Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 15: Tà Nghi kiếm pháp

Núi Quảng Diệp.

Núi này có rất nhiều lá rộng, nên được gọi là núi Quảng Diệp.

Núi Quảng Diệp cũng không cao lắm, chỉ khoảng trăm trượng.

Núi này vốn không nổi danh, là ngọn núi thuộc về huyện Đông Dã, cũng không có nhiều người biết rõ tên của ngọn núi này, quan đạo bên cạnh núi Quảng Diệp bình thường có rất nhiều người qua lại, bất cứ ai vận chuyển hàng hóa đều phải đi qua nơi này.

Nhưng trước đó không lâu, ở núi Quảng Diệp xuất hiện một con yêu ma, giết không ít người, quan đạo cũng trở nên vắng vẻ đi rất nhiều, có ít người dám đi qua quan đạo này.

Mặt trời càng lên càng cao, ánh nắng chiếu sáng cả mặt đất.

Lúc này mặt đất giống như được quét một lớp nắng.

Trời tháng năm đã khá nóng bức.

Lúc này, trên quan đạo sớm đã vắng bóng người đã xuất hiện một đoàn người.

Người cầm đầu đoàn người này chính là hai vị tiên nhân tiên phong đạo cốt, phía sau còn có một người đàn ông trung niên trong tay cầm tấm biển tính toán, tiếp theo là một đại đội mặc y phục bộ khoái, trong đó có một thiếu niên dáng vẻ lười biếng.

Đúng vậy, đoàn người này chính là đoàn người xuất phát đến núi Quảng Diệp trừ yêu trước đó.

Dẫn đầu đoàn người là hai vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt Tích Trần, Tích Dịch, người cầm chiêu bài trong tay, miệng lẩm bẩm, chính là Vương bán tiên, hắn cũng không muốn đến đây, nghe nói phải đi trừ yêu đã thấy sợ hãi, nhưng không biết tại sao Hoàng huyện lệnh nhất định muốn hắn đến đây, không đến không được. Mặc dù Hoàng huyện lệnh không phải yêu ma, nhưng muốn hại chết một người dưới quyền cai trị của hắn, thật sự là chuyện dễ dàng, phần lớn bộ khoái đều là bộ khoái huyện Đông Dã, chuyện trừ yêu bộ khoái cũng phải tham gia, thật sự là bi kịch, về phần thiếu niên biếng nhác, không phải Lục Nguyên thì còn là người nào. Hoàng huyện lệnh chưa đến, mặc dù Hoàng huyện lệnh bắt bộ khoái và Vương bán tiên nhất định phải tới, nhưng bản thân hắn lại cực kỳ sợ chết, làm sao có thể đến được.

Khi gần tới núi Quảng Diệp, bộ khoái đều khiếp đảm, chứ đừng nói chi là Vương bán tiên, hiện tại hai chân đã sắp mềm nhũn, Tích Trần đạo trưởng lạnh lùng quát:

- Chư vị yên tâm, trong đời chúng ta không biết đã diệt trừ bao nhiêu yêu ma.

Hắn vừa quát, thoáng chốc khiến mọi người có thêm dũng khí.

Đúng vậy, còn có hai vị tiên trưởng tiên phong đạo cốt ở đây, sợ cái gì chứ.

Lục Nguyên phát hiện, ngay cả đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã cũng đã lui về gần phía hai vị đạo trưởng Tích Trần, những năm này ở thế gian, trừ yêu vẫn phải dựa vào bề ngoài, Lục Nguyên thầm nhủ trong lòng, đúng lúc này, đột nhiên lông mày hắn nhíu lại, yêu ma tựa hồ đã đến.

Lúc này, bỗng nhiên nổi lên một hồi gió tanh, lá cây kinh động, bách thú tuyệt tích, đồng thời, truyền đến tiếng cười quái dị:

- Hai con người kia dám nói muốn diệt trừ ta, quả nhiên là buồn cười.

Gió tanh vừa hiện, lúc này ở trước mặt mọi người, đã xuất hiện một con quái vật.

