Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 74: Anh có thích câu chuyện này không?

Trần Thiên Khanh nhìn thấy một chùm sáng.

Một chùm sáng ấm áp, chói mắt, hắn đang đi bộ trên hành lang thì dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chùm sáng thoáng qua.

Phía cuối nguồn sáng kia, có một cái bóng màu đen, đứng ngược chiều ánh sáng.

Bóng dáng ấy có chút quen thuộc, Trần Thiên Khanh sau gần một lúc, cũng nhớ ra bóng dáng quen thuộc này là của ai, miệng hắn nhẹ nhàng gọi: “Thiên Khanh.”

Bóng dáng kia lay động một cái, giống như chủ nhân của bóng dáng bởi vì hắn gọi mà sinh ra phản ứng. Sau đó, ánh sáng phía sau dáng người ấy tối dần, giữa màu đen phản chiếu lại, lộ ra khuôn mặt của người ấy.

Đó là một khuôn mặt anh tuấn, thản nhiên mỉm cười: “Lục Chính Phi, đã lâu không gặp.”

Đó chính là Trần Thiên Khanh thật sự.

Trần Thiên Khanh —– không, chính xác mà nói là Lục Chính Phi, trong giây lát nhìn thấy Trần Thiên Khanh kia, trong lòng cũng không xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp, mà trong lòng chỉ có bi thương thản nhiên và áy này tràn đầy.

Thời gian sẽ xóa sạch tất cả, qua rất lâu thì những tình cảm mãnh liệt nhất cũng sẽ nguội dần. Đó cũng là lí do vì sao Lục Chính Phi lại lựa chọn cái chết sau khi Trần Thiên Khanh qua đời, hắn không có cách nào để chấp nhận được Trần Thiên Khanh quên đi mình.

Trần Thiên Khanh nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, cũng không thấy kinh ngạc: “Anh vẫn tốt chứ?”

Lục Chính Phi chậm chạp nhích dần về phía Trần Thiên Khanh, nhớ tới một “mình” ở một thế giới khác, khẽ nói: “Thật xin lỗi!”

Trần Thiên Khanh nở nụ cười, trên mặt cậu lúc này hoàn toàn không còn những oán hận và phẫn nộ như trước khi chết, giống như cậu đã quên hoàn toàn những kí ức không hay ho đó đi, lại biến thành một Trần Thiên Khanh kiêu ngạo mà đơn thuần, cậu hỏi: “Vì sao phải nói xin lỗi?”

Lục Chính Phi trả lời: “Anh không bảo vệ được cơ thể của em.”


Trần Thiên Khanh cúi đầu mỉm cười, nụ cười của cậu xán lạn như ánh mặt trời, tựa hồ chưa bao giờ phải lo lắng, cậu nói: “Vì vậy ư?”

Lục Chính Phi nói tiếp: “Anh không ngăn cản được cái chết của cha mẹ em.”

Trần Thiên Khanh thở dài, sau đó chậm chạp lắc đầu: “Lục Chính Phi, anh có biết tôi đã từng hận anh đến thế nào không?”

Lục Chính Phi rũ mắt xuống, tất nhiên là hắn biết.

Trần Thiên Khanh nói: “Anh hủy hoại cuộc đời tôi, tôi oán hận anh là chuyện bình thường.”

Người mà Lục Chính Phi thấy có lỗi nhất là Trần Thiên Khanh, cho dù Trần Thiên Khanh trả thù hắn thế nào, hắn cũng sẽ chấp nhận.

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi căn bản không cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi, cho nên khi Lục Y Cầm nói những lời kia, tôi cũng nghĩ đó là sự thật.” Đời trước, khi Lục Y Cầm nói rằng Lục Chính Phi muốn cậu bị mù, cậu lại tin.

Sự tin tưởng dành cho Lục Chính Phi trong mắt cậu hoàn toàn sụp đổ, giữa hai người, ngoại trừ hận thù, căn bản chưa từng tồn tại cái gì khác.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Anh ở thế giới kia, sống tốt chứ?”

Lục Chính Phi biết Trần Thiên Khanh ám chỉ tới cái thế giới sau khi hắn biến thành cậu, hắn nghe thấy câu hỏi này, nhưng không biết nên trả lời thế nào.

Trần Thiên Khanh thấy hắn trầm mặc không nói gì, lại nở nụ cười: “Không sao cả, anh không nói, tôi cũng biết hết.” Cậu dừng lại một lúc, mới tiếp tục: “Anh sống lại ở nơi đó, là mong muốn của tôi.”

Trong mắt Lục Chính Phi tràn đầy kinh ngạc.

Trần Thiên Khanh nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt khẽ cười, cậu nói: “Thế nào, nếm thử cảm giác tự yêu chính mình, có phải thấy rất mới lạ hay không?”

Lục Chính Phi hỏi: “Anh chết rồi sao? Nơi này là chỗ nào vậy?”

