Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1096: Hồng hoang linh bảo

Hoang Chi Tử cười dài, lần này một kích đâm ra là hoàng cực hạn, đường đường chính chính thẳng hướng Lục Nguyên. Lục Nguyên dùng hoàng cực hạn đón đỡ, chắc lần này sẽ không rơi vào thế yếu đi. Lục Nguyên nhìn thấu tất cả tinh diệu của Hoang Chi Tử, vốn tươngr sẽ chiếm ưu thế nhưng phát hiện lại bị Hoang Chi Tử đánh túng một nhát, vai phải bị thiên mệnh thần kích đâm thương.

Có quái dị! Nhất định có điều gì quái lạ đây!

Bên cạnh một số người cũng thầm kêu lạ, đóam người mặc dù đang chiến đấu nhưng dù là phe nào đều không tập trung, toàn chú ý cuộc chiến bên này. Dù sao là cuộc chiến tranh đoạt khí vận chi tử mạnh nhất bản kỷ nguyên, hơn nữa lúc trước liên tục xuất hiện nhiều chiêu thức cực hạn khiến mọi người no mắt.

Vốn tưởng là Lục Nguyên chiếm ưu thế, kết quả Hoang Chi Tử dùng cách mọi người xem không hiểu lấy lại chủ động.

Hoang Chi Tử cười nhạt quát to:

- Lục Nguyên, trong năm mươi chiêu ta sẽ giết ngươi!

Hoang Chi Tử không giải thích cái gì, thi triển đòn tấn công liên tiếp. Trong thoáng chốc Lục Nguyên cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng nên chặn được công kích không biết tại sao đều bị phá hết, loại cảm giác này cực kỳ quái lạ và khó chịu.

Chắc chắn có điều gì đó lạ lùng, hơn nữa là do con mắt tức ba cũng có nghĩa là con mắt thiên mệnh. Con mắt thiên mệnh bắn ra ánh mắt nhìn chăm chú cho hắn cảm giác rất khó chịu, Hoang Chi Tử luôn nói đây là thiên mệnh, buồn cười, ở đâu ra thiên mệnh chứ, không đúng chờ đã.

Lục Nguyên chợt nhớ một chuyện.

Trong truyền thuyết xếp hạng nhất mười thiết tắc, vận mệnh thiết tắt.

Hoang Chi Tử luôn mồm nói là thiên mệnh, mình biết vận mệnh thiết tắt là trong hàng mười.

Không lẽ thiên mệnh thần kích trong tay Lục Nguyên là vận mệnh thiết tắt một phần mười, thiên mệnh đại biểu vận mệnh?

Giải thích như vậy thì chuyện khá hợp lý.

Cũng nói lên tại sai Hoang Chi Tử nhiều lần đánh túng được mình.

Đây là lực lượng kỳ diệu huyền ảo của vận mệnh thiết tắt, lực lượng quái dị nhất.

Nhưng nếu đã vậy thì mình có cách đối phó rồi.

Lục Nguyên nhìn hướng Hoang Chi Tử, nói:

- A, ta đã hiểu cách chơi của ngươi rồi. Vận mệnh thiết tắt năm đó chia làm mười phần, ngươi được đến một phần đó là thiên mệnh, ngươi có một phần mười.

Câu này thốt ra khiến một đám kinh ngạc, thiên mệnh! Đứng đầu mười thiết tắc, vận mệnh thiết tắt luôn mờ ảo không nắm bắt được, không ngờ Hoang Chi Tử lại có một phần mười trong đó, không uổng là kỷ nguyên đệ nhất tử.

Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:

- Không uổng là Lục Nguyên, nhận ra được một phần mười trong vận mệnh thiết tắt, nhưng vậy thì sao? Thiên mệnh trong tay ta, thiên mệnh muốn ngươi chết, đây là mệnh của trời, là vận mệnh, ngày hôm nay ngươi sẽ chết trong tay ta.

Lục Nguyên mỉm cười nói:

- Thiên mệnh làm gì được ta? Ngươi thua ở trong tay ta, chết trong tay ta, tiếp đó, đây là chân lý.

