Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 74: (¯`v´¯) Si mê (05)

Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Dung Doãn Trinh đi đến đón lấy túi rác trong tay Loan Hoan, nói một câu để cho anh.
Mấy cái thùng rác này rất cao, có một lần Loan Hoan còn rơi vào trong, lúc đó cô quên mang theo di động, kết quả là bị không ít rác ném vào người.


Loan Hoan cũng không giao túi rác cho Dung Doãn Trinh, bàn tay muốn gỡ bỏ khỏi tay anh, kết quả không nghĩ đến là tất cả rác đều rơi xuống chân, xuống trên quần.
Cúi đầu nhìn tới chiếc quần màu trắng của mình, Loan Hoan lạnh lùng nói với Dung Doãn Trinh: “Ngài Dung tới thảo luận về thủ tục ly hôn sao?”


Dung Doãn Trinh cởi chiếc áo sơmi cùng áo khoác ra rồi ngồi xuống, anh dùng chiếc áo đó lau sạch sẽ đôi giày với chiếc quần, lại đem số rác rớt ra nhặt hết vào, lúc sau sẽ đem số rác đó quăng vào thùng rác phân loại.
Xong xuôi Dung Doãn Trinh đi đến trước mặt Loan Hoan.


“Dung Doãn Trinh, ngày mai tôi sẽ để luật sư tới đàm phán.” Nói xong câu đó Loan Hoan định xoay người đi thì bị Dung Doãn Trinh giữ chặt.
Dung Doãn Trinh giữ chặt cô rồi nhìn về một hướng nào đó, bàn tay đưa lên trên tóc Loan Hoan bắt lấy một mảnh giấy nho nhỏ, nói: “Ngày mai anh sẽ tới Brazil.”


Loan Hoan đối với động tác này của Dung Doãn Trinh kêu lên “Khốn kiếp”.
Dung Doãn Trinh không để ý, chỉ nhìn cô cười cười rồi nói một câu em thật đáng yêu, khi nói ra lời này ánh mắt của anh dừng ở trên đôi giày của cô, vẻ mặt dịu dàng.


Loan Hoan nhớ lại đúng là ở ngày lễ tình nhân đó Dung Doãn Trinh cũng từng giúp cô lau đi những bông tuyết rơi trên giày.
Đáng yêu đúng không? Loan Hoan cúi người xuống cởi giày, cô đem hai chiếc giày buộc lại với nhau, làm một cái tư thế ném bóng rổ, một phát trúng ngay vào thùng rác.


Làm xong, Loan Hoan vỗ vỗ tay nhìn Dung Doãn Trinh, anh hơi hơi nhướn mi lên.
Anh nói với giọng trầm thấp: “Anh tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn được nhìn em một chút.”
“Trừ phi là tại văn phòng luật sư, còn thời gian khác tôi đều không chào đón anh.”


Tiểu Tông nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại là khoảng mười giờ, còn có hai tiếng rưỡi nữa Dung Doãn Trinh phải có mặt ở sân bay. Họ sẽ đi tới Brazil lúc 12 rưỡi, gần đây thời gian Tiểu Tông ở bên người Dung Doãn Trinh khá nhiều, còn trước đó, phần lớn người đứng ở vị trí này là Chúc An Kỳ.


Hiện tại Tiểu Tông đang ngồi trên xe, xe được anh đậu trong góc xó như trước, xe đỗ ở trong này không dễ dàng bị phát hiện, nhưng tai đây lại có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Dung phu nhân. Người phụ nữ đó dường như ngày nào cũng xuống đổ rác vào lúc 9 rưỡi đến 9 giờ 40 phút.


Quả nhiên, người đó xuống dưới đổ rác thì bị Dung Doãn Trinh bắt được, thời gian hai người ở chung với nhau chỉ khoảng mười phút nhưng rõ ràng, Dung Doãn Trinh bị lép vế hơn.


Chín giờ năm mươi lăm phút, Dung Doãn Trinh đi về hướng chiếc xe. Tiểu Tông chuẩn bị xuống xe, chuẩn bị mở cửa cho anh. Thế nhưng lúc đó lại không nghe thấy tiếng bước chân ,anh lại quay trở lại xem.
Ách…


Dung Doãn Trinh đang trở lại, bước chân dồn dập đuổi theo Dung phu nhân, còn Dung phu nhân đang chạy nhanh đến cột đèn màu trắng ngà gần đó, anh kéo tay cô, Dung Doãn Trinh dùng ưu thế thân thể đem cô áp trên cột đèn đường.


