người Lục Nguyên hiện nay. Ai kêu bây giờ dưới hỗn động cảnh, danh tiếng lớn nhất không chút ngi ngờ chính là Lục Nguyên.

- Nghe nói Lục Nguyên đó chỉ bình thường thôi.

- Thì đó, hắn không tính là tuyệt thế thiên tài cái gì, ở đại đạo cảnh thập tầng kẹt tám năm còn chưa đột phá đến hỗn động cảnh nữa.

- Sư huynh Hiên Viên Lệnh của chúng ta nghe nói sắp đột phá hỗn động cảnh rồi, Lục Nguyên chỉ là thế thôi. Đợi Hiên Viên Lệnh sư huynh tới hỗn động cảnh, đến khi đó là ngày thê thảm của Lục Nguyên, ha ha ha.


- Đúng vậy, không có gì ghê gớm cả.

Người của phái Hiên Viên chí tôn đều đang xôn xao.

Tám năm nay Lục Nguyên vẫn chưa đột phá hỗn động cảnh, khiến đám người họ giảm bớtn hiều áp lực.

- Hừ, Lục Nguyên này cũng chẳng có gì ghê gớm, không cần Hiên Viên Lệnh sư huynh ra tay, sợ là trong tay ta hắn có thể chống nổi.

Người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi hoàng mi. Người người đàn ông trẻ tuổi này dù có lên tiếng hay không thì trong xương cốt toát ra tà khí. Người này tên là Diệp Khiêu, là thiếu chủ một môn phái. Môn phái kia nhờ cậy quan hệ, đưa gã đến Kiếm Môn tu hành, bái dưới tay Hiên Viên chí tôn. Người này thực lực mạnh mẽ, có thực lực cỡ đại đạo cảnh thập tầng, không kém gì đám Thượng Quan Sát, có bộ dáng tiểu lãnh tụ rồi.

Khi gã đi tới Kiếm Môn là bảy năm trước, chưa có cơ hội nào gặp mặt Lục Nguyên, chỉ nghe nhiều truyền thuyết về hắn.

Nhưng tám năm qua Lục Nguyên luôn im lặng, vậy nên gã không thèm đặt hắn vào mắt.

- Danh tiếng lớn chưa chắc hữu dụng, người này chưa chắc mạnh bao nhiêu.

Diệp Khiêu cười tà nói:

- Lục Nguyên này tài hoa bây giờ dừng bước nơi đây, người như vậy chắc chắn chỉ trở thành đá kê chân cho Diệp Khiêu ta thành danh thôi.

Diệp Khiêu hừ lạnh nói:

- Ta sớm muốn so với Lục Nguyên, xem coi hắn ở trong tay ta có thể đi bao nhiêu chiêu.

- Phải không?

Vang lên thanh âm, một người đàn ông áo xanh bước vào trong.

Khi thanh y nam tử đi vào cung điện, bình thường nhóm Thượng Quan Sát, Kiếm Văn Hào cuồng bá vô cùng đột nhiên tập thể rất căng thẳng.


Không sai, tám năm nay Lục Nguyên luôn im lặng, rất nhiều người nói hắn tiêu hao hết tài hoa, chỉ là kẻ bình thường.

Nhưng năm đó Lục Nguyên đánh xuống danh tiếng nổi như cồn dù cách tám năm vẫn khiến họ vô cùng kinh sợ.

Lục Nguyên nhìn Diệp Khiêu. Diệp Khiêu bỗng chốc hơi căng thẳng, đây là người liên tục thắng ba vạn được xưng là thiên tài kiếm đạo, dù tám năm hơi lắng đọng những vẫn tràn đầy áp lực. Tuy nhiên, Diệp Khiêu thầm nghĩ trong Kiếm Môn hắn sẽ không dám giết mình, chỉ cần mình ở dưới tay hắn chống nhiều chiêu chút coi như thành tiểu danh rồi.

Lỡ đâu vô cùng may mắn thắng Lục Nguyên thì mình có đường tắt thành danh, một phen nổi danh ngàn châu biết.

