Tại sao phải như vậy?
Lục Nguyên trầm tư thật lâu rồi cũng hiểu. Chính mình cuối cùng rồi cũng chỉ là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu không thể so với những tiền bối khác. Đây chỉ là phản ứng bình thường của nhân loại. Chính mình nên tích lũy chút ít kinh nghiệm chiến đấu, tại thiên lao này cố gắng rèn luyện một thời gian.
Người không thể bởi vì hay chiếm được thuận lợi mà trở nên đắc ý.
Thời gian như nước chảy thoi đưa. Xuân qua hạ đến, hạ đến trời thu.
Đảo mắt cũng đã tiến nhập vào cuối mùa thu.
Khắp núi rừng đều nhuộm một màu vàng.
Trên đỉnh Hoa Sơn, tại một chỗ yên tĩnh, một người trẻ tuổi đang uống rượu, bộ dạng tự tại vô cùng. Lục Nguyên đã từ thiên lao rèn luyện lịch lãm trở về. Trước đó không lâu hắn đã đến thiên lao rèn luyện một thời gian. Khiến cho kinh nghiệm chiến đấu của mình càng thêm phong phú. Đặc biệt sau khi cùng với những phạm nhân Luyện Thể Kỳ Thập Trọng đối chiến qua, hiện tại hắn ở dưới tình huống nào cũng có thể đánh.
Đơn giản mà nói, kinh nghiệm chiến đấu gia tăng không ít.
Kinh nghiệm chiến đấu gia tăng không ít, nhưng đối mặt với tu tiên giả Luyện Thể Kỳ Thập Trọng, Lục Nguyên không thể không thừa nhận hắn luôn luôn bại. Luyện Thể Kỳ Thập Trọng mà còn như thế thì Trường Sinh kỳ còn mạnh hơn đến cỡ nào.
Đương nhiên, đánh không lại thì đánh không lại, cũng chẳng phải là sự tình gì quá lớn.
Tuy bên ngoài hay truyền lưu Lục Nguyên là đệ nhất đệ tử chân truyền trẻ tuổi, nhưng nói trắng ra, Lục Nguyên chỉ là một gã đệ tử lười biếng mê rượu ở Bắc Phong mà thôi. Ở dưới chân núi thì có chút đắc ý, nhưng khi sống cuộc sống yên tĩnh ở trên núi trong một thời gian ngắn thì tâm tình sẽ bình phục.
Lục Nguyên nằm trên một mảnh đồng cỏ lá phong. Nơi này cảnh sắc rừng lá phong không tệ. Lúc này, cách Lục Nguyên bốn trượng vừa vặn có một thanh phi kiếm lúc chìm lúc nổi. Rất hiển nhiên, Lục Nguyên bây giờ còn đang nghiên cứu, như thế nào để đưa pháp lực của mình vào thanh phi kiếm.
Đã lâu như vậy, cửa ải này vẫn cứ mắc kẹt, không thể tiến bộ. Hiện tại Lục Nguyên pháp lực vẫn ở Luyện Thể Kỳ Thất Trọng đỉnh phong, không cách nào tiến lên.
Lục Nguyên trước giờ làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, rất ít khi ở một cửa ải lâu như vậy. Nhưng dù sao hắn cũng đã quen. Pháp lực tu hành của hắn cũng giống như bình thường, vẫn dựa vào Vân hệ nguyên khí phun ra nuốt vào. Hiện tại đụng phải cửa ải này bị đứng lại cũng rất bình thường.
Tâm trạng buông lỏng, tùy ý.
Nói không chừng, cửa ải này một ngày nào đó sẽ mở ra.
Lục Nguyên gần đây đều cố gắng xua đuổi ý tưởng dấu giếm ra khỏi đầu.
Lục Nguyên tiếp tục nằm trên cỏ uống rượu. Rượu uống vào nửa say nửa tỉnh, trong đó cảm giác được một cỗ pháp lực của mình tựa hồ như trải qua hư không tiến vào một chỗ. Tại chỗ đó dường như có vật gì đang hô hoán pháp lực của mình. Lục Nguyên lúc này đang trong trạng thái mơ hồ nên cho phép thả lỏng. Pháp lực này sau khi tìm được một điểm bám vào, sau đó tựa hồ như chỉ huy cái điểm đó. Nhưng cái gì đụng vào điểm đó thì dường như đều bị chặt đứt.
Phanh! Không biết là đập trúng cái gì.
Lục Nguyên đột nhiên tỉnh dậy. Lúc này phi kiếm của mình chẳng biết từ lúc nào đã bay ra ngoài tám trượng, đâm vào một tảng đá lớn. Trường kiếm ghim thật sâu vào tảng đá lớn. Mà mười gốc cây đại thụ bị trường kiếm lướt qua đều ngã trên mặt đất, gãy thành hai đoạn.
Đây là….
Ngự kiếm phi hành sao?
