Diệt Luân phó chủ văn minh nghiêng đầu nhìn người đến, kẻ lên tiếng là một người mặc đồ trắng như tuyết, vô cùng tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, đầu đội anh mạo, hay cho phiên phiên mỹ nam tử. Diệt Luân phó chủ văn minh có ấn tượng với người này, trong trận chiến năm đó hắn đã giết chết Uông Huyết Trạch, Chu Thiên Nhân hạng bốn mươi mấy Thiên Bảng, đó là Lý Thái Sử.
Đối với Lý Thái Sử thì Diệt Luân phó chủ văn minh có ấn tượng khá sâu, chiến tích cuối cùng của hắn chắc là thắng Thiên Bảng hạng tám ma đạohl đi, thực lực hiện tại thì sao? Chắc hắn cỡ hạng nhất Thiên Bảng, nhưng mà muốn đến văn minh cảnh là không thể nào, dù sao văn minh cảnh quá khó khăn leo lên, ngưỡng cửa thứ nhất trong thiên địa không phải nói chơi.
Trong thiên địa có biết bao kinh tài tuyệt diễm tuyệt thế thiên tài đều bị chặn ngoài cánh cửa này không cách nào lần thứ hai đi tới. Khả năng Lý Thái Sử đột phá ải này gần như là số không.
Diệt Luân phó chủ văn minh đã nghĩ thông, mới rồi không chú ý Lý Thái Sử tới đây chắc tại vì gã quá hưng phấn. Không sai, sắp hoàn thành đại kế hủy diệt nho chi văn minh đã nung nấu nhiều năm là chuyện khiến người hưng phấn biết bao, cho nên lúc phấn khích quá ra chút sai sót.
Lý Thái Sử xuất hiện!
Đám Khí Tiết phó chủ văn minh, Khổng Ni, Khổng Minh Đức, Túc Nguyệt Miên, Mạnh Vi bị trọng thương đều thấy mỹ nam tử bạch y Lý Thái Sử.
Lý Thái Sử đến rồi!
Chiến tích mạnh nhất của Lý Thái Sử là thắng ma đạo, bây giờ chắc thực lực gần với đệ nhất Thiên Bảng.
Nhưng dù có là đệ nhất Thiên Bảng cũng tuyệt đối không phải là địch thủ của Diệt Luân phó chủ văn minh, bởi vì cách biệt nhau quá xa xôi.
Chênh lệch lớn đến không thể tưởng tượng.
Khí Tiết phó chủ văn minh lại hộc búng máu, chết tiệt, Lý Thái Sử xuất hiện làm gì? Trước đó Khí Tiết phó chủ văn minh có thể thong dong chịu chết là vì biết Lý Thái Sử còn sống, tiền đồ của hắn không thể đo lường. Coi như bây giờ nho chi văn minh bị hủy diệt nhưng chỉ cần Lý Thái Sử là còn có thể dựng lại nho chi văn minh, đây là tại sao gã có cách liên lạc với Lý Thái Sử nhưng chưa từng nghĩ muốn hành động. Ai mà ngờ Lý Thái Sử nhận được tin tức mà còn xuất hiện vào lúc này nữa. Lý Thái Sử và đám người gã cùng chết, vậy thì nho chi văn minh không có khả năng xây dựng lại.
Khí Tiết phó chủ văn minh là người đầu tiên phản ứng lại, đám Khổng Ni, Khổng Minh Đức, Túc Nguyệt Miên, Mạnh Vi cũng kịp phản ứng, trong đầu họ cùng hiện ra Lý Thái Sử xuất hiện, hắn không nên có mặt.
Diệt Luân phó chủ văn minh cũng phản ứng lại, nói:
- Tốt lắm, Lý Thái Sử, hạt mầm cuối cùng của nho chi văn minh sẽ bị hủy diệt trong tay ta!
Lục Nguyên lạnh lùng cười hỏi:
- Ngươi thắng được ta không?
Câu hỏi này thật buồn cười, rất buòn cười. ít nhất tất cả người có mặt bao gồm Diệt Luân phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh, và đám Khổng Ni đều thấy tức người, vì khoảng cách chênh lệch quá xa, lớn đến không thể đo lường.
Diệt Luân phó chủ văn minh đường đường là văn minh cảnh pháp lực hai kỷ nguyên.
Lý Thái Sử, thắng hạng tám Thiên Bảng bây giờ chắc gần với đệ nhất Thiên Bảng.
Hơn so sánh liền biết chính giữa cách biệt lớn.
