Editor: Yuè Yīng
Ngày sinh nhật Lý Tuấn Khải sáu mươi mốt tuổi, Loan Hoan gặp Lý Nhược Vân. Giống như dự đoán của cô, Lý Nhược Vân đứng ở bên cạnh Lý Tuấn Khải, giơ tay làm động tác muốn ôm cô. Trước mặt rất nhiều vị khách quý tới tham gia tiệc sinh nhật, cô ta luôn phát huy bản tính nghệ thuật gia của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Loan Hoan đi tới đối diện với Lý Nhược Vân, hai người ôm nhau, đây là nghi thức xã giao của xã hội thượng lưu. Đương nhiên là các cô hiểu mình được dạy dỗ trong môi trường nào.
Sau cái ôm tượng trưng cho sự thân mật trước mặt người khác, hai người không hề có sự trao đổi.
Hơn một tháng không gặp Lý Nhược Vân gầy đi không ít so với trước kia. Chuyện này trong mắt của Phương Mạn biến thành dạo này cháu gái của bà ta gầy đi vì áp lực công việc. Triển lãm tranh ở Los Angeles của vị bậc thầy đến từ Madrid kia cũng không thành công. Những nhà bình luận nghiêm khắc nhất Los Angeles đều nhất trí cho rằng, người Tây Ban Nha đem một đống rác đến Los Angeles, vì thế, kể cả cô ba nhà họ Lý bình thường được yêu mến trước truyền thông cũng gặp vạ lây.
Giờ cơm trưa, Phương Mạn bảo Lý Nhược Vân nghỉ ngơi, Lý Nhược Vân trả lời, nói cô cũng đang có ý định như thế này, ánh mắt cô ta nhìn Loan Hoan chằm chằm.
“Bà nội, hãy tin con, con tin chắc rằng mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.”
Hết giờ ăn trưa, câu nói duy nhất Lý Nhược Vân trao đổi với Loan Hoan là: “Loan Hoan, cám ơn cậu đã tới tham gia sinh nhật ba tớ.”
Loan Hoan không đáp lại, Lý Nhược Vân đi qua bên cạnh cô, lại thấy cô ta cúi đầu, thanh âm nho nhỏ, hỏi một câu: Hoan, vì sao cậu còn không rời khỏi anh ấy?
Loan Hoan quay đầu lại nhìn Lý Nhược Vân, trong cái nhìn chăm chú của cô, Lý Nhược Vân cụp mắt xuống, tựa như cô thiếu nữ đã làm sai việc gì đó, biểu cảm vô cùng đáng thương, ngay sau đó, lại cúi đầu nói một tiếng: Thực xin lỗi.
“Trong mắt Tiểu Vân của chúng ta chỉ có mỗi thuốc màu.” Trước đây không lâu, Phương Mạn đã nói như thế.
Hình như bà lão đã đánh giá thấp cô cháu gái của mình rồi, Tiểu Vân của bà ta thông hiểu mọi thứ hơn bất cứ ai.
“Tiểu Vân, cậu nói anh ấy là chỉ Dung Doãn Trinh sao? Nếu đúng như vậy thì để tới nói cho cậu biết.” Loan Hoan đưa mặt tới gần Lý Nhược Vân hơn, mỉm cười nói với cô ta: “Tớ là ước gì có thể rời khỏi anh ấy, nhưng dường như anh ấy không hề nghĩ như vậy. Điều này làm cho tớ thật sự đau đầu, còn nữa, Lý Nhược Vân, xin cậu lần sau hãy gọi thẳng tên tớ là Loan Hoan đi. Xưng hô của cậu khi nãy khiến tớ cảm thấy ghê tởm. Tớ nghĩ, kỳ thực trong lòng cậu cũng ghê tởm phải không?”
Trong giây lát, Lý Nhược Vân không còn mang biểu cảm vô cùng đáng thương khi nãy nữa, cô ta nói: Như vậy thì không thể tốt hơn, còn nữa, Loan Hoan, người làm chuyện có lỗi trước là cậu, người nói dối cũng là cậu.