Trần Thiên Khanh cười: “Anh vẫn ngốc nghếch thế sao, nói chuyện nhiều như vậy, giờ anh mới nhớ phải hỏi câu này?”

Lục Chính Phi á khẩu, hắn nhận ra, Trần Thiên Khanh lại biến thành người mà hắn yêu lúc đầu kia, như ánh mặt trời, thẳng thắn, một thiếu niên kiêu ngạo.


Trần Thiên Khanh: “Khi tôi chết mang theo oán hận, có người cho tôi ba điều ước.”

Loại chuyện huyền diệu thế này, Lục Chính Phi vốn nên không tin tưởng, nhưng hắn đã trải qua chuyện sống lại, thế giới quan cũng được xây dựng lại lần nữa. Trần Thiên Khanh nói ra câu chuyện không thể tưởng tượng, hình như cũng không quá khó tin.

Trần Thiên Khanh nói: “Anh có biết, điều ước đầu tiên của tôi, là gì không?”

Lục Chính Phi cũng đoán được một ít, nhưng hắn không nói gì.

Quả nhiên Trần Thiên Khanh nói với hắn: “Điều ước thứ nhất của tôi, chính là muốn anh phải nếm thử những thống khổ mà tôi từng chịu.”

Lục Chính Phi cười khổ: “Em không thấy trả thù như vậy rất nhẹ sao?” Mắt hắn không bị mù, cũng không cùng với một “bản thân” ở thế giới kia, đi tới kết cục không thể cứu vãn.

Trần Thiên Khanh lắc đầu: “Đó là do anh không nhìn thấy biểu tình của mình sau khi bị “Lục Chính Phi” kia làm thôi, anh nói cho tôi biết, nỗi đau về thể xác, sẽ không hủy hoại tinh thần anh sao?”

Nghĩ đến đây, Lục Chính Phi lại cảm thấy Trần Thiên Khanh nói rất có lý, hắn khẽ thở dài: “Còn điều ước thứ hai thì sao?”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Điều ước thứ hai, tôi hy vọng bản thân có thể gặp được người khiến tôi cả đời hạnh phúc.”

Nghe thấy lời này của cậu, Lục Chính Phi vốn nên ghen tỵ, chính là hắn phát hiện mình không có chút ghen tỵ nào, hắn hỏi tiếp: “Vậy, em đã tìm được hạnh phúc của mình rồi sao?”

Trần Thiên Khanh: “Anh thấy sao?”

Đáp án rõ ràng như thế, nếu một người không hạnh phúc, sẽ không lộ ra vẻ mặt ôn hòa như đến thế, thậm chí còn bỏ qua cả oán hận trước kia.

Lục Chính Phi hỏi: “Còn điều ước thứ ba?”

Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi: “Anh không muốn nhìn xem Lục Chính Phi ở cái thế giới kia bây giờ thế nào ư?”

Không đợi hắn trả lời, Trần Thiên Khanh phất phất tay, một quầng sáng hiện ra ngay trước mặt Trần Thiên Khanh.

Trên quầng sáng kia, “Lục Chính Phi ở thế giới kia” đang ngồi trong một căn phòng trống trải, trầm mặc hút thuốc, vẻ mặt hắn lãnh đạm, ánh mắt dại ra lộ vẻ điên cuồng, xem ra trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn.


Nơi này Lục Chính Phi cũng biết, là nơi hỏa táng.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Anh nói xem, anh ta có chết theo anh ở thế giới kia không?”

Lục Chính Phi nói: “Có lẽ.”

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Cho nên là… trên thế giới này, người có thể sống chung cả đời với anh, chỉ có “chính anh” mà thôi.”

Lục Chính Phi vẫn không tức giận vì lời này, hắn nói: “Nếu ngay cả bản thân cũng không yêu, vậy ai sẽ đến yêu mình cơ chứ?”

Trần Thiên Khanh sờ sờ cằm, cảm thấy hắn nói có lý: “Ừ…. Nói cũng đúng nha….”

Lục Chính Phi hỏi: “Anh đã chết rồi phải không? Tiếp theo phải đi đâu?”

Trần Thiên Khanh quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn, không còn thù hận, ánh mắt của cậu vô cùng trong suốt, mà trong đôi mắt ấy lúc này, lại giống như đang che giấu tâm tình gì đó.

Hai người đối diện nhau nhưng không nói gì, một lúc sau, Trần Thiên Khanh mới nhẹ nhàng hỏi: “Lục Chính Phi, nếu tôi đem điều ước cuối cùng này tặng cho anh, anh sẽ hạnh phúc chứ?”

Lục Chính Phi há miệng thở dốc, không nói nên lời, thân thế hắn bỗng sáng lên, sau đó biến mất trên hành lang tối đen này.

