Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 273: Thái Hồ

Trong lúc bốn người công kích thì một người đứng đó bất động.

Lục Nguyên cũng vẫn không nhúc nhích. Khi kiếm sát đến gần, Lục Nguyên vung tay lên.

Song kiếm đều xuất hiện.

Giờ phút này, cơ hồ năm người đều cảm giác thế giới có sự biến hóa.

Trong tích tắc, thân kiếm Lục Nguyên hóa ra không biết bao nhiêu kiếm ý.

Một cơn mưa rơi xuống. Mưa lớn thế này vừa rơi xuống người mọi người thì lập tức bắt đầu đóng băng, đem mọi người nhốt lại bên trong. Những người này dùng kiếm để phá tầng băng, nhưng lại phát hiện, bọn họ bị nhốt trong một cái hồ. Đây không phải là Thái Hồ, tuyệt đối không phải. Nhưng thế nào khi đang ở Thái Hồ lại bị nhốt trong một cái hồ khác? Nếu là trưởng lão bình thường thì hẳn là đã thất bại. Nhưng năm người này không người nào không là thiên tài. Từng người đều xuất ra tuyệt kỹ, oanh phá hồ nước. Nhưng khi ra ngoài hồ nước thì mọi người lại tuyệt vọng, bởi vì đó là biển.

Một bờ biển vô hạn.

Ngươi phá được hồ nhưng phá được biển sao?

Hơn nữa, bầu trời trên biển còn đang không ngừng có tuyết rơi. Ngươi chỉ cần thoáng chậm một chút thì bị khối băng ngay tại chỗ tập kích. Trên mặt biển, khắp nơi đều có những trận cuồng phong chết người. Ngươi không nhìn thấy người bởi vì khắp nơi đều có mây và mưa to.

Sớm sụp đổ trước chính là Tham Kiếm Lăng Nguyên. Không phải nói y là người thực lực yếu nhất trong số năm người mà chính là ở chỗ Kiếm Tham sử dụng chính là kiếm ý. Y có năm kiếm ý. Bình thường thì dựa vào kiếm ý để thắng những người khác. Nhưng kiếm ý của Lục Nguyên lại manh hơn của y, hơn nữa rất nhiều kiếm ý lại dung nhập vào một chỗ. Còn có luân hồi kiếm đạo. Cũng cùng một cách sử dụng, nhưng thực lực không bằng Lục Nguyên, cho nên thua là phải.

Kiếm Tham Lăng Nguyên bị đánh bại trước tiên. Y dù thế nào cũng không nghĩ mình sẽ bị đánh bại.

- Ta không phục.

Trong ánh mắt của Chu Ngộ lại phát ra ngọn lửa cực lớn, như muốn thiêu đốt hết thảy, thiêu hủy những thứ hư ảo trước mắt. Nhưng những gì mà y phản kích đều bị biển cả hư ảo dìm sạch. Hai mắt y đau nhức vô cùng, tạm thời mất đi năng lực phát hỏa.

Địa Để Cự Kiếm Triệu Vô Cực một kiếm bổ tới, muốn bổ đôi cái biển cả hư ảo này. Nhưng tầng tầng đóng băng cứ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, làm đông cứng một kích của y. Y chém Cự Kiếm ra một lần thì liền bị đông lại một lần.

Diệt Nguyên Kiếm Chu Bát Nhất sát khí toát lên trong thiên địa. Nhưng đối thủ lại là biển cả, sát khí của ngươi có nhiều thì cũng bị biển cả bao trùm hết. Biển cả xuất hiện vòng xoáy cực lớn, cứ thế mà cuốn vào trong đó.

- Kế tiếp, là ngươi đấy, người cuối cùng.

Lục Nguyên vung Trấn Nhạc Kiếm, chém về phía Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn. Phương Càn Khôn không ngừng ngưng tụ pháp lực chống đỡ Lục Nguyên. Nhưng thời khắc này, Phương Càn Khôn lại bị tuyết làm giảm tốc độ. Tầng băng đã khiến tấn công của y đều không dùng được.

