Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 22: Tư Mã Bác

- Cái này khó nói, khó nói. Bàn về thực lực thì tất nhiên là đại sư huynh và nhị sư huynh. Thực lực của hai vị sư huynh này vượt xa tám người khác, nhưng hai người họ luôn đấu kịch liệt, dù là cái gì cũng phải tranh giành, lần này chỉ sợ không thoát khỏi.

- Người khác thì tất nhiên là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu mạnh nhất.

- Nhưng tứ sư huynh Phương Đạm cũng khá lợi hại.

- Ngũ sư huynh Tư Mã Bác nghe nói trước đó không lâu được Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã sư thúc truyền cho Đại Nhật kiếm pháp, không phải loại Tư Mã Hạo đã múa may mà là Đại Nhật Kiếm Tiên thật sự. Nghe nói gần đây liên tục đánh bại vài tên giỏi lắm, lần này sợ là thế tới rào rạt.

- Còn lục sư huynh Lục Nguyên vốn xếp hạng chót trong thập đại đệ tử chân truyền, nhưng lần trước tại Bắc phong đại tái có biểu hiện cực tốt, rất có khả năng.

Vị sư huynh bình thường được tình báo này phân tích đến phân tích đi không dứt khoát được lần này rốt cuộc là ai sẽ đắc thắng, đoạt được linh thú vân hệ.

Nhưng gã phân tích ra khiến sư đệ gật đầu khâm phục gã sát đất.

Nhận được ánh mắt khâm phục mong chờ từ lâu, sư huynh gật đầu, cực kỳ vừa lòng.

…….

Lục Nguyên lưng cõng Dưỡng Ngô kiếm, đội mũ, đi trên đường mòn trong rừng.

Tuy mũ lớn nhưng vẫn có vài giọt nước mưa len lỏi.

Nghe nói đến pháp lực mạnh mẽ không gì sánh được, liên miên bất tận thì có thể dùng pháp lực dày đặc bọc quanh người, không giọt nước nào xâm nhập được. Nhưng rõ ràng pháp lực của hắn trong đệ thập đại đệ tử chân truyền không tệ lắm, tới luyện khí kỳ đệ lục tầng luyện khí thành cương rồi, nhưng cách tám chữ pháp lực mạnh mẽ, liên miên bất tận kém quá xa.

Đây là đường mòn đi thông đến Vân Vụ sơn cốc.

Hắn nhận được lệnh của sư phụ tất nhiên phải đi Vân Vụ sơn cốc.

Linh thú vân hệ đối với tu hành pháp lực thì quá quan trọng. Tu hành pháp lực không giống như tu kiếm thuật có thể một hơi lĩnh ngộ. Tu pháp lực cần có thiên tài địa bảo, cần ngày tích đêm lũy, vì thế nên linh thú vân hệ mới càng quan trọng. Muốn tăng Vân Long tâm pháp thì hắn phải dựa vào linh thú vân hệ.

Không có linh thú vân hệ, để tăng một chút pháp lực cần phải tự mình tu hành, thế thì chẳng phải cực kỳ mệt mỏi?

Không sai, không chút nghi ngờ, Lục Nguyên muốn cướp linh thú vân hệ là vì muốn làm biếng.

Vân Vụ sơn cốc đã ngay trước mắt.

Hắn mới nghĩ trong lòng thì Vân Vụ sơn cốc đã xuất hiện ở đằng trước. Vân Vụ sơn cốc chính là nơi tập kết vân khí khá dày đặc, chưa đến trong cốc đã cảm giác vân khí rồi. Hắn chỉ thấy Vân Long tâm pháp như sống động vài phần, ở cửa cốc viết: Tĩnh như luyện, động như yên, nhẹ như nhứ, rộng như hải, bạch như miên.

