Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 399: Bá đạo (thượng)

Lục Nguyên thay vị trí của Vạn Thanh Vương, đứng trước động, kiếm rút khỏi vỏ, tam xích thanh vong trong tay, một kiếm dám chắn trăm vạn binh.

Tả Hoành cũng rút ra Đại Hạ Long Tước đao của mình.

Kiếm là vua trăm binh khí, đao là vương của trăm binh khí.

Đao bá khí! Bá đạo!

Đại Hạ Long Tước đao của Tả Hoành càng kiệt xuất trong đây. Đại Hạ Long Tước đao, thương thiên bá khí, Tả Hoành tay trái cầm Đại Hạ Long Tước đao ở hư không ngửa lên. Lúc này gã chính là đao thần, đao ma, dường như gã hóa thành núi cao, Đại Hạ Long Tước đao to lớn một kích tựa núi cao một kích.

Đây là thanh đao rung động tâm hồn!

Một đao chém hướng đỉnh đầu Lục Nguyên, giống như thái sơn sắp đè đầu ngươi. Đây là khí thế, tâm linh và bá đao hoàn mỹ kết hợp thành một đao.

Giờ phút này Tả Hoành chỉ thấy nhát đao kia là đỉnh cao nhất mình đánh ra, vượt xa bất cứ nhát đao nào. Bởi vì đối thủ là người gã hận cực kỳ, Hoa Sơn chưởng giáo. Chết tiệt, Hoa Sơn hãy hủy diệt dưới đao này đi!

*Vèo!*

Hỏa kiếm ý to lớn ngưng tụ, bạo liệt mà bá đạo hỏa hệ kiếm ý vô tạn bốc cháy. Hỏa hoàng kiếm đạo vô tận này hỏa thành ngọn lửa rực cháy, trong mười dặm tất cả bông tuyết đều tan, không thấy chút tuyết nào, ngươi muốn so bá đạo vậy sẽ càng bá đạo hơn ngươi. Hỏa hoàng kiếm đạo to lớn đánh trúng đao phong đao thế mạnh nhất của Đại Hạ Long Tước đao.

Người ta thường tránh né chỗ mạnh nhất, nhưng Lục Nguyên ngược lại đón đầu điểm mạnh này.

Đây là loại tự tin cỡ nào!

*Oành!*

Tiếng nổ to lớn, Tả Hoành một đao như đao thần bị chấn ngược trở về, khó chịu muốn hộc máu. Lục Nguyên lật tay một kiếm, lại là hỏa hoàng kiếm đạo hừng hực, chém ra một kiếm cực kỳ bá đạo, hóa thành hỏa thần vô tận mạnh chém xuống Tả Hoành. Tả Hoành lật tay ra đao.

Đao là bá đạo đao, kiếm là bá đạo kiếm.

Rốt cuộc là đao càng bá đạo hay kiếm càng bá đạo?

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*


Tả Hoành không chút vội vã, gã luôn tin tưởng đao bá đạo của mình, hơn nữa ưu điểm trời sinh của đao là bá đạo, đao bá vô song. Tiểu bối Lục Nguyên dám cùng mình so bá đạo thì đúng là tìm chết. Hơn nữa gã không cho rằng Lục Nguyên dám liều mạng đỡ, dù sao hắn gần như là bức tường cuối cùng của Hoa Sơn, không sợ liều mạng thì tiêu hao pháp lực ư?

Đụng! Lại đụng! Tiếp tục va chạm!

Tả Hoành phát hiện tay mình bị chấn tê rần, không chỉ thế thôi, trái tim vì đao bá bá đạo mà đập nhanh, máu như sắp bị lửa bá đạo đốt khô. Đây là sao? Mình sợ ư? Mình là lão tiền bối ẩn thế không hiện, sao có thể sợ một tiểu bối được.

Hỏa hoàng kiếm đạo bá đạo, Tả Hoành chắn lại, chết tiệt,, sao tiểu bối bá đạo như vậy chứ! Còn đáng sợ hơn cả mình.

*Keng!*

Nguy rồi!

Tả Hoành lập tức phát hiện điểm quan trọng. Đại Hạ Long Tước đao của mình kịch liệt đấu bị nhiệt độ cao đốt chảy, tiếp theo bị bá kiếm của đối phương cắt đứt. Tả Hoành lập tức né tránh nhưng không kịp, bá kiếm to lớn dọc theo cánh tay trái của gã chém xuống.

Thế Thiên Minh Tả Hoành trọng thương!

Tay trái Lục Nguyên hư không chộp, đem lực cân bằng trong thiên địa pháp tắc của Tả Hoành dùng Thao Thiết Biến hút lại.

Cùng lúc đó, kiếm trong tay phải trở vào bao, hắn vươn ra một ngón tay.

Vào lúc này vươn một ngón tay là có ý gì?

Người Thế Thiên Minh lập tức hiểu ý nghĩa ngón tay đó. Mới rồi Lục Nguyên đã nói hắn đối phó tất cả người Thế Thiên Minh có mặt, đây là tên thứ nhất. Cái gì là sỉ nhục? Đây chính là sỉ nhục. Cái gì kêu vả mặt, chính là đây. Đánh mặt trắng ra. Người Thế Thiên Minh sôi trào.

- Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết!

- Đi chết đi, tiểu bối!

