Editor: Lưu Tinh
Ngày thứ hai mươi bảy sau ba năm kỷ niệm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh bị tai nạn xe cộ. Đó là một trận tai nạn liên hoàn. Loan Hoan cảm thấy bản thân giống như là một trò cười, bởi vì người phụ nữ đầu tiên chạy tới hiện trường vụ tai nạn không phải là cô.
Hôm nay, sau cả một đêm đợi Dung Doãn Trinh, rạng sáng khoảng 4 giờ, cô mới mơ mơ màng màng chợp mắt được một chút. Cô dậy trễ hơn mọi hôm khoảng nửa giờ. Trên bàn ăn, Loan Hoan không nhìn thấy tờ nhật báo như thường lệ. Vẻ mặt của Mary có chút bực bội, mẹ của Mary mẹ lại luôn lẩn tránh ánh mắt của Loan Hoan.
Một hồi sau, theo yêu cầu của Loan Hoan, Mary mới miễn cưỡng mang tờ báo tới. Ánh mắt cô bé có chút buồn bực, mẹ cô xem ra còn có vẻ không đành lòng hơn.
Sau khi nhìn thấy rõ hình ảnh về hiện trường vụ tai nạn, Loan Hoan lập tức gọi điện thoại cho Dung Doãn Trinh. Trên mặt báo, chiếc xe của Dung Doãn Trinh bị đâm cho nát bươm. Tay cô cầm điện thoại mà run rẩy không ngừng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nhận.
Là Chúc An Kỳ. Cô ta nói cho Loan Hoan biết Dung Doãn Trinh không sao cả, hiện tại anh đang ở cục cảnh sát lấy lời khai.
“Có lẽ, Dung phu nhân nên đọc kĩ tin tức một chút.” Giọng điệu của Chúc An Kỳ có vẻ rất nghiêm túc.
Sau khi cúp máy, Loan Hoan mở trang báo ra xem.
Vài phút sau Loan Hoan mới hiểu lời Chúc An Kỳ nói. Trên một trang báo khác còn đăng tải hình ảnh tại hiện trường tai nạn, Dung Doãn Trinh đang ôm ấp một người phụ nữ tóc dài. Các phương tiện truyền thông còn cẩn thận cung cấp thời gian ảnh chụp, chỉ cách thời điểm xảy ra vụ tai nạn khoảng vài chục phút. Chẳng có một tiêu đề nào về hình ảnh đôi nam nữ ôm ấp nhau, tất cả các bài báo đều chọn vụ tai nạn xảy ra giữa đêm khuya của Dung Doãn Trinh làm tiêu đề chính. Có thể nói, bức ảnh đó đã cung cấp cho người xem những liên tưởng vô hạn.
Một người nổi tiếng xảy ra tai nạn, người phụ nữ bên cạnh lại không phải là vợ anh ta. Kiểu tin tức này, vào thời buổi này, không hề hiếm ở Los Angeles. Nhưng Loan Hoan vẫn không thể ngờ có một ngày, cô lại là một đương sự trong sự việc trên. Mary ở một bên khổ sở nhìn Loan Hoan. Cô gái nhỏ biết rõ tối qua Loan Hoan đợi Dung Doãn Trinh về.
Loan Hoan gấp tờ bảo lại, mỉm cười với Mary. Loan Hoan mở tivi, có lẽ cô có thể nhìn thấy chồng của mình trên tivi. Chúc An Kỳ nói Dung Doãn Trinh đang ở cục cảnh sát lấy lời khai. Trên báo còn trích dẫn lời cảm kích của một viên cảnh sát: là Dung Doãn Trinh chủ động yêu cầu đến cục cảnh sát cho lời khai. Ừ, cũng đúng, giờ phút này Dung Doãn Trinh có thể nhân cơ hội phô trương cho mọi người thấy: con buôn chiến tranh cũng có thể là một công dân tốt.
Nói vậy, truyền thông Los Angeles đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội ở cục cảnh sát. Điều đáng giận nhất là những vị nữ cảnh sát bình thường vẫn luôn giữ một bộ mặt nghiêm trang nay lại tỏ vẻ khẩn cấp hơn bao giờ hết. Ai cũng muốn nhìn Dung Doãn Trinh một chút, xem gương mặt đẹp trai của anh có bị phá hỏng hay không.
Khoảng chín giờ bốn mươi lăm, Dung Doãn Trinh rời khỏi cục cảnh sát, được cục trưởng đích thân tiễn tới tận cửa.
