Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 100: Hoàn thành nhiệm vụ

Nhân tình ấm lạnh, những điều này không có gì, Lục Nguyên đã sớm biết nhân tình thế thái rồi. Nhưng lúc Lục Nguyên ở tại Chu gia nghe một số người bàn bạc mới biết, thì ra quá trình Chu gia tiểu thư bị Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân bắt đi, vị hôn phu đã sớm đính ước với nàng không dám đi cứu, trốn mất biệt.

Vị hôn thê của mình bị bắt cóc mà không cứu, đúng là cặn bã.

Hoặc nên nói thế giới này thứ gì cũng có.

Thôi, liên quan gì mình.

Dù sao mình đã hoàn thành nhiệm vụ, coi như hoàn tất sư phụ dặn dò nếu Chu gia gặp phiền phức thì giúp đỡ, tất nhiên nên rời đi.

Hắn thấy sắc trời đã tối, bay trở về, đang bay thì đụng phải một con Kim Đồng Ưng, thế là nổi máu hăng hái, ngồi trên Kim Đồng Ưng. Dĩ nhiên Kim Đồng Ưng cực lực phản kháng, không muốn để Lục Nguyên ngồi lên lưng nó. Nhưng cuối cùng giằng co vẫn là Lục Nguyên chiếm ưu thế, con Kim Đồng Ưng chỉ có nước ngoan ngoãn chịu thua.

Lục Nguyên ngồi trên Kim Đồng Ưng. Kim Đồng Ưng là vật hung mãnh hiếm thấy trong số quái cầm trên trời, tốc độ không kém gì hắn tự bay, ngược lại còn nhanh hơn chút. Hơn nữa ngồi trên lưng Kim Đồng Ưng mặc kệ nó bay tiết kiệm pháp lực, không cần tiêu hao chút nào.

Đứng trên Kim Đồng Ưng chỉ thấy cồn cát như sóng tuyết.

Hắn vui vẻ ngửa đầu hú dài:

- A!!!

Kim Đồng Ưng giương cánh xé gió, một đường bay nhanh. Lục Nguyên ngồi trên Kim Đồng Ưng, con Kim Đồng Ưng này cũng thú vị. Khi Kim Đồng Ưng thấy sắp tới đệ thập phân đường thì ngừng lại, không dám đến gần vì sợ bị giết. Lục Nguyên nhảy người khỏi lưng Kim Đồng Ưng rơi tự do xuống đất.

Tay động ném qua nửa cái linh thạch hạ phẩm, là cho linh thú trong Phong Linh bài vừa lúc còn lại nửa cái.

- Tiểu ưng, nửa cái linh thạch này cho ngươi, nếu lần tới ta cần tọa kỵ nữa thì sẽ kiếm ngươi.

Kim Đồng Ưng thấy linh thạch thì đôi mắt vàng sáng lên, vội ngậm nửa linh thạch vào miệng nhưng tiếc không ăn.

Linh thạch quá quý giá.

Vốn Bách Khoáng tỉnh có rất nhiều khoáng thạch, mấy năm nay ngày càng ít, lại nhiều thế lực chiếm lĩnh. Nay quái thú hoang dã cỡ như Kim Đồng Ưng muốn tìm ăn linh thạch cũng không dễ dàng. Vốn nó vô duyên vô cớ làm tọa kỵ nửa canh giờ cho người ta cưỡi thì rất khó chịu, nhưng nay được linh thạch, tâm tình nó vui vẻ lên.

Kim Đồng Ưng dấy lên cuồng phong biến mất trong bầu trời trong vắt, Lục Nguyên thì đi hướng đệ thập phân đường.

Đệ thập phân đường, đệ thập nhất phân đà, phân đà đặc biệt nhất, chuyên phát nhiệm vụ và ban thưởng.

- Đệ thập phân đà, nhiệm vụ khó nhất hoàn thành?

