Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1018: Hấp thu văn tự

Phút chốc hồng hoang chiến xa đụng hướng Lục Nguyên.

Lục Nguyên tinh thần rung động. Tiên thiên linh bảo? Đó là cái thứ gì? Chưa từng nghe nói qua. Tất nhiên cho dù không nghe nói thì Lục Nguyên cũng biết tiên thiên linh bảo này khá là nguy hiểm, đây là trực giác rất sâu. Lục Nguyên không biết rõ thật giả của đối thủ thì không dám làm bừa, lựa chọn đầu tiên là trốn trước rồi tính sau.

Lục Nguyên chớp mắt động, tốc độ di chuyển của hắn khá nhanh nhưng hồng hoang chiến xa càng nhanh hơn. Tiên thiên linh bảo chuyên môn chiến đấu này tốc độ quá nhanh rồi, Lục Nguyên có thử thuấn di nhưng chớp mắt hồng hoang chiến xa đã đánh tới quỹ tích thuấn di, không cho ngươi có cơ hội thở dốc.

Hết cách rồi, chỉ có thể đón đỡ.

Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm cứng rắn chắn, một kiếm này cực kỳ huyền diệu nhưng hồng hoang chiến xa có uy lực hết sức to lớn. Lục Nguyên chỉ cảm thấy có lực lượng kinh người đánh thẳng tới, lực lượng này vì không có ai khống chế ồ ạt xông hướng cấp văn minh. Chết tiệt, khi Hoang Chi Tử đối phó Côn Bằng Vương sao không dùng nó đi? Thật ra thì thực lực hiện nay của Hoang Chi Tử không đủ để phát huy hồng hoang chiến xa, một lần này vì liều mạng với Lục Nguyên mới thiêu đốt mười vạn năm sinh mệnh lấy ra tiên thiên linh bảo. Mười vạn năm sinh mệnh đấy! Lúc đấu với Côn Bằng Vương có nghĩ tốt đường lui phản kích rồi nên mới không cần dùng.

Phải rồi! Kiếm khắc hoang! Khắc tự phân thân!

Lục Nguyên giờ không ranhr che giấu cái gì, cùng lấy ra kiếm khắc hoang, khắc tự phân thân!

Không phải chứ, đẳng cấp của kiếm khắc hoang, khắc tự phân thân không đủ! Lúc ở văn minh thánh địa đã phát hiện đẳng cấp của hai cái không đủ, khi ấy mình có nói phải thăng chúng nhưng một là vì chưa đụng đến người thái cổ văn minh, hai là luôn không có rảnh vậy nên mới không đi, kết quả là giờ thì đụng phải hồng hoang chiến xa.

Xui quá là xui!

Lục Nguyên thầm kêu xui.

Hoang Chi Tử phát hiện Lục Nguyên liên tục lùi trước hồng hoang chiến xa thì cất tiếng cười to. Gã giơ lên thiên mệnh thần kích, rung mặc ngọc kỳ lân chiến bào, hồi phục bộ dạng chiến thần vô địch.

Gã nói:

- Lục Nguyên, ngươi chỉ có thể chết dưới tay của ta. Ta là kỷ nguyên chi tử, ngươi chỉ là một con bò sát mà thôi, ta vĩnh viễn bất bại.

Cuộc đời Hoang Chi Tử chưa từng thua, trừ người bí ẩn đã cứu Lục Nguyên, gã vẫn chưa tìm ra kẻ đó, người khác thì ở văn minh thánh địa một chọi sáu, Côn Bằng Vương chết trong tay gã, cho nên gã không bao giờ cho phép tua.

Hoang Chi Tử hộc ngụm máu, gã bị thương không nhẹ nhưng chỉ cần thắng Lục Nguyên thì chịu chút vết thương có ngại gì. Gã liếc phía xa Mặc Sĩ Tịch Mịch, Phương Truy Thủ, có phần cảnh cáo rồi mới nhìn đại địch Lục Nguyên.

- Lục Nguyên, đi chết đi!

Một kích đâm tới thẳng hướng trái tim của Lục Nguyên.

