Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 66: Tiện nhân thì phải chỉnh

Mã Thu là một gay, còn là một gay ẻo lã không được hoan nghênh. Nhưng hình tượng của cậu ta sau khi tiến vào giới giải trí đã có thay đổi thật lớn.

Trải qua sự cải tạo của công ty giải trí, cậu không tiếp tục làm điệu bộ lan hoa chỉ, không mặc quần áo da, không để tóc dài. Vì thế tóc đã được cắt ngắn, áo sơ-mi trắng, cậu ta trở thành bạch mã hoàng tử trong miệng đám fan nữ. Những năm gần đây lưu hành thị hiếu những tiểu sinh còn non nớt, diện mạo Mã Thu thanh tú, hơn nữa có khí chất nghệ sĩ, thực dễ dàng đạt được tình cảm của nữ sinh.

Nhưng Mã Thu không muốn chỉ dừng lại là một bình hoa, cậu ta muốn tiến xa hơn, cho nên khi cơ hội tới, cậu ta không chút do dự nắm chắc.

Có vài người sẽ do dự về chuyện quy tắc ngầm, nhưng với người có dục vọng quá mức lớn, sẽ nắm lấy thật chặt loại quy tắc ngầm này.

Người bao dưỡng Mã Thu là bạn của Lục Chính Phi, gọi là Tôn Ý Dương, cũng là anh họ của Tôn Bách Kỳ. Nếu như không có Tôn Bách Kỳ, anh ta phỏng chừng ngay cả bữa cơm này cũng không có tư cách tham dự.

Nhưng Lục Chính Phi xem Tôn Bách Kỳ như anh em của mình, cho nên cũng cho Tôn Ý Dương vài phần mặt mũi.

Tuy Tôn Ý Dương không thuộc dòng chính của Tôn gia, nhưng trong tay cũng nắm chút tài sản, muốn bao dưỡng một tiểu minh tinh như Mã Thu thì không thành vấn đề. Bởi vì thời gian anh ta bao dưỡng Mã Thu không lâu, nên anh ta cũng không tỉ mỉ nói với Mã Thu về chuyện của Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh. Hôm nay sở dĩ anh ta dẫn Mã Thu theo, là bởi vì Mã Thu nói cậu ta và Trần Thiên Khanh đã từng là bạn cùng phòng.

Nói trắng ra là, Tôn Ý Dương vì muốn chắp nối quan hệ với Lục Chính Phi, mới dẫn Mã Thu theo.

Những người ở đây không quá đông, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ, đối với Lục Chính Phi mà nói, Trần Thiên Khanh không phải là một tình nhân bình thường. Không có ai sẽ vì một người để chơi đùa lại đi rối rắm vài năm, càng không có ai sẽ vì một người để chơi đùa mà nguyện ý bị người nhà đánh gãy chân.

Đa số những người đang ngồi ở đây đều không tin cái gọi là tình yêu, nhưng khi tình yêu chân chính xuất hiện ở trước mặt họ, bọn họ không thể không tin.


Trần Thiên Khanh chậm rãi ăn cháo, ngẫu nhiên dừng lại yên tĩnh nghe Lục Chính Phi nói chuyện.

Theo lý mà nói, Mã Thu và Trần Thiên Khanh là bạn học, lần này gặp nhau, cho dù không nhớ đến tình nghĩa khi còn học cùng nhau thì cũng không đến mức khiến đối phương khó xử, nhưng Mã Thu không quen nhìn bộ dáng này của Trần Thiên Khanh. Khi còn ở trường học, Trần Thiên Khanh luôn một bộ dáng không nhuốm khói lửa, hiện tại rơi xuống tình cảnh này, còn có gì phải giả bộ?

Mà trong mắt Mã Thu, Lục Chính Phi càng trở thành một nhị thế tổ không có đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc.

Mã Thu lấy điện thoại ra gởi đi một tin nhắn, trong lúc gởi đi còn dùng biểu tình vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh cũng chú ý tới ánh mắt của Mã Thu, nhưng hắn không cảm thấy Mã Thu có thủ đoạn gì có thể thương tổn đến hắn.