Phó đường chủ đệ thập phân đường, ngoại hiệu Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu là thư sinh gầy yếu, có chòm râu đen khá đẹp, râu đen chỉnh lý cực kỳ ngay ngắn. Gã hơi tò mò cộng kinh ngạc đánh giá Lục Nguyên. Gã thấy ra Lục Nguyên rất trẻ tuổi, tối đa chừng hai mươi. Người trẻ tuổi như vậy lại mang trở về Chu gia tiểu thư. Nhiệm vụ khó nhất trong khoảng thời gian này bị thanh niên trẻ tuổi đến thế hoàn thành. Tào Thu biết nhiệm vụ khó khăn nhất này, đối thủ dường như là Huyết Kiếm Môn nhân luyện thể tam tầng hoặc tứ tầng, trước đó không lâu đệ cửu phân đà một trưởng lão luyện thể kỳ đi làm mà không thành công, không dè nay người thanh niên này hoàn thành.

Thật là khiến người cảm thán.

Tào Thu rất tò mò thân phận thanh y thiếu niên trước mắt, nhưng bởi vì Ngũ Tiên Minh quy định không thể tra thân phận người ta, trừ phi người đó tự lộ thân phận. Tuy là quy tắc cũ hơn bốn ngàn năm, bây giờ mặt này không kiềm chế nghiêm khắc nhưng thôi đi, vẫn là không điều tra, để tránh bị đối thủ cạnh tranh bắt được nhược điểm.

Lại nói cần gì vội vã tra thân phận thanh y thiếu niên? Sau hơn tám tháng nữa chính là tỷ thí mười phân đà.

Tỷ thí mười phân đà quan hệ rất trọng yếu, thưởng dày, đến khi đó tất cả nên lộ thì sẽ lộ ra. Tin tưởng đến lúc đó, gã sẽ biết thân phận thanh y thiếu niên tuổi trẻ này, xem rốt cuộc là vị nào có thể hai mươi tuổi đã giết chết Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân.

Tào Thu ngày càng mong chờ tỷ thí mười phân đà hơn tám tháng sau.


- Nghe nói chưa, nhiệm vụ khó nhất đã bị người hoàn thành!

- Cái gì? Ngươi nói là nhiệm vụ bị gọi khó nhất?

- Đúng thế, nhiệm vụ Chu gia đó đó. Nghe nói đối thủ là Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân. Đạo nhân này có khả năng là luyện thể kỳ tam tầng, nhưng nghe nói bị giải quyết rồi. Nghe nói là người mới đệ thập phân đường chúng ta làm.

Đủ các loại bàn tán vang lên, gần đây mọi người bắt đầu chú ý nhiệm vụ lâu.

Nhiệm vụ thứ nhất luôn đặt tại nhiệm vụ lâu tất nhiên khiến mọi người chú ý. Nhưng không ai nhận lấy nó, thực lực đối thủ quá mạnh, luyện thể kỳ không phải chuyện đùa. Cộng thêm vì vậy mà đắc tội Huyết Kiếm Môn thì rất phiền phức. Huyết Kiếm Môn chính là thứ cực kỳ rắc rối, ngay cả môn chủ đều không có phong độ tông sư môn phái, ai mà muốn chọc vào? Mọi người đều cho rằng nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, cơ bản không ai hoàn thành nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng nay nhiệm vụ đã hoàn thành. Khiến người trợn mắt cứng họng.

- Nói nhiệm vụ này chỉ có mấy trưởng lão mới khả năng làm được.

- Đúng thế, mấy trưởng lão rất có khả năng.

Trong mười phân đà, đệ thập phân đường có ít ỏi mấy trưởng lão pháp lực đến luyện thể kỳ tam tầng, cho nên bây giờ mọi người nghi ngờ là trưởng lão tuổi trẻ nào làm! Còn thập đại đệ tử chân truyền giống như Triệu Càn Khôn, Tống Nam Sơn thì cơ bản là cực hạn đệ tử chân truyền. Thập đại đệ tử chân truyền không khả năng thắngđược Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân luyện thể tam tầng, tứ tầng.

- Lợi hại thật, không biết là ai hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Triệu Hàn đi trong gian phòng, nói:

- Tất nhiên, nếu như là Triệu đại sư huynh đi, bằng vào thực lực của Triệu đại sư huynh cộng thêm pháp bảo Côn Luân ta, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là điển hình dát vàng lên mặt đại sư huynh của gã. Lấy thực lực như Triệu Càn Khôn đi làm nhiệm vụ này chỉ có nước bị Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân giết chết.