Lại đến chỗ này. Hắn còn nhớ trước khi học Vân Long tâm pháp cũng từng tới, khi ấy sư phụ Lý Nguyên Bạch chỉ vào cửa cốc mười lăm chữ: Tĩnh như luyện, động như yên, nhẹ như nhứ, rộng như hải, bạch như miên. Nói cho hắn, đây là chân lý của Vân Long tâm pháp.

Lục Nguyên đến thì phát hiện mình tới hơi muộn, chín đệ tử chân truyền khác đã sớm chờ tại đó. Ngay cả đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình cũng có mặt rồi. Đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình quả nhiên khác với đệ tử chân truyền ở mặt sau. Dù bây giờ hắn đã tới tình trạng luyện khí kỳ đệ lục tầng luyện khí thành cương thì vẫn cảm giác được đại sư huynh, nhị sư huynh sâu không lường được. Tất nhiên ngay cả đại sư huynh, nhị sư huynh thực lực thâm hậu thế mà cũng đến đoạt linh thú vân hệ đủ thấy nó trân quý, quý hiếm cỡ nào.

- A, lục sư huynh đến.

- Lục sư huynh, chào buổi sáng.

Diệp Phương, Diệp Viên cười hì hì chào hỏi, tuy gọi lục sư huynh nhưng không có kính ý. Hết cách, ba người chơi cùng một chỗ quá lâu, vì gần gũi quá nên tất nhiên là rất quen, không khả năng sinh ra loại kính trọng.

- A, lục sư đệ, lại là ngươi đến trễ nhất.

Giọng nói đáng ghét rất quen thuộc. Có thể khiến Lục Nguyên vừa nghe liền thấy ghét trừ Tư Mã Bác thuộc phe của Tư Mã Trường Bạch thì còn ai nữa?

Tư Mã Bác nói:

- Không phải là lại ngủ nướng đi? Làm đệ tử chân truyền mà lười biếng như vậy thì không tốt.

Lục Nguyên lười không thèm để ý gã. Dù sao hắn đã thắng gã thẳng tay, giờ gã không mặn không nhạt mỉa mai chế giễu hắn, hắn lười để ý. Nhưng một khi vượt qua lằn ranh của hắn thì tất nhiên sẽ không nương tay đánh trả.

Bên kia đại sư huynh Vân Dật cười nói:

- Lục sư đệ, chào buổi sáng, thời gian gần đây không gặp nhỉ.


Nếu là Lục Nguyên trước kia thì Vân Dật lười lôi kéo, nhưng trong Bắc phong đại tái hắn biểu hiện không tệ, có giá trị khuyến dụ. Vân Dật bắt đầu lôi kéo làm quen, Vân Dật thấy thế liền thầm nhủ, cái tên này nhanh tay thật, mau thế đã lôi kéo rồi, mình không thể chậm hơn.

Gã lập tức mỉm cười nói với Lục Nguyên:

- Lục sư đệ, gần đây ta được một bình hồ đò tiên tửu, nghe nói lục sư đệ thích uống rượu, bữa nào rảnh sư huynh đệ chúng ta ngồi uống vài chén.

Vân Dật thầm nghĩ, hay cho cái tên cáo già, biết lôi kéo lòng người, mình không thể tỏ ra yếu thế. Nghe nói lục sư đệ rất thích rượu, mình cũng có thể đột phá từ mặt này.

Lục Nguyên vừa đến liền dẫn động ba bên phản ứng.

Hai bạn xấu Diệp Phương, Diệp Viên giống bình thường chào hỏi, quá quen nên không cần khách sáo gì nhiều.

Tư Mã Bác là mỉa mai.

Vân Dật, Vân Bình thì không ngừng lôi kéo.

Thật là chỗ nào có người thì có giang hồ!

Tĩnh như luyện, động như yên, nhẹ như nhứ, rộng như hải, bạch như miên. Mười lăm chữ này mỗi ba chữ viết khác nhau. Ba chữ tĩnh như luyện viết bằng phẳng, cho người cảm giác yên tĩnh. Ba chữ động như yên nét bút như múa, chữ như vọt ra. Chín chữ nhẹ như nhứ, rộng như hải, bạch như miên cũng có đặc điểm riêng.

