Phó Trùng đắc ý tuyên bố gã phải đánh bại Lục Nguyên thật thảm, gã chờ Lục Nguyên cầu xin tha thứ.
Kết quả làm gã thất vọng, Lục Nguyên phản ứng lạnh nhạt, thậm chí không có chút phản ứng.
Tại sao? Cái tên đệ tiện này không lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Phó Trùng trong lòng hung dữ nghĩ, mình phải đánh đến Lục Nguyên quỳ xin tha mới thôi.
Phó Trùng cười to nói:
- Lục Nguyên, lần này pjhair để ngươi thấy giữa ngươi và ta cách biệt một trời một vực, để ngươi hiểu cái gì gọi là pháp lực đại đạo cảnh cửu tầng.
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, còn muốn thắng ta hả? Ngay cả ngón út của ta ngươi cũng không đụng được nữa là.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Trong vòng ba chiêu đánh bạo ngươi.
Khoác lác dữ quá!
Vào lúc này, dù là ai đều cảm thấy Lục Nguyên tuyệt đối ở thế yếu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong tình cảnh yếu thế vậy mà hắn dám nói ba chiêu đánh bạo Phó Xung.
Khoác lác xạo sự! Kiếm Văn Hào, Đoan Mộc Tòng Dung ở trong lòng cười rút gân, lập tức có thể thấy Lục Nguyên mất hết mặt mũi. Giờ phút này, đám Tần Sương Thành, Chu Nộ Trì thầm kinh, không hiểu tại sao Lục Nguyên nói vậy, cần gì cho mình một hạn định chứ? Thật ra họ và Lục Nguyên ở chung còn ít thời gian, không biết phong cách của hắn luôn là vậy.
Muốn đánh thì phải đánh sảng khoái chút.
Lục Nguyên tiến một bước, xông lên, một hơi vọt tới bên cạnh Phó Xung. Đôi tay to hóa thành hư không đại chưởng mạnh đè Phó Xung. Đối mặt người pháp cổ văn minh mà còn dám chủ động tấn công, đó là lá gan lớn cỡ nào! Lúc trước bất cứ cuộc chiến chỉ đạo nào, không một người mới chủ động tấn công, tất nhiên cũng không ai dám nói câu trong vòng ba chiêu đánh bạo người mới pháp cổ văn minh.
Chỉ nhìn điều này, Lục Nguyên xem như là người mới trong một mớ cuộc chiến chỉ đạo.
Nhưng hắn đã định sẽ bi kịch, bởi vì đối thủ chính là người pháp cổ văn minh.
Lúc trước sáu cuộc chiến người mới dù là trận nào đều là người mới pháp cổ văn minh thắng, còn là thắng tuyệt đối. Dù là đệ đệ của Kiếm Chi Tử lên sân cũng không thay đổi được tình hình này.
Phó Trùng ngửa đầu cười, gã đánh ra đại chưởng pháp lực, giờ gã đã có pháp lực đại đạo cảnh cửu tầng, có tự tin tuyệt đối vào mình.
Gã nói:
- Lục Nguyên, tại thử thách trăm quốc ngươi đụng phải đại đạo cảnh bát tầng Cố Thu Thủy đã đánh không lại, giờ mới chỉ nửa năm thôi ta đã là pháp lực đại đạo cảnh cửu tầng, dựa vào pháp lực đè chết ngươi luôn!
Gã tràn đầy tự tin, niềm tin dạt dào.
Lục Nguyên, hãy để một chưởng của ta dễ dàng chiến thắng ngươi đi.
*Bốp!* một tiếng.
Phó Trùng bị một chưởng chấn không ngừng bay ra sau, còn học búng máu. Phó Trùng biến sắc mặt. Tại sao! Tại sao pháp lực đại đạo cảnh cửu tầng của mình đụng phải Lục Nguyên mà vẫn thua? Không ngờ đụng chạm với đại chưởng pháp lực ăn bồ hòn, đây là sao chứ? Phó Trùng trong lòng tràn đầy thắc mắc.
- Trong lúc chiến đấu vẫn nói nhảm như vậy, thật nực cười.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Đây là chiêu thứ nhất, còn hai chiêu nữa.
Cái này...
Cái này!
Người bên cạnh dù là người pháp cổ văn minh, hay người Kiếm Môn, hoặc là người môn phái khác đều trợn to mắt. Chuyện gì vậy? Người mới pháp cổ văn minh thế mà bị người mới Kiếm Môn một chiêu đánh bay, cái này là việc mấy chục cuộc chiến người mới chưa từng xảy ra.
Người mới Kiếm Môn này quá hung hãn đi?
Coi như cuối cùng hắn bị người mới pháp cổ văn minh đánh bại cũng có thể kiêu ngạo, dù sao đánh bay được người mới pháp cổ văn minh là sự tích rất nở mặt, ví dụ như mười người mới Hỗn Lôi Môn, lúc bị chỉ dẫn đấu với người mới pháp cổ văn minh thắng một chiêu nửa thức là được, nhưng kết quả vẫn không thể, nửa chiêu cũng không thắng được.