Người phụ nữ đáng thương không rõ ràng tình huống đang xảy ra, cứ như vậy nghênh đón một cơn mưa hôn tới tấp đổ ập xuống. Cô giãy dụa kịch liệt làm cho chiếc tóc kẹp rơi xuống mặt đất, người đàn ông chỉ cần một bàn tay đã dễ dàng bắt chéo hai tay người phụ nữ ra sau lưng, bàn tay còn lại đem lọn tóc bị phân tán vén ra sau tai. Bàn tay cũng không rời đi mà cứ nắm lấy gương mặt cô như vậy.


Từ vị trí này, Tiểu Tông chứng kiến được một khung cảnh cực kì lãng mạn, đặc biệt ở dưới cột đèn màu trắng, hình ảnh tuấn nam mỹ nữ hiện ra. Tiểu Tông biết rõ ràng tình huống đang xảy ra là gì liền nhắm mắt lại, việc riêng của ông chủ, những người không liên quan thì đừng xen vào, đây là một trong những điều cần phải được tuân thủ nhất.


Trên đường lái xe trở về, Tiểu Tông không nhịn vụng trộm nhìn lén ông chủ được từ trong gương chiếu hậu, bị thương rồi. Gương mặt Dung Doãn Trinh tối sầm, trên môi còn bị cắn nát.


Có lẽ, điều khiến cho khuôn mặt Dung Doãn Trinh tối sầm không phải là vết thương trên môi, mà là câu nói khi Dung phu nhân đuổi tới xe nói với Dung Doãn Trinh.


“Dung Doãn Trinh, nếu lần sau anh còn xuất hiện ở đây, tôi sẽ chuyển nhà ngay lập tức, nếu anh xuất hiện một lần tôi liền chuyển nhà một lần, gì chứ thời gian là thứ tôi có rất nhiều.”


Cuối cùng Dung phu nhân còn lạnh nhạt nói: “Dung Doãn Trinh, mệt mỏi trong lòng còn đáng sợ hơn so với bất kì loại bệnh tật nào trên thế giới. Nó làm cho anh mỗi ngày nằm ở trên giường chờ đợi có thể ngủ được, khi đang ngủ còn phải hết lần này đến lần khác an ủi bản thân rằng không có việc gì, mỗi ngày thức dậy đều hy vọng mọi chuyện sẽ tốt lên. Vậy mà khi mặt trời chính thức mọc lên, điều anh có cũng chỉ là mờ mịt.”


Tiểu Tông nghĩ có lẽ một câu cuối cùng kia mới là trí mạng nhất. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ của mình xuất hiện vẻ mặt sa sút tinh thần như vậy.
Dung Doãn Trinh đi rồi, Loan Hoan lại đổi số điện thoại di động.


Brazil, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt được che kín bởi một cặp kính đen to bản đang đi vào trong buồng điện thoại công cộng, cầm lấy điện thoại, anh cũng không gọi điện thoại, chỉ là nhấc nó lên rồi lại đặt xuống.


Người đàn ông cũng không rời đi, anh tựa vào trên vách tường bằng thủy tinh châm một điếu thuốc. Người ở bên ngoài xếp hàng đợi đến lượt mình vào gọi điện, một gã đàn ông khác lấy tay ra hiệu ý bảo người đội mũ lưỡi trai ở bên trong rời đi. Người đội mũ lưỡi trai nhìn hắn một cái rồi hung hăng đem điếu thuốc còn đang cháy vứt trên mặt đất, vung tay đấm mạnh.


Đến khi kẻ đang chờ gọi điện thoại ý thức được cái gì, hắn cuống quýt lùi về phía sau. Vừa mới đứng vững, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên chói tai tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ của hắn.


Giây tiếp theo, người đàn ông nắm tay dính đầy máu, thủy tinh vừa đâm vào bàn tay còn dính máu, dưới ánh mặt trời phản lại thứ ánh sáng chói mắt. Viên cảnh sát tuần tra khu vực phụ cận Brazil đưa người đàn ông mũ lưỡi trai đi.


Vài ngày sau, người đàn ông bên ngoài buồng điện thoại hôm đó thấy người đàn ông mang tên Dung Doãn Trinh trên tin tức của đài truyền hình Brazil.
Dung Doãn Trinh nhận lời phỏng vấn trực tiếp của đài truyền hình, nói chuyện về cái nhìn đối với viễn cảnh kinh tế tương lai của Brazil.


Ngồi ở trước TV, người đàn ông vừa uống bia vừa xem chương trình phỏng vấn của Dung Doãn Trinh, khi hắn nhìn thấy bàn tay được quấn một lớp băng vải kia, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh người đội mũ lưỡi trai ngày đó lấy tay đấm vỡ buồng điện thoại, hắn càng nhìn Dung Doãn Trinh càng cảm thấy anh ta cùng người đàn ông đó giống nhau.


Suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không có khả năng, những kẻ giống Dung Doãn Trinh căn bản không cần phải đến buồng điện thoại gọi điện. Đây là vị khách quan trọng của Brazil, rất nhiều người hiểu biết đều đoán vị khách quý này sẽ mua mảnh đất tốt nhất ở Brazil.


Trung tuần cuối của tháng chín, Lý Nhược Tư xuất hiện tại hành lang phòng tranh của Loan Hoan. Anh được dịp chứng thực dự cảm trước đó của Loan Hoan. Cuối cùng tập đoàn Lý thị và Chrysler cũng có thể hợp tác, nhưng yêu cầu của phía bên đó đưa ra đều chiếm mọi lợi thế, có lẽ trước đây Lý Nhược Tư đã sớm đoán được, chỉ có điều anh không đồng ý.


Lý Nhược Tư cầm vé máy bay đi Brazil đặt trước mặt Loan Hoan, nói một câu như thế này: Tiểu Hoan, làm sao bây giờ? Hình như anh đã cùng đường rồi.


Đúng vậy, chắc là như thế. Ngày hôm qua, Lý Tuấn Khải tổ chức tiệc liên hoan cuối tuần cùng gia đình. Thời điểm đó, ông lộ ra niềm vui mừng hiếm hoi, hổ phụ sinh hổ tử, cuối cùng con trai ông cũng không làm ông phụ lòng. Ông vỗ vỗ bả vai con trai, nói năng lộn xộn nói lên niềm vui mừng của mình.


Nếu lần này hợp tác cùng Chrysler thất bại, chắc chắn Lý Tuấn Khải sẽ cảm thấy sốc?
Loan Hoan đi tới đi lui nhìn hai chiếc vé máy bay tới Brazil đặt trên bàn, cùng đặt cạnh đó còn có địa chỉ một khách sạn, đó chính là nơi Dung Doãn Trinh đang ở.


Quyết sách phía bên Chrysler đưa ra cùng Lý Nhược Tư còn bao gồm một thỏa thuận ngầm, chỉ cần Lý Nhược Tư giúp họ làm xong một việc, trong ba năm tới Chrysler và tập đoàn Lý thị sẽ thân thiết hợp tác với nhau như bạn bè.


Người đưa ra quyết sách có một yêu cầu nhưng Lý Nhược Tư không thể thực hiện được, Loan Hoan hẳn là có thể, việc cô phải làm là ở một khoảng thời gian nào đó cố gắng ngăn cản Dung Doãn Trinh, nguyên nhân cụ thể vì sao không được nói rõ đến.


Loan Hoan đem vé máy bay với địa chỉ khách sạn của Dung Doãn Trinh cất vào trong túi, ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện là Lý Nhược Tư, Loan Hoan thật không ngờ Lý Nhược Tư lại đê mình đi làm chuyện như vậy.


Dưới cái nhìn của cô, ánh mắt Lý Nhược Tư dần dần xám như tro tàn, cuối cùng, thanh âm cũng ảm đạm: “Tiểu Hoan, thực xin lỗi.”
“Không cần, mọi chuyện chúng ta làm này hết thảy đều là vì ba.” Loan Hoan nói.
Đúng vậy, vì Lý Tuấn Khải, người có trái tim rộng lớn.


Trên thế giới này, cũng chỉ có ông đối cô là chân thành, sự chân thành đó khiến cho Loan Hoan hết mực trân quý.

Thứ ba, Loan Hoan bắt đầu di chuyển tới Brazil, thời điểm tới sân bay St.Paul màn đêm vừa mới buông xuống.


Trong kế hoạch cô phải ở lại nơi này một ngày hai đêm, nhiệm vụ là: buổi sáng thứ tư, từ 6 rưỡi đến 9 giờ giữ Dung Doãn Trinh lại trong phòng khách sạn, sau đó, buổi sáng thứ năm lên máy bay trở lại nước Mỹ.
Loan Hoan không rời khỏi sân bay ngay lập tức, cô muốn đi uống chút cà phê. Cô cần suy nghĩ một chút.


Khi Lý Nhược Tư giao vé máy bay đến trên tay, tư tưởng của cô không hề tập trung. Trước khi rời đi, Lý Nhược Tư đưa một viên thuốc con nhộng chứa bột phấn màu trắng cho Loan Hoan, dược tính của nó cũng giống như tác dụng của thuốc an thần. Lý Nhược Tư nói cô chỉ cần pha vào trong cốc nước rồi để Dung Doãn Trinh uống, uống xong Dung Doãn Trinh sẽ tự động ngủ hơn mười hai giờ đồng hồ.