Vân Vụ sơn cốc khổng lồ ở đằng sau mười lăm chữ này.

Mưa phùn liên miên từ trên trời rơi xuống.

Thập đại đệ tử chân truyền mỗi người đội mũ, ống quần ai nấy dính nước bùn.

Trong cơn mưa to muốn không dính chút nước bùn thì khó mà làm được, nhưng rất nhanh, các vị đệ tử chân truyền phát hiện mình nghĩ sai rồi. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho cao quan áo trắng bước từ trong rừng rập ra. Gã đạp trên mặt đất, không một chút nước bùn bắn lên người.

Nhìn Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho, mọi người phát ra âm thanh nhỏ đi nhiều. Sợ thật, trong Bắc phong lục kiếm tiên đám đệ tử sợ nhất không phải là chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân mà là Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho dù làm chuyện gì, từng hành động đều có phong độ quân tử.

Gã yêu cầu với mình hoàn toàn từ điều kiện quân tử, làm hậu bối của gã, áp lực quá lớn.

Tuy rằng Phương Nho rất ít chỉ trích hậu bối khác trừ đệ tử của gã, Diệp Phương đáng thương. Nhưng khí thế cường đại của gã khiến người thấy áp lực thật sự rất lớn.

Phương Nho không cần nói cái gì, lúc gã ra ngoài Vân Vụ sơn cốc thì tất cả đệ tử chân truyền đều yên lặng.

Đối với khí thế mạnh mẽ của Phương sư thúc, Lục Nguyên chỉ có nước sùng bái.

Giọng Phương Nho công chính mà nhã nhặn:

- Vân Vụ sơn cốc là nơi đậm mây nhất của Bắc phong chúng ta. Trải qua mấy trăm năm tích lũy rốt cuộc biến ra hai con linh thú vân hệ, một là Vân Thố, một là Vân Miêu. Theo tất cả trưởng lão bàn bạc, do thập đại đệ tử chân truyền các người đi giành lấy. Trong Vân Vụ sơn cốc, dựa vào bản lĩnh của mình đi tranh.

- Một người tối đa chỉ có thể cướp một con, mặt khác không được tổn thương tính mạng. Cùng là đệ tử chân truyền, điểm đến mới thôi, nếu không thì trục xuất sư môn.

Thanh âm công chính nhã nhặn rất có sức sát thương.

- Bây giờ, vào sơn cốc đi, tự dựa vào bản lĩnh của mình.

Hiển nhiên khí thế của Quân Tử Kiếm Tiên quá mạnh, mọi người không muốn đứng chung với gã lâu. Lập tức đệ thập đại đệ tử chân truyền chạy vào trong Vân Vụ sơn cốc.

Lần tranh đoạt linh thú vân hệ này do Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho chủ trì.

Dù sao đây không phải việc lớn như Bắc phong đại tái, chỉ xem như chuyện cỏn con, do Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho trong Bắc phong lục kiếm tiên chủ trì đã là tốt lắm rồi.

……..

Vân Vụ sơn cốc cơ bản là một vòng tròn, trừ cửa vào ra không còn lối vào nào khác.

Cho dù ngươi tới cảnh giới ngự khí hành không muốn từ trên sơ cốc bay ra cũng không được. Bên trên sớm có các đời tiền bối Hoa Sơn Bắc phong thiết lập đủ các cấm chế. Vân Vụ sơn cốc tuy mấy trăm năm mới ra vài con linh thú vân hệ nhưng tốt xấu còn có. Nếu đã ra linh thú vân hệ thì tất nhiên phải bảo vệ, không cho người nào xâm nhập vào.

Tiến vào nơi này chỉ thấy mây mù rất lớn. Mây như mành lụa, như vải trắng, hoặc đậm hoặc nhạt che tầm mắt người.