Hoang Chi Tử cười to nói:

- Ngươi nói chân lý thì chính là chân lý sao? Thật là buồn cười.

Lục Nguyên đột nhiên đáp lại:

- Ta nói chân lý, nó chính là chân lý, chắc chắn sẽ biến thành chân lý.

Dưỡng Ngô thần kiếm đột nhiên xẹt qua không trung, lần này là dùng hồng cực hạn. Kiếm chiêu như hồng thủy từng lớp ồ ạt đến ập đến, mạn tinh mạn hải, vô cùng vô nhai. Hoang Chi Tử cực kỳ tự tin dùng cuồng cực hạn. Hai cực hạn ở không trung va chạm.

Hoang Chi Tử có tự tin tuyệt đối tổn thương Lục Nguyên, bởi vì gã có thiên mệnh. Kích của gã lần thứ hai đâm tới Lục Nguyên, lần này đâm trúng tay trái, rạch ra một vết máu đỏ thắm. Gã đắc ý Lục Nguyên không biết tự lượng sức mạnh, coi như nhận ra thiên mệnh thuộc về vận mệnh thì sao? Vẫn là thua trong tay mình, bỗng dưng nụ cười đông trên môi, khi gã không thể tin thì tay trái cũng bị kiếm của Lục Nguyên cắt đứt. Mặc dù gã lập tức dùng pháp lực sinh ra tay trái mới, nhưng văn minh cảnh thân hình cực kỳ hoàn mỹ, mỗi một tế bào đều ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa. Gã sinh ra tay trái mới tiêu hao pháp lực rất là nhiều.


Có chuyện gì vậy? Ngoài ý muốn ư?

Hoang Chi Tử lại lấy ra thiên mệnh thần kích nặng nề đâm hươngs Lục Nguyên. Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô thần kiếm phản kích lại. Kiếm và kích ở không trung bắn ra vô số ánh sáng kinh người, không biết hai bên va nhau bao nhiêu lần. Hoang Chi Tử lại lần nữa đánh trúng Lục Nguyên, đánh gãy tay trái của hắn, nhưng tay trái gã lần thứ hai bị hắn cắt đứt.

Lục Nguyên dùng pháp lực nhanh chóng sinh ra tay trái, Hoang Chi Tử cũng làm điều tương tự.

Tương đối thì Lục Nguyên bị thương nhẹ hơn nhiều, lại sinh thành tay trái hoàn mỹ không mất nhiều pháp lực. Hoang Chi Tử hai lần tiêu ha nhiều pháp lực sinh thành tay trái hoàn mỹ tiêu hao pháp lực quá lớn. Hoang Chi Tử biến sắc mặt, nếu nói một lần là ngoài ý muốn thì lần thứ hai sẽ không. Tức là nói Hoang Chi Tử dùng thiên mệnh kết quả vẫn không địch lại Lục Nguyên, chuyện này làm sao xảy ra được?

Hoang Chi Tử nhìn hướng Lục Nguyên, hỏi:

- Ngươi đã dùng cái gì vậy?

- Thiên mệnh là một phần mười mảnh vụn của vận mệnh thiết tắt, cái này không có giả.

Lục Nguyên lạnh nhạt nói:

- Nhưng đừng quên vận mệnh thiết tắt tổng cộng có mười mảnh vụn, ngươi là thiên mệnh, ta có một định lý, một chân lý, cũng là trong mười mảnh vụn vận mệnh thiết tắt. Ngươi chỉ có một manhr mà ta thì có hai cái.

- Ngươi là thiên mệnh do ngươi, ta là định ra đạo lý, xác định chân lý, trên trời dưới đất, chân lý chính là chân lý, sẽ không vì trên trời dưới đất thay đổi, sẽ không vì không gian sửa đổi, sẽ không theo thời gian biến đổi, đây là lý do tại sao ta thắng.

Hoang Chi Tử biến sắc mặt nói:

- Cái gì!?