Đâu có bá khí giống Lục Nguyên, trực tiếp một chiêu đánh bay Phó Xung.
Phó Trùng tức điên lên, Lục Nguyên vẫn huênh hoang như vậy, lúc ở thử thách trăm quốc hắn từng kiêu ngạo như thế một lần, giờ tuyệt đối không cho hắn làm điều tương tự. Lục Nguyên, tầm thường như ngươi là cái thứ gì? Khi ngươi ở ngoại vực xuất thân Tấn quốc, còn ta là từ Đại Dung quốc.
Ngươi ở trung ương thiên triều xuất thân là Kiếm Môn, còn ta là từ pháp cổ văn minh.
Ngươi chỉ là đồ đê tiện xuất thân ti tiện mà thôi.
Dựa vào cái gì so với ta?
Phó Trùng nhìn Lục Nguyên, đôi mắt chớp lóe lửa cháy:
- Lục Nguyên, là ngươi buộc ta, đừng trách ta!
Phó Trùng đứng trong sân, há mồm ngửa cổ nuốt vào một đan dược kỳ lạ, cùng lúc đó gã lầm bầm:
- Pháp thuật cấp tinh thần Đại Nhật Hàng Lâm! Mặt trời hùng dũng vô song, giáng xuống đi, thiêu đốt đi, đốt cháy kẻ địch thành tro tàn, hủy diệt tất cả, không còn chút sự sống!
Văn minh chi sử Độc Cô Pháp đột nhiên mở mắt ra, con ngươi trợn trừng, so với lúc gã thấy cuộc chiến Kiếm Văn Hào mắt càng trợn to.
Pháp thuật cấp tinh thần!
Không ngờ là pháp thuật cấp tinh thần!
Pháp thuật cấp tinh thần không phải là vui đùa!
Pháp cổ văn minh chính là khởi nguyên của tất cả pháp lực, tập hợp tất cả pháp lực, đại biểu ý nghĩa chí cao của pháp đạo.
Thân pháp pháp lực của pháp cổ văn minh là như vầy, đầu tiên từ nhất cấp đến cửu cấp, uy lực một cấp so với một cấp càng cao. Sau pháp thuật cửu cấp là pháp thuật cấp tinh thần, rồi đến pháp thuật cấp diệt tinh, sau nữa là pháp thuật cấp thế giới, pháp thuật cấp diệt thế.
Pháp thuật cấp thế giới chỉ có người thế giới cảnh mới sử dụng được, loại pháp thuật này là lấy một pháp thuật công kích hơn phân nửa tiểu thiên thế giới. Pháp thuật cấp diệt thế càng khủng bố, lấy một pháp thuật có thể hủy diệt chủ tiểu thiên thế giới. Không sai, chỉ một pháp thuật là đủ rồi, đây chính là pháp thuật cấp diệt thế. Tuy nhiên pháp thuật cấp thế giới do thế giới cảnh mới nắm giữ được. Còn pháp thuật cấp diệt thế thì là chủ văn minh, phó chủ văn minh nắm trong tay. Cho dù là Độc Cô Pháp cũng không nắm giữ được nó, một kích diệt thế là loại thần thông cữo nào chứ.
Hỗn động cảnh có khả năng nắm giữ pháp thuật mạnh nhất chính là pháp thuật cấp tinh thần, pháp thuật cấp diệt tinh.
Pháp thuật cấp tinh thần ý là chỉ một pháp thuật có thể đánh hơn phân nửa tinh thần, nên mới gọi là pháp thuật cấp tinh thần.
Còn pháp thuật cấp diệt tinh biểu thị một pháp thuật đánh bạo nguyên một tinh thần.
Pháp thuật cấp tinh thần người hỗn động cảnh chỉ có thể nắm giữ pháp thuật này, vậy mà bây giờ Phó Trùng lại biết pháp thuật cấp tinh thần!
Chuyện này là sao? Độc Cô Pháp suy nghĩ, nghe nói người này quan hệ rất thân với bách linh nhất thiếu chủ, là người hầu của bách linh nhất thiếu chủ, xem ra là bách linh nhất thiếu chủ truyền ra. Bách linh nhất thiếu chủ là con trai thứ một trăm lẻ một của chủ pháp cổ văn minh, nắm giữ pháp thuật cấp tinh thần cũng không có gì lạ.
Độc Cô Pháp hơi suy nghĩ, lát sau ánh mắt nhìn Lục Nguyên.
Người mới Kiếm Môn đó rất có tiềm lực.
Đáng tiếc dưới pháp thuật cấp tinh thần chỉ có nước bị hủy diệt.
Pháp thuật cấp tinh thần Đại Nhật Hàng Lâm có thể công kích đến nửa tinh thần, nhưng Phó Trùng áp súc chỉ tấn công một mình Lục Nguyên, đủ thấy giờ phút này lực lượng mạnh cỡ nào. Đương nhiên, Phó Trùng có thể khống chế pháp thuật cấp tinh thần này nhưng không hoàn mỹ lắm, may nhờ lúc trươc ăn viên đan dược, là linh đan nhất bách linh nhất thiếu chủ ban tặng cho, Pháp Linh Đan.