Cuối tháng tư, hiếm khi Los Angeles có một trận mưa tầm tã như tối hôm qua. Cơn mưa to qua đi, ánh nắng mặt trời lại tràn ngập.
Dung Doãn Trinh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên tay anh là chiếc áo khoác da màu nâu. Ánh nắng rơi xuống màu áo sơ mi trắng của anh, biến thành một sắc trắng tựa như tuyết. Khi anh nhìn thấy các phóng viên quay quanh mình, khóe miệng anh hơi cong lên, khiến cho chiếc má lúm đồng tiền dài như ẩn như hiện. Hàm răng trắng đều cũng sáng bóng như màu áo sơ mi.
Hình ảnh hoàn hảo như vậy bất ngờ đập vào mắt Loan Hoan.
“Tôi không sao, cám ơn mọi người đã quan tâm.” Dung Doãn Trinh mỉm cười với những người đó. Hơn nữa còn tốt bụng lưu ý với một vị phóng viên đứng gần đó: khuôn mặt anh vẫn hoàn hảo, chẳng bị thiệt hại gì cả.
Một phóng viên vui vẻ hỏi: Anh và cô gái tóc dài đã cùng xuất hiện tại hiện trường vụ tai nạn ấy, rốt cuộc là có quan hệ gì? Đó có phải là người thường xuyên xuất hiện cùng anh hay không?
Phóng viên đặt ra câu hỏi đó vốn là người mới, vấn đề anh ta hỏi cũng là điều tất cả mọi người đang quan tâm, Dung Doãn Trinh cũng không làm khó anh ta. Anh chỉ nói mình sẽ không trả lời những vấn đề đó.
Loan Hoan tắt ti vi đi, trở về phòng. Cô có một cuộc hẹn với nhà đầu tư vào chiều nay.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, Loan Hoan đến gara, ngay tại cửa đã gặp phải hai người đàn ông. Những người này có thể xem như là vệ sĩ. Bọn họ dùng vẻ mặt ôn hòa nói cho Loan Hoan biết: Mấy ngày nay cô phải ngoan ngoãn ở nhà. Loan Hoan không để ý đến bọn họ, định lái xe rời khỏi gara. Thế nhưng cánh cổng lớn liền được đóng lại, bọn họ lạnh lùng nhìn Loan Hoan, tỏ ý ngăn cản. Bọn họ còn nói: Nếu cô còn ngoan cố, họ sẽ dùng súng bắn vào lốp xe cô.
Loan Hoan chỉ có thể từ bỏ ý định ra ngoài.
Giữa trưa, Loan Hoan nhận được điện thoại của Dung Doãn Trinh. Anh chỉ nói ngắn gọn rằng mình không có việc gì, nói mấy ngày này anh sẽ không về nhà, bảo Loan Hoan phải ngoan ngoãn ở nhà.
Ừ, Dung Doãn Trinh từng nói khi anh ở Los Angeles, cô cũng phải ở yên tại đây.
Trước khi cúp máy, Loan Hoan hỏi Dung Doãn Trinh một vấn đề.
“Dung Doãn Trinh, anh còn nhớ lúc anh và Chúc An Kỳ bị chụp ảnh trên đường phố Los Angeles không? Anh nói bức ảnh đó chẳng có ý nghĩa gì cả, đó chỉ là một cái ôm an ủi giữa bạn bè với nhau. Vậy tối hôm qua, tại hiện trường vụ tai nạn, có phải… cũng như vậy không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc. Sự trầm mặc đó đại biểu cho việc đang suy xét, chần chờ.
Loan Hoan cúp máy. Điện thoại vừa mới ngắt lại tiếp tục vang lên. Vẫn như cũ, là Dung Doãn Trinh gọi.
Dung Doãn Trinh nói: Hoan, ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về.
Ít nhất, tại thời điểm đó, Dung Doãn Trinh đã nói: “Hoan, chờ anh về.” Như vậy Loan Hoan có thể lý giải câu nói đó rằng: Dung Doãn Trinh thật sự muốn cô chờ anh về, sau đó anh sẽ cùng cô giải thích tất cả mọi chuyện.
