Editor: Lưu Tinh
Đối với việc Dung Doãn Trinh đột nhiên xuất hiện tại phòng tranh khiến trong lòng Loan Hoan dâng lên cảm xúc ngọt ngào. Anh tới đón cô tan tầm, hơn nữa Dung Doãn Trinh đến khi vẫn còn sớm. Trong phòng tranh, các nữ nhân viên thừa dịp ngắm nhìn Dung Doãn Trinh, điều này làm cho Loan Hoan cảm thấy bực bội. Cô tức giận muốn lập tức đuổi bọn họ về nhà ngay. Ngày mai ở phòng tranh có một buổi triển lãm nhỏ, vì thế công việc dán nhãn tranh khiến Loan Hoan phải bận rộn đến giờ.
Cuối cùng, vì bức tranh kia đặt ở vị trí hơi cao nên Loan Hoan phải kiễng chân. Thật đáng ghét, cố gắng thế nào cũng không với tới. Tiếng bước chân đi tới vang lên sau lưng cô, một bàn tay thon dài đỡ lấy bàn tay cô, dễ dàng giúp cô dán nhãn lên bức tranh.
Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Loan Hoan đã bị người kia xoay người đổi thành tư thế đưa lưng về phía tường.
Lưng cô dán chặt trên tường, cả người anh lại dán chặt lên người cô. Tất cả diễn ra có chút đột ngột khiến Loan Hoan ngẩng người. Và rồi một bóng đen to lớn ập tới, môi anh liền áp lên môi cô.
Loan Hoan nhắm hai mắt lại, gần đây Dung Doãn Trinh thường bất ngờ hôn cô. Trải qua vài lần, Loan Hoan cũng quen dần với điều này. Những đợt sóng tình giữa nam và nữ chẳng khác gì thủy triều, nói đến là đến.
Loan Hoan kiễng mũi chân lên, vòng tay ra sau cổ Dung Doãn Trinh.
Khi hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau, bàn tay Dung Doãn Trinh rất tự nhiên mà đặt lên trên ngực cô. Cách một lớp vải vóc, bộ ngực này vẫn rất mềm mại và tròn trịa. Bàn tay tham lam đó không ngừng lần mò, tìm kiếm và cuối cùng thành công phát hiện khóa kéo của bộ trang phục. Khi khóa kéo bị anh kéo tụt xuống một đoạn hơn 10 cm, bàn tay to liền tiến vào muốn cởi bỏ dây áo ngực của cô. Chẳng lâu sau thì anh đã tìm được thứ anh muốn. Bầu ngực mềm mại bị anh nắn bóp, phía trên môi lưỡi vẫn còn dây dưa không dứt. Thiếu chút nữa thì cô đã bị anh hôn đến ngạt thở, anh như muốn rút cạn hơi thở của cô.
Bởi vì thấy đau nên Loan Hoan dùng mũi chân đá vào chân Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh lại nhân cơ hội này mà ép người sát lại gần hơn.
Dần dần, bàn tay anh di chuyển từ ngực ra sau lưng cô, dừng lại ở phía sau thắt lưng một chút rồi di chuyển xuống dưới, nhưng không gian được tạo ra bởi khóa kéo có hạn. Khi bàn tay Dung Doãn Trinh rời khỏi vết kéo khóa, Loan Hoan thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cô không thể cự tuyệt anh, mà bàn tay ở sau thắt lưng cô đã khiến toàn thân cô xụi lơ, mềm nhũn như nước. Đùi cô phát run lên vì sợ chút nữa không chịu nổi té ngã thì sẽ vô cùng mất mặt. Hoặc là nếu cô không tự chủ được mà vòng chân ra sau thắt lưng anh chắc càng khó coi hơn.
Vừa mới thả lỏng được đôi chút, giây tiếp theo Dung Doãn Trinh lại khiến Loan Hoan căng thẳng trở lại. Dung Doãn Trinh vén làn váy cô lên, sau đó âm thanh tất chân bị xé rách liền vang lên.
Bên trong phòng triển lãm chỉ có hai người. Nơi này là một hành lang dài, yên tĩnh và sâu thẳm. Vì thế âm thanh khi anh xé toạc lớp vải đó cứ vang vọng khắp hành lang, kèm theo đó là tiếng Loan Hoan hoảng hốt gọi: “Doãn Trinh.”