Trong nháy mắt, Lục Nguyên cùng với Phương Càn Khôn giao chiến một cái. Sau đó, vai phải của Phương Càn Khôn thấm đầy máu tươi.

Phương Càn Khôn lẩm bẩm:

- Không có khả năng, không có khả năng. Ta là thiên tài, ta làm sao mà thất bại.

Lục Nguyên giờ phút này không có rảnh để nghe giọng điệu của bại tướng. Bởi vì lúc này Lục Nguyên đã cảm thấy cái gì gọi là Thủy Hoàng Kiếm Đạo.

Hoàng giả, có thể ra mệnh lệnh.

Thủy hoàng giả có thể một kiếm quản lý chung thiên hạ vạn thủy. Vô luận loại nước biến hóa như thế nào cũng có thể quản lý được.

Thủy Hoàng Kiếm Đạo thật sự là đáng chờ mong. Nếu như có thể luyện thành Thủy Hoàng Kiếm Đạo thì chính mình đối với biến hóa của nước lĩnh hội càng nhiều hơn.

Tất nhiên, còn có có Kim Hoàng Kiếm Đạo, Mộc Hoàng Kiếm Đạo, Thổ Hoàng Kiếm Đạo, Hỏa Hoàng Kiếm Đạo, mỗi một thứ đều huyền diệu đến cực điểm.

Giờ phút này, chỉ còn một người trong Thái Hồ. Bốn mươi chín tu tiên giả từng người đều ủ rũ. Xem ra lần này phải thua rồi.

Trong cái hồ này tổng cộng có hơn một trăm ngọn đèn, năm mươi ngọn ở hướng đông, năm mươi ngọn ở hướng bắc.

Một trăm ngọn đèn này tạo hình giống như đúc, phong cách cổ xưa vô cùng.

Cuồng phong thổi qua. Tim đèn, thân đèn đều dao động, nhưng chỉ thoáng một cái đều bất động.

Gió ngừng thổi.

Thời điểm lúc này, phía đông đã có ba mươi lăm ngọn đèn bị tắt. Còn mười lăm ngọn đèn vẫn còn sáng. Còn ở phía bắc thì đã có bốn mươi chín ngọn đèn bị tắt, chỉ còn một ngọn.

Thế cục rất rõ ràng. Đông Phong còn lại mười lăm người. Bắc Phong chỉ còn lại một người. Bắc Phong nhất định phải thua.

Vô Thương Kiếm Tiên Nam Cung Vô Thương không nói gì. Quân Tử Kiếm Phương Nho cũng không nói gì. Hai người này đều là người ít nói.

Nhưng phía bắc đèn lại tắt nhiều đến như vậy, các trưởng lão Kiếm Tông đều nghị luận cả lên.


- Haha, Bắc Phong bên kia nhất định phải thua.

- Cuối cùng chỉ còn mình Lục Nguyên. Đoán chừng hắn cũng đang lẩn trốn.

- Một chọi mười lăm, hắn vô luận như thế nào cũng phải thua. Hiện tại đèn vẫn còn chưa tắt, nhưng đoán chừng cũng đang mãnh liệt chạy trốn để khỏi chết. Dù trốn thế nào cũng không thoát chết được.

- Xem ra, Thái Hồ này sẽ thuộc về chúng ta.

- Về sau, người của Đông Phong chúng ta muốn tu hành thì không dễ dàng hơn sao?

- Đúng vậy!

Các trưởng lão Kiếm Tông đều nghị luận cả lên. Kiếm Khí Tông bên này mặc dù không lên tiếng, nhưng sự không phục lại càng đè nặng trong lòng. Bọn họ làm sao mà có thể chịu phục? Từ khi tiếp nhận chưởng môn cho đến nay, Kiếm Tông khắp nơi đều đè nặng Kiếm Khí Tông cùng Khí Tông. Sớm đã hận, hiện tại lại càng thêm hận.

Nhưng hận thì hận, tài nghệ không bằng người thì biết thế nào.

Oán!