Tin nhắn vừa gởi đi, rất nhanh đã nhận được trả lời, nụ cười trên mặt Mã Thu càng sâu, biểu tình cũng càng hiện lên vẻ đùa cợt và châm chọc.

Mã Thu biết mình sợ nhất là gì, cậu ta cũng biết rõ, nếu cậu ta sợ, thì Trần Thiên Khanh nhất định cũng sợ.

Nếu Trần Thiên Khanh thật sự là “Trần Thiên Khanh”, Mã Thu có thể đã thành công. Đáng tiếc, Trần Thiên Khanh hiện tại đã khoác một chiếc áo giáp thật dày, đối mặt với ác ý của Mã Thu, hắn thậm chí ngay cả hứng thú cũng không có.

Sau khi dùng bữa xong, lại có người đề nghị chơi bài. Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh, hỏi ý kiến hắn muốn chơi hay là trở về nghỉ ngơi.

Mã Thu nghe xong vội vàng khuyên nhủ: “Thiên Khanh, tớ khó khăn lắm mới gặp lại cậu, ở lại chơi một chút đi.”

Trần Thiên Khanh cười như không cười nhìn Mã Thu, thế nhưng cũng gật đầu.

Lục Chính Phi không đổi sắc mặt nhìn Mã Thu, ánh mắt băng lãnh dọa người, khiến trong lòng Mã Thu xiết chặt.

Khi Lục Chính Phi quay đầu lại nhìn Trần Thiên Khanh, ánh mắt phút chốc trở nên nhu hòa, gã nói: “Nếu cảm thấy mệt thì đi nghỉ ngơi.”

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, vẫn quyết định cùng mấy người Lục Chính Phi chơi một lát.


Kỳ thật hôm nay Lục Chính Phi chủ yếu cùng vài người bàn chuyện làm ăn. Quan hệ của bọn họ không tồi, lại bởi vì có Mã Thu, gã mới gọi Trần Thiên Khanh đến, nhưng gã rất nhanh nhìn ra quan hệ của Mã Thu và Trần Thiên Khanh cũng không giống như Mã Thu đã nói, cho nên không khỏi cảm thấy bị lừa gạt.

Cả nhóm đi đến một hội quán gần đây. Mã Thu ở trên xe lại gởi đi vài tin nhắn, sau khi nhận được tin hồi đáp, hắn biết Trần Thiên Khanh sắp sửa xong đời rồi.

Bị người bao dưỡng, còn bị một nam nhân bao dưỡng, người như vậy sợ nhất là bị người nhà biết. Mã Thu từ sau khi bước vào giới giải trí cũng rất ít quay về trường học. Không lâu trước đây cậu ta ở nơi họp lớp gặp lại Chúc Mậu mà biết được, người nhà Trần Thiên Khanh vẫn luôn tìm tin tức của hắn.

Theo lời Chúc Mậu nói, em gái của Trần Thiên Khanh đang ở thành phố A học đại học.

Chúc Mậu cũng không biết rõ quan hệ giữa Trần Thiên Khanh và người nhà. Vì thế khi Trần Thiên Khanh mất tích, hai người cô của Trần Thiên Khanh tìm cậu hỏi tin tức của Trần Thiên Khanh thì cậu nói hết những gì cậu biết cho bọn họ, còn hứa một khi có tin tức của Trần Thiên Khanh, nhất định sẽ nói cho bọn họ biết.

Vì thế Mã Thu đã lấy việc đã gặp Trần Thiên Khanh làm lý do, rất nhanh đã có số điện thoại của Trần Tiểu Tuệ, lập tức nhắn tin cho Trần Tiểu Tuệ ngay khi đang ở trên xe —- cậu ta bảo Trần Tiểu Tuệ ở nơi nào đó trên đường chờ, còn nói Trần Thiên Khanh rất nhanh sẽ đi ngang qua.

Trần Tiểu Tuệ liên tục đáp ứng sẽ lập tức đi qua.

