Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 544: Hoàng Diện lão giả (hạ)

Không sai, các ngươi là đội tinh anh, nhưng trừ người Đan Dược Văn Minh không đến tầng thứ tư, người Đan Dược Văn Minh tập trung ở tầng thứ năm, tức là nói cạnh tranh tầng thứ tư còn có bốn trăm người. Ba đội tinh anh các ngươi tổng cộng sáu, bảy chục người nhưng kẻ khác không phải bình phong đứng đó, họ cũng đang tìm Tiểu Hỗn Động Thạch.

Tiểu Hỗn Động Thạch tổng cộng chỉ năm mươi viên. Hoàng Diện Lão Giả lại bói, phát hiện la bàn biểu hiện là:

- Phó Dịch năm viên, Diệp Cơ Phát bốn viên, Tống Duy Nhất năm viên, Lục Nguyên năm viên.

Xem tình hình này, Hoàng Diện Lão Giả rốt cuộc ra quyết định:

- Chúng ta xuất phát đi, nhưng lúc này đừng trêu vào Lục Nguyên Kiếm Môn, chắc có gì đó quái lạ.

Một mình tìm Tiểu Hỗn Động Thạch mà tốc độ có thể sánh bằng đội tinh anh, quá kỳ dị, kỳ đến Hoàng Diện Lão Giả không dám tìm Lục Nguyên gây chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Năm viên!

Lục Nguyên nhìn Tiểu Hỗn Động Thạch trong tay, mình đã được đến năm viên Tiểu Hỗn Động Thạch, xem ra coi như trước tiên hoàn thành nhiệm vụ. Tiểu Hỗn Động Thạch chỉ năm viên có tác dụng, mặt sau thì vô dụng rồi. Tuy nhiên không phải nói mình không cần tìm Tiểu Hỗn Động Thạch tiếp. Tiểu Hỗn Động Thạch ở bên ngoài có giá trị khá cao.

Sự thực tất cả thứ có thể đến hỗn động cảnh đều có giá trị rất cao, cho dù mình không cần thì đi đổi linh mạch nhị cấp trở về cũng không tệ. Tuy nhiên, Lục Nguyên phát hiện dù mình có địa kiếm ý trợ giúp nhưng phát hiện Tiểu Hỗn Động Thạch ngày càng khó khăn. Tại tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên càng lúc càng ít Tiểu Hỗn Động Thạch.

Đúng rồi!

Lòng Lục Nguyên bỗng máy động, phát động địa kiếm ý. Hắn bỗng phát hiện mình chui xuống mặt đất, dường như dung nhập vào đất, đây chính là địa độn thuật! Sau khi học xong địa kiếm ý, Lục Nguyên có thử phát hiện học địa kiếm ý rồi kèm theo một địa độn thuật. Địa độn thuật khá thú vị.

*Vèo!*

Lục Nguyên chui xuống càng sâu, ở trong đất đi qua đi lại cũng vui, tiếc là đi trong đất có khuyết điểm lớn nhất là bốn phía toàn vách đất, không tiện xoay người lấy rượu uống, tiếc quá là tiếc.

Lục Nguyên chơi địa độn thuật đến quên cả đất trời Lục Nguyên dần phát hiện ra tại tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên đánh nhau ngày càng nhiều. Mới bắt đầu mọi người rất ít đánh, đều đi khắp nơi tìm Tiểu Hỗn Động Thạch, rồi đánh nhau ngày càng nhiều, bây giờ trong tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên đã rất ít Tiểu Hỗn Động Thạch, mọi người bắt đầu cướp đoạt, cướp Tiểu Hỗn Động Thạch của đối phương. Tất nhiên trong tranh cướp không thể tránh đổ máu chết đi.

Lục Nguyên dùng địa độn thuật chơi rất vui, đã hoàn toàn nắm giữ nó. Địa độn thuật đúng là thần diệu thú vị. Lục Nguyên bay trên trời cầm rượu rót vài ngụm, mình không phải con chuột mà, không quen ở dưới đất, vẫn là trên trời tự do tự tại. Hắn đang suy nghĩ thì đụng phải Hạ Hầu Ưu.

Lục Nguyên cười chào hỏi:

- Hạ Hầu sư huynh!


Hạ Hầu Ưu vốn đang đi, thấy Lục Nguyên thì dừng lại, nói:

- Hóa ra là lục sư đệ. Phải rồi, Lục sư đệ không đi xem kịch vui à?

Lục Nguyên ngây ngẩn, hỏi lại:

- Xem kịch vui?

Hạ Hầu Ưu nói:

- Mới rồi nhận được tin, đội Kiếm Môn Diệp Cơ Phát cùng đội Vô Thượng Đại Giáo Vô Song Môn Phó Dịch đánh nhau, cnhúng ta đi xem đi. Thực lực hai đội này tương đương, nói không chừng có thể nhặt nhạh được gì, lấy được Tiểu Hỗn Động Thạch nói không chừng.

Đừng nói tình đồng môn với Hạ Hầu Ưu. Trong Kiếm, phái Môn Hiên Viên chí tôn như nước với lửa cùng phái Hạ Hầu chí tôn. Đội Diệp Cơ Phát cùng đội Phó Dịch đánh nhau, mọi người tất nhiên đi xem kịch vui rồi.

Lục Nguyên thế mới phát hiện sau lưng Hạ Hầu Ưu còn chạy theo mấy người, hiển nhiên là cùng đội.