Diệt Luân phó chủ văn minh nghe giọng Lục Nguyên nói vậy thì buồn cười bảo:
- Lý Thái Sử à Lý Thái Sử, xem ra ngươi còn không biết cái gì gọi là ngưỡng cửa trời thứ nhất, cho dù thực lực bây giờ của ngươi là đệ nhất Thiên Bảng thì đối mặt ta chỉ là con kiến thôi.
Diệt Luân phó chủ văn minh thường không phải hạng múa mép khua môi, gã hoàn toàn là phái hành động. Tay gã chuyển, một trí tuệ chi tinh hà đánh hướng Lý Thái Sử.
Sư tử vồ thỏ dốc hết sức mạnh.
Diệt Luân phó chủ văn minh chính là sư tử, gã giết chết Lý Thái Sử còn yếu ớt hơn cả con thỏ mà vẫn dốc hết sức, vừa ra tay chính là tuyệt học trí tuệ chi tinh hà của gã, tuyệt đối không cho hắn có một chút cơ họi. Mới rồi chính là trí tuệ chi tinh hà này đánh bại Khí Tiết phó chủ văn minh, bây giờ gã khí thế hùng dũng dồn ép, Lý Thái Sử có thể chắn được mây chiêu?
Một chiêu không thành vấn đề, năm chiêu chắc cũng được, khoảng hai, ba mươi chiêu cơ bản là cực hạn. Sau hai, ba chục chiêu thì chờ đợi Lý Thái Sử là chết dưới tay Diệt Luân phó chủ văn minh, khi đó hy vọng phục hưng cuối cùng của nho chi văn minh cứ thế hoàn toàn vỡ tan.
Khoan đã, còn có thể trốn! Diệt Luân phó chủ văn minh chưa bày ra văn minh thiên quỹ, một khi gã bày ra văn minh thiên quỹ thì triệt để không có đường trốn. Khí Tiết phó chủ văn minh định truyền âm nhắc nhở Lý Thái Sử thì lúc này Diệt Luân phó chủ văn minh giơ tay đánh ra văn minh thiên quỹ.
- Lý Thái Sử, ngươi hoàn toàn chết cho ta!
Trí tuệ chi tinh hà trùng kích hướng Lý Thái Sử, mọi người chỉ thấy hắn lấy ra một quyển sách, sách đó chính là Truyền Chính Tiên Thư.
Truyền Chính Tiên Thư đánh ra, chớp mắt ngăn chặn trí tuệ chi tinh hà.
Trí tuệ chi tinh hà và Truyền Chính Tiên Thư nặng nề va nhau. Bóc một tiếng, Truyền Chính Tiên Thư xuất hiện vết nứt nhưng Lục Nguyên không lùi bước, một kích kia là pháp lực giữa Lý Thái Sử và Diệt Luân phó chủ văn minh giao nhau, đối đầu, thế mà hắn không hề yếu thế.
Trong khoảnh khắc đầu óc đám Khí Tiết phó chủ văn minh, Khổng Ni, Khổng Minh Đức, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên chết đứng, ai nấy há to mồm, trong não lặp lại một ý nghĩ là Lý Thái Sử có thể ngay mặt chặn một kích của Diệt Luân phó chủ văn minh, như vậy chứng minh Lý Thái Sử không còn là cấp Thiên Bảng mà là cấp văn minh.
Lý Thái Sử, hắn... Hắn thật sự đã phá tan ngưỡng cửa trời thứ nhất thiên địa văn minh cảnh rồi ư?
Nếu đây là sự thật thì rất đáng vui mừng, nho chi văn minh lại xuất hiện một văn minh cảnh.
Ở địa bàn trung ương thiên triều nếu như có thể xuất hiện một văn minh cảnh thì chắc chắn đó là việc cực kỳ vui mừng, phải chúc mừng rình rang thậm chí là bày tiệc mời tất cả người văn minh quen thân đến chú mừng một phen, đủ thấy chuyện này long trọng. Bây giờ Lý Thái Sử thế mà đến văn minh cảnh, chuyện này kích thích mọi người hơi lớn.