Quái vật kia, toàn thân đen kịt, làn da giống như có một tầng vỏ cứng, lân phiến dài khắp, trên đầu có hai cái sừng nhọn hoắt, hình dáng cơ bản giống như con người, nhưng lớn hơn con người rất nhiều, các đốt ngón tay đều có sừng nhọn, giống như đao kiếm, kỳ thật chúng còn sắc bén hơn đao kiếm.

- Tu La!

Hai đạo trưởng Tích Trần, Tích Dịch đồng thanh kêu lên.

- Tu La!

Lục Nguyên cũng cả kinh.

Tu La!

Không thể ngờ được yêu ma trên núi Quảng Diệp lại là Tu La.

Thế giới dưới lòng đất, có vô số yêu ma, càng xuống sâu trong lòng đất, yêu ma càng hung tàn càng đáng sợ, hơn nữa chủng loại yêu ma dưới lòng đất không ít, Tu La chính là một loại trong số đó, hơn nữa còn là một loại tương đối cường lực trong số yêu ma dưới lòng đất, Tu La là chủng tộc chiến đấu trời sinh, ý thức chiến đấu vô cùng cường đại.

Bọn hắn sinh ra vì chiến đấu, bỏ mạng vì chiến đấu, tương đối đáng sợ, Tu tiên giả bình thường đụng phải Tu La đều đau đầu! Khi Lục Nguyên ở Hoa Sơn tiên môn, sư phụ Lý Nguyên Bạch đã từng nhắc đến Tu La tộc, nói Tu La chia làm nhiều loại, dựa vào luyện khí kỳ để gọi Tu La, tương đồng với luyện khí kỳ gọi là A Tu La, sau đó còn có cấp Tu La tướng, Tu La vương… nhưng Tu La đẳng cấp thấp nhất cũng không thể xem thường.


Nhớ kỹ những lời này, Lục Nguyên đã khẽ động chuôi kiếm.

Chỉ cần tình huống có chút bất thường sẽ lập tức ra tay.

Từ lúc nào thứ như Tu La lại trèo lên mặt đất, trong tình huống bình thường, Tu La không phải sẽ ngoan ngoãn ở dưới thế giới dưới lòng đất hay sao?

Ba người Tích Trần, Tích Dịch, Lục Nguyên đều nhận ra quái vật kia chính là chủng tộc Tu La hiếu chiến, những người khác là phàm nhân, đương nhiên không nhận ra, nhưng chỉ riêng tướng mạo hung tàn của Tu La đã khiến tất cả phàm nhân đều mềm nhũn, các bộ khoái cũng nhanh chóng nắm lấy cung tên.

Trên quan đạo bên cạnh núi Quảng Diệp

Mặt trời trên đỉnh đầu đang chiếu sáng rực rỡ.

Đám bộ khoái vừa rồi còn đang hò hét náo nhiệt, hiện tại đã trở nên im ắng. Bọn họ chỉ cảm thấy thiên địa tựa hồ trở nên lạnh lẽo cùng với sự xuất hiện của quái vật Tu La. Còn thầy tướng số Vương bán tiên đang tính toán năm trăm trước, năm trăm năm sau hiện tại đã mềm nhũn trên mặt đất, thậm chí còn không thể di động bước chân.

Tu La cười quái dị:

- Không tệ, không tệ, ngoại trừ một tên huyết nhục ăn không ngon, những tên khác đều là hạng huyết khí tràn đầy, đặc biệt là ba tên Tu tiên giả, huyết khí còn sung mãn hơn, có thể ăn một bữa thỏa thích rồi.

Hoàn toàn không nghi ngờ gì, Tu La thích ăn thịt người, trong mắt Tu La, người có huyết khí càng tràn đầy ăn càng ngon, ngoại trừ Vương bán tiên là loại ăn không ngon, còn đám bộ khoái bình thường quen tập luyện võ nghệ, thân thể khỏe mạnh, huyết khí tràn đầy, đương nhiên ăn rất ngon. Còn ba vị Tu tiên giả, chính là vật đại bổ, Tu La nhìn thấy đã vô cùng thèm thuồng.

Hai vị Tích Trần, Tích Dịch đồng thời phát động công kích.