Sao gã không giật mình cho được. Một mảnh thiên mệnh thần kích trong vận mệnh thiết tắt vốn là lá bài tẩy lớn nhất của gã, gã che giấu nó luôn cho rằng thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, nói chính xác hơn là người chín kỷ nguyên, chín kỷ nguyên rưỡi khác không ai đỡ được sáu chiêu thức cực hạn của Hoang Chi Tử, càng đứng nói tới vận mệnh thiết tắt. Kết quả liên tục đụng tường Lục Nguyên. Gã có sáu chiêu thức cực hạn thì Lục Nguyên có mười. Có một mảnh thiết tắc thì Lục Nguyên có đến hai mảnh, dường như chỗ nào hắn cũng thắng gã cả.

Đến bây giờ, lần đầu tiên Hoang Chi Tử cho rằng gã có khả năng thất bại, vô địch chiến thần cũng hơi dao động. Thật ra thì Hoang Chi Tử còn có một số bài tẩy như là tiên thiên linh bảo hệ hồng hoang, giống lần trước hồng hoang chiến xa bị Lục Nguyên dùng kiếm khắc hoang nuốt sống tới nay gã còn nhớ rõ, vậy nên lá bài này có giở ra hay không chẳng có nhiều tác dụng.

Hoang Chi Tử ở trong chiến đấu phản ứng rất nhanh, chớp mắt nghĩ tới một việc, trốn.

Hoang Chi Tử rất ít khi trốn, điều này đối với gã là nhục nhã vô cùng, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy. Gã chính là khí vận đệ nhất tử, nhưng bây giờ dùng hết vũ khí rồi, gã không muốn chết thì chỉ có nước trốn thôi.

Nhưng muốn trốn không phải chuyện dễ, thoát khỏi tay Lục Nguyên đâu phải chuyện dễ.

Hoang Chi Tử đầu óc xoay chuyển nhanh, đã nghĩ ra ý hay.

Bùm một tiếng, Hoang Chi Tử lấy ra một hồng hoang linh bảo.

Hồng hoang linh bảo này không bình thường, chỉnh là đỉnh trung ương! Đỉnh trung ương của gã là một pháp bảo trước khi bản kỷ nguyên khai thiên tích địa. Đóng đô ở hòng mông thì kỷ nguyên trung ương nhất, định các phương trấn áp thế giới hồng mông. Đỉnh trung ương của gã có vô biên thần thông, vô biên lực trấn áp ầm ầm đè hướng Lục Nguyên.

Trọng lực ở khu vực này chớp mắt gấp trăm vạn lần.

Mà không đơn giản như thế thôi, vô biên vô tận khí hồng đè hướng Lục Nguyên.

Đây là mười ức tám ngàn vạn phần hồng khí, mỗi một phần đều là bẩm sinh thu gom đến.

Có thể nói nếu đỉnh trung ương áp hướng Chu Thanh Huyền thì gã sẽ từng giây từng phút bị hoang khắc, sẽ bị hồng mông khí trấn áp. cho dù là Yến Thương Thiên cũng rất khả năng bị trấn áp hoàn toàn, đây chính là uy lực của đỉnh trung ương. Đừng nói là người dùng kiếm, đổi làm Băng Chi phó chủ văn minh dù không bị khắc cũng sẽ cảm giác đỉnh trung ương uy lực to lớn, bị áp chế.

Tiên thiên linh bảo đỉnh trung ương ập hướng Lục Nguyên.

Mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông đánh hướng Lục Nguyên, có thể đè bạo tất cả, trấn áp vạn cổ, khống chế thiên địa.

Đỉnh trung ương như vậy ở trong chia cấp tiên thiên linh bảo ở giữa trung đẳng và cao cấp, so với trung đẳng bình thường lợi hại hơn rất nhiều.

Hoang Chi Tử thật sự có rất nhiều sát chiêu, bây giờ lấy ra đỉnh trung ương, Lục Nguyên muốn phá nó rất khó khăn, nói không chừng sơ sẩy là gã sẽ nhờ vào thứ này lật ngược thế cờ, nhiều người thầm nghĩ. Mắt thấy đỉnh trung ương ập đến, mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông trấn áp, Lục Nguyên hét to, khắc tự phân thân lấy ra gia cố trên kiếm khắc hoang.