Lục Nguyên cười cười nói:

- Vậy ta cùng Hạ Hầu sư huynh đi xem chơi.

Hắn lập tức ngự kiếm bay lên, có Hạ Hầu Ưu dẫn dắt xông hướng đông nam. Bay một đoạn thời gian rốt cuộc đến nơi.

Khi Lục Nguyên chạy tới thì ngây ra.

Phía trước hai đội đã đấu gần xong.

Máu nhuộm đầy đất, đội Diệp Cơ Phát hơn hai mươi người có mười mấy người ngã xuống đất đã chết, có thể ngửi thấy mùi máu cực đậm. Nhưng quái lạ là đoàn Phó Dịch chẳng bị thương bao nhiêu, thậm chí không tiêu hao chút pháp lực.

Không đúng, đội Phó Dịch coi như thực lực thắng hơn cũng không khả năng dễ dàng giải quyết đội Diệp Cơ Phát mới đúng. Người Kiếm Môn không nên kém hơn đối phương.

Lục Nguyên thầm nghi ngờ, phát hiện có không ít người mai phục tại đây, khoảng mấy chục người, đều là đến xem kịch vui. Tuy nhiên không quen biết ai cả, cơ bản là môn phái bình thường, người môn phái bình thường tới đây không có sức cạnh tranh. Người mạnh nhất môn phái bình thường thì chỉ cỡ Việt Thiên Lôi mà thôi.


Phó Dịch cất tiếng cười, nhìn Diệp Cơ Phát, nói:

- Diệp Cơ Phát, ngươi vẫn quá non. Nếu đến là Hiên Viên Lệnh thì e rằng ta sẽ không dễ dàng đắc thủ, bị ta bày thiết độc rồi mặc ta giết chóc.

Hóa ra là vậy, Phó Dịch hạ độc, hèn chi dễ dàng đắc thủ.

Phó Dịch xuất thân Vô Thượng Đại Giáo Vô Song Môn cuồng cười nói:

- Diệp Cơ Phát, thật đáng tiếc, ngươi thu gom mười bốn viên Tiểu Hỗn Động Thạch toàn bộ rơi vào tay ta, mà ngươi cũng sẽ chết trong tay ta.

Lập tức lại có mấy người kiếm đạo bị giết, lúc này Phó Dịch bỗng ngoái đầu.

Gã trông thấy Lục Nguyên, vừa thấy hắn thì mắt gã tóe lửa.

- Ha ha, Lục Nguyên, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phế công phu. Ngươi biết không? Trong Thái Hoàng Thiên, ta luôn kiếm ngươi. Ngươi lại đệ đệ Phó Trùng của ta mất đi địa vị pháp cổ văn minh, khiến tiền đồ của đệ đệ ta bị ảnh hưởng, khiến Phó gia ta bị ảnh hưởng trong trung ương thiên triều, ta sớm muốn giết ngươi rồi. Ngươi luôn tránh né, không ngờ bây giờ chịu đi ra rồi? Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết!

Phó Dịch cười to như điên.

- Trên trời dưới đất, đã không còn ai cứu được ngươi!

Sát ý dâng trào như biển đột nhiên ập hướng Lục Nguyên. Đúng vậy, muốn bóp chết Lục Nguyên, nhất định phải triệt để bóp chết hắn. Trong Thái Hoàng Thiên nhiều người như vậy, Phó Dịch muốn giết nhất chính là Lục Nguyên.

Cái gì Diệp Cơ Phát, khoái cảm giết chết có thể so với Lục Nguyên sao?

Giết Diệp Cơ Phát chỉ là điểm tâm, giờ giết Lục Nguyên mới là tiệc lớn, chân chính bữa tiệc lớn, mỹ vị!

Phó Dịch từ bỏ giết Diệp Cơ Phát không có sức phản kháng, món điểm tâm thế này bình thường ăn còn được, nhưng đụng phải Lục Nguyên bữa tiệc lớn mỹ vị thì cách biệt quá xa.

Phó thị gia tộc có kế hoạch vươn lên tại trung ương thiên triều.

Nhưng kế hoạch này trung tâm là Phó Trùng, kẻ dấn thân vào pháp cổ văn minh.

Lục Nguyên hủy tiền đồ Phó Trùng, ngươi nói xem Phó Dịch đối với Lục Nguyên có bao nhiêu hận? Đổ hết nước Trường Giang cũng không thể tẩy sạch mối hận với Lục Nguyên. Lục Nguyên đáng chết, ngươi đắc ý cái gì? Người đến từ Tấn quốc địa phương nhỏ bé hẻo lánh hãy ngoan ngoãn bị đánh bại đi, sắp chết còn muốn giãy dụa, thắng Phó Trùng làm gì? Phó Dịch cho rằng Lục Nguyên nông dân vùng quê để đệ đệ gã Phó Trùng, Đại Dung quốc cao quý đánh bại là xem trọng nông dân nhà ngươi rồi.

- Phó đại ca, người này chọc ngươi thì đúng là đáng chết thật.

Người đứng cạnh Phó Dịch quanh thân quấn pháp thuật huyền diệu lên tiếng nói:

- Trên mình người này nếu có chiến lợi phẩm gì thì ta muốn nó!

- Chọc Phó đại ca còn dám lộ mặt thì tất nhiên là muốn tìm chết.