Trần Thiên Khanh nghịch nghịch chùm sáng, nhìn Lục Chính Phi biến mất, nụ cười trên mặt cậu nhạt dần, có vẻ trầm mặc. Sau một lúc, trên vai Trần Thiên Khanh xuất hiện một cánh tay thon dài, chùm sáng nở rộ, nhìn không thấy mặt, lại nghe được giọng nói của người kia: “Bảo bối, em hào phóng như vậy, anh sẽ ghen đấy.”

Trần Thiên Khanh thở dài: “Không có anh thì chưa chắc em đã hào phóng như vậy.” Thù hận có thể hủy hoại một người, khiến người đó không nhìn thấy cái gì, cũng khiến người đó không nghe thấy bất cứ cái gì.

Người kia nâng cằm Trần Thiên Khanh gác lên vai mình, than thở: “Anh không vui.”

Trần Thiên Khanh hừ một tiếng, xoay người muốn chạy: “Ai quản anh vui hay không… Ưm…”

Nụ hôn nhẹ nhàng, bọn họ ở nơi ngược sáng, trông giống như dây dưa một chỗ với bóng tối, vĩnh viễn, không chìa lìa.

Lục Chính Phi —– không, phải gọi là Trần Thiên Khanh tỉnh lại. Hắn cảm thấy như mình vừa ngủ một giấc mơ thật dài, trong mơ hắn gặp lại “Trần Thiên Khanh thật sự”, còn tự mình nói với hắn, cho hắn điều ước cuối cùng của cậu.

Nhưng mà khi Trần Thiên Khanh nhìn thấy mình đang cầm bút máy, hắn mới nhận ra, không phải mình đang nằm mơ.


Trần Thiên Khanh đứng dậy, đi ra ngoài ban công, quả nhiên thấy Lục Chính Phi đang gọi điện thoại.

Trần Thiên Khanh nhìn gã, vươn tay phác họa hình dáng của Lục Chính Phi qua lớp kính, hắn đứng đó một lúc lâu, cho đến khi Lục Chính Phi gọi điện xong, xoay người lại thấy hắn.

Lục Chính Phi hỏi: “Không đi công viên nữa sao?”

Trần Thiên Khanh lắc đầu.

Lục Chính Phi lại như nhẹ nhàng thở ra, gã nói: “Thật may em không đi, anh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.” Khi gã đang gọi điện thoại, bỗng nhiên có cảm giác không thể miêu tả được, giống như trái tim muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, gã muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc gọi, xoay người đi tìm Trần Thiên Khanh, đúng lúc này lại không hiểu sao không cử động được.

Trần Thiên Khanh nói: “Ừm… Anh tìm thời gian, gửi Lục Y Cầm vào bệnh viện tâm thần đi.”

Lục Chính Phi biết Trần Thiên Khanh nói tới bệnh viện tâm thần là có ý gì, đơn giản chính là được chăm sóc tốt hơn ngục giam một chút, nếu không có sự đồng ý của gã, cả đời này của Lục Y Cầm đều phải trải qua trong đó.

Lục Chính Phi gật đầu, qua chuyện này, gã đã hoàn toàn thất vọng với em gái của mình.

Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh, đột nhiên nói: “Sao anh lại cảm thấy đã lâu rồi không nhìn thấy em vậy?”

Trần Thiên Khanh nhìn gã, trong đầu bỗng nhớ tới khuôn mặt của “Trần Thiên Khanh thật sự”, hắn không nghĩ tới, cậu lại có thể đem điều ước cuối cùng, cho hắn.

Quay ngược thời gian, Trần Thiên Khanh không đi khỏi nhà nữa, mà cây đại thụ Lục Chính Phi, dĩ nhiên vẫn đâm chồi xanh tốt.

Lục Chính Phi cầm lấy tay hắn, theo thói quen vuốt ve ngón áp út của Trần Thiên Khanh, nói: “Anh giống như quên chưa nói cho em một chuyện rất quan trọng thì phải.”

Trần Thiên Khanh hỏi nó là gì.

Lục Chính Phi lộ vẻ mặt buồn bực: “Anh nghĩ không ra.”

Trần Thiên Khanh chỉ cười, hắn rút tay ra khỏi tay Lục Chính Phi, xoay người nói: “Em đi bảo dì Triệu làm bánh ngọt.”

Nhìn theo bóng dáng của hắn, đầu Lục Chính Phi còn chưa kịp phản ứng, miệng lại tự động lớn tiếng nói: “Trần Thiên Khanh, người anh yêu là em của bây giờ.”


Trần Thiên Khanh khựng lại, vươn tay phất phất, tỏ vẻ đã biết.

Lục Chính Phi nâng tay phải lên, hôn thật mạnh lên mặt kim cương tỏa ra ánh sáng dìu dịu, gã nghĩ….. Gã thật sự, cực kỳ hạnh phúc.

Trần Thiên Khanh, còn em thì sao?

—– Hoàn chính văn —–