Hoàng Vân ở một bên cũng nịnh bợt nói:

- Đúng thế, đúng thế. Triệu đại sư huynh ra tay thì việc biến cực kỳ đơn giản. Kỳ thực coi như là Triệu Hàn sư huynh ngươi ra tay cũng chưa chắc không khả năng đấu một phen.

Nịnh nợt thế này khiến Triệu Hàn đắc ý cười to.

Lúc này trong phòng còn ngồi một người, người đó dĩ nhiên là Lục Nguyên. Hôm qua Lục Nguyên mệt mỏi cả ngày, mấy trăm dặm đi tới đi lui, giao đấu với luyện thể tứ tầng, cho nên trở về giao nhiệm vụ xong hắn liền ngủ, giờ mới tỉnh lại.

Triệu Hàn thấy Lục Nguyên thì cười nói:

- Đúng rồi, khi đó ta thấy ngơi cũng nhận nhiệm vụ, ngươi nên mừng đi. Nếu không phải trước đó có người hoàn thành nhiệm vụ thì sợ rằng ngươi đã chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân rồi!

Gã cười nhạo Lục Nguyên nhận nhiệm vụ khó khăn nhất, gã nhìn hắn từ trên xuống dưới đều thấy gai mắt.

Lục Nguyên lười biếng nhìn Triệu Hàn:

- Bình thường chó sủa hướng ta thì ta không để ý, nhưng chó cứ sủa ta hoài thì ta sẽ phải dạy cho một bài học.

- Cái gì!?

Triệu Hàn giận dữ, lại dám gọi mình là chó? Thật muốn chết mà! Cái loại xếp hạng một trăm tám mươi vô dụng lại dám cười nhạo mình? Muốn chết! Gã định rút kiếm, mới rút ra một nửa thì nắm đấm của Lục Nguyên đã trước một bước đánh vào gò má gã.

Cú đánh nặng nề đập vào mặt Triệu Hàn.


Triệu Hàn chịu không nổi bùm một tiếng ngã ra sau, lúc ngã xuống đất gã lập tức bò dậy, kết quả muốn ra kiếm một nửa lại bị Lục Nguyên nặng nề đấm một cú vào gò má nữa.

Dù Triệu Hàn có tránh né cỡ nào cũng không thể thoát khỏi nắm đấm của Lục Nguyên. Một đấm tiếp một đám đánh vào gò má gã. Lúc mới bắt đầu Triệu Hàn còn định tránh né Lục Nguyên công kích rồi phản đòn, nhưng mỗi lần đều bị chính xác đánh trúng gò má, một đấm lại một đấm liên tiếp.

Móc trên. Móc dưới. Móc trái. Móc phải. Đấm thẳng. Đấm xoáy.

Sướng quá đi! Đây là cảm giác hiện tại của Lục Nguyên, đó giờ luôn dùng kiếm đối địch, cảm giác hoàn toàn khác với dùng nắm tay.

Kiếm, phóng khoáng, tự do, kiếm thế mỹ diệu.

Dùng đấm thì cảm giác thịt chân thật.

Thì ra dùng nắm đấm đánh sướng như vậy.

Đương nhiên bản tính hắn yêu kiếm, sớm đã đem kiếm khắc vào trong xương cốt, không khả năng bỏ kiếm dùng đấm. Chẳng qua ngẫu nhiên dùng nắm tay ngược đãi đối thủ cũng không sai. Lục Nguyên càng đánh càng sướng, đánh mặt Triệu Hàn thành đầu heo. Đầu heo không phải từ hình dung mà miêu tả thật sự. Mỗi một đấm Lục Nguyên không dùng nhiều pháp lực, đều là ngang bằng với Triệu Hàn. Một đấm lại một đấm đánh trúng mặt Triệu Hàn, sớm đánh mặt gã sưng biết bao, thành đầu heo.

Lúc này khá là sướng tay, nhưng kết quả cuối cùng là đà chủ Tống Kiếm Cửu tới rồi.