Tu La lúc này quá cường thế, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường.

Tích Trần đạo trưởng vừa ra tay đã sử dụng tuyệt kỹ của hắn, hắn có pháp lực của luyện khí kỳ đệ tứ trọng bát đại kỳ kinh, luyện bộ Tả Nghi kiếm pháp. Còn Tích Dịch đạo trưởng có pháp lực luyện khí kỳ đệ tam trọng thập nhị chính kinh, luyện bộ Hữu Nghi kiếm pháp. Hai người vốn cũng chỉ là phàm nhân, tình cờ nhặt được một quyển luyện khí tàn phổ và một quyển kiếm phổ tàn phổ trong sơn động, dựa vào luyện khí tàn phổ và kiếm phổ luyện thành thực lực hiện tại. Một người luyện Tả Nghi kiếm pháp, một người luyện Hữu Nghi kiếm pháp trong kiếm phổ tàn phổ, hợp lại chính là hai loại kiếm pháp, nếu bọn họ thật sự có được lưỡng nghi kiếm pháp hoàn chỉnh, thì cũng có chút uy lực.

Đáng tiếc bản bọn họ có được lại là bản thiếu, trong kiếm chiêu có không ít sơ hở, mặc dù những năm qua bọn họ đã bổ sung một số chỗ, nhưng cuối cùng không được xem là kiếm pháp lợi hại gì cả.

Đương nhiên, Lục Nguyên dễ dàng nhìn thấy điều này.

Chí ít hai vị Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng cũng tương đối có tự tin với hai bộ lưỡng nghi kiếm pháp.

Tích Trần đạo trưởng dùng Tả Nghi kiếm pháp triển khai kiếm thức, Tích Dịch đạo trưởng dùng Hữu Nghi kiếm pháp triển khai kiếm thức, giữa hai loại kiếm pháp, mơ hồ có một số quan hệ hợp tác, hai đường kiếm pháp triển khai, chỉ thấy kiếm quang lạnh lẽo, bộ khoái của huyện Đông Dã nhìn thấy đều âm thầm kêu hay, quả nhiên không hổ là tiên trưởng, xuất thủ đương nhiên không giống phàm nhân.

Những kiếm pháp này huyền ảo biết bao.

Đáng tiếc, Tu La căn bản không để ý tới, thân thể cấp tốc di động, đánh về phía Tích Dịch đạo trưởng. Trên khuỷu tay của Tu La có sừng nhọn rắn chắc có thể so sánh với bảo kiếm, Tích Dịch đạo trưởng múa kiếm đón đỡ, nhưng chỉ vừa múa kiếm, đã nghe một tiếng phịch, Tích Dịch đạo trưởng không biết đã té ngã xuống đâu.

Tiếp theo thân hình Tu La nhanh như điện xẹt, lao về phía Tích Trần đạo trưởng. Tích Trần liên tục hoàn thủ, nhưng làm sao có thể chống chọi với Tu La, khuỷu tay của Tu La không ngừng va chạm với trường kiếm của Tích Trần đạo trưởng. Trong lòng Tích Trần thầm kêu "Pháp lực thật cường đại". Đây là pháp lực cường đại biết bao, có thể so sánh với luyện khí kỳ đệ lục trọng của Luyện khí thành cương.

Luyện khí thành cương.

Lúc này Lục Nguyên cũng xác định, đây quả nhiên là pháp lực luyện khí thành cương của luyện khí kỳ đệ lục trọng.

Như vậy có thể đánh một trận rồi.

Khi Lục Nguyên còn đang đứng một bên nói thầm, phía bên Tu La đã liên tiếp tung mấy chiêu, đánh bay Tích Trần đạo trưởng, khiến đạo trưởng liên tục thổ huyết. Lúc này trong lòng Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đều âm thầm kêu không ổn, Tu La này có lực công kích và chiêu thức cực kỳ đáng sợ, vượt xa hai người bọn họ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đám bộ khoái cũng đã sớm mềm nhũn vì khiếp sợ, Lục Dã vẫn cố trấn định bắn tên.