Giờ phút này, Lý Tuấn Khải đưa mắt nhìn thẳng về bên này, Loan Hoan và Lý Nhược Vân đều không hẹn mà cùng cười, thay đổi nét mặt nhanh chóng.
Tiệc sinh nhật được tổ chức ngoài vườn, mùa hè Carmel rất thích hợp để tổ chức party ngoài trời. Nói là tiệc sinh nhật không bằng nói là tiệc âm nhạc ngoài trời thì đúng hơn.
Ban nhạc Jazz mà Lý Tuấn Khải thích nhất đã đến đây biểu diễn cho ông. Gần trăm người tới tham gia tiệc sinh nhật ngồi trước bàn tiệc dài hơn mười m thưởng thức thức ăn ngon, rượu ngon.
Khi mặt trời lặn, ban nhạc Jazz bắt đầu biểu diễn. Những vị khách quý phát hiện ra hai cô con gái giống như cặp song sinh nhà họ Lý không ngồi cùng nhau như trước kia.
Thông thường thì mọi năm, vào tiệc sinh nhật Lý Tuấn Khải, Loan Hoan sẽ ngồi sát ngay bên cạnh Lý Nhược Vân. Lần này, người ngồi cạnh Loan Hoan đổi thành Lý Nhược Tư, Lý Nhược Vân ngồi cạnh mẹ.
Hiện tại, Loan Hoan ngồi đối diện Lý Nhược Vân.
Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn ăn Loan Hoan đã phải trả lời liên tiếp những vấn đề như thế này: Doãn Trinh bận nên không có thời gian đến, gần đây anh ấy tương đối bận rộn.
Từ khi kết hôn với Loan Hoan cho tới nay, anh đều không tham gia sinh nhật Lý Tuấn Khải, cũng chỉ nhờ cô mang quà tới.
Năm nay, Dung Doãn Trinh lại càng không đến, chỉ có điều, những người đó vẫn không biết mệt khi mãi nói tới vấn đề này với Loan Hoan. Giống như họ rất thân quen với Dung Doãn Trinh ấy.
Loan Hoan đã trả lời vấn đề y hệt lần thứ n với ông bác mà ngay cả họ của ông ta cô cũng không nhớ là gì. Ngồi ở vị trí người được chúc thọ, Lý Tuấn Khải nhìn có chút hả hê, nở nụ cười với Loan Hoan.
Ngay sau đó, Lý Nhược Vân ngồi ở phía đối diện nhìn cô chằm chằm, không, thực ra mà nói thì cô ta đang chăm chú nhìn phía sau cô.
Trong vài tiếng thốt lên kinh ngạc “Dung tiên sinh đến”, Loan Hoan quay đầu lại.
Trong ánh hoàng hôn muôn màu muôn vẻ của Carmel vào tháng sáu, Dung Doãn Trinh đang chầm chậm đi tới trong luồng không khí đặc trưng thuộc về biển cả. Anh rất quan tâm tới dáng vẻ bề ngoài của mình, dáng vẻ bước đi ấy y hệt như một ngày mùa xuân của ba năm trước. Anh nói anh lái xe đi dọc theo quốc lộ số 1, tới bên cô cầu hôn.
Mười ngày trước, Dung Doãn Trinh mới bị chụp trộm khi xuất hiện ở Hội nghị G được tổ chức tại Camp David, tiểu bang Maryland*. Giờ phút này, anh nghiễm nhiên trở thành một vị khách quý, rất nhiều người đều đứng lên chào hỏi với anh. Người đi theo anh là trợ lý Tiểu Tông, một trợ thủ đắc lực khác của Dung Doãn Trinh.
[*Cơ sở Hỗ trợ Hải quân Thurmont, thường được biết đến với cái tên Trại David, là một trại quân sự trên núi ở Quận Frederick, tiểu bang Maryland. Trại được sử dụng làm một nơi nghỉ ngơi miền quê của Tổng thống Hoa Kỳ và những khách mời của mình.
: Catoctin Mountain Park, 10, Hauvers, MD 21788, Hoa Kỳ
: 1935; : ]
Dung Doãn Trinh đi tới trước mặt Lý Tuấn Khải, hơi cúi người xuống nói: Ba, chúc sinh nhật vui vẻ, hơn nữa còn anh mang đến loại xì gà ông thích nhất, Tiểu Tông đi theo bên cạnh hiểu ý đưa quà tặng ra.