Diệp Khiêu nghĩ như vậy mặt mày hớn hở.

Vào lúc này, Lục Nguyên nhìn qua.

Diệp Khiêu cũng chẳng tỏ ra yếu thế trừng lại, gã thầm cười như điên, ai sợ ai?

Nhưng lập tức một luồng kiếm quang từ mắt Lục Nguyên bắn tới. Đó là kiếm quang sáng cỡ nào chứ. Diệp Khiêu chưa từng nghĩ đến từ mắt Lục Nguyên có thể bắn ra kiếm quang, hơn nữa kiếm quang này hết sức đáng sợ. Diệp Khiêu rút kiếm, không ngừng chắn ánh mắt Lục Nguyên phát ra kiếm quang. Nhưng kiếm quang kia đâu dễ bị chắn? Luồng kiếm quang đuổi theo Diệp Khiêu, không ngừng đuổi, gã không ngừng biến chiêu biến chiêu, chắn chiêu chắn chiêu, nhưng một thức kiếm quang thật sự quá đáng sợ.

*Bốp!* một tiếng, Diệp Khiêu đã bị kiếm quang đâm trúng, liên tục hộc búng máu. Một chiêu! Chỉ vẻn vẹn một chiêu, dùng mắt phát ra một chiêu, Diệp Khiêu liền bị đánh bại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Người bên cạnh kinh ngạc đến không thể tưởng tượng ra.

Tám năm nay thực lực Lục Nguyên lại có tiến cảnh, đáng sợ như thế.

Lục Nguyên lạnh nhạt hừ một tiếng, nói:

- Ngay cả mắt ra phát ra một chiêu cũng không ngăn được mà dám cuồng ngôn? Đúng là buồn cười.

Dùng mắt phát ra kiếm quang là tám năm nay hắn rảnh quá luyện một bộ Nhãn Thần kiếm pháp. Tùy ý một kiếm có thể đánh bại Diệp Khiêu, việc này khó với người khác nhưng đối với Lục Nguyên thì không tính cái gì.

Ông lão Công Dương Bàn lưng khòm bước ra từ bóng tối, nói:

- Được rồi, các ngươi đã ra hết, vậy bây giờ bắt đầu đi.

Đỉnh chóp cung điện chậm rãi xuất hiện một bức họa, trong tranh có thể thấy núi cực cao hùng vĩ, có thể thấy thành trì to vô cùng, có thể thấy sông lớn nước xiết không ngừng chảy, có thể thấy từng gốc cây, có thể thấy muôn hình muôn vẻ phong cảnh, như là một thế giới thu nhỏ, chẳng qua không có sinh linh.

Đây chính là tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển.

Lục Nguyên cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu quan sát kiếm quyển này. Bức kiếm quyển cần lĩnh ngộ ba loại kiếm ý mới có thể bị kiếm quyển hút vào trong.

Ánh mắt Lục Nguyên nhìn một góc trong bức tranh, tranh lớn vô cùng, hắn tìm một góc bông tuyết ngừng bay. Giờ phút này dưới đất có lớp băng dày, cây đọng nhũ băng, là tình hình mùa đông. Lục Nguyên nhớ lại sương chi kiếm ý, băng chi kiếm ý, hàn chi kiếm ý, tuyết chi kiếm ý của mình, thật nhiều kiếm ý nhập vào óc. Những kiếm ý ở trong đầu mình như biến thành một chữ đông to lớn. Lục Nguyên hiểu, bây giờ hắn đã luyện thành đông kiếm ý, đây là kiếm ý thứ năm mươi sáu.

Ngộ đông kiếm ý xong hắn thấy trong bức tranh, dưới băng tuyết dường như có một ít động vật nhỏ bị thời gian đông lại. Những động vật nhỏ bị che giấu đi, nếu không thì e rằng bị trời đông đóng băng chết rồi. Đông giá rét sao mà không núp đi được. Bây giờ Lục Nguyên hiểu bản ý của tàng kiếm ý. Vì sau này xuân đến càng nhiều sức sống cho nên phải giấu, đó là ý nghĩa của tàng kiếm ý.