Nhưng Tu La căn bản không để ý đến mũi tên này.

Cung tên của phàm nhân khiến yêu ma căn bản không có cảm giác, giống như không bắn ra vậy.

- Ha ha ha….

Tu La cười lớn.


- Huyết thực, đều là huyết thực, huyết thực tràn đầy.

Tu La lao về hướng Tích Trần đạo trưởng. Theo hắn thấy khí huyết toàn thân Tích Trần đạo trưởng là cường đại nhất, hắn đương nhiên không nhìn ra pháp lực của Lục Nguyên, Lục Nguyên luyện Vân Long tâm pháp, Vân Ý vô thường, Vân Ý phiêu miểu, khó đoán nhất là Vân Long tâm pháp, sở trường ẩn nấp, nếu người có pháp lực không cao bằng Lục Nguyên sẽ không nhìn ra pháp lực của hắn.

Trong trận chiến đấu vừa rồi Tích Trần đạo trưởng đã bị Tu La đánh trúng, bị thương không nhẹ, hiện tại cơ thể đầy vết thương, còn thân hình của Tu La lại nhanh như điện xẹt, làm sao có thể né tránh được, nói thì chậm, làm lại rất nhanh. Tích Trần đạo trưởng chỉ cảm thấy khuôn mặt Tu La đầy đáng sợ, cái đầu đầy lân phiến sắp thò đến trước mặt mình, như sắp sửa nuốt chửng mình vậy.

- Đinh!

Một thanh trường kiếm sáng loáng xuất hiện!

Đây là phi kiếm!

Phi kiếm là thứ tương đối hiếm thấy, bình thường tán tu đều chưa nhìn thấy, nghe nói phi kiếm không chỉ dùng chất liệu Cửu U huyền thiết tương đối quý hiếm chế tạo, hơn nữa còn cần cao nhân luyện thể kỳ.

Cho nên, phi kiếm thật sự rất quý giá.

Ngay cả Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng cũng chỉ dùng bảo kiếm mà thôi, cấp bậc kém hơn phi kiếm một chút.

Thanh trường kiếm sáng loáng như thu thủy này chính là phi kiếm.

Sau khi Tích Trần chạy trốn, lập tức nhìn thấy người ra tay chính là Lục Nguyên.

Tên đệ tử của danh môn đại phái chết tiệt này lại có phi kiếm, phúc lợi của danh môn đại phái thật là tốt. Tích Trần đạo trưởng nhớ đến hồi ức hai huynh đệ bọn họ đi đến đâu cũng không có môn phái nào tiếp nhận, bọn họ càng cảm thấy khó chịu

Tích Trần đạo trưởng chỉ chờ Lục Nguyên thất bại, chỉ có điều, hắn chờ mãi mà không thấy.

Lúc này, Tích Trần đạo trưởng cảm thấy rất kỳ quái.

Chuyện này là thế nào?

Tích Trần đạo trưởng nhìn sang, chỉ thấy Lục Nguyên đang chiến đấu với Tu La, hơn nữa giữa hai bên đang có xu thế bất phân thắng bại, điều này sao có thể xảy ra! Trong lòng Tích Trần đạo trưởng thầm nói, nhân vật giống như Lục Nguyên, xuất thân từ danh môn đại phái, người như vậy, trời sinh đã kiêu ngạo, nếu thật sự đụng phải yêu ma, đặc biệt là loại yêu ma khó chơi như Tu La, theo hắn thấy, có lẽ chỉ trong mấy hiệp sẽ bị Tu La đánh ngã mới đúng, làm sao có thể chiến đấu bất phân thắng bại với Tu La được.

Xác thực, chiến đấu lần này thật sự bất phân thắng bại.

Nhìn dáng vẻ này, Lục Nguyên còn chưa chiếm bao nhiêu thế hạ phong, nhưng dần dần giữa hai bên thậm chí còn có xu thế cân bằng.

Dưỡng Ngô kiếm trong tay Lục Nguyên khẽ động, đâm về phía Tu La.

Pháp lực của Tu La còn lớn hơn hắn.