Nhiều năm qua, sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, Loan Hoan đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Những người vệ sĩ bên ngoài khiến Loan Hoan cảm thấy hoài nghi về sự tình xảy ra tối hôm qua. Xem ra, chẳng đơn giản là một tai nạn xe cộ bình thường. Điều duy nhất Loan Hoan không thể lý giải là tại sao Lý Nhược Vân lại xuất hiện ở đó, và cái ôm kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Loan Hoan không rời khỏi nhà trong suốt hai ngày liền. Hai ngày qua, hết thảy đều có thể nói là gió yên sóng lặng. Hôm qua cục cảnh sát Los Angeles đã công bố trên mạng nguyên nhân vụ tai nạn của Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh lái xe trong lúc đang say rượu, tuy nhiên đây là lần đầu tiên anh vi phạm hơn nữa còn rất phối hợp hỗ trợ điều tra, vì thế phạt anh bồi thường 5000 đô la Mỹ. Dung Doãn Trinh đã công khai xin lỗi, vụ tai nạn xem như kết thúc.
Hai ngày qua, Dung Doãn Trinh không hề gọi điện thoại cho Loan Hoan.
Vào một buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Loan Hoan rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Dung Doãn Trinh, cô nghe thấy được tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong. Loan Hoan không tự chủ được mà dừng lại nhìn xem.
Tại cửa làm việc của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan rõ ràng nhìn thấy được Lý Nhược Vân bên trong.
Lý Nhược Vân đứng trước cửa phòng làm việc của anh, cặp một bức tranh dưới nách, bộ dáng có vẻ phiền não. Rõ ràng cánh cửa phòng của Dung Doãn Trinh không để cho tam tiểu thư nhà họ Lý dễ dàng đi qua, vì vậy khiến cho cô ta phải đau đầu. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn.
“Loan. . . . Hoan? Tại sao cậu lại ở đây?” Lý Nhược Vân hỏi, biểu cảm đầy vẻ kinh ngạc.
Câu hỏi đó khiến cho Loan Hoan ngẩn người trong giây lát. Lý Nhược Vân và Lý Nhược Tư đúng là anh em ruột thịt, cách đây không lâu, Lý Nhược Tư cũng đã hỏi Dung Doãn Trinh một câu tương tự như vậy.
“Lý Nhược Vân, câu này hẳn là tớ hỏi cậu mới đúng chứ?” Loan Hoan buồn bực hỏi: “Lý Nhược Vân, sao cậu lại đến đây, cậu đến đây để làm gì?”
Lý Nhược Vân dừng lại, sau đó nói: “Tớ đã nói sẽ mang một bức tranh đến cho Dung Doãn Trinh. Tớ định đặt vào phòng làm việc của anh ấy.”
Đúng là tác phong kinh điển của Lý Nhược Vân, lúc nào cũng nhiệt tình quá mức.
“Cậu đã hỏi qua Dung Doãn Trinh chưa?”
“Tất nhiên anh ấy sẽ thích. Cậu đã quên rồi sao, anh ấy là người đã bỏ ra 100 Euro để mua bức tranh mà trước đây nhiều người từng chê.” Lý Nhược Vân lại trả lời như đó là một sự thật hiển nhiên.
Lại tới nữa, lại nữa!
“Đem kia bức tranh đó đi đi, Dung Doãn Trinh sẽ không hoan nghênh bất kì ai động vào phòng làm việc của anh ấy.” Loan Hoan chỉ vào bức tranh trong tay Lý Nhược Vân.
“Nhưng Dung Doãn Trinh nói anh ấy thích bức tranh của tớ.” Lý Nhược Vân cố chấp nói.
Loan Hoan nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, trong lòng Dung Doãn Trinh cũng tồn tại một cánh cửa như vậy. Loan Hoan chậm rãi nói: “Tiểu Vân, tớ không biết vì lý do gì mà Dung Doãn Trinh lại mua bức tranh của cậu, nhưng tớ có thể khẳng định: đối với cậu, việc làm đó đại biểu cho tình yêu, nhưng đối với Dung Doãn Trinh thì không phải vậy. Thời điểm anh ấy mua bức tranh, anh ấy cũng không biết tác giả là cậu. Có lẽ anh ấy đánh giá cao giá trị nghệ thuật của nó. Tiểu Vân, ba từng nói: một bức tranh, một lần trợ giúp, một số cuộc gặp gỡ lãng mạn, tất cả đều không thể tạo nên tình yêu. Tình yêu là một điều rất xa vời, không hề đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta.”
“Bây giờ cậu đang muốn tạo một sự bất ngờ cho Dung Doãn Trinh đúng không?” Loan Hoan hỏi Lý Nhược Vân.