Hai loại âm thanh khác nhau cứ xen lẫn vọng lại trong hành lang. Không gian trở nên vô cùng mờ ám. Bàn tay anh càng mạnh bạo hơn, hết xoa nắn trên mông cô lại bắt đầu hướng vào phía trong bắp đùi. Người đàn ông dễ dàng chạm vào một lớp vải ren mềm mại, mỏng manh. Cách một lớp vải ren, anh thong thả vỗ về chơi đùa, từng bước một dụ dỗ cô mở chân ra, mỗi lúc một mở rộng hơn.
Toàn bộ dây thần kinh trong người cô đều theo bàn tay đó mà kéo căng cả lên. Loan Hoan phát hiện toàn thân mình hoàn toàn xụi lơ trên người anh. Ngón tay anh ở bên ngoài lớp vải ren vân vê một hồi, những nơi sâu kín nhất để tùy anh khám phá.
Giờ phút này, cô không còn làm chủ được tay chân mình nữa. Hai tay cô vô thức bám chặt lấy cổ anh, một khắc cũng không dám lơi lỏng, chỉ sợ sẽ trượt ngã khỏi người anh.
Mà môi anh sớm đã rời khỏi môi cô. Môi anh vờn quanh vành tai cô, anh khẽ nói bên tai cô: “Móng tay em làm đau anh.”
Theo Dung Doãn Trinh lời nói, gò má Loan Hoan nóng lên, theo bản năng liền nới lỏng tay. Đôi tay vừa nới ra chút, hai chân cô liền mềm nhũn theo
Cũng may, sau lưng cô là bức tường. Cũng may, bức tường đỡ được cô.
Cả người cô không ngừng run rẩy, run đến mức không tự chủ mà bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“A. . .A. . . . Doãn. . . Doãn Trinh. . .”
“Hoan, ngoan, vòng chân lên thắt lưng anh, như vậy em sẽ không sợ ngã xuống đất.” Anh dùng chóp mũi cọ vào một bên cổ cô, thanh âm phảng phất tựa như một làn gió thoảng.
Thật ra mũi chân cô đã rời khỏi mặt đất từ lâu. Người đàn ông dễ dàng nhấc cô lên áp sát lên tường. Vòng hai chân ra sau người anh là chuyện rất dễ dàng.
“Ngoan, cứ như vậy, em còn có thể quấn chặt chân lại.” Anh lại dụ dỗ cô.
Lần này, Loan Hoan không nghe lời anh nói. Người đàn ông này đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà. Thật đáng ghét!
Giây tiếp theo, hành động của người đàn ông khiến Loan Hoan thiếu chút nữa sợ mất hồn mất vía. Không, không, chính xác hơn là ngón tay của người đàn ông đã khiến Loan Hoan sợ đến mất hồn mất vía. Cho dù là cách một tầng vải ren mỏng manh nhưng anh vẫn tìm được đúng chỗ. Không chỉ là tìm được đúng chỗ mà còn đẩy ngón tay vào trong một chút.
Mà một chút kia lại tạo cảm giác giống như điện giật.
Có lẽ, người đàn ông luôn tự cho mình là đúng này đang muốn trừng phạt cô.
Loan Hoan buộc phải vâng lời, siết chặt đôi chân quanh hông anh. Không chỉ vậy, cô còn phải liên tục cầu xin anh.
“Doãn. . . Doãn Trinh, chân.. đã quấn chặt rồi …anh. . . . bỏ tay ra đi…”
Tay anh nào có chịu nghe lời cô mà rời đi, nhưng chí ít nó cũng không tiếp tục đẩy vào. Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, sau đó hạ thấp giọng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ cho hai người có thể nghe được: “Lần sau, đi vào sẽ không chỉ là ngón tay.”
Dứt lời, Dung Doãn Trinh rút ngón tay ra. Sau đó, anh đặt lên lưng cô vuốt ve. Có thể nói vừa rồi đã hao tổn bao nhiêu khí lực của anh. Anh chôn mặt thật sâu trước ngực cô, thở hổn hển.