Oán! Oán! Oán!

Nhưng vào lúc này, mười lăm ngọn đèn còn lại bên Đông Phong một chiếc đèn đột nhiên bị tắt. Một ngọn đèn bị tắt, nhưng trưởng lão Đông Phong lại không quan tâm. Lục Nguyên cho dù là thiên tài nhưng cũng bị đánh bại rời khỏi Thái Hồ. Đánh bại một trưởng lão Kiếm Tông cũng chỉ là chuyện bình thường.

Bụp, bụp. Thêm hai ngọn đèn nữa bị tắt. Điều này khiến cho trưởng lão Kiếm Tông không khỏi nhíu mày.

Sau đó, lại tiếp hai ngọn đèn nữa bị tắt. Như thế chỉ còn lại mười ngọn đèn. Thiên tài đời thứ mười của Bắc Phong Lục Nguyên thật sự quá mạnh. Rõ ràng đến phút cuối cùng cũng có thể phản kích, đánh bại năm người. Nhưng ngọn đèn tượng trưng cho hắn cũng sắp tắt. Các trưởng lão Kiếm Tông cảm thấy không đúng, nhưng vẫn tin tưởng vững chắc mình có thể chiến thắng.

Lại một đạo âm thanh vang lên. Những ngọn đèn bên Đông Phong không ngừng bị dập tắt, chứ không phải ngọn đèn duy nhất bên Bắc Phong. Trong nháy mắt, bên Đông Phong chỉ còn lại sáu ngọn đèn. Điều này sao có thể? Lục Nguyên sao có thể chỉ một mình mà đấu lại nhiều người như thế? Một lần cả chin trưởng lão Kiếm Tông. Mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng dù là như thế, các trưởng lão Kiếm Tông cũng còn niềm tin. Dù sao, các trưởng lão Kiếm Tông có thể khẳng định một điều, Kiếm Tông có thể thắng bởi vì họ có Kiếm Tham Lăng Vân, Địa Để Chiến Kiếm Triệu Vô Cực, Diệt Nguyên Kiếm Chu Bát Nhất, Huyền Hỏa Song Nhãn Chu Ngộ, Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn năm người này. Người nào cũng là đệ nhất nhân, hơn hẳn Lục Nguyên.

Lúc này, người nào cũng tin như thế. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Gió thổi qua, một ngọn đèn nữa lại tắt. Rồi một cái đèn tiếp nữa, tiếp nữa.

Chỉ còn lại ba ngọn đèn.

Lại còn một ngọn đèn nữa lại tắt, tiếp theo một cái nữa, rồi một cái nữa.

Tựa hồ giống như có gió thổi tắt. Nhưng ở đây tất cả mọi người đều biết rõ không thể nào là gió thổi tắt. Ngọn đèn kia căn bản gió không thể thổi tắt.

Quay đầu lại, cũng chỉ còn duy nhất một ngọn đèn, ngọn đèn ở Bắc Phong.

Cái này!

Điều này sao có thể?

Điều này khiến người ta phải tin như thế nào đây?

Năm người nhóm Kiếm Tham Lăng Vân, vô luận người nào cũng là thiên tài, lại là tiền bối. Nếu năm người liên thủ, sao lại thua dưới tay một mình Lục Nguyên được? Điều này làm sao khiến mọi người tin được? Nhất định là có sai lầm, có sai lầm rồi.

Giờ phút này, Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho sắc mặt khẽ động. Ông ta trải qua mưa gió lâu năm nhưng lần này cũng không khỏi khẽ động sắc mặt. Người cho tới nay nét mặt vẫn trầm tĩnh Nam Cung Vô Thương sắc mặt cũng khẽ biến:

- Nếu đây là sự thật thì đúng là có chút thú vị.

Kết quả đã được định.