Người Hoa Sơn cũng sôi sục, chưởng môn giỏi quá, trọng thương một người.

- Chưởng môn giỏi quá!

- Chưởng môn vạn tuế!

Sau khi vươn một ngón tay kích thích hai phe Hoa Sơn, Thế Thiên Minh, Lục Nguyên hét to:

- Hoa Sơn không bị thua!

Bình thường đấu với người hắn lấy bình hòa là chính, bây giờ là lần đầu tiên thỏa thích thiêu đốt một lần, khiến bình hòa đi chết đi!


Lúc này cách Hoa Sơn không bao xa có mấy người đang đứng xem.

Những người này đa số thuộc vài phái Võ Đang, Thanh Thành, Côn Luân, Nam Hải.

- Hoa Sơn tiêu rồi.

Đây là người Võ Đang tiên môn ra kết luận, nhưng dù là vậy cũng là không có cách nào. Hiện tại chính đạo tiên môn đã bị Nhâm Độc đả kích chỉ có nước phòng thủ không thể tấn công, hơn nữa trước đó không lâu Nhâm Độc tấn công ba phái Thanh Thành, Võ Đang, Côn Luân. Trận chiến ấy nửa đường phục kích, đùa giỡn đọc, nay dù là đi tiên môn khác cũng sợ hãi phập phồng. Nhâm Độc quá thông minh, quá đáng sợ, mưu kế sâu như biển.

Cho dù Lục Nguyên đứng ra, hắn chỉ là hậu bối bình thường, dù là tuyệt thế thiên tài nhưng đối mặt đầu lĩnh ma đạo như vậy cũng chỉ là châu chấu đá xe.

Một đợt ma kiếp đã xảy ra, sẽ thổi quét mảnh đất Tấn quốc, cục diện kéo dài năm ngàn năm rất có thể biến đổi.

Hoa Sơn, tuyết như lông ngỗng rơi xuống, có thứ gọi là nhiệt huyết đang cháy.

Lục Nguyên vươn ra một ngón tay, kích động người Thế Thiên Minh và Hoa Sơn.

Khác biệt là Thế Thiên Minh giận dữ, bên Hoa Sơn thì hưng phấn và kích động.

- Hoa Sơn không thua!

Bốn chữ như sấm đánh, chém đinh chặt sắt.

Một người, tam xích thanh phong, chặn trước cái động.

Có ta ở, Hoa Sơn không thua.

Hoa Sơn ta do ta bảo vệ.

Lục Nguyên không nhìn đối thủ mà hướng về kiếm của mình…Dưỡng Ngô linh kiếm.

Sư phụ, năm đó ngươi lo lắng Hoa Sơn gặp biến, yên tâm, Hoa Sơn để đệ tử bảo vệ.

Yến tổ sư, lúc trước ngươi lo lắng Hoa Sơn tam tông loạn, yên tâm, Hoa Sơn do đệ tử bảo vệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong tiếng hô chưởng môn uy vũ, Lục Nguyên phát hiện cái động đang dần mở rộng, biến ngày càng lớn, dù tốc độ không nhanh nhưng không ngừng lan tràn, hiển nhiên đây chắc do Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền động tay chân. Phản đồ xuất thân từ Thanh Thành, tài hoa trận pháp mạnh nhất Thanh Thành đều bị người này độc chiếm bảy phần, lấy sức một người đối kháng Hoa Sơn hộ sơn đại trận Triêu Dương Ngọc Nữ Vân Vụ Tử Hà Đồ đại trận, không ngờ bị phá một lỗ hổng, đang không ngừng mở rộng, ghê gớm thật.

Tuy nhiên tính thời gian thì chỉ cần mình thắng mấy đối thủ đại đạo cảnh ngũ tầng, khi ấy lực cân bằng cho mình dùng Thao Thiết Biến hấp thu tới đại đạo cảnh tứ tầng thì còn sợ gì nữa.

Lục Nguyên đứng đó nhìn đối thủ, nói:

- Vậy người kế tiếp sẽ là ai?

Đối thủ rất mạnh! Mỗi người đều là đầu lĩnh nổi danh ma đạo, tùy bất cứ ai đều là đại nhân vật giậm chân có thể dễ dàng chấn động Tấn quốc, nhưng vậy thì sao?

Đối thủ không mạnh thì không có hứng thú.

Chỉ có nhân vật đủ mạnh mới chơi chốc lát cùng mình được.

Trong lòng Lục Nguyên sinh ra vô cùng vui vẻ.

Trịch Trục Hoa Khai Phương Tà, cầu đạo giết vợ Kinh Hoàn Chân, tốc độ đệ nhất Xích Dực Yêu Vương. Băng Tráo Vạn Lý Tử Lân Yêu Vương, Tính Định Càn Khôn Nguyên Lăng Thượng Nhân. Vô Tâm Vô Can Thiên Sửu Lão Nhân. Trận Pháp Tông Sư Trương Hư Huyền. Nam Hải Nhất Kiếm Kiều Phi Độ, Đoạn Đao Tả Hoành, mấy người này là đỉnh cao nhất.

Mặt sau có một số như Huyết Kiếm lão tổ, Tinh Tú Lão Tiên, Liệt Hỏa Yêu Hầu, Duệ Mộc Yêu Hầu.