Nuốt nó cho ta.


Vốn khi kiếm khắc hoang nuốt hồng hoang chiến xa thì tới sáu phần, sau đó đấu với người khác một trận lên bảy phần, sau nữa nuốt một só vật của Hoang Ôn, nhưng vẫn không tăng lên chỉ ở bảy phần. Bây giờ đỉnh trung ương cao cấp hơn hồng hoang chiến xa nhiều.

Mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí, thất nhiều, thật mạnh.

Nhưng càng nhiều càng tốt, càng mạnh càng tuyệt.

Nuốt nó cho ta.

Lục Nguyên vận hành khắc tự phân thân đến cực hạn, mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí vốn ập hướng hắn nhưng bị hắn không ngừng lấy khắc tự phân thân cắn nuốt. Khắc tự phân thân tỏa ánh sáng chớp lóe, một ngàn vạn phần một ngàn vạn phần nuốt tiên thiên hồng mông khí.

Lúc nuốt đến ba ức một ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí thì khắc tự phân thân của Lục Nguyên đã tăng lên tới tám phần, phân thân một chữ càng về sau càng khó tăng lên.

Lúc hắn nuốt đến tám ức một ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí thì khắc tự phân thân đã lên tới chín phần. Khắc tự phân thân chín phần như là cái thật vậy.

Lục Nguyên quát dài, tiếp tục cắn nuốt, bây giờ xông hươngs mười phần chân thân. Khi đã tới mười phần thì nó không phải phân thân nữa mà là chân thân, nhưng từ chín phần sang mười phần là khó khăn nhất. Đem mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí nuốt sạch mà khắc tự phân thân vẫn chỉ có chín phần. Đỉnh trung ương quan trọng nhất là mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí, bản thân nó chỉ là trấn áp thu gom lưu trữ mười ức tám ngàn vạn phần tiên thiên hồng mông khí thôi, tài liệu chỉ đặc biệt chứ không ẩn chứa nhiều hòng mông khí, nuốt đến cuối khắc tự phân thân chỉ có chín phần.

Nói lâu như vậy thật ra là vì hấp thu đến khá nhanh.

Nhưng mấy chục cái búng tay đã hấp thu sạch đỉnh trung ương.

Nhanh quá vậy!

Vốn mới đầu mọi người đều cho rằng Hoang Chi Tử có thể dùng đỉnh trung ương đối phó Lục Nguyên thì chắc sẽ lật ngược nước cờ, xem như không thể thì cũng trấn áp được hắn một thời gian dài. Ai dè mới mấy giây mà Lục Nguyên đã hoàn toàn phá đỉnh trung ương, đây chính là tiên thiên linh bảo giữa trung đẳng và cao cấp, nó rát khó bị phá, dù là chủ văn minh muốn phá loại tiên thiên linh bảo có đẳng cấp này cũng sẽ mất thừi gian khá dài, có ai ngờ Lục Nguyên nhanh chóng hoàn toàn phá đi đỉnh trung ương, thật là ngoài ý muốn.

Lục Nguyên quá mạnh!

Vốn rất nhiều người đều nghe nói Lục Nguyên mạnh nhưng ít có người chính mắt chứng kiến thấy.

Bây giờ Lục Nguyên ở trước mặt nhiều người ra tay, bày ra sự cường đại, mạnh đến kinh tâm động phách, cực kỳ khủng bố. Những người này xem như hoàn toàn hiểu rõ sự cường đại của Lục Nguyên rồi.

Loại cường đại này trên chín kỷ nguyên rất nhiều.

Không biết Hoang Chi Tử làm sao đối phó? Gã còn có lá bài nào không?

Mọi người đang chờ mong vũ khí của Hoang Chi Tử. ủa, Hoang Chi Tử đi đâu rồi?

Không thấy Hoang Chi Tử đâu?