Bởi vì cuối cùng, mười lăm ngọn đèn nhỏ ở Đông Phong toàn bộ đã bị diệt hết. Mà Bắc Phong thì còn lại một ngọn đèn bất diệt. Trước giờ đèn bổn mạng chưa hề xảy ra sai lầm. Nhưng thực tế thì cơ hồ không có người dám tin vào việc này. Người của Bắc Phong mặc dù cảm thấy vui sướng điên cuồng, chiến thắng ngoài ý muốn. Nhưng cũng hoàn toàn hiểu được đây không có khả năng. Mà cái này làm cho người ta thật khó tin tưởng.

Còn người của Đông Phong thì cũng hiểu được là không có khả năng. Nhất định là có chỗ nào sai rồi.

Hết thảy đều chờ đợi mười lăm vị trưởng lão Đông Phong cùng với Lục Nguyên Bắc Phong đến để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau một lát, mười sáu đạo kiếm quang phủ xuống. Đúng là mười lăm vị trưởng lão Đông Phong cùng với Lục Nguyên Bắc Phong là mười sáu người. Mười sáu người này bị mọi người vây quanh, hỏi thăm sự tình của trận chiến. Mười lăm vị trưởng lão Đông Phong cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bọn họ đến giờ vẫn chưa tin được nhóm người mình liên thủ như vậy mà lại thua. Bọn họ không tin vào trận chiến vừa rồi. Trận chiến ấy thật là đánh đến kinh thiên động địa. Mà kết quả cũng rất rõ ràng khiến cho bọn họ không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận. Nét mặt của bọn họ xấu hổ như vậy, thoáng một cái những người khác đều đã minh bạch.

Tất cả mọi người không phải là người ngu. Vốn đang hoài nghi nhưng nhìn bộ dạng của Lục Nguyên và mười lăm vị trưởng lão, tự nhiên cũng phải tiếp nhận sự thật này, mặc dù nó khiến cho người ta rất khó tiếp nhận.

Người của Đông Phong mới vừa rồi còn nghị luận liên tục. Nhưng hiện tại cũng không còn nghị luận nữa.


Điều này làm cho người Bắc Phong cảm thấy rất hãnh diện.

- Lục Nguyên, rất tốt, rất tốt.

- Lục tiểu tử, về sau bằng hữu như cậu nhất định ta phải giao tình rồi. Đúng rồi, ta tên là Vương Mãnh.

Một trưởng lão Bắc Phong cười ha hả, cảm thấy thống khoái vô cùng. Đây không chỉ là thắng được Thái Hồ mà thống khoái như vậy, mà chủ yếu chính là đã thắng được Kiếm Tông. Vương Mãnh mấy năm nay chịu thiệt trước Kiếm Tông cũng không biết bao nhiêu lần. Hiện tại rốt cuộc cũng được hãnh diện một lần.

Hơn nữa, lần phản công khi cùng đường như thế này rất đáng hãnh diện.

Lần này có thể ngẩng đầu tận mây xanh rồi.

Lần này có thể xả được oán khí rồi.

Lần này có thể được hãnh diện một lần rồi.

Vương Mãnh chỉ cảm thấy nhiều cái được như vậy nên cảm thấy thống khoái. Cho nên không tự xưng là sư thúc mà trực tiếp gọi là bằng hữu.

- Haha, Lục tiểu tử, rất giỏi. Nghe nói cậu rất thích uống rượu, ở chỗ ta vẫn còn mười bình hảo tửu mà người khác tặng. Khi nào quay về Bắc Phong, ta sẽ mang cho cậu. Đúng rồi, ta tên là Trương Khoan.

Người tên Trương Khoan này chính là hai năm trước bị Kiếm Tông cưỡng chiếm mạch khoáng, quăng đến Hoa Sơn Tông Môn. Lần này thì vô cùng thống khoái, cuối cùng cũng hả được giận.

Thống khoái.

Sự thống khoái này giống như là ăn một cục nước đá trong ngày hè; giống như là một người ăn hết được quả nhân sâm. Toàn thân từng lỗ chân lông đều thoải mái. Đặc biệt nhìn thấy người của Kiếm Tông khí thế hoàn toàn giảm xuống thì cảm giác lại càng thêm thống khoái.

- Thú vị!