Mã Thu đã không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy bộ dáng Trần Thiên Khanh biến sắc. Thậm chí cậu ta còn tưởng tượng sắc mặt Trần Thiên Khanh trắng bệch không biết giải thích thế nào. Mất tích bốn năm, khi xuất hiện lại là một người bị bao dưỡng, nước miếng người nhà cũng đủ dìm Trần Thiên Khanh chết đuối.

Trần Thiên Khanh cũng không biết Mã Thu đang suy nghĩ gì. Sau khi Lục Chính Phi dừng xe, hắn lập tức cùng gã đi đến nơi hẹn. Nhưng đi chưa được vài bước, hắn đã nghe có người gọi tên của hắn.

“Anh Thiên Khanh, anh Thiên Khanh!” Là giọng cũng một cô gái trẻ, có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra. Trần Thiên Khanh nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy một gương mặt trang điểm dày đậm: “Anh Thiên Khanh, sao anh lại ở đây? Mọi người tìm anh rất lâu a… A, Lục ca anh cũng ở đây a.”

Thời gian bốn năm, Trần Tiểu Tuệ đã lên đại học. Tuy không thi đậu vào trường mà trước kia Trần Thiên Khanh học, nhưng tốt xấu cũng vào được một trường ở thành phố A, xem như cho mẹ nó một chút thể diện.

Khi Trần Thiên Khanh vừa nhìn thấy Trần Tiểu Tuệ liền rõ Mã Thu rốt cuộc đã làm gì. Trên mặt hắn không có bất luận biểu tình gì, chỉ thản nhiên nói: “Thật trùng hợp.”

Trần Tiểu Tuệ nói: “Anh Thiên Khanh, anh không biết mọi người lo lắng cho anh thế nào đâu… Bốn năm đó, mọi người thiếu chút nữa đã đi đồn công an báo án.”


Thiếu chút nữa? Nghĩa là căn bản không có.

Trần Thiên Khanh sao không biết ý của Trần Tiểu Tuệ: “Tìm anh có việc sao?”

Trần Tiểu Tuệ nhìn thoáng qua Lục Chính Phi đang yên lặng đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, không hiểu sao liền co rúm lại: “Phải… Đúng rồi… Anh xem khi nào rảnh, bác cả nói, kêu anh về nhà một chuyến.”

Sau khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương mất, Trần Thiên Khanh lập tức ra nước ngoài trị liệu, sau khi về nước cũng không liên hệ với họ. Lúc này nhìn thấy Trần Tiểu Tuệ lo sợ rụt rè, cũng đại khái đoán được Trần Tiểu Tuệ muốn hắn về nhà để làm gì: “Trở về? Về làm gì? Làm thủ tục chuyển nhượng nhà đất?”

Sắc mặt Trần Tiểu Tuệ đổi lại đổi, nó giận dữ: “Anh Thiên Khanh, anh thật vô lương tâm, anh đi lần này, mẹ em và bác cả đều lo lắng cho anh, tại sao anh có thể nói như vậy.”

Trần Tiểu Tuệ xuất hiện là một việc ngoài ý muốn, nhóm bạn đi cùng Lục Chính Phi vừa nhìn thoáng qua, liền thức thời đi trước, cũng không có đứng lại hóng chuyện. Bởi vậy Mã Thu có chút không vui —- cậu ta còn chưa thấy được bộ dáng Trần Thiên Khanh mất mặt mà.

Lục Chính Phi lạnh lùng nói: “Cô đến là muốn nói cái này?”

Trần Tiểu Tuệ ngập ngừng nói: “Lục ca, em thật sự là lo lắng cho anh Thiên Khanh….”

Lục Chính Phi: “Ai nói cho cô biết Trần Thiên Khanh đang ở đây.”

Trần Tiểu Tuệ cũng không ngốc khai ra Mã Thu: “Em đến đây mua chút đồ, vô tình nhìn thấy anh ấy….”