Thập đại đệ tử chân truyền vừa vào đây, chỉ thấy trên không trung có một con thỏ trắng như tuyết.

Con thỏ mà bay trên trời thì cần gì phải nói, chính là linh thú vân hệ Vân Thố. Không ngờ vừa vào Vân Vụ sơn cốc đã thấy một con Vân Thố rồi. Vân Dật giơ tay, một chiêu "Vi Phong Từ Lai" chỉ hướng Vân Thố. Chiêu Vi Phong Từ Lai có thể nhẹ có thể nặng, nhẹ thì bắt giữ mà không tổn hại mạng sống, như là gió nhẹ phất qua mặt. Nặng có thể giết chết đối thủ ngay lập tức, khiến đối phương không cảm nhận bao nhiêu đau đớn, tựa gió phất qua gáy.

Đại sư huynh Vân Dật ra chiêu Vi Phong Từ Lai quả nhiên luyện khá thành thạo, mắt thấy Vân Thố săp rơi vào tay gã. Lúc này, bên cạnh đâm ra một phi kiếm có chút cong. Trong thập đại đệ tử chân truyền, chỉ có nhị đệ tử Vân Bình là phi kiếm hơi cong.

Long Thủ kiếm trong tay Vân Bình là một phi kiếm khá đặc sắc. Thanh kiếm này không thẳng như bình thường mà hơi cong, có chút giống vuốt rồng. Đây là sư phụ gã, Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp cố ý chế tạo cho, hy vọng gã có thể thành quần long trong thập đại đệ tử chân truyền. Kiếm và người tính cách giống nhau, Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp hơi có dã tâm, cho rằng đệ tử của bà có thể lấy được vị trí to lớn nên chế tạo phi kiếm lấy tên là Long Thủ kiếm.

Phi kiếm của đại như huynh Vân Dật có tên là Trung Chính kiếm, ý là công chính bình hòa. Thanh kiếm của gã không dài không ngắn, không bén không cùn, không rộng không hẹp, công chính bình hòa. Kiếm này là sư phụ của Vân Dật, Nguyên Nguyên Thượng Nhân tạo ra. Nguyên Nguyên Thượng Nhân là chủ Bắc phong, tính tình bình hòa, hy vọng đệ tử của lão cũng bình hòa.

Phi kiếm như người.

Bắc phong lục kiếm tiên mỗi một kiếm tiên rèn ra phi kiếm đều tựa như tính cách người đó.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân tính cách ôn hòa nên tạo ra là Trung Chính kiếm.

Lý Nguyên Bạch hy vọng đệ tử có thể dưỡng chính khí mênh mông trong thiên địa nên tạo ra là Dưỡng Ngô kiếm.

Tư Mã Trường Bạch tính cách bá đạo, hy vọng đệ tử của mình biến càng mạnh, vì Tư Mã Bác tạo ra là Trường Hồng kiếm, cầu vồng xuyên suốt, khí thế nhiếp người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp tuy là phụ nữ nhưng tính cách kiêu ngạo, tạo ra phi kiếm là Long Thủ kiếm, hy vọng đệ tử có thể đứng đầu quần hùng.

Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho, Diệp Phương làm đệ tử của gã được rèn phi kiếm có tên là Vô Thuật kiếm, muốn Diệp Phương thẳng thắn công bình.

Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung rèn ra phi kiếm cho đệ tử Diệp Viên gọi là Thất Xảo kiếm, muốn Diệp Viên có thể tùy cơ bứng biến khéo léo thế sự.

Lại nói lúc này Trung Chính kiếm của Vân Dật và Long Thủ kiếm của Vân Bình nặng nề va nhau. Hai người không dùng chiêu quá mạnh, sợ tổn thương đến Vân Thố nhưng pháp lực của họ quá hùng hồn, tám đệ tử chân truyền khác đứng phía xa đều cảm giác rõ rệt.