Cà phê đã uống xong, Loan Hoan vẫn không nghĩ ra chút biện pháp nào, ví như dùng cái cớ gì để nói với Dung Doãn Trinh biết mục đích đi đến Brazil lần này.
“Doãn Trinh, tôi nghĩ tới anh.” Muốn nói như vậy sao, nói như vậy cô cảm thấy giả tạo quá.
Đau đầu, Lý Nhược Tư đáng chết.


Đêm càng ngày càng đen, cuối cùng, Loan Hoan chỉ có thể gọi một cú điện thoại cho Tiểu Tông. Mặc kệ thế nào, gặp được Dung Doãn Trinh rồi tính tiếp, thời gian đã không còn nhiều.


Tiểu Tông thật sự không ngờ mình có thể nhận một cuộc điện thoại như vậy, khi ngắt điện thoại, anh ta nhìn xuyên thấu qua lớp kính, thấy bóng dáng Dung Doãn Trinh vẫn ở văn phòng chưa rời đi.


Anh chuẩn bị vì buổi đấu giá khu đất ngày mai. Một ngày này cũng chưa có thứ gì vào bụng, buổi sáng chỉ uống hai chén nước lấy sức, giữa trưa vì nâng cao tinh thần dứt khoát không cần bỏ đường vào cà phê, bữa tối càng đơn giản tới đáng thương.


Giờ này khắc này, nhìn Dung Doãn Trinh ngồi trong văn phòng anh ta cảm thấy có chút thê lương.
“Thời gian tôi có thể ngủ nhiều nhất đều là ở trên máy bay.” Dung Doãn Trinh đã từng nhẹ nhàng bâng quơ nói qua như vậy, bởi vì chính mắt chứng kiến tất cả nên khi nghe như vậy Tiểu Tông cảm thấy rất xót xa.


Nguyên do… trông coi việc tư của ông chủ không phải là phận sự của anh ta, con người là động vật có tình cảm, mỗi thời khắc như thế này đều cần được nghỉ ngơi, chăm sóc.


Năm phút đồng hồ sau khi kết thúc cuộc điện thoại đó, Tiểu Tông làm hai chuyện, thứ nhất bảo lái xe đến sân bay St.Paul đón người phụ nữ đó đến khách sạn, đương nhiên, phải cho cô ấy nếm chút đau khổ, phạt cô ấy ở bên ngoài phòng chờ đợi, một chuyện khác là mở cửa văn phòng đi vào.


“Ngài Dung, ông Dung vừa mới gọi điện thoại tới, nói ngài cần phải về khách sạn nghỉ ngơi, ông ấy nói nếu ngài không làm theo sẽ bắt tôi ngắt nguồn điện của văn phòng.”
Vài phút sau, Dung Doãn Trinh bắt đầu chuẩn bị rời khỏi văn phòng.


Trước khi Dung Doãn Trinh rời đi, Tiểu Tông còn tốt bụng nhắc nhở, có lẽ thời điểm ngồi ở trên xe có thể thích hợp vận động một chút.
Khụ… Là vận động làm nóng cơ thể, đêm còn rất dài.


Dung Doãn Trinh trở lại khách sạn liền nhìn đến một khung cảnh như vậy, ở bên ngoài phòng khách sạn của anh có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy tựa lưng vào trên tường, cúi đầu cũng không biết ở nhìn cái gì, chân động động vài cái, không, hẳn là mũi chân di động, một bên chân kiễng lên, cô ấy dùng mũi chân vẽ vài vòng trên mặt đất, một vòng, hai vòng rồi ba vòng…


Dung Doãn Trinh đứng lại, nhìn bức tranh cô đang dùng chân vẽ vòng vòng trên mặt đất.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên rồi ngẩn người một hồi, chậm rãi, mặt cô chuyển hướng sang nơi anh, nhìn thấy anh cô mở miệng: Doãn Trinh…


Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng bước tới, từng bước một, đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô quan sát.


Loan Hoan cụp mắt, miệng nói: Doãn Trinh, tôi… Sức khỏe ba tôi không được tốt cho lắm … , tôi cảm thấy rất buồn, muốn rời khỏi Los Angeles vài ngày, không hiểu sao lại mua vé máy bay, tới khi mua xong tôi… Mới phát hiện là vé đi tới Brazil, sau đó…
Không kịp chờ đợi, ngăn lại lời trong miệng còn định nói sau đó…


Không kịp chờ đợi, lấp kín môi cô.