Lý Thái Sử nên gọi là phó chủ văn minh gì nhỉ? Đám Khổng Ni bỗng chuyển chiều hướng suy nghĩ, dường như Lý Thái Sử không có tạo nghệ gì đặc biệt ở sách vử cả, nhưng chính khí không tệ, lại được nho chi văn minh truyền thừa chính tự, vậy thì gọi là Chính Tự phó chủ văn minh đi, Khổng Ni thầm nghĩ. Túc Nguyệt Miên nghĩ rằng Lý Thái Sử sư đệ vừa đẹp trai vừa có khí chất, ôn nhuận như ngọc, nên gọi là Ôn Ngọc phó chủ văn minh, mỹ nam tử phiên phiên như vậy sau này ở thiên lý văn minh không biết làm bao thiếu nữ, thiếu phụ si mê. Mạnh Vi thì hoàn toàn phục Lý sư đệ này rồi, thực lực tăng nhanh đến khó thể tưởng tượng, quá nhanh.
Lục Nguyên nhìn Truyền Chính Tiên Thư, bề mặt có vết nứt, quả nhiên Truyền Chính Tiên Thư có vấn đề, vũ khí tiên cấp không thích hợp dùng trong chiến đấu cấp văn minh. Vũ khí tiếp cấp không thể chịu nổi pháp lực cấp văn minh, rất dễ dàng bị phá hủy, lúc trước Dưỡng Ngô tiên kiếm của mình phẩm chất cao hơn Truyền Chính Tiên Thư nhiều, lại còn nhân kiếm hợp nhất, kết quả ở trong chiến đấu cấp văn minh không ngừng vỡ vụng, mặc dù có chính khí nhiều lần hồi phục nhưng phút cuối chịu không nổi vẫn là dụng Viên Cực thần kiếm, không đụng tới Dưỡng Ngô nữa, mãi đến ở pháp bảo văn minh thăng nó lên thành thần kiếm mới lại dùng.
Truyền Chính Tiên Thư vừa đấu với cấp văn minh đã xuất hiện vết nước, đây còn là bởi mình dùng pháp lực rất ít, lúc đó dùng pháp lực một kỷ nguyên phát hiện Truyền Chính Tiên Thư không chóng nổi nên rót vào pháp lực khác giữ lại Truyền Chính Tiên Thư, cho nên mới rồi Lục Nguyên ra một kích thật tình chỉ là sử dụng một chút pháp lực mà thôi.
Toàn trường tĩnh lặng! Lý Thái Sử phá tan ngưỡng cửa thứ nhất đến văn minh cảnh.
Diệt Luân phó chủ văn minh ngây ngẩn rồi cười nanh tranh nói:
- Lý Thái Sử, không thể không thừa nhận thiên phú của ngươi không tệ, thật sự không ngờ ngươi tới được văn minh cảnh, không uổng là Ám Chi Tử. Tuy rằng không bằng Hoang Chi Tử, Lục Nguyên nhưng cũng khá giỏi.
- Nếu cho ngươi thời gian lâu để trưởng thành thì chắc chắn ngươi sẽ mang đến trở ngại cho thiên lý văn minh ta, nói không chừng lại có một tiểu nho chi văn minh đi ra. Đáng tiếc, ngươi cố tình đưa đầu vào đây, cái gọi là trung ương thiên triều ngươi không đi, di thất địa thiên địa sụp đổ cứ tiến vào.
Trung ương thiên triều ngươi không đi, di thất địa thiên địa sụp đổ cứ tiến vào, câu nỳ rất thông dụng trong trung ương thiên triều.
Diệt Luân phó chủ văn minh nhe răng cười âm hiểm nói:
- Đáng tiếc ngươi chỉ có pháp lực một kỷ nguyên, bây giờ se chết trong tay ta.
Diệt Luân phó chủ văn minh tràn đầy lòng tự tin, cộng thêm gã tin rằng có cách đả kích Lý Thái Sử.
Gã nói:
- Huống chi binh khí Truyền Chính Tiên Thư của ngươi bị hủy, hiện tại ngươi không có binh khí tiện tay, càng không có binh khí cấp thần.
Binh khí cấp thần không phải dễ dàng có, mới vừa tới văn minh cảnh không có binh khí cấp thần cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ Diệt Luân phó chủ văn minh tràn đầy tự tin, gã là pháp lực hai kỷ nguyên, kinh nghiệm già dặn, có binh khí cấp thần tiện tay là Diệt Tuyệt Thần Thư.
Còn Lý Thái Sử thì sao? Pháp lực một kỷ nguyên, mới đến một kỷ nguyên đối với văn minh cảnh tác dụng e rằng hoàn toàn không có kinh nghiệm, càng không có binh khí bình thường.