Làm sao đây? Chỉ còn một chút thời gian.

Cố tình khắc tự phân thân chưa thăng cấp, nó chỉ là một phần khắc tự phân thân.

Không kịp rồi, vào giây phút mấu chốt, chịu đựng áp lực to lớn từ hồng hoang chiến xa, Lục Nguyên cứng rắn dịch chuyển, một kích của Hoang Chi Tử đâm vào mật của Lục Nguyên. Lục Nguyên bị một kích đâm xuyên, bị thương rất nặng, hơn nữa pháp lực của Hoang Chi Tử liên miên bất tận rót vào người hắn, thôn thiên phệ địa quyết nhất định phải có thôn hoặc phệ tự, thôn tự bị lấy đi rồi không dùng được nhưng pháp lực vô cùng cuồng bá rót vào người hắn, khắp nơi phá hư.

Chết tiệt! Lục Nguyên đã bị thương, từ lúc bắt đầu khai chiến chỉ bị thương nhẹ giờ thì chịu thương nặng rồi.

Khoan đã!

Pháp lực của Hoang Chi Tử đánh vào trong người mình, kiếm khắc hoang là hấp thu được pháp lực hoang hệ vậy thì hút nó đi. Chớp mắt Lục Nguyên vận chuyển kiếm khắc hoang hấp thu pháp lực của Hoang Chi Tử, lúc ở văn minh thánh địa là không thể nào hấp thu, khi đó hoàn toàn bị Hoang Chi Tử áp chế, nhưng bây giờ thì không gắt gao như vậy.

Lúc hấp thu Lục Nguyên còn ở trong di vật của đám cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng như Thiên Hồn Pháp Sư, Phương Đồ, Cao Tiến tìm được vài di vật có hơi thở hồng hoang, những pháp bảo có hồng hoang này rất bình thường, bởi vì pháp bảo kỷ nguyên chỉ cần nguyên thủy đều có chút cảm giác đó. Tất cả cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều sinh ra từ kỷ nguyên này, trong tay họ không có nó mới là lạ.

Khi đó quá nhiều người truy sát nên không rảnh chú ý, giờ thì luyện hóa chúng. Chớp mắt đẳng cấp kiếm khắc hoang không ngừng tăng lên.

Hơi thở hồng hoang cuồn cuộn ùa vào kiếm khắc hoang, kiếm khắc hoang không ngừng sinh trưởng. Khắc tự phân thân liên hệ với kiếm khắc hoang cũng không ngừng biến to biến sáng lên.

Hai phần!

Lật tay lại, kiếm khắc hoang trưởng thành nhiều, khắc tự phân thân cũng lên tới hai phần.

Cùng lúc đó, pháp lực hồng hoang, di vật hồng hoang còn đang không ngừng rót vào trong.

Ba phần!

Lúc này kiếm khắc hoang càng hùng hòn, càng khí thế nhiếp người hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khắc tự phân thân cũng ngày càng tỏa ánh sáng chói lòa.


Ba phần!

Bây giờ khắc tự phân thân là ba phần!

Mới rồi Lục Nguyên không ngừng tránh né lại bị Hoang Chi Tử đánh trúng một nhát.

Mặc dù bị Hoang Chi Tử đánh túng chịu chút thương nhưng đôi mắt Lục Nguyên sáng ngời.

Hắn nói:

- Hoang Chi Tử, thật ra thì phải đa tạ ngươi.

Hoang Chi Tử không hiểu gì cả, vốn gã hùng hổ chiếm ưu thế tuyệt đối, muốn hoàn toàn tiêu diệt Lục Nguyên nhưng hắn đột nhiên thốt ra câu quái lạ nói là phải cảm ơn gã, làm khí thế của Hoang Chi Tử khựng lại.

Hoang Chi Tử lập tức phản ứng lại, nói:

- Lục Nguyên, không thể không bội phục ngươi, hiện tại rõ ràng đã là đường cùng rồi mà vẫn muốn kéo dài thời gian, cố ý dùng lời quái lạ câu giờ, tìm cách phản kích, đáng tiếc vô dụng thôi. Ngươi ở trước mặt ta chỉ có nước chết không có chỗ chôn.

Hoang Chi Tử đang định lấy ra thiên mệnh thần kích, làm Lục Nguyên bị thương nặng hơn nữa.

Mười chiêu, chỉ cần mười chiêu.

Trong mười chiêu, Hoang Chi Tử có tự tin sẽ lấy mạng Lục Nguyên, khiến hắn trở thành khối đá lót chân cuối cùng để gã đạp hướng văn minh.

- Ngươi nói ta kéo dài thời gian, thật đáng tiếc là ta không có hứng thú làm chuyện đó!

Lục Nguyên quát to:

- Nghe nói ngươi có thôn thiên phệ địa quyết luôn hút pháp lực của người ta, bây giờ ngươi hãy xem ta hút của ngươi đây!

Lục Nguyên hét một tiếng, vung lên một chưởng, một chưởng ở không trung hóa thành cái mồm khỏng lồ, bên trong tối om như hố đen.

Hồng hoang chiến xa đâm thẳng hướng Lục Nguyên, đằng trước nhất là một mũi thương sắc nhọn.

Bên trên hồng hoang chiến xa cõng hồng hoang vạn binh!

Vạn loại binh khí mỗi một cái đều là chí hung chí ngoan.

Mỗi một loại đều có thể phá diệt vạn cổ.

Bây giờ thanh hồng hoang chi thương đâm thẳng tới.

Cái mồm to đen thui ở không trung há ra nuốt trọng cây thương này!

Cái gì!

Lần này phản ứng ra ngoài dự đoán của Hoang Chi Tử!

Nhưng Hoang Chi Tử không thèm để ý, lấy thực lực của Lục Nguyên tan vỡ một thanh hồng hoang vạn binh cũng là bình thường thôi, nhưng trên hồng hoang chiến xa không chỉ có một cái thôi đâu, là vạn thanh. Cứ tiếp tục lên đi, Lục Nguyên, ta nhất định phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn, đây chính là kết cuộc cho ngươi mạo phạm kỷ nguyên chi tử.

Hồng hoang vạn binh có càng nhiều binh khí đâm hướng Lục Nguyên. Mồm đen to Lục Nguyên lấy ra vù vù vù vù két két két két răng rắc răng rắc nuốt hết sạch thật nhiều hồng hoang vạn binh.

Hoang Chi Tử cười nhạt, ngươi dám nuốt hả? Để ta xem coi ngươi nuốt được bao nhiêu.

Hoang Chi Tử đem hồng hoang vạn binh trên hồng hoang chiến xa phát huy đến mức tận cùng.

Mười thanh chớp mắt bị mồm khổng lồ nuốt mất, Hoang Chi Tử vẫn cười lạnh.

Một trăm thanh hồng hoang binh khí chớp mắt bị mồm khổng lồ nuốt mất, Hoang Chi Tử vẫn cứ cười lạnh.

Một ngàn thanh hồng hoang binh khí chớp mắt bị nuốt mất, Hoang Chi Tử cũng phải biến sắc mặt. Không ngờ một ngàn hồng hoang binh khí bị nuốt đi, cái thứ này của Lục Nguyên đúng là kỳ lạ.


Khi hai ngàn thanh hồng hoang binh khí bị mồm to khổng lồ của Lục Nguyên nuốt trọn thì Hoang Chi Tử thật sự biến sắc mặt, không giống như vừa rồi hơi biến sắc thôi. Nhưng Hoang Chi Tử là người khá độc, gã phát hiện thế cục xu hướng chiều khác thì làm ra quyết đoán, tiếp tục đưa hồng hoang binh khí. Để xem ngươi có thể nuốt được bao nhiêu, xem coi có làm ngươi no nứt bụng không. Đây cũng là vì Hoang Chi Tử luyện thôn thiên phệ địa quyết, hiểu nuốt pháp lực người khác không thể một hơi nuốt quá nhiều, nếu không thì sẽ quá tải. Bây giờ cùng dùng pháp môn giống nhau, gã thật không tin Lục Nguyên có thể cứ nuốt hoài.

Khi ba ngàn thanh hồng hoang binh khí bị mồm to khổng lồ của Lục Nguyên nuốt trọn thì Hoang Chi Tử cố giữ bình tĩnh, bây giờ gã chỉ đành liều.

Không liều không được!

Bốn ngàn thanh hồng hoang binh khí tiếp tục bị nuốt.

Năm ngàn thanh hồng hoang binh khí vẫn đang tiếp tục bị nuốt.

Sáu ngàn thanh hồng hoang binh khí vẫn không ngừng bị nuốt. Hoang Chi Tử coi như hiểu gã cược sai rồi, hồng hoang binh khí không thể làm Lục Nguyên bọi thực, nhưng tới mức này rồi gã quyết định, bị nuốt thì cứ nuốt, hồng hoang binh khí trên hồng hoang chiến xa không quá quan trọng, quan trọng nhất là chiến xa thôi. Chiến xa cực kỳ vững chắc, dù là Hoang Chi Tử ra tay cũng không thể kích động chiến xa được, gã không tin Lục Nguyên có thể nuốt.

Bảy ngàn thanh hồng hoang binh khí bị nuốt!

Tám ngàn thanh hồng hoang binh khí bị nuốt!

Chín ngàn thanh hồng hoang binh khí bị nuốt!

Một vạn thanh hồng hoang binh khí bị nuốt sạch. Nuốt một vạn thanh hồng hoang binh khí này thì Lục Nguyên phát hiện khắc tự phân thân đã đến bốn phần rưỡi, thật là bổ dưỡng! Từ ba phần tăng lên bốn phần so với một phần lên ba phần khó khăn rất nhiều, mỗi một chữ đều giống thế, càng về sau càng khó khăn. Muốn bổ sung thành văn tự chân chính thì khó khăn nghịch thiên, không thể thực hiện được! Huống chi là bốn phần rưỡi.

Tiếp theo là hồng hoang chiến xa. Hồng hoang chiến xa bản thân rất cứng rắn, Lục Nguyên tặc lưỡi, nếu như là khắc tự phân thân ba phần có lẽ không làm gì được hồng hoang chiến xa này, nhưng mà hiện tại mình có bốn phần khắc tự phân thân, so với vừa rồi mạnh hơn rất là nhiều. Lục Nguyên tiếp tục không khách sáo vạn bốn phần khắc tự phân thân, vù vù vù vù két két két két răng rắc răng rắc không ngừng cắn hồng hoang chiến xa, còn không thì nuốt luôn nó, nuốt rất là sung sướng.

Sau này khắc tự phân thân rất là có ích.

Không nói cái khác, hôm nay mình đúng là đánh bại Hoang Chi Tử, nhưng trước tiên gã bị thương rồi còn bị mình tập kích mới thành ra thế này, lần sau đối mặt với gã muốn chiến thắng không phải dễ. Huống chi hoang đạo còn có một chủ thái cổ văn minh, đó là chủ văn minh uy lực siêu thoát kỷ nguyên. Khắc tự phân thân càng mạnh thì càng có tin chắc đối phó chủ thái cổ văn minh.

Lục Nguyên ăn sung sướng, bất giác đã nuốt hết hồng hoang chiến xa. Sau khi nuốt tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa rồi thì Lục Nguyên phát hiện khắc tự phân thân của mình ngày càng mạnh, bây giờ nó không phải bốn phần rưỡi mà là sáu phần khắc tự phân thân!

Sáu phần!

Hiện tại khắc tự phân thân có chút vị chủ thân rồi chứ không là cảm giác phân thân nữa, dù sao nó là khắc tự phân thân sáu phần.

Sung sướng!

Lục Nguyên thấy cực kỳ sung sướng, khắc tự phân thân từ một phần trực tiếp tăng lên sáu phần, đó là đại tiến cảnh cỡ nào. Nếu không phải Hoang Chi Tử lấy ra tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa, nuốt đi tiên thiên linh bảo này thì mình không có đại tiến cảnh như thế.

Nhưng đối với những người khác thì rung động đến không nói nên lời.

Dù là Hoang Chi Tử hay xếp hạng ba Thiên Bảng Mặc Sĩ Tịch Mịch, và hạng năm Phương Truy Thủ đều giống nhau.

Tiên thiên linh bảo!

Đây chính là tiên thiên linh bảo!

Trong pháp bảo nó là đẳng cấp mạnh nhất, khi kỷ nguyên sinh diệt thì sản sinh, sinh trong hồng môn mới được gọi là tiên thiên linh bảo. Một kỷ nguyên tiên thiên linh bảo có số lượng cố định, không được hơn năm cái tiên thiên linh bảo. Bây giờ cái tiên thiên linh bảo này bị nuốt trọng.

Hơn nữa mặc dù hồng hoang chiến xa là hạ cấp tiên thiên linh bảo, không sánh bằng Bàn Cổ Phiên, Thái Cực Đồ nhưng dù cũng là tiên thiên linh bảo.

Mỗi một cái tiên thiên linh bảo đều cực kỳ nổi tiếng.

Càng đừng nói tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa là có chút sắc thái truyền kỳ, không giống bình thường. Năm đó chủ thái cổ văn minh điều khiển chiến xa này, tay cầm chiến tự, càn quét bốn phương, truyền lưu nhiều truyền kỳ.

Nhưng bây giờ hồng hoang chiến xa này, tiên thiên linh bảo lưu truyền vạn cổ lại bị Lục Nguyên nuốt trọn!

Cái này bảo người làm sao chấp nhận đây?

Hoang Chi Tử ngơ ngác, không chỉ mình gã, Mặc Sĩ Tịch Mịch, Phương Truy Thủ cũng ngây ngốc.

Mặc Sĩ Tịch Mịch thì thào:

- Tiên thiên linh bảo, tiên thiên linh bảo thế là xong rồi?

Gã không thể tin nhìn Phương Truy Thủ, muốn từ chỗ gã được đáp án khẳng định, nhưng Phương Truy Thủ cũng trong trạng thái tương tự.

Lục Nguyên nuốt tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa xong thật là tinh thần phấn chấn, tiến lên mấy bước nhìn hướng Hoang Chi Tử, nói:

- Hoang Chi Tử, bây giờ ngươi còn có chiêu gì nữa đây? Ngươi đã thua trong tay ta.

Đến lúc này thì Hoang Chi Tử hoàn toàn không là đối thủ của Lục Nguyên.

Lục Nguyên thần uy lẫm lẫm.

Hoang Chi Tử thì thào:

- Làm sao có thể, phải rồi, ta có pháp thuật đồng mệnh tỏa, ngươi muốn được văn minh chi thể khác thì không thể giết ta.

Gã muốn giở lại trò cũ, nghĩ rằng chỉ cần tạm thời không chết thì giống như lúc bị Côn Bằng Vương bắt vậy, gã sẽ giết Lục Nguyên như khi giết ngược lại Côn Bằng Vương, đây chính là khí vận của kỷ nguyên chi tử.

Lục Nguyên quát to:

- Pháp thuật đồng mệnh tỏa hả? Tiếc rằng không làm khó được ta! Văn minh chi thể cảm ứng!

Lần này Lục Nguyên dùng pháp lực rót vào người Sư Phi Tiên, chớp mắt bắt giữ cụ thể vị trí văn minh chi thể khác, rống lên trường kiếm xuất ra. Trường kiếm phá vô tận thời không, thứ chi kiếm ý hoàn toàn phát huy đến cực độ, dồn vào một kiếm này đâm xuyên tiểu thiên thế giới của Hoang Chi Tử. Lục Nguyên giơ tay lên, tỏa định vị trí Loan Loan văn minh chi thể khác nằm trong tiểu thiên thế giới, bắt lấy thiếu nữ áo trắng chân trần Loan Loan từ tiểu thiên thế giới của Hoang Chi Tử cuốn vào tân kiếm thế giới của mình.