Trưởng lão đứng đầu Kiếm Tông Vô Thương Kiếm Tiên Nam Cung Vô Thương nhìn về phía Lục Nguyên:

- Ta chờ ngươi trở nên mạnh mẽ, đạt đến Kiếm Tiên Cấp thì đến giao thủ với ta. Mặt khác, xin chúc mừng. Từ nay về sau không còn có người nào dám đoạt danh hiệu Kiếm Tiên Chi Hạ Đệ Nhất Nhân. Bởi vì người đó nhất định là ngươi.

Nam Cung Vô Thương nói xong thì nhìn về phía Quân Tử Kiếm Phương Nho:

- Trận chiến này, là Bắc Phong các người đã thắng. Thái Hồ về sau thuộc về Bắc Phong các người.

Trận chiến vừa qua đã xác định Lục Nguyên chính là Kiếm Tiên Chi Hạ Đệ Nhất Nhân. Nhưng nói thật, Lục Nguyên bản thân đối với danh xưng này hoàn toàn không quan tâm.

Rất nhiều trưởng lão Kiếm Tông dưới sự dẫn dắt của Nam Cung Vô Thương đã ra về. Lần này, Lục Nguyên nhất định sẽ giương danh thiên hạ. Chiến tích lần này còn cao hơn chiến tích Huyến Biến Kiếm Tiên La Bàn.

Mà cùng một thời gian, tại một góc vắng vẻ ở Thái Hồ, vừa vặn có hai người.

Hai người này, một là nam tử trẻ tuổi tóc bạc, một là lão giả cực xấu.

Nam tử trẻ tuổi tóc bạc phong thái nhẹ nhàng. Cơn gió nhẹ lay động những cọng tóc bạc, tựa hồ như một loại cảm giác hưởng thụ.

Còn lão giả cực xấu thì dùng giọng nói khàn khàn phát ra:

- Nguyên Lăng, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Vâng, đã chuẩn bị xong.

Ngân phát mỹ nam tử trả lời.

- Cũng là phát động nhưng tốc độ của Lục Nguyên quả là rất nhanh. Lại không hề động thủ. Tư Mã Trường Bạch ngồi không yên. Ông ta không muốn Lục Nguyên có thể thắng được ông ta. Bây giờ ra tay thì đúng là thời cơ không tệ.

- Ah, vậy sao? Phương pháp đối phó với Nguyên Nguyên Thượng Nhân ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lão già cực xấu lại hỏi.

- Ta sẽ đích thân đi đối phó với Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Ta và sư huynh chiến đấu nhiều năm như vậy, cũng nên có kết cục này. Rốt cuộc cũng xong việc rồi.

Nguyên Lăng lẩm bẩm nói. Hai mắt tựa hồ như xuyên thấu hết thảy.

- Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, kế hoạch này xem ra đã xác định.

Lão giả cực xấu nói:

- Lục Nguyên người này có vận khí tại thân. Nếu có hắn dính vào thì sẽ rất phiền toái. Kế hoạch xem như bị phá hư.

- Ta cũng đã chuẩn bị người đối phó hắn. Trường Sinh Bát Trọng đối phó với hắn đoán chừng có chút nguy hiểm. Cho nên ta đã mời Trường Sinh Cửu Trọng.

Nguyên Lăng Thượng Nhân nói.

- Trường Sinh Cửu Trọng không phải là nhân vật có thể dễ dàng mời được.

Cực xấu lão giả nói. Trường Sinh Cửu Trọng đã đạt đến Kiếm Tiên Cấp, tất nhiên là không dễ dàng mời.

- Đừng quên, Trường Sinh Cửu Trọng này là yếu nhất trong giới.

Nguyên Lăng Thượng Nhân cười nói:

- Về phần người của Huyền Minh Môn, Thất Sát Tinh Tú Hải ta cũng đã liên hệ được rồi. Lần này không sai biệt lắm có thể phát ra một kích trí mạng.

- Kế hoạch lập tức có thể phát động.

Gió thổi qua, những cọng tóc bạc lại càng nhảy múa.