So sánh hai nơi liền biết bên Diệt Luân phó chủ văn minh chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mới rồi vui mừng Lý Thái Sử đột phá đến văn minh cảnh, mừng như điện giừ so sánh mới giật mình phát hiện thì ra hắn yếu thế như vậy, ưu thế lớn nằm trong tay Diệt Luân phó chủ văn minh. Cục diện khá là bất lợi cho Lý Thái Sử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu như mới rồi Khí Tiết phó chủ văn minh hoàn toàn không bị thương, gã cùng Lý Thái Sử hai chọi một đói phó một mình Diệt Luân phó chủ văn minh thì còn có chút cơ hội, nhưng nay tiếc rằng Khí Tiết phó chủ văn minh bị thương nặng không thể ra tay.
Diệt Luân phó chủ văn minh cảm giác rõ hơi thở Lý Thái Sử ngừng lại, là thời cơ tốt để ra tay. Diệt Luân phó chủ văn minh lấy ra Diệt Tuyệt Thần Thư của mình, thi triển tấn công tính diệt tuyệt cực độ. Chiến đấu cấp văn minh chú trọng là cực độc cực độ, tất nhiên gã luyện là diệt cực độ nhưng trên thực tế gã còn kém rất xa chưa đến diệt cực độ. Nhưng mà dùng để đối phó một người bình thường mới vào văn minh cảnh thì cũng đủ dùng rồi.
Diệt Luân phó chủ văn minh thế công như trời sụp dồn dập tấn công, bầu tời kỷ nguyên sớm đã sụp đổ bởi đòn tấn công của gã! Trong bầu trời một kỷ nguyên thời gian không gian toàn bộ sụp đổ.
Đây chính là thực lực của hai kỷ nguyên. Khí Tiết phó chủ văn minh trông thấy Diệt Luân phó chủ văn minh tấn công thì thở dài thườn thượt, gã thua không oan. Hai kỷ nguyên quả nhiên hoàn toàn khác với một kỷ nguyên, tiếc quá, chẳng lẽ Lý Thái Sử thật sự phải chết ở đây sao? Ông trời thật sự định vong nho chi văn minh ư!
Thiên! Muốn! Vong! Nho!
Đối mặt đòn tấn công trời sụp của Diệt Luân phó chủ văn minh.
Chỉ thấy Lý Thái Sử vươn tay ra.
Lý Thái Sử lớn lên tuấn mỹ, hai tay thuôn dài trắng trẻo.
Tay phải thuôn dài trắng trẻo chạm vào Diệt Tuyệt Thần Thư.
Lý Thái Sử điên rồi! Hắn định dùng tay phải trực tiếp đón đỡ Diệt Tuyệt Thần Thư binh khí cấp thần! Một bên là bàn tay một bên là binh khí cấp thần, binh khí cấp thần có nhiều tác dụng tăng thêm thành phần, hắn làm như vậy là đi tìm chết. Xem ra Lý Thái Sử không còn binh khí gì, rồi lại hoàn toàn không hiểu chiến đấu cấp văn minh cho nên mới làm chuyện điên rồi như vậy.
Lý Thái Sử xong đời!
Một kích kia chắc chắn hắn sẽ trọng thương!
Diệt Tuyệt Thần Thư của Diệt Luân phó chủ văn minh và bàn tay phải thuôn dài trắng trẻo của Lý Thái Sử cuối cùng va nhau.
Một luồng sáng rực rỡ lóe lên.
Diệt Luân phó chủ văn minh hiện nụ cười âm trầm, không biết tự lượng sức mình, mà những người khác cũng cho rằng Lý Thái Sử sắp tiêu đời. Kết quả lúc này, nụ cười âm hiểm trên mặt Diệt Luân phó chủ văn minh biến thành cực kỳ kinh ngạc. Gã cảm giác có lực lượng to lớn vô biên từ bàn tay thuôn dài trong suốt kia truyền đến. Lực lượng đó không gì sánh bằng, vượt xa lực lượng trời sụp bình thường. Diệt Luân phó chủ văn minh cố gắng chặn lại công kích này, gã dốc hết lực lượng lớn nhất ra, cũng lấy luân thường tâm kinh phòng ngự. Luân thường tâm kinh ẩn chứa đạo lý tam cương ngũ thường, tổng cộng có tám phòng tuyến. Tám phòng tuyến này cực kỳ khó phá, tam cương tức là quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương. Ngũ thường ý chỉ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, tam cương ngũ thường là thiên lý văn minh đem nho đạo phát triển đến mức độ biến thái, thành đạo lý biến thái, phòng ngự vững chắc khó mà tưởng tượng. Tám phòng tuyến có thể giam cầm tư tưởng người, diệt tuyệt luân thường con người.