Những người đó lựa ý hùa theo, ca ngợi quà Dung Doãn Trinh mang đến. Nhìn thấy món quà của Dung Doãn Trinh, Lý Tuấn Khải nở nụ cười.
Sau đó, Dung Doãn Trinh đi dọc theo phía bên trái bàn ăn, đi tới bên cạnh Loan Hoan, đứng lại.
Chồng ngồi bên cạnh vợ là chuyện vô cùng bình thường, tất cả mọi người đang nhìn Lý Nhược Tư, giữa những ánh mắt đó, Lý Nhược Tư đứng lên chào hỏi cùng Dung Doãn Trinh.
Mấy giờ sau, Dung Doãn Trinh ngồi bên cạnh Loan Hoan, cho dù Dung Doãn Trinh hành động ung dung tự tin nhưng Loan Hoan vẫn thấy trong ánh mắt đó có chút không được tự nhiên.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan thấp giọng cảnh cáo Dung Doãn Trinh: “Em không hiểu nổi anh xuất hiện ở đây vì lý do gì?”
Dung Doãn Trinh quay mặt tới gần Loan Hoan, hiện tại, trong mắt mọi người xung quanh, dáng vẻ của hai người như đang thì thầm nhỏ to gì đó. Dung Doãn Trinh ghé sát vào bên tai Loan Hoan nói: “Anh mới biết từ mấy ngày trước mới, hóa ra giữa chúng ta vẫn là quan hệ vợ chồng. Lần này, là ba đích thân đưa thϊế͙p͙ mời tới. Anh nghĩ nếu anh không xuất hiện, hẳn là ông ấy sẽ rất thất vọng.”
Loan Hoan nhìn Lý Tuấn Khải, có lẽ, ông đoán được giữa cô và Dung Doãn Trinh xảy ra vấn đề. Ông nói ông tin tưởng cô, có lẽ người đàn ông thẳng thắn đó đang cho họ một cơ hội để nói rõ ràng mọi chuyện. “Họ” ở đây bao gồm cả Lý Nhược Vân.
Loan Hoan nhìn thoáng qua Lý Nhược Vân ngồi ở phía đối diện, hiện tại cô ta đang chuyện trò vui vẻ với anh trai mình, ở đây có rất nhiều người là diễn viên.
Ừm, như vậy cũng tốt! Loan Hoan nghĩ tất cả chờ đến tiệc sinh nhật kết thúc.
Chỗ ngồi của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh gần như là áp sát vào nhau. Có vẻ như Dung Doãn Trinh rất phấn khởi, anh vui vẻ tán gẫu với những người đó. trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng lại quay mặt qua phía Loan Hoan, giả vờ như thì thầm nói với cô điều gì đó. Chỉ có điều những người đó mà biết Dung Doãn Trinh nói gì bên tai cô thì khẳng định là họ sẽ không còn khẩu vị ăn uống gì nữa.
Dung Doãn Trinh nói thầm bên tai Loan Hoan không phải là hỏi người vừa nãy nói chuyện với anh có quan hệ gì với nhà họ Lý, mà là có cần tỏ ra tôn trọng với người cao tuổi thích làm bộ kia không?
Loan Hoan tỏ ra bực bội với những hành động của Dung Doãn Trinh. Cô bất chợt có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Đương nhiên là ánh mắt đó đến từ chính Lý Nhược Vân. Khi Dung Doãn Trinh nói chuyện bên tai cô thì hơi thở ấm của anh phả ra cũng khiến Loan Hoan phiền lòng, giống như có làm thế nào cũng không tránh khỏi.
Màn đêm kéo đến, những ngọn đèn trong trang viên được kết hợp với những ánh đèn được sắp xếp đặc biệt cho bữa tiệc sinh nhật. Ánh sáng kỳ ảo cùng với nhạc cổ diện tạo nên hiệu quả tốt nhất.
Bữa tối qua đi, trên mặt cỏ, vợ chồng Lý Tuấn Khải nhảy vũ khúc đầu tiên.