“Ừ.” Lý Nhược Vân nhàn nhạt trả lời.
“Tiểu Vân, cậu cảm thấy mình sẽ có hứng thú với người đàn ông này trong bao lâu? Tớ nghĩ hiện giờ cậu cảm thấy hứng thú như vậy là bởi vì Dung Doãn Trinh xuất hiện như đúng trong tưởng tượng về một cuộc gặp gỡ định mệnh của cậu. Nhưng Tiểu Vân, tớ muốn nói cậu biết: tâm lý của đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau. Nhất là Dung Doãn Trinh, cậu hiểu anh ấy đến mức nào? Anh ấy đã từng tỏ ra hứng thú với cậu chưa? Khi cậu nhớ nhung anh ấy, rất muốn gặp anh ấy, anh ấy cũng đang nghĩ đến cậu chứ?”
Trong khoảng cách rất gần, Loan Hoan thấy sắc mặt của Lý Nhược Vân trở nên trắng bệch, cô ta vẫn cố ngẩng cằm nói: “Loan Hoan, tớ không có nhiều điều để nói như cậu, cũng không cần cậu nhắc nhở. Nhưng tớ có thể khẳng định: người mà Dung Doãn Trinh muốn cưới chính là người đã từng cứu mạng anh ấy vào cái đêm mưa tuyết ấy. Cho nên, tớ sẽ xem như tất cả những gì cậu vừa nói chỉ toàn là lời nói linh tinh.”
Loan Hoan thầm mắng Dung Doãn Trinh. Người đàn ông chết tiệt này lại dám để cô ta vào đây! Loan Hoan đi đến gần cửa phòng, đứng đối diện với Lý Nhược Vân đứng, hơi nghiêng mặt, nói: “Tiểu Vân, cậu rất hiểu con người của tớ, tớ không phải là người ăn nói tùy tiện. Khi nói ra những lời đó nghĩa là tớ khẳng định rất chắc chắn. Cậu có biết Dung Doãn Trinh đã nói gì với tớ không? Anh ấy nói: Hoan, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về. Tiểu Vân, trên một phương diện nào đấy, đó là một câu nói hết sức tự nhiên giữa hai vợ chồng.”
Sắc mặt Lý Nhược Vân lại trắng thêm chút nữa.
Trong lòng Loan Hoan thầm thở dài ra một hơi. Cô dùng những ngón tay ép vào một cái khe bị che khuất trên ván cửa, sau đó một âm thanh nhỏ vang lên tinh tế, một ổ khóa cửa hiện lên. Ngón tay Loan Hoan áp lên những kí tự Ả Rập, nói với Lý Nhược Vân: “Đây là điểm khác biệt giữa tớ và cậu: tớ biết mật mã cửa phòng của Dung Doãn Trinh, cậu thì không.”
Khuôn mặt Lý Nhược Vân tái mét, nhìn Loan Hoan chằm chằm.
Cô chỉ vào bức tranh trong tay cô ta: “Lý Nhược Vân, có cần tớ giúp cậu mở cửa để mang bức tranh vào không?”
Nói xong, ngón tay Loan Hoan ấn xuống một kí tự Ả Rập.
“Không cần!” Lý Nhược Vân kêu lớn lên: “Không cần!”
Cô ta giận dỗi bỏ đi. Đi được vài chục bước thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Tiểu Hoan, cậu nên thay đổi cách xưng hô với ba tớ đi. Bà nội rất không muốn nhắc đến cậu. Cậu nên gọi ba tớ là chú đi. Loan Hoan, cậu phải phân biệt rõ ràng, cái gì là của mình, cái gì không phải.”
Lý Nhược Vân đi rồi, Loan Hoan tựa người vào ván cửa. Cô thật sự không ngờ lại có ngày nghe được những lời như vậy từ chính miệng của Tiểu Vân. Cả hai người đều hiểu rõ, mỗi một lời nói ra đều là để tổn thương nhau.
Kỳ thực, Loan Hoan cũng không biết mật mã cửa phòng của Dung Doãn Trinh. Cô chỉ hiểu tính cách của Tiểu Vân, cô biết phải dùng cách nào để buộc Tiểu Vân có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nơi này, là nhà của cô và Dung Doãn Trinh. Nghĩ đến đây, Loan Hoan lại thầm mắng Dung Doãn Trinh.
Ngày kế tiếp, vừa tròn một tháng sau ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân lại đến.