Trước kia mình cũng có thể cho phi kiếm phi hành ra phía xa, nhưng chỉ có thể khống chế lực tinh thần, chứ không cách nào rót pháp lực vào trong, khiến cho phi kiếm không có lực. Mà bây giờ phi kiếm tựa hồ như đã có lực, đem nhiều gốc cây đại thụ bị chặt đứt. Hơn nửa tảng đá lớn như vậy cũng bị chém sâu.
Lục Nguyên không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Chính mình tại cửa ải này trụ lâu như vậy, đột nhiên lúc này lại vô duyên vô cớ đột phá sao? Lục Nguyên lúc này không biết có bao nhiêu vui buồn, cánh tay khẽ động, Dưỡng Ngô kiếm từ tảng đá bay ra, rồi đột nhiên chém tảng đá lớn này thành hai đoạn.
Thành công rồi!
Chính mình thật sự đã đạt đến Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm phi hành rồi. Thật không dễ dàng! Lục Nguyên lúc này chỉ cảm thấy vui sướng vô cùng. Đúng vậy, vừa rồi một kiếm chặt đứt tảng đá lớn, cảm giác xác thực là như thế. Lực đạo kiếm chém ra, một kiếm chém vỡ tảng đá, cảm giác thật là sảng khoái. Xác định hắn đã luyện được Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm hành không.
Hhahahhahah…Rốt cuộc hắn đã đạt tới cấp độ này.
Đạt được cấp độ này thật không dễ dàng.
Chính mình trước kia cũng đột phá qua rất nhiều cấp độ như Luyện Thể Kỳ Ngũ Trọng Bản mệnh tinh huyết, Luyện Thể Kỳ Lục Trọng Bì cốt giai luyện, Luyện Thể Kỳ Thất Trọng Rèn luyện đại não, nhưng không có cảm giác thoải mái như bây giờ. Hiện tại chẳng những chiến lực tăng, mà hơn nữa đây là điểm mấu chốt nhất từ một kiếm khách đến kiếm tiên.
Đúng vậy, ngự kiếm!
Từ trước đến nay hắn luôn thích kiếm, mà hiện tại lại càng ưa thích hơn. Rốt cuộc đã có thể chính thức ngự kiếm rồi.
Hahahaha, Lục Nguyên không khỏi cười một tràng cuồng tiếu.
Cao hứng cực kỳ, Lục Nguyên không khỏi nhắm mắt bay đến phía trên đỉnh Bạch vân Bắc Phong. Một lần nữa đặt chân lên thế giới thuần sắc trắng. Đây là Bạch vân tiên cảnh. Loại bạch vân tiên cảnh này rất phù hợp với khẩu vị của Lục Nguyên. Nhưng chẳng biết tại sao nó lại không phù hợp với khẩu vị của những vị tu tiên giả khác. Có rất ít tu tiên giả đứng trên Bạch vân tiên cảnh này.
Nhưng người khác không thích cũng chẳng sao. Bạch vân tiên cảnh này chỉ dành cho những người thích thanh tịnh.
Tại Bạch vân tiên cảnh, một đạo ngân quang chạy qua biển mây. Mây trắng hóa thành một thâm cốc, khói tràn ngập, mênh mông không bờ, tựa như sóng biển bát ngát. Có đôi khi biển mây lưu động chậm một chút, tựa hồ như một tia nước nhỏ. Nhưng có đôi khi mây trắng giống như mưa phùn tơ bạc từng sợi, như mảnh vải ngọc rơi xuống. Có đôi khi nó lại giống như một con sóng lớn của một con sông lớn, phi thẳng xuống dưới.
Cái này là biển mây. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Lục Nguyên thích đứng trên Bạch vân tiên cảnh. Hiện tại hắn đã luyện thành Luyện Thể Kỳ Bát Trọng Ngự kiếm phi hành, lúc này chỉ cảm thấy vô tận thống khoái, tự nhiên muốn ở trên biển mây này mà luyện kiếm. Dưỡng Ngô kiếm trên tay khẽ động, vung đến chỗ cực xa. Bên ngoài ba bốn trượng đã bắt đầu trảm mây. Mỗi một kích đều rất hữu lực.
Mỗi một kích đều rất thống khoái.
Lục Nguyên thử liền một lúc mấy kích, tâm trạng vô cùng vui sướng. Thời điểm lúc này muốn luyện kiếm nhất chính là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Chính mình nói rằng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm mình đã sớm vô cùng quen thuộc, thuần thục, nhưng lần này luyện đúng là có chút cảm ngộ.
Dưới tình huống bình thường, Lục Nguyên đã sớm hiểu Phong chi kiếm ý, Vân chi kiếm ý, Khoái chi kiếm ý. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có cái gì đều đã sớm thông hiểu. Nhưng lúc này đây cảm giác luyện tập lại không như vậy.
Hắn cảm giác được chiêu thức của Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có chút làm không tốt. Bởi vì có những chiêu thức tại thời điểm dùng lại đi ngược bản thân. Kiếm dài ba thước, có đôi khi đâm ngược một kích sẽ dễ dàng đâm trúng mình. Kiếm chiêu này Lục Nguyên dùng không được thuận tay nên rất ít khi dùng.