Khi Tống Kiếm Cửu đến thì nheo mắt, cuối cùng ra quyết định sự việc lần này là ở trong phòng ẩu đả, giam vào phòng tối bảy ngày bảy đêm.

Đương nhiên loại giam giữ này bao gồm đánh người Lục Nguyên cùng bị đánh Triệu Hàn.

Kỳ thực phán định như vậy là bởi vì Tống Kiếm Cửu gai mắt Triệu Hàn. Tống Kiếm Cửu vì tỷ thí mười phân đà hơn tám tháng sau mà luôn điều tra người mới trong phân đà, sớm chú ý đến Triệu Hàn. Gã phát hiện Triệu Hàn chỉ là hạng cáo mượn oai hùm, ton hót, tất nhiên là không vừa mắt, khinh thường Triệu Hàn, thế nên mới ra quyết định nghiêng về Lục Nguyên.

Lục Nguyên không có ý kiến. Nhốt trong phòng tối bảy ngày bày đêm thì tùy, kệ nó.

Dù sao hắn dùng bảy ngày này luyện công, ngủ cũng tốt. Chỉ có thể tĩnh tọa và ngủ, luyện kiếm là không được rồi, bởi vì không gian phòng tối quá nhỏ hẹp, chỉ để một người miễn cưỡng xoay người, không khả năng luyện kiếm được. Kết quả trong phòng tối Lục Nguyên khó được nghiêm túc rèn luyện Vân Long tâm pháp một thời gian, khiến Vân Long tâm pháp càng thêm vững chắc.

Triệu Hàn thì thật thảm, gã chân chính bị đánh thành đầu heo, kết quả còn bị giam trong phòng tối bảy ngày bảy đêm, bị người đánh cùng chịu khổ như vậy sao không gọi người tức giận? Nhưng đây là mệnh lệnh của đà chủ, Triệu Hàn không có cách cũng không có gan phản kháng đà chủ Tống Kiếm Cửu. Đừng nhìn gã là đệ tử chân truyền, nhưng chỉ cần không phải bị trọng thương, Côn Luân tiên môn sẽ không xen vào tại Ngũ Tiên Minh, đây chính là một trong các quy của năm đó của Ngũ Tiên Minh. Dù sao mọi người ai không là đệ tử chân truyền, tại Ngũ Tiên Minh không chịu thiệt được thì làm sao tiếp tục Ngũ Tiên Minh đây? Triệu Hàn đau đến rên hừ hừ.

Bị đánh thành đầu heo mặt khó coi là chuyện nhỏ, cơ mặt bị đánh thành thế này không biết đau cỡ nào, nếu ở bên ngoài còn có thể dùng dược vật, mà trong phòng tối thì không có cả dược vật, chỉ có nước chịu đựng đau đớn, khiến Triệu Hàn đau đến sống dở chết dở.

Triệu Hàn trong vô cùng đau đớn, càng căm hận Lục Nguyên. Một khi gã đi ra phòng tối nhất định phải tìm đại sư huynh, xin đại sư huynh báo thù thay mình, nhất định phải hành hạ Lục Nguyên thật thảm! Ở trong lòng Triệu Hàn, chỉ cần đại sư huynh ra tay, bắt Lục Nguyên là chuyện dễ như chơi.

Thời gian bảy ngày đã qua gần hết.

Rốt cuộc có thể đi ra khỏi phòng tối, khi ra thì tia nắng chiếu vào người khiến hắn hơi khó thích ứng. Triệu Hàn cũng đi ra khỏi phòng tối, gã thầm nghĩ bao nhiêu là cách, trăm ngàn độc kế nhưng sợ bị Lục Nguyên đánh một lần nữa, im lặng vội vàng đi ra.

Lục Nguyên không thèm đi để ý, tiểu thủ đoạn vĩnh viễn là tiểu thủ đoạn, không đủ e ngại. Nay hắn nên nghĩ tiếp theo làm cái gì đây.