Đám người đứng xem nhìn trái ngó phải không thấy Hoang Chi Tử, không lẽ gã ẩn giấu sát chiêu ám sát gì? Thế này cũng rất có thể, lá bài của Hoang Chi Tử vô số người đoán không ra. Đang khi mọi người mong chờ Hoang Chi Tử ra tuyệt chiêu gì thì bỗng phát hiện gã ở nơi rất xa xa xôi. Tại sao Hoang Chi Tử ở xa như vậy? Không lẽ là sát chiêu cực ly xa? Như là phó chủ tiễn chi văn minh ngàn vạn dặm xuyên vân một mũi tên. Nhưng mà tại sao cách xa rồi vẫn không ngừng kéo khoảng cách? Hoang Chi Tử ở xa như thế làm gì?

Rốt cuộc có một người đoán rằng:

- Hoang Chi Tử đang chạy trốn.

- Không thể nào, Hoang Chi Tử chính là khí vận đệ nhất tử, làm sao trốn được chứ.

- Đúng rồi đó.

- Nhưng vấn đề là, xem bộ dạng của Hoang Chi Tử đúng là đang bỏ trốn.

Mọi người xôn xao, thấy Hoang Chi Tử không ngừng đi xa đúng là trón thật, thế là đành chấp nhận sự thật này. Thì ra đỉnh trung ương là để Hoang Chi Tử dùng kéo dài thời gian, đường đường Hoang Chi Tử lại bị đánh đến bỏ trốn, cái này gọi người nói sao đây?

Trước khi chiến đấu nếu có ai nóio Hoang Chi Tử bỏ trốn chắc sẽ bị cười thúi đầu, cho rằng nói bậy bạ, chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra không thể tin được. Vô số người há to miệng, trợn to mắt. Rất nhiều người kinh ngạc đến quên quăng đi pháp thuật trong tay, kết quả bị đối thủ kịp phản ứng lại đánh trnjg thương.

Lục Nguyên thì không mấy kinh ngạc, không khách sáo vận dụng pháp thuật súc địa thành trần đuổi theo, nhưng trước đó đã nói, Hoang Chi Tử ngự pháp bả thiên mệnh chiến luân thì tốc độ còn trên cả pháp thuật súc địa thành trần. Dưới tình huống như vậy, khoảng cách sẽ càng kéo càng xa. Lần trước Lục Nguyên trọng thương Hoang Chi Tử kết quả gã trốn thoát, làm sao để gã lại chạy thoát nữa.

Lần này nhất định phải nghĩ cách giết chết Hoang Chi Tử.

Nhưng muốn giết Hoang Chi Tử thì phải trước tiên đuổi kịp gã đã.

Về mặt tốc độ kém hơn Hoang Chi Tử thì làm sao đuổi theo đây?

Lúc này bên cạnh Lục Nguyên xuất hiện một người, chính là Phong Thương phó chủ văn minh, dùng một thanh trường đao rất là dài.

Phong Thương phó chủ văn minh nhìn hướng Cửu Thiên Huyền Nữ, nói:

- Cửu Thiên Huyền Nữ, lấy cửu thiên cuồng phong thuật của ngươi kết hợp cùng phong tốc tuyệt luân của ta, hai gió kết hợp có thể sáng tạo ra tốc độ càng cao đuổi kịp Hoang Chi Tử. Bây giờ ta rất muốn giết chết Hoang Chi Tử.

Trước khi chiến đấu ai cũng không cho rằng Hoang Chi Tử sẽ chết, gã quá hung tàn.

Nhưng bây giờ Hoang Chi Tử bị Lục Nguyên đè đầu đánh khiến người không thể tin tưởng.

Lúc này bất giác người ta nghĩ đến một loại khả năng, khả năng Lục Nguyên giết chết Hoang Chi Tử.

Lúc mới nghĩ tới khả năng này thì Phong Thương phó chủ văn minh cho rằng mình đánh hồ đồ rồi, Hoang Chi Tử làm sao chết được? Nhưng ngẫm lại tại sao Hoang Chi Tử không chết chứ? Tại sao không có khả năng này? Mới đầu tưởng rằng gã không bị thua nữa là, thế là Phong Thương phó chủ văn minh bỏ mặc đối thủ định tăng cho Lục Nguyên phong tốc tuyệt luân.