Hai người tranh giành một con Vân Thố, đối với tám đệ tử chân truyền khác coi như là tin tốt. Nếu hai vị này không tranh đấu, vậy thì tám đệ tử chân truyền khác không có cơ hội giành giật. Dù sao đại sư huynh Vân Dật, nhị như huynh Vân Bình mạnh hơn mấy người khác rất nhiều. Họ đều ở tuổi bốn, năm mươi mà tu vi cực kỳ sâu, tám đệ tử chân truyền khác chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.

Bây giờ đại sư huynh, nhị sư huynh tranh đoạt con Vân Thố, tương đương cho tám đệ tử chân truyền cơ hội giành Vân Miêu còn lại.

Tám đệ tử chân truyền nhìn nhau một cái, hiển nhiên xem đối phương là địch thủ, tất nhiên chủ yếu nhất là ba người tranh đấu, chính là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu, tứ sư huynh Phương Đạm, ngũ sư huynh Tư Mã Bác, thực lực ba vị này cao chút. Còn lục đệ tử Lục Nguyên, lần trước tuy biểu hiện khá tốt nhưng tính tình biếng nhác rất khó khiến người xem hắn là uy hiếp lớn.

Đang lúc tám vị đệ tử chân truyền nhìn nhau thì đột nhiên nghe một tiếng "meo", một luồng sáng trắng nhào vào ngực Lục Nguyên.

Lục Nguyên cúi đầu, một con mèo, một con mèo trắng, vừa lúc nằm trong ngực mình.

Vậy cũng được?

Vân Vụ sơn cốc

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

*Đinh!*

Một chuỗi sắt thép va chạm vang lên, đấy là do Trung Chính kiếm của đại sư huynh Vân Dật, Long Thủ kiếm của nhị sư huynh Vân Bình ở giữa không trung hoặc là trên hoặc là dưới đụng chạm. Đại sư huynh và nhị sư huynh đều là cao tầng luyện khí kỳ, pháp lực hơn xa tám đệ tử khác, đã có thể ngắn ngủi bay lên, dù không thể lâu dài ngự khí hành không. Cho nên hai người giao đấu cao thấp bay, hai thanh kiếm vang lên cùng là trên dưới bay.

Cách hai đệ tử chân truyền giao đấu không xa, tám vị đệ tử chân truyền đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Thế mà cũng được?

Thế mà cũng được!

Thường nghe nói có con thỏ ngu muốn chết, ngây ngốc đụng vào thân cây, chưa nghe nói có con mèo ngu muốn chết, đụng vào ngực người.

Bảy đệ tử chân truyền khác đều tò mò đánh giá Lục Nguyên. Không lẽ Lục Nguyên lớn lên rất có sức hấp dẫn? Nhưng nhìn hắn, bây giờ vẫn là thiếu niên gầy guộc, mỏng manh, đôi mắt tràn đầy tinh ranh, nhìn sao cũng không giống có sức hấp dẫn đặc biệt.

Lục Nguyên cũng không hiểu ra sao, tại sao con Vân Miêu này chủ động nhảy vào ngực mình, không lẽ là vì trên người hắn có Phong Linh bài chứa ba con Vân Thố nên đồng tính hấp dẫn? Con Vân Miêu này mơ hồ cảm giác hơi thở của ba con Vân Thố, cho rằng hắn cũng là linh thú vân hệ nên nhào tới.

Kỳ thực Lục Nguyên đoán rất gần với đáp án chính xác.

Chẳng qua bây giờ nên xử lý con Vân Miêu này thế nào.

Đây là suy nghĩ trong lòng tám đệ tử chân truyền.

Lục Nguyên ngáp một cái nói:

- Được rồi, bây giờ con Vân Miêu nếu đã tự động đụng vào ngực ta thì là của ta. Cái này gọi là của ai nấy giữ, mọi người tán đi.

Không sai, nếu đã vào lòng mình thì sao hắn có thể nhường Vân Miêu được.