Loan Hoan cũng ngả đầu lên vai Dung Doãn Trinh. Lúc này hơi thở cô mới bình ổn trở lại, cọ nhẹ gò má lên vành tai anh. Dung Doãn Trinh có làn da rất đẹp, trắng trẻo lại rất mịn màng. Giờ phút này, vành tai anh lại hơi ửng đỏ lên trông thật đáng yêu.
Thật kỳ diệu. Theo bản năng, Loan Hoan dùng đầu lưỡi của mình ɭϊếʍƈ nhẹ lên vành tai kia. Anh vừa mới cố gắng lấy lại bình tĩnh nay lại bị cô làm cho kích động trở lại. Bị đầu lưỡi cô cứ ɭϊếʍƈ tới ɭϊếʍƈ lui, bộ dáng của anh trông càng đáng yêu hơn. Và rồi, Loan Hoan giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Doãn Trinh, muốn sao?”
Anh đặt cô xuống, giúp cô kéo lại khóe kéo, vuốt lại mái tóc. Sau đó anh nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên trán cô.
“Về điểm này anh vẫn có thể tự chủ được. Anh đã sắp xếp ngày nghỉ, chủ nhật này chúng ta có thể bắt đầu tuần du lịch trăng mật. Đến lúc đó, anh muốn nhốt em ở trên giường ba ngày ba đêm.”
Mặt Loan Hoan nóng bừng như lửa đốt. Ba ngày ba đêm, vậy không phải cô sẽ bị anh làm cho mệt chết sao?
Lúc Loan Hoan đang suy nghĩ mình có bị mệt chết hay không thì Lý Nhược Vân cũng vừa mới vào môt quán rượu. Vào quán rượu nhưng cô lại gọi một ly nước đá. Cô cần một ly nước đá.
Trong quán rượu, một người phụ nữ ngồi gần cô gọi tên ai đó là “An Kỳ”. Lý Nhược Vân biết, đó là trợ thủ đắc lực của Dung Doãn Trinh.
Ngụm nước đá vừa mới nuốt vào trong bụng ngay lập tức muốn đóng băng toàn bộ nội tạng của cô. Cảm giác lạnh giá này mang lại cho Lý Nhược Vân một chút tỉnh táo. Lý Nhược Vân đi trên đường, gió đêm cứ thế mà táp vào mặt.
Đứng ở cuối phố, Lý Nhược Vân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Hồi lâu, hồi lâu sau, trong cổ cô dâng lên cảm giác vừa chua xót lại vừa đau. Cô nhớ tới lúc trước từng cùng Tiểu Hoan ở ca kịch viện thảo luận những lời này, cùng với những biểu cảm này…
Thật là. . . . .
Lý Nhược Vân chậm rãi nhắm mắt lại, đủ loại hình ảnh hiện ra trong đầu cô. Chúng cứ đan xen qua lại, cuồi cùng thì dừng ngay tại thời điểm một buổi sáng, gương mặt của Loan Hoan đang bị dính đầy nước cháo. Bởi vì một câu nói của cô mà khiến cho Loan Hoan làm rơi mẩu bánh mì, làm cho nước cháo văng tung tóe.
Có lẽ, hành động đó đại biểu cho một người có tật giật mình.
Thật là. . . . .
Thật là! Chậm rãi, Lý Nhược Vân ngồi xuống. Sau đó, chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tuấn Khải.
Trong lúc chờ bên kia nhận điện thoại thì Lý Nhược Vân cầm chiếc ống hút mang theo từ trong quán rượu vẽ lên mặt đất. Một chiếc đuôi người cá từ từ hiện ra.
Thật lâu sau, bên kia mới có người nghe máy.
Lý Nhược Vân mở miệng: “Ba, ba có thể cho con số điện thoại của bác Dung được không?”
Bác Dung, Dung Diệu Huy, cha của Dung Doãn Trinh.
Nghe nói, khi cô còn nhỏ, ông ta từng có lần bế cô. Lý Nhược Vân tin rằng chỉ cần năm phút nói chuyện điện thoại với Dung Diệu Huy, cô có thể đem bản thân biến thành cô gái nhỏ nhiều năm trước từng gọi bác Dung.
Khi Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh về nhà đã nửa đêm. Người giúp việc trong nhà nói cho Loan Hoan biết nửa giờ trước Lý Nhược Vân đã trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đẩy