Bây giờ hắn thấy tiếc nhất là cùng Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân thu hoạch rất nhiều Huyết Vân Linh Thú, tiếc rằng không có Thiên Tịnh Thủy, không thể tịnh hóa Huyết Vân Linh Thú, cũng không thể lợi dụng Huyết Vân Linh Thú được. Nếu có thể dùng Huyết Vân Linh Thú thì hắn tới luyện thể kỳ đệ tam tầng nhật nguyệt tinh hoa không là việc khó.

Nhưng Thiên Tịnh Thủy đâu ra nhỉ?

Thiên Tịnh Thủy, truyền thuyết Nam Hải tiên môn có, nghe nói Thất Sát Tinh Túc Hải cũng có. Dù là Nam Hải tiên môn hay là Thất Sát Tinh Túc Hải, đều nắm giữ một phần biển rộng, có Thiên Tịnh Thủy tinh túy trong nước cũng là bình thường.

Trừ điều đó ra, nghe nói vài chỗ trong sa mạc cũng sẽ có Thiên Tịnh Thủy. Sa mạc là nơi cực kỳ thiếu nước, nước nơi này sẽ không ngừng bốc hơi, nhưng có một vài chỗ nước không bị bốc hơi lại bốc hơi, quanh năm suốt tháng tích lũy xuất hiện Thiên Tịnh Thủy tinh hoa nước. Vừa lúc Bách Khoáng tỉnh là sa mạc, chắc là có thể tìm được Thiên Tịnh Thủy.

Đương nhiên có thời gian phải xem huyết kiếm kiếm thuật.

Đi đi, hắn thấy bên trên có tiêu đề "Cách tỷ thí mười phân đà còn có hai trăm năm mươi bảy ngày."

Ồ, vậy là còn hai trăm năm mươi bảy ngày sao.

Rời khỏi phòng tối mới phát hiện bây giờ đệ thập phân đà mọi người vẫn đang bàn tán rốt cuộc là ai giết Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân. Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân pháp lực hùng hồn vô cùng, huyết kiếm kiếm thuật cũng cực giỏi. Nhân vật như vậy tất nhiên rất lợi hại, trong đệ thập phân đà người có thể giết chết được gã có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vốn mọi người có nghi ngờ mấy trưởng lão tuổi trẻ, nhưng sau đó các trưởng lão đều phủ nhận cách nói này, sự việc không phải do họ làm. Kết quả đệ thập phân đường tổng cộng mười phân đà, ai đều vô cùng tò mò không biết rốt cuộc là kẻ nào giết chết Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân.

Nhưng hiển nhiên không ai nghi ngờ đến Lục Nguyên. Một người xếp hạng một trăm tám mươi sao có thể giết chết được Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân? Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, coi như Lăng Ngọc Châu tại đệ cửu phân đà cũng không dám nghĩ là Lục Nguyên ra tay. Lục Nguyên biểu hiện tại ngũ phong đại tái sức chiến đấu mạnh nhất là thắng luyện thể nhất tầng Tống Nam Sơn.

Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân luyện thể tứ tầng so sánh với luyện thể nhất tầng Tống Nam Sơn cách biệt một trời một vực.

Những ngày tiếp theo, đà chủ đệ thập phân đà Tống Kiếm Cửu vẫn là mang theo mười đệ tử đứng đầu đi các nơi rèn luyện, tìm yêu ma. Mười người đứng đầu này mới là trung tâm bồi dưỡng của gã. Trong đó biểu hiện khiến gã vừa lòng nhất là Triệu Càn Khôn. Tuy Triệu Càn Khôn Côn Luân tiên môn không phải kẻ mạnh nhất trong số người gã bồi dưỡng, nhưng Triệu Càn Khôn là có tiềm lực lớn nhất. Bốn mươi tuổi đã tới luyện thể kỳ, Triệu Càn Khôn có tiềm lực vô hạn. Tống Kiếm Cửu thậm chí cho rằng tám tháng tới Triệu Càn Khôn rất có thể đột phá luyện thể kỳ đệ nhị tầng.

Trừ Triệu Càn Khôn ra, đệ thập phân đà còn có một trưởng lão tuổi trẻ nên chăm chú bồi dưỡng, trưởng lão đó tên gọi Tống Vương, mới một trăm tuổi đã đến luyện thể nhất tầng, không tệ.