Sau khi vũ điệu đầu tiên kết thúc, Loan Hoan và Dung Doãn Trinh làm vợ chồng nên đương nhiên không thể ngoại lệ.
Giày cao gót dẫm trên cỏ, tay gác ở trên vai anh, Loan Hoan nghĩ, rõ ràng là đã thoát khỏi người đàn ông này.
Họ kết hôn ba năm, như vậy cô sẽ dùng thời gian ba năm để quên anh. Có lẽ, sau này, cô và anh có gặp lại nhau, sẽ giống như những cặp đôi đã từng ly hôn trên thế giới này, lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi. Loan Hoan không nghĩ sẽ cùng Dung Doãn Trinh cả đời không qua lại với nhau. Cô hiểu, những người không bao giờ gặp lại nhau nữa đều vì kết quả của họ quá nặng nề, yêu say đắm nhớ mãi không quên.
Hiện tại, khoảng cách ba năm còn rất dài, bình tĩnh hoà nhã trước mặt Dung Doãn Trinh? Loan Hoan không làm được.
“Dung Doãn Trinh, chúng ta như vậy được coi là gì?” Bước chân di chuyển theo âm nhạc chầm chậm, Loan Hoan hỏi Dung Doãn Trinh.
Hai tay đặt bên eo cô siết chặt hơn, như vậy liền khiến cho cơ thể Loan Hoan hướng về Dung Doãn Trinh gần hơn.
“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan thấp giọng.
“Loan Hoan, có vẻ như em đã quên, người bị động luôn là anh. Trước tiên, sở thích lặp đi lặp lại nhiều lần của em phá vỡ nhịp sống của anh. Người nói dối là em. Ở bên anh và rời xa anh đều do em nắm quyền chủ động.” Dung Doãn Trinh cũng thấp giọng nói.
Loan Hoan nghe, nhận ra Dung Doãn Trinh đang tức giận, cẩn thận ngẫm lại, hình như Dung Doãn Trinh nói cũng không sai.
“Như vậy, Dung Doãn Trinh, anh muốn thế nào?” Loan Hoan khó khăn nói: “Trải qua chuyện hôm đó, em đã. . .”
Lời nói tiếp theo Loan Hoan không nói hết.
Thanh âm lạnh lùng phả bên tai Loan Hoan: “Tiểu Hoan là một cô gái tốt, tự trọng, dũng cảm, hẳn là em nên cảm thấy kiêu hãnh vì chính bản thân.”
Giây tiếp theo, Loan Hoan ra sức dẫm mạnh giày cao gót lên trên giày của Dung Doãn Trinh, đồng thời cảnh cáo: Câm miệng, Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh thờ ơ hỏi Loan Hoan một vấn đề như vậy: Gần đây em có xem những thứ đó không?
“Cái gì cơ?” Loan Hoan hỏi.
Trầm mặc một lát, Dung Doãn Trinh nói: “Những tin tức kiểu như mang tính giải trí.”
“Không có!” Loan Hoan trả lời.
Sau khi rời khỏi Los Angeles, Loan Hoan không xem tin tức, trong tiềm thức, suy nghĩ của cô luôn kháng cự những tin tức này.
“Không có?” Dung Doãn Trinh cao giọng hơn một chút, mang theo tức giận: “Loan Hoan, giày cao gót của em dẫm nát chân anh rồi.”
Tới gần lúc tiệc sinh nhật kết thúc, tiết mục cuối cùng là của một nhà ảo thuật Las Vegas. Nhà ảo thuật này do Lý Nhược Tư mời đến để góp vui cho tiệc sinh nhật của ba mình.
Nhà ảo thuật mặc áo măng tô biểu diễn màn ảo thuật “Hai người đổi chỗ cho nhau”, Lý Nhược Tư lôi kéo Loan Hoan xung phong nhận làm người thử nghiệm màn ảo thuật này.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Loan Hoan cứ thế bị Lý Nhược Tư kéo lên sân khấu. Trong lúc vẫn còn mơ hồ, cô và Lý Nhược Tư bị kéo vào trong chiếc hộp hình vuông có thể chứa hai người do trợ lý của nhà ảo thuật mang tới. Nhà ảo thuật hứa hẹn, chỉ cần cô nhắm lại một phút đồng hồ là có thể trở lại chỗ ngồi của cô.