Lục Chính Phi cười lạnh: “Mua đồ? Cô là sinh viên, có thể mua những thứ đó?”

Con phố này chính là nơi nổi danh xa xỉ của thành phố A, tùy tiện một bộ quần áo, một cái túi, thậm chí chỉ một đồ vật nhỏ, tuyệt đối một sinh viên như Trần Tiểu Tuệ không thể mua nổi.

Nhìn thấy sắc mặt Trần Tiểu Tuệ càng ngày càng trắng, gần như muốn khóc, Trần Thiên Khanh chợt thấy không có gì thú vị, khoát tay: “Em về trước đi, anh sẽ liên hệ với em sau.”


Trần Tiểu Tuệ nghẹn ngào, còn muốn nói gì đó, cuối cùng bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Thiên Khanh nhìn đến cả người phát run, một chữ cũng chưa nói, khóc sướt mướt rời đi.

Lục Chính Phi nhíu mày: “Mã Thu?”

Trần Thiên Khanh: “Phải.”

Lục Chính Phi cười nhạo một tiếng: “Có vài người, thật đúng là không biết xấu hổ.” Hắn vừa nói Mã Thu, cũng nói cả người đã dẫn Mã Thu theo, Tôn Ý Dương.

Mã Thu đã sai lầm. Cậu ta nghĩ rằng người nhà của Trần Thiên Khanh không biết chuyện của Trần Thiên Khanh, càng không biết Lục Chính Phi, thậm chí còn nghĩ rằng Trần Thiên Khanh sẽ kích động và lưu lại ấn tượng xấu với Lục Chính Phi, nhưng cậu ta trăm triệu lần không nghĩ tới, Trần Thiên Khanh ngay cả người nhà sớm đã cắt đứt quan hệ.

Khi Trần Thiên Khanh bước vào phòng, Mã Thu đang ngồi bên cạnh Tôn Ý Dương, cười cầm điện thoại. Cậu ta vừa nhìn thấy Trần Thiên Khanh tiến vào liền bày ra ánh mắt khiêu khích.

Trần Thiên Khanh đi thẳng đến chỗ của Mã Thu, thuận tay cầm lên ly nước ở trên bàn.

Khi bị một ly nước bất chợt đổ lên đầu, cả người Mã Thu đều mờ mịt. Cậu ta đã nghĩ qua có lẽ Trần Thiên Khanh sẽ mắng cậu ta, thậm chí còn giậm chân tức giận, lại không nghĩ Trần Thiên Khanh sẽ trực tiếp lỗ mãng như vậy.

Trần Thiên Khanh không cho Mã Thu có cơ hội phản ứng, sau khi đổ ly nước lên đầu cậu ta liền túm tóc kéo cậu ta đứng dậy, kéo đến trước mặt mình.

Trần Thiên Khanh ném ly nước xuống đất, tay còn lại vỗ thật mạnh vào mặt Mã Thu mặt: “Muốn chết sao, không cần quanh co như vậy.”

Mã Thu nổi giận, muốn giãy dụa, lại bị Trần Thiên Khanh túm đầu nện vào cạnh bàn.

Dòng máu đỏ tươi từ trán Mã Thu chảy xuống, sau đó cả người giống như kẻ ngốc tê liệt ngồi trên mặt đất.

Lục Chính Phi từ phía sau Trần Thiên Khanh đi tới, vô cùng săn sóc đưa khăn giấy qua, nói với Tôn Ý Dương đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sau này không cần dẫn theo mấy con chó con mèo tới, mất hứng.”

Tôn Ý Dương vội vàng vâng dạ, khom lưng xuống đỡ Mã Thu rời đi.


Biểu tình những người còn lại cũng không khác Tôn Ý Dương, tựa hồ đã nhìn thấy một con thỏ nhỏ biến thành Godzilla.

Trần Thiên Khanh lúc này mới ôn hoà cười cười nói với những người đang nhìn hắn: “Thật ngại, có chút nóng nảy.”

Mọi người: “……” Khẩu vị của Lục Chính Phi thì ra thật sự rất nặng.