Ở Tu tiên giới, pháp lực cao cường hơn một trọng là đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, giống như luyện khí kỳ đệ lục trọng luyện khí thành cương, có thể dễ dàng đánh bại luyện khí kỳ đệ ngũ trọng tiểu chu thiên, thắng được pháp lực của cương khí, pháp lực chưa thành cương còn xa mới có thể so sánh được, sau mấy phen đụng độ sơ kỳ, Lục Nguyên càng phát hiện, đánh như vậy thật sự là tương đối chịu thiệt.

Hơn nữa, cái sừng trên đầu, góc nhọn ở khuỷu tay, góc nhọn ở các khớp xương trên đùi Tu La, công kích như vậy, thật sự tương đối cổ quái, trong nháy mắt, Lục Nguyên chỉ có thể phòng thủ, dùng thủ chiêu "Vân Tụ Vô Thường" trong 108 thế kiếm để thủ, nhưng dần dần hắn cũng nhìn ra một chút môn đạo.

Công kích của Tu La thật sự là cổ quái, đối thủ mà Lục Nguyên va chạm trước kia đều dùng kiếm, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải yêu ma.

Nhưng dần dần, Lục Nguyên cũng nghĩ đến, vì sao hắn không xem các loại công kích bằng chân, sừng, khuỷu tay là công kích bằng kiếm.

Nếu xem những công kích đó là kiếm thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Dù sao bản thân hắn cũng lĩnh ngộ Phong Vân kiếm ý, hiểu biết về kiếm đạo vượt xa đồng liêu.

"Cuồng Phong quá cảnh", "Đại Phong Khởi Hề", "Vân Sơn trọng trọng", "Vân Tụ Vô Thường"….từng chiêu kiếm pháp được thi triển trong tay Lục Nguyên, kiếm pháp càng ngày càng tùy ý, Lục Nguyên cũng từ từ đạt đến cảnh giới tương đối thần diệu.

Trên quan đạo của núi Quảng Diệp, huyện Đông Dã.

Một mình Lục Nguyên đang độc đấu với Tu La.

Trong quá trình chiến đấu, cùng với thi triển kiếm chiêu, Lục Nguyên càng đắm chìm vào một cảnh giới tương đối thần diệu.

Thả lỏng, thả lỏng.

Pháp lực của mình, xác thực không bằng Tu La. Nhưng mình cần pháp lực như Tu La sao? Chiêu thức của Tu La thật sự quá kém cỏi. Mình có thể tùy ý phá hư chiêu thức của hắn, có thể tùy ý thi triển kiếm chiêu "Gió hiu hiu thổi, Dịch thủy lạnh", "Đại phong"…."Vân vô hình" "Vân vô ý", từng thức kiếm chiêu, thỏa thích quét ra, cho dù Tu La có pháp lực vượt qua Lục Nguyên, nhưng xuất chiêu cũng chỉ có thể xuất ra một nửa, căn bản không thành chiêu thức, muốn công kích cũng không công kích được.

Lúc này, chiến cuộc giữa hai bên đã không còn ở thế cân bằng.

Lục Nguyên hiện giờ đã tập trung vào chiến cuộc.

Mặc dù pháp lực của hắn không bằng Tu La, nhưng chỉ cần tùy ý xuất ra một kiếm đã chỉ ra chỗ sơ hở của Tu La, khiến cho Tu La cuồng nộ không thôi, nhưng lại không thể làm gì.

Còn Lục Nguyên càng đánh càng thoải mái. Một khi kiếm lý đã thông thì vô cùng thư thái.

Lúc này, Lục Nguyên đang đắm chìm giữa đại dương của kiếm, thể xác và tinh thần vui sướng vô cùng. Lục Nguyên biết rõ, hắn có thể dễ dàng đánh bại Tu La.

Đương nhiên, Lục Nguyên cũng minh bạch, trận chiến này hắn có thể giành phần thắng là vì pháp lực của hắn và Tu La hơn kém nhau không nhiều, nếu như pháp lực của hắn quá kém, cho dù chiêu thức tuyệt diệu thế nào cũng vô dụng.

Chiêu thức, pháp lực, thiếu thứ nào cũng không được.