Dưới sân khấu, khách quý đều đứng lên xem. Người đứng lên đầu tiên là Dung Doãn Trinh. Lúc Loan Hoan sắp lên sân khấu, Dung Doãn Trinh đã đưa tay ra muốn ngăn cô lại. Loan Hoan né tránh được đưa tay cho Lý Nhược Tư cầm.
Chiếc hộp màu đen hình vuông ma thuật chầm chậm đóng cửa lại dưới sự điều khiển của nhà ảo thuật. Trong kẽ hở cuối cùng vừa đóng lại, Loan Hoan nhìn thấy bóng dáng Lý Nhược Vân đang di chuyển tới chỗ Dung Doãn Trinh.
Trong nháy mắt, trước mắt là một khoảng tối đen, thứ duy nhất có thể cảm giác được ở bên ngoài là thanh âm của nhà ảo thuật, ông ta đang thay đổi hứng thú của người xem.
Bàn tay Loan Hoan bị Lý Nhược Tư nắm chặt, trên thực tế cô có chút sợ hãi, nếu cô đoán không sai thì nhà ảo thuật còn đâm kiếm vào trong đây. Lý Nhược Tư vẫn không nói gì, Loan Hoan áp tai ở bên ngoài chờ âm nhạc dừng lại. Vừa nãy nhà ảo thuật có nói chỉ cần âm nhạc dừng lại là sẽ bắt đầu chọc thủng.
“Nhược Tư, anh nói liệu chúng ta có bị dao nhỏ đâm vào hay không?” Loan Hoan hỏi.
“Tiểu Hoan, anh rất muốn trở lại thời niên thiếu của chúng ta.” Lý Nhược Tư hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Trong bóng đêm, giọng nói của Lý Nhược Tư càng tỏ ra lạc lõng cô đơn.
Thực ra thì cậu thiếu niên Lý Nhược Tư đam mê bê tông, cốt thép, xi măng, hỗn hợp, kết cấu hơn tất cả. Là cậu con trai duy nhất của Lý Tuấn Khải, đương nhiên anh phải bỏ qua đam mê kia để vùi đầu vào trong thế giới ô tô. Lý Nhược Tư ở trong thế giới ô tô đó cũng không quá thuận lợi, cho dù rất nhiều người đều dành cho anh sự khoan dung. Họ nói, chúng ta phải cho đứa trẻ đó thời gian để thích ứng, nhưng hiển nhiên, hiệu quả không bằng ý người. Một tháng trước, tập đoàn Lý Thị bị rớt khỏi Top 100 công ty chế tạo ô tô, điều này làm cho Lý Nhược Tư gặp phải rất nhiều sự chất vấn.
Người này không chỉ là anh trai cô, mà cũng là trúc mã của cô, họ có tình nghĩa sâu nặng, hiện tại, anh cần cô động viên an ủi.
“Như vậy…” Loan Hoan mỉm cười với người đứng trong bóng tối: “Lý Nhược Tư, ngay sau đây chúng ta có một phút để xuyên không đến thời niên thiếu của chúng ta.”
Loan Hoan cũng muốn xuyên không về thời thiếu nữ của cô. Dọc theo quỹ đạo trưởng thành đi tới đêm tuyết trắng đó, vào lúc Dung Doãn Trinh tỉnh lại, nhất định cô sẽ nói với anh rằng cô không phải mỹ nhân ngư dùng cơ thể để sưởi ấm cho anh.
Trong bóng đêm, Lý Nhược Tư vươn tay xoa gương mặt cô, âm nhạc sắp dừng lại, sắp tới lúc âm nhạc dừng lại thì giọng nói của Dung Doãn Trinh đột ngột vang lên, có chút cáu kỉnh, gần trong gang tấc: “Ông xác định cô ấy sẽ không có chuyện gì? Ông xác định ông có thể kéo cô ấy về chỗ ngồi lúc trước? Ông xác định vẫn muốn tiếp tục cái trò lừa trẻ con này nữa sao?”