Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1015: Âu Dương Lạc

Tế đàn của gã tên gọi là vu tổ tế đàn, chính là một trong các pháp khí gã ngưng luyện năm tháng vô cùng, cũng là một trong ba pháp khí lợi hại nhất của gã.

Âu Dương Lạc đứng trên tế đàn, cách Hoang Chi Tử và Lục Nguyên khá gần. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Âu Dương Lạc sắp thi triển cái gọi là vu tùng chi thuật!

Vu! Loại rất là nhiều kỷ nguyên trước.

Tùng, cân tùng! Khiến người tạm thời đánh mất lý trí, thính tùng.

vu tùng chi thuật chính là một loại vu thuật khiến người tạm thời mất đi lý trí!

Chỉ cần vu tùng chi thuật thi triển thành công, Hoang Chi Tử, Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn giao ra văn minh chi thể, đây là nguyên nhân lớn nhất tại sao Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc lúc trước không giết chết hai người. Họ cùng sử dụng pháp thuật đồng mệnh tỏa, nếu không có nó thì dưới tình huống chịu bó tay chúng tuyệt đối sẽ giết người đoạt bảo, văn minh chi thể mới là quan trọng nhất.

- Trong kỷ nguyên có vu giáng sinh, viễn cổ có linh, tên gọi là vu...Vu chi lực, lực có thể đoàn thể hóa cực...Vu chi trí, khả thi quỷ thần chi thuật...

Âu Dương Lạc lầm bầm vu tùng chi thuật tinh chú, vu chú cần thời gian khá lâu, có thể tạm thời khống chế cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hàng đầu vốn là không dễ, mất chút thời gian làm được cũng là chuyện rất kinh khủng.

Hoang Chi Tử nhắm mắt lại.

Lục Nguyên cũng nhắm mắt, hắn không muốn giao ra văn minh chi thể. Sư Phi Tiên là sư muội của hắn, là người trong kiếm đạo, cho nên phải cứu nàng.

Vậy thì phải nghĩ cách thoát khốn.

Nhưng bây giờ pháp lực toàn thân bị lông chim của Côn Bằng Vương giam cầm, không thể nhúc nhích cứng đời

Làm sao đây?

Mặc kệ nó, trước tiên tăng thực lực đã, nếu có sức mạnh thì chắc chắn sẽ phá được loại lông chim này.

Muốn tăng thực lực chỉ có một chữ lười. Nếu mình có thểk hiến lười tỏa ánh sáng thì tăng mạnh thực lực, đến hạng nhất, hạng hai trong Thiên Bảng, tuyệt đối không kém hơn Côn Bằng Vương, rất có thể còn trên gã nữa. Vậy thì tiến hành đợt tu hành cuối cùng đi, nhưng làm sao tu chữ lười đây?

Bất giác nhớ tới năm tháng ở Hoa Sơn, tiếp tục đoạn tu hành vừa rồi.

Lục Nguyên nhớ lại chuyện năm đó, bỗng nhiên nghĩ rằng, có lẽ chữ lười không cần tu luyện rắc rối như vậy.

Tu luyện chữ lười khác với những cái khác.

Mình chỉ cần làm một chuyện thôi, đó là chẳng làm gì cả.

Không sai.

Tu luyện quá mệt mỏi, sao mà thoải mái bằng làm biếng chứ, mặc kệ nó, không tu hành nữa.

Lục Nguyên mơ màng muốn ngủ, thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài Âu Dương Lạc còn tưởng là vu tùng chi thuật có hiệu quả nên rất vui mừng, tiếp tục niệm vu chú.

Lục Nguyên cảm thấy tu luyện mệt mỏi quá định làm biếng, thấy ngồi mệt nên nằm phịch ra đất ngủ. Âu Dương Lạc ở trên vu tổ tế đàn, nó hơi lạnh chút nhưng không thể nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc rồi tính tiếp.

Suy nghĩ cũng quá mệt mỏi, lười suy nghĩ, ngủ.

Bây giờ có thể nói là Lục Nguyên cực kỳ lười, lười tu luyện, lười ngồi muốn nằm, suy nghĩ cũng lười luôn. Vu chú của Âu Dương Lạc đã xâm nhập vào thân thể Lục Nguyên, tác động thần thức nhưng hắn phớt lờ nó, giống như có ruồi bọ vậy, lười để ý, tiếp tục ngủ.

Lười! Cực kỳ lười!

Bây giờ điều Lục Nguyên phải làm là vô cùng lười. Lúc này thân thể Lục Nguyên hàon toàn thả lỏng.

Thấy Lục Nguyên triệt để thả lỏng thì khóe môi Hoang Chi Tử cong lên khinh thường. Lục Nguyên quả nhiên là phế vật, gặp nghịch cảnh liền bỏ cuộc, gã thì không đâu.

Lục Nguyên đang lười hết thuốc cứu chữa, dường như tân kiếm thế giới sắp hoàn toàn ngủ, dù là Sư Phi Tiên ngồi xếp bằng trong đó cũng bị ảnh hưởng, mê man rồi thiếp ngủ. Cô Cô cũng ngủ, kiếm ý quái vật tiểu kiếm là sinh linh hoang dại dã tính nhất, nó muốn chống cự nhưng rồi liền ngoan ngoãn ngủ.

Lục Nguyên mà ngủ thì nguyên tân kiếm thế giới đều ngủ.

Đang lúc ngáy khò khò thì bỗng trong vô tận mê mang tân kiếm thế giới bùng phát chữ to bốn hàng

Ta ngủ một giấc mộng say, ngàn năm vạn năm tỉnh dậy.


Tỉnh lại biến đổi nghiêng trời lệch đất, liên quan gì ta ngủ tiếp thôi.

Thơ hay, thơ hay!

Ủa! Mình còn nói thơ hay, sao bỗng tỉnh rồi.

Lục Nguyên phát hiện đã tỉnh lại, phát hiện chữ lười trong thần thức tỏa ra ánh sáng trắng. Thành công! xem ra thực lực của mình lại tiến xa, hơi vận chuyển pháp lực thì thấy no có thể chảy, tốt hơn mới rồi rất nhiều. Dù sao pháp lực hiện nay của mình tuyệt đói không dưới Côn Bằng Vương, đương nhiên muốn phá lông chim thì cần thời gian rất dài. Côn Bằng Vương dùng để giam cầm Hoang Chi Tử, Lục Nguyên không phải lông chim bình thường mà gọi là bắc minh chi vũ, rất khó đối phó.

Mới rồi ngủ một giấc no mắt, vì từ khi vào trung ương thiên triều luôn có gánh nặng đè trên người nên cho tới nay Lục Nguyên chưa từng nghỉ ngơi tốt, cứ chạy ngowjc đi xuôi hoài. Bây giờ mới ngủ say một giấc, ngủ nướng đã luôn, sướng hơn cả ngủ ở Hoa Sơn. Mõi mệt tích lũy từ khi vào trung ương thiên triều tới nay lần này hoàn toàn phóng thích.

Tinh thần sảng khoái! Bây giờ mình đặc biệt tinh thần sảng khoái!

Trừ xông bắc minh chi vũ cần một canh giờ ra không còn vấn đề.

Đúng rồi, Âu Dương Lạc còn đang niệm vu chú, thật rắc rối, mặc dù có chính tự triệt tiêu một phần thương tổn nhưng vẫn rắc phiền phức. May là thần hồn của mình cường đại, coi như chống một canh giờ không vấn đề, một canh giờ sau mình ó thể thoát khốn, đến lúc đó phải đập bẹp Âu Dương Lạc.

thời gian còn lại khá dài nên làm gì nhỉ?

A phải rồi, là kiếm thuật! Thiết tắc!

Trong mười thiết tắc có một loại thiết tắc là tâm chi thiết tắc! Tâm chi thiết tắc cần hiểu tâm của vạn vật và của mình! Mình sớm đã lĩnh ngộ vạn vật chi tâm, nhưng mà vẫn không ngọ ra tâm của mình, vậy nên tâm chi thiết tắc vẫn không thành tựu được, có lẽ bây giờ là lúc lĩnh ngộ tâm của mình.

Tâm của mình là cái nhỉ?

Lần này gần như nước chảy thành sông hiểu rõ tâm của mình.

Tâm của mình nói thẳng là bốn chữ: rượu, kiếm, lười, chính.

Sâu trong tâm chi thiết tắc để lại bốn thứ này.

Lần này vì chứng văn minh chi đạo mà đem bốn chữ trong thần hồn tỏa ra ánh sáng trắng, vậy nên cũng thuạn tiện lĩnh ngộ bốn chữ này, hiểu tâm của mình.

Tâm chi thiết tắc, thành!

Đây là thiết tắc mình thành tựu rồi, vì lâu quá không luyện thiết tắc nên mất chút thời gian đếm, mình đã biết thời gian thiết tắc, không gian thiết tắc, nhân quả thiết tắc, trật tự thiết tắc, âm dương thiết tắc, luân hồi thiết tắc này lục đại thiết tắc, hiện tại thành tựu thiết tắc thứ bảy.

Còn có thích ứng thiết tắc, thiết tắc thứ tám này còn kém một chút là thành công nhưng tạm thời chưa xong.

Rồi lực chi thiết tắc vẫn chưa khởi động.

Vận mệnh thiết tắc, không cần nghĩ, từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên, không một người làm được, Lục Nguyên không cho rằng hắn đặc biệt đến mức đó.

Thiết tắc càng tới gần mười thì càng khó, mỗi tăng lên một cái thì thực lực khá cao.

Bây giờ Lục Nguyên từ sáu thiết tắc biến thành bảy, trong khoảnh khắc thực lực vọt lên một khúc, nếu nói mới rồi đem chữ lười tỏa ánh sáng trắng là tận cùng dưới văn minh cảnh, thực lực ngang ngửa với Côn Bằng Vương, vậy bây giờ sức mạnh đã vượt qua gã, đây là tự tin tuyệt đối.

Nhưng tăng mặt kiếm thuật thôi, kiếm thuật có diệu hơn nữa cũng bó tay với bắc minh chi vũ. Còn nửa canh giờ mới chấn vỡ bắc minh chi vũ ra được.

Âu Dương Lạc còn đang niệm vu tùng chi thuật, gã cho rằng sắp thành công rồi.

Côn Bằng Vương đang chờ đợi.

Hoang Chi Tử nhắm chặt mắt, bộ dạng giống như Lục Nguyên mê man bởi vu tùng chi thuật.

Thiên bảng hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ, hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch đang tìm kiếm tung tích của Côn Bằng Vương. Hai vị cao thủ này không dễ chọc, đặc biệt là hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch!

Đây là tình cảnh rất quái dị. Ở một nơi hoang vắng mà lạnh lẽo, phủ kín tuyết trắng.

Côn Bằng Vương và Phương Chu chắp tay sau lưng đứng, canhr giác bốn phía.

Trên vu tổ tế đàn vẽ đầy đồ án vu, Âu Dương Lạc không ngừng niệm vu chú cực kỳ quái dị, từng âm tiết thốt ra từ miệng gã tiến vào đầu Lục Nguyên, não Hoang Chi Tử. Hai người đều mơ màng ngủ say, Âu Dương Lạc vẫn đang không ngừng niệm.

- Ta lấy máu của ta, vu tổ tiến hiến!

Âu Dương Lạc đã đến lúc mốt chốt, ở trên không trung có một vu tổ khổng lồ xuất hiện, đó là hơi thở vu, hơi thử hùng bá vô số kỷ nguyên hoang dã, hoàn toàn khác với hơi thở ma thần. Ma thần là hơi thở tà ác, vu tổ là cổ phác, cổ phác mà đại khí, quỷ dị.


Hiện tại vu tổ lộ ra dữ tợn.

Đó là ảo ảnh hóa ra từ sâu trong thời không, trước tiên lộ ra một bàn tay vu tổ.

Bàn tay vu tổ này bên trên đầy ắp đồ án vu, vu chi quỷ dị.

Âu Dương Lạc biết đã đến lúc mấu chốt.

Trong khoảnh khắc đó Hoang Chi Tử chợt mở mắt ra, rõ ràng hồng hoang thần kích của gã nằm trong tay Côn Bằng Vương, nhưng tay gã bỗng xuất hiện một binh khí cấp văn minh. Một thanh trường kích mnag theo hơi thở thiên mệnh, hóa thành hàng vạn nước lũ vọt qua đâm hướng Âu Dương Lạc.

Đâm thẳng vô địch!

Biến cổ xảy ra.

Biến cố này làm Âu Dương Lạc không kịp phản ứng lại.

Nếu là bình thường thì thôi đi, cố tình phút mấu chốt vu tùng chi thuật. Chớp mắt này gã không thể ngừng vu tùng chi thuật để phản kích, nếu không thì sẽ bị vu tổ phản phệ, gã trông thấy nỗi thống khổ vu tổ phản phệ, khi đó sư phụ của gã bị vu tổ từng chút một ăn mất, ký ức còn mới mẻ đây.

Côn Bằng Vương không ngờ bắc minh chi vũ của gã giam cầm rồi mà Hoang Chi Tử còn phản kích được, nhanh chóng bay đi nhưng tốc độ chậm một kịp. Một kích của Hoang Chi Tử còn nhanh hơn lúc chưa bị bắt giữ, Côn Bằng Vương có chuẩn bị trước nhưng là hướng về tốc độ của đó của Hoang Chi Tử chứ không phải là tốc độ hiện giờ.

Phương Chu ở trong Thiên Bảng xếp hạng byar, trong năm người có mặt thực lực của gã yếu nhất, ngay cả Côn Bằng Vương còn không phản ứng lại thì đương nhiên gã càng chậm một nhịp.

Trường kích mang theo hơi thở đại biểu thiên mệnh nặng nề đâm vào người Âu Dương Lạc.

Âu Dương Lạc có thể xếp hạng bốn trong Thiên Bảng mặc dù lần này chịu thiệt vào phút mấu chốt bị Hoang Chi Tử tập kích, nhưng không phải gã không có bùa giữ mạng. Chớp mắt ở phía xa xuất hiện Âu Dương Lạc khác, mà chỗ cũ Âu Dương Lạc biến thành áo choàng đen rớt xuống đất, nhưng Âu Dương Lạc phía xa chỗ ngực bị thương, hiển nhiên gã chiuj thương rất nặng.

Hoang Chi Tử một kích đánh lén làm cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng bốn Âu Dương Lạc bị thương nặng nhưng không vội vã tấn công, trường kích giơ ngang, uy phong lẫm lẫm.

Phương Chu nhìn Hoang Chi Tử, nói:

- Làm sao có thể? Ngươi muốn phản kích tại sao ta không có phản ứng gì cả? Theo lý thì quy liệt thiên cơ dịch sổ của ta có thể suy tính ra mới đúng chứ! Phương Chu không thể tin nổi, mặc dù sức chiến đấu của gã chỉ là thứ bảy trong Thiên Bảng, tương đương với Mộ Dung Hồng Lệ nhưng biết trắc tính, tỵ hung gặp cát. Chính vì tin tưởng vào quy liệt thiên cơ dịch sổ quá nên gã mới không ngờ Hoang Chi Tử sẽ phản kích, điều này rõ ràng không có trong quy liệt thiên cơ dịch sổ.

Hoang Chi Tử kiêu ngạo cười nói:

- Kích trong tay ta gọi là thiên mệnh thần kích.

- Ta là kỷ nguyên chi tử, ta tức là thiên mệnh. Ngươi chỉ là suy tính thiên mệnh, dưới tình huống như thế làm sao ngươi có thể suy tính ra ta được, thật nực cười.

Giọng điệu thật cuồng vọng.

Côn Bằng Vương nhìn hướng Hoang Chi Tử, nói:

- Bắc minh chi vũ của ta không bình thường, là lấy Bắc Minh chi tinh, khống chế pháp lực người không thể nhúc nhích, tại sao ngươi phá được?

Côn Bằng Vương không nóng nảy, là là hạng hai Thiên Bảng phải có khí độ của hạng hai.

Hoang Chi Tử lạnh lùng cười, lật tay lại, không trung xuất hiện một văn tự.

Khí thế văn tự khác với văn tự bình thường.

Đây là!

Ban đầu văn tự!

Không ngờ trong tay Hoang Chi Tử không có ban đầu văn tự, Lục Nguyên ở bên cạnh rất kinh ngạc. Nhưng ngẫm lại thì khí vận của Hoang Chi Tử không kém gì mình, mình có một ban đầu văn tự thì Hoang Chi Tử cũng có là chuyện rất bình thường. Nhưng không biết Hoang Chi Tử có ban đầu văn tự là cái nào nhỉ? Lục Nguyên hơi tò mò.

Bây giờ Lục Nguyên tạm thời bị bắc minh chi vũ giam cầm không thể nhúc nhích nên đành xem kịch vui.

Ban đầu văn tự trong tay Hoang Chi Tử dường như khác với ban đầu văn tự bình thường. Liếc sơ dường như ánh mắt bị nó hút lấy, tầm mắt xung quanh cũng bị vặn vẹo cắn nuốt. Đây là văn tự gì vậy? Lục Nguyên lấy lại bình tĩnh mới thấy rõ, hóa ra là thôn tự.

Ban đầu văn tự thôn tự, khoan đã! Bây giờ vô tướng thôn phệ quyết của mình đã tiểu thành, nghe nói đại thành cần có một thôn tự.

Mà hiện nay Hoang Chi Tử nắm giữ thôn tự, không lẽ đây chính là vận mệnh sao?

Tay phải Hoang Chi Tử cầm thiên mệnh thần kích, tay trái nắm thôn tự, nói:

- Ban đầu văn tự thôn tự ở trong tay ta, lại lấy kỳ công thôn thiên phệ địa quyết nuốt sống bắc minh chi vũ của ngươi cũng là bình thường. Ngươi muốn lấy bắc minh chi vũ giam cầm ta, nằm mơ hả?

Côn Bằng Vương gật gù nói:

- Thì ra là vậy.

Côn Bằng Vương không ngờ Hoang Chi Tử sẽ có một thôn tự, rồi còn có kỳ công thôn thiên phệ địa quyết nữa.

Côn Bằng Vương cao giọng nói:

- Nhưng cho dù bây giờ ngươi có thoát khốn cũng vô dụng, ngươi sẽ vẫn thất bại trong tay ta!

Đây là tự tin của hạng hai Thiên Bảng.

Nghe Côn Bằng Vương tự tin như vậy thì Hoang Chi Tử buồn cười nói:

- Lần trước thua trong tay ngươi nhưng ta đã đột phá, lần này ngươi không thể thắng ta được nữa!

Hoang Chi Tử quát to, khí thế phát ra, đây là khí thế tuyệt đối không dưới Côn Bằng Vương. Hay cho Hoang Chi Tử, không ngờ chơi cú giữa trận đột phá, Lục Nguyên nhìn rất là bực mình. Không sai, mình thường hay giữa trận đột phá, nhưng thấy người khác cũng thường giữa trận đột phá thì mất vui.

Hoang Chi Tử lấy ra thiên mệnh thần kích đâm thẳng hướng Côn Bằng Vương, một kích có thể phá nhật nguyệt, Lục Nguyên thấy rõ uy lực kích đó so với lúc ở văn minh thánh địa thì mạnh hơn rất là nhiều. Bây giờ Hoa pháp Thánh đấu với Hoang Chi Tử thì đừng mơ ngang tài ngang sức nữa, có nước bị tiêu diệt. Tốc độ tiến bộ của Hoang Chi Tử thật là nhanh cực kỳ, không uổng là Hoang Chi Tử, không biết Ám Chi Tử thật sự trong truyền thuyết là ai? Hoang Chi Tử tăng thực lực nhanh như vậy thì chắc Ám Chi Tử cũng là khủng bố lắm. Thực lực cao như vậy mà chưa xuất hiện thì đúng là lạ, Lục Nguyên thầm tăng cảnh giác, không hay biết rằng Ám Chi Tử chính là Yến Thương Thiên.