Mở tranh tơ lụa này ra chỉ nhìn thấy tranh tơ lụa này cực dài,cực dài, mà ở không gian pháp khí này bất cứ loại sự vật này đều vẽ trên lụa, chỉ cần lấy tay lấy sự vật tương đối là có. Thực ra Huyền Họa Tử lúc sống Huyền Họa Tử vẽ lên bức họa người ngoài không nhìn thấy được, chí có mình hắn nhìn thấy, nhưng sau khi pháp lực của hắn bị tiêu hao, không còn cách nào bảo vệ bức họa này nữa.
Lục NGuyên nhìn thấy trên bức vẽ có một cái bàn, trên bàn đó có hai cái hộp.
Trên một cái hộp tỏng đó có mười bốn thần khí kết tinh.
Phía trên cái hộp khác có năm mươi năm cái trung phẩm linh thạch, lượng trung phẩm linh thạch này phù hợp với thân phận của Huyền Họa Tử, năm mươi năm cái lài nhiều, nhưng Lục Nguyên lại xem thường bốn cái trong những thần khí kết tinh đó, Lục Nguyên không biết rằng thực ra sau khi người ta đạt đến đại đạo cảnh thì thần khí không còn quan trọng nữa, Huyền Họa Tử trước nay chưa có ý nghĩ đi thu thập, vậy nên chỉ có mười bốn cái thôi.
Ở dưới cái bàn trong bức tranh rơi lả tả mấy cái chuôi linh kiếm, tiện tay lấy ra, đều là linh kiếm hệ hàn băng. Trên mặt đất còn kết băng lại, lấy tay lấy cũng không ra, cũng được, tạm thời bỏ qua cái này, lần đầu tiên tiếp xúc với loại pháp bảo này, Lục Nguyên cũng có chút mơ hồ.
Ồ, suýt nữa thì không nhìn thấy, trong ẩn ảnh của cái đĩa có đè lên một quyển sách, cho tay vào lấy rachỉ nhìn thấy phía trên quyển sách có ba chữ: "huyền chi cực", đây là huyền chi cực mà Huyền Họa Tử muốn luyện sao? Lục Nguyên mở cuốn sách đó ra, chỉ thấy chu thân kiếm khí chuyển động, tựa hồ như không giống như bình thường, sau này có thời gian sẽ luyện thử, huyền chi cực này cũng có tác dụng khá lớn.
Ánh mắt trên bức họa đã rời khỏi phòng, nhìn về phía ngoài phòng trên bức vẽ, nhưng ngoài phòng cũng là băng hàn thiên khí, trời đầy tuyết rơi, Lục Nguyên cho tay vào lấy ra những hạt tuyết đang rơi, nhưng ở đó có vài chục băng kình, cùng với một long bá chủ băng hệ cực lớn.
Nhìn từ trên linh thú thấy thân thể của mình không khác biệt lắm, Lục NGuyên thầm nhủ trong lòng, thực ra cũng hợp lý, bản thân Lục Nguyên là lúc mười vạn yêu ma công kích Hoa Sơn mà có được nhiều, mà trường sinh tập trọng bình thường cũng là hai chục, ba chục con linh thú cục lớn, còn đại đạo cảnh như Huyền Họa Tử thì có ngần ấy cũng là bình thường.
Có được thu hoạch như lần này thì tốc độ tăng trưởng pháp lực của mình sẽ tăng lên rất nhiều, lại còn nhanh hơn nhiều nữa.
Nhưng Lục NGuyên đang thấy kỳ lạ là trên bức vẽ này ngay cả căn phòng, cái bàn cũng lấy ra được, cái căn phòng đó là do thái bạch huyền thiết chế thành, có thể lúc ấy luyện thành linh kiếm xong thì thái bạch huyền thiết còn quá nhiều nên lấy ra để làm thạch thất, còn lò lửa tỏng căn phòng này thực ra cũng là vĩnh viêm chi hỏa.
Chỉ là, tại sao trên bức vẽ hoa tuyết đang nhẹ rơi cùng với lớp băng mỏng trên mặt đất lại không lấy ra được, sao lại thế nhỉ?
Được rồi, tạm thời bây giờ không suy nghĩ rõ ràng được, mình cứ giữ lại, sau này có lẽ dùng được.
Thực ra những gì Lục Nguyên không biết là những bong tuyết đang nhẹ rơi ấy cùng lớp băng mỏng trên mặt đất thật sự là có sự huyền diệu khác, tỏng sự huyền diệu đó thì tuyệt đối không dưới huyền chi cực, giá trị của nó nhất định sẽ không phải là ở dưới cấp linh thú dị thú.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, Lục Nguyên khẽ giật mình, suýt nữa thì quên mất một chuyện, bây giờ trong tay mình có khôi lỗi lệnh cấp đặc biệt của Nam Hải kiếm đọa để lại,thực ra có thể đem những tu tiên giả ở đại đạo cảnh nhất trọng, nhị trọng giam vào tỏng đó.
Bây giờ thi thể của HUyền Họa Tử ở bên cạnh, nếu có thể hút hắn vào đó thì ta có khôi lỗi đại đạo cảnh nhất trọng, có lợi ích rất lớn cho việc tăng chiến lực của mình.
Làm như vậy chỉ là Lục Nguyên nghĩ trong lòng, nếu là những tu tiên giả bình thường thì chỉ e họ sớm đã làm rồi, chỉ có điều Lục NGuyên quyết tâm một lòng vì kiếm, trong tâm trung thành với kiếm, ngoài kiếm ra thì không có gì khác nữa, nếu bây giờ dùng khôi lỗi thuật há chẳng phải đã vi phạm nghiêm trọng đến kiếm đạo của ta sao, hơn nữa năm đó Nam Hải kiếm đạo cũng vì khôi lỗi thuật này không phải là đạo chính tông nên sau đó mới bỏ nó đi. Nếu mình thực sự làm như vậy, chẳng phải là đi theo vết xe đổ của Nam Hải kiếm đạo sao?
Chỉ có điều nghĩ lại thì mình bây giờ là trường sinh thập trọng, nhưng trường sinh thập trọng mà muốn đạt được đại đạo cảnh thì còn ngàn vạn khó khăn, đâu phải là chuyện dễ, mà trong quá trình đó nếu không xảy ra xung đột với đại đạo cảnh thì thôi, còn một khi xảy ra xung đột thì mình nhất định không phải là đối thủ của đại đạo cảnh, nghĩ lại trận chiến vừa rồi thật là nguy hiểm vô cùng, thiên thời địa lợi đều có, còn các yếu khác nữa cuối cùng mới thắng được đại đạo cảnh nhất trọng, nếu có lần nữa thì mình không thắng nổi, nếu bây giờ mà có được khôi lỗi của đại đạo cảnh thì năng lực mình có được sẽ cực kỳ lớn.
Hai luồng tư tưởng khác nhau không ngừng xuất hiện trong đầu, đấu tranh lẫn nhau.
Một là trung thành với kiếm đạo.
Hai là khao khát năng lượng.
Thời gian dần qua đi, Lục Nguyên vỗ tay vào đầu mình, mình thật ngu xuẩn.
Nam Hải kiếm đọa từ bỏ khôi lỗi thuật là vì muốn luyện khôi lỗi thuật thì phải dùng rất nhiều thời gian và sức lực, vậy nên mới từ bỏ, còn mình trước nay không nghĩ đến việc luyện khôi lỗi thuật, giờ mình dùng khôi lỗi thuật chỉ là giống như thi thoảng dùng thanh pháp bảo thôi, dùng loại cấp đặc ngốc mà Nam Hải kiếm đạo để lại, lỗi lệnh sẽ không lấy mất nhiều hời gian của ta đê luyện nó,
Thời gian và sức lực của mình vẫn dành cho kiếm đạo.
Trong lòng mình vẫn trung thành với kiếm đạo, còn dùng khôi lỗi hay không thì chẳng có gì liên quan cả.
Thì ra, cảnh giới của ta là thân là cây bồ đề, tâm sáng như gương,lúc nào cũng cần mẫn lau, không để vương hạt bụi.
Còn hôm nay thì cảnh giới của ta là: Bồ đề vốn không cây, gương sáng không phải tấm, vốn không có vật gì, không nơi nào có bụi.
Lòng trung thành của mình đối với kiếm đạo nếu dùng khôi lỗi một lát cũng có thể bị ảnh hưởng, mình cũng không được gọi là trung thành nữa rồi, tâm kiếm đạo của mình thật là nực cười.
Ta vốn là thân chi kiếm, vốn dĩ hết sức thành tâm, tâm như mặt nước phẳng lặng.
Lòng yên tĩnh như nước suối, tâm thẳng như thân kiếm.
Như vậy, đặc cấp khôi lỗi lệnh để cho ta thu! Lục Nguyên quát to một tiếng, đặc cấp khôi lỗi kia đến trước người Huyền Họa Tử bèn tỏa ra những sát khí, thu hút Huyền Họa Tử. Huyền Họa Tử à Huyền Họa Tử, lúc xưa kia ngươi muốn dùng ta luyện công, nay ngược lại lại trở thành khôi lỗi của ta, quả thật là báo ứng nhân quả.
Nếu là Long sa Nhiếp trường sinh thập trọng, chỉ cần một khắc thôi là đã đủ rồi.
Mà muốn Huyền Họa Tử có được cảnh đại đạo này, cứ thế tốn rất nhiều thời gian mới có thể thu hút được, đồng thời Lục Nguyên phát hiện mình phải cho vào không ít linh thạch, thậm chí hai mươi linh thạch trung phẩm vào trong đám khôi lỗi đặc cấp, tâm thần của đám khôi lỗi đặc cấp nói với mình hai mươi linh thạch trung phẩm này là linh khí tu bổ những chỗ bị thương của Huyền Họa Tử.
Hai mươi linh thạch trung phẩm là một số lượng khá giàu có, rất nhiều tu tiên giả Trường Sinh thập trọng cả gia tài cũng không hơn gì cái này.
Nhưng Lục Nguyên cũng không có gì không nỡ cả, có được đại đạo khôi lỗi quan trọng này thì còn chuyện gì may mắn hơn.
Sau đó khi đối diện với đạo đạo cảnh nhất trọng mình cũng không thiệt thòi, rất mãn nguyện thu khôi lỗi đặc cấp vào trong ngực.
Lục Nguyên dùng thần thức quét qua lưu thư năm đó của kiếm thủ Nam Hải, thì ra thu được đại đạo cảnh nhất trọng khôi lỗi thì có thể thả đám khôi lỗi này ra chiến đấu, đồng thời có thể tạm thời mượn nhất trọng, nhị trọng của đám khôi lỗi này, tạm thời để thân thể mình nỗ lực tiến lên phía trước.
Thật tốt quá! Như thế pháp lực Huyền Họa Tử duy trì trên người mình có thể tạm thời đối chiến với những nhân vật đại đạo cảnh nhất trọng.
Đi rồi, huyền chi cực cũng có thể luyện, Lục Nguyên lật bản " Huyền chi cực". Huyền chi cực đối với Huyền Họa Tử mà nói cực kỳ khó luyện, nhất định phải dựa vào thủy hệ linh cốt của Lục Nguyên mới có thể luyện thành. Nhưng đối với Lục Nguyên mà nói thì không có gì khó khăn cả. Lục Nguyên nhìn Huyền chi cực cũng nhanh chóng bắt đầu luyện theo.
- Huyền Minh lăng âm. Chập trùng cái tang.
" huyền chi cực", cuốn sách này khúc dạo đầu có tám chữ, thật ra đây là hai chữ tổng bí quyết của Huyền Minh chi cực. Tám chữ này, mỗi chữ đều được việc vô cùng lạnh lùng, riêng chỉ nhìn thấy tám chữ này Lục Nguyên đã cảm thấy toàn thân kiếm khí khởi động, dường như ý lạnh muốn tuôn ra. Trong tu tiên giới, có chút kinh điển, ngươi không nhìn thấy nguyên thư căn bản là không có cách nào hiểu được.
Ví dụ cũng là tám chữ, Huyền Minh lăng âm, chập trùng cái tang. Nếu như người xem chính là nguyên thư, tám chữ đó vô cùng huyền diệu, toàn bộ đều rót vào chính giữa thần trí con người.
Còn nếu như người xem không phải là nguyên thư, tám chữ này một chút phản ứng cũng không có.
Loại này tu tiên giới thường dùng " kinh điển tàng thần", các phái tồn tại rất nhiều kinh điển, đều dùng cách này, chỉ cần đem kinh điển giấu ở cái môn phái quan trọng, tuyệt học rất khó truyền ra ngoài. Chỉ là loại kinh điển tàng thần này tương đối khó triển khai. Tu tiên giới hội triển khai càng ít, cơ bản bị năm đại tiên môn khống chế, không thể tưởng tượng được trấn sơn chi bảo Huyền Minh môn thế nào.
Nhưng Huyền Họa Tử chỉ có bộ "Huyền chi cực" này, lật qua đến trang thứ hai, thi triển ra chính là tám chữ "Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn". Tám chữ này vốn dĩ xuất phát từ trong " đạo đức kinh", chỉ là ở đây hiển nhiên bị dịch hàm nghĩa. Trước mắt Lục Nguyên tựa hồ xuất hiện vạn dặm đóng băng, trong tám chữ đó ít nhất ẩn chứa tám trăm tám mươi tám loại băng trong trời đất.
Lục Nguyên nhất thời cũng ngơ ngẩn.
Mà chữ phía sau, từng bước từng bước hiện ra trước mắt, trong lúc nhất thời, không biết tuyệt diệu đến bao nhiêu xuất hiện ở chính giữa óc.
Cùng lúc này, đủ loại băng vô cùng tận hóa thành một con, không phải, chỉ có thể nói là giống một con giao long. Huyền chi cực đại diện cho nửa con giao long, minh chi cực là nửa khác của con giao long, đủ loại cấu thành công pháp băng long hiện lên chính giữa trong óc.
Huyền Minh môn bây giờ xuống dốc vô cùng, nhưng trong lịch sử đã qua, Huyền Minh môn đã từng vô cùng hưng thịnh. Trong các nước mạnh nhất ở phía Nam cũng có chỗ cắm dùi, thậm chí có được công pháp cao cấp hóa băng long, cái này là bí quyết của Huyền Minh môn. Bí quyết hóa rồng của Huyền Minh môn một khi luyện đến mức cao nhất, có thể hóa thành băng long, sẽ không yếu hơn vân long biến hóa ra.
Hơn nữa Lục Nguyên cũng đã hiểu Huyền chi cực giới thiệu bên trong, hóa ra hóa rồng cũng không phải là cao nhất.
ở nước Tấn, một khí pháp lực hóa rồng, thì có thể là nhân vật đứng đầu nước Tấn.
Nhưng toàn bộ đại lục cũng không phải như thế, ngươi có thể có pháp lực hóa rồng, chỉ đại biểu lực của một con rồng, đằng sau sẽ có thể có lực của mười hoặc hàng trăm con rồng,thậm chí hàng ngàn con. Trong truyền thuyết còn gì có thể đáng sợ hơn một vạn long chi lực có thể nghiền nát đại địa.
Mà đối với pháp lực mạnh mẽ như vậy, sau này cũng có công pháp kì diệu. Ví dụ như thập long quy thiên quyết, thập bát chân long chưởng!
Trong thế giới đó, một chưởng có thể trở tay hồi phục, ầm ầm rung trời, như là quần long kịch chiến. Tu tiên giả long chi lực cũng không ít.
Những lời xì xào qua lại, bí quyết Huyền Minh hóa rồng chia làm hai bộ phận, một phần là Huyền chi cực, một phần là Minh chi cực. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Lục Nguyên hiện tại đã lấy được Huyền chi cực.
Lục Nguyên dựa vào luyện phía trên nhưng đã trở thành Huyền chi cực từ lâu, chỉ thấy phía sau xuất hiện một đầu băng xà óng ánh, băng xà chuyển động, sức sống còn hơi yếu, khiếm khuyết để trở thành Huyền Minh hóa rồng. Nhưng coi như có tìm được thì cũng chỉ là băng xà, chỉ có pháp lực đạt tới mức nhất định mới có thể đạt đến băng xà, thậm chí cuối cùng là băng long.
Nhưng cũng không chỉ có như thế, đỉnh đầu mình vốn có năm đạo kiếm quang xoay quanh, trong đó Bạch đế kiếm quang màu trắng vô cùng rực rỡ, như Đế Uy lâm, kiếm quang màu xanh ôn hòa, nhưng lại có Thanh đế uy nghiêm khác với quang kiếm của ba thanh kia, đó là màu nhàn nhạt, không có thành tựu. Nhưng luyện qua Huyền chi cực về sau chỉ cảm giác kiếm quang màu đen trên đỉnh đầu càng sâu hơn, hơn nữa còn ẩn chứa có chút nguy hiểm.
Đây là đạo Hắc đế! Thủy hoàng Hắc đế!
Nhưng chỉ có được Huyền chi cực vẫn chưa đạt được thành tựu Hắc đế kiếm đạo chính thức, nếu như có thể đạt được Minh chi cực thì có thể đạt đến Hắc đế kiếm đạo.
Xem ra vẫn nên tìm Minh kiếm tử khó khăn, tìm loại kiếm ngoại đạo tà mà này, Lục Nguyên không hề có chút áp lực nào.
Đến bây giờ cuối cùng thu thập xong chiến lợi phẩm, đám khôi lỗi nên luyện cũng đã luyện, công pháp cần luyện cũng đã luyện. Có thể nói lúc này đã có thu hoạch lớn, lớn đến khó có thể tưởng tượng tình trạng, trả giá và hồi báo là có quan hệ trực tiếp. Chính mình đã hết Huyền Họa Tử khó khăn như đại đạo cảnh bạo, hiện tại lợi ích cũng nhiều hơn một ít, cũng coi như không phụ một lần vất cả của mình.
Đặc sản miền núi có cái tốt của đặc sản miền núi.
Đặc sản miền biển có hương vị của đặc sản miền biển.
Gần đến lúc này, Lục Nguyên ăn được nhiều đặc sản miền núi, hải vị thì ăn ít.
Trong đặc sản miền núi, từ trước đến nay có thuyết về động vật tám chân và thực vật bốn chân. Động vật tám chân bàn chân gấu, tượng tị, lộc gân, trú Phong, tinh môi, lộc vĩ, óc khỉ, báo thai, thực vật bốn trân thì là nấm trúc, tổ yến, nấm hương, ngân nhĩ. Đếm cẩn thận Lục Nguyên mới phát hiện ra một chuyện, đó là trong đám động vật tám chân, mình đã ăn chân gấu, bảy thứ khác đầu chưa hề nếm qua, may là mặc dù chưa ăn qua những thứ đó nhưng Lục Nguyên đã ăn không ít đặc sản miền núi. Lục Nguyên không quan tâm bản thân ăn bao nhiêu đặc sản có tiếng,chỉ cần ăn ngon là được, mà ăn được nhiều nhất là thịt chó hoang, thịt lợn rừng, thịt dê rừng… ai gọi là ăn thịt sinh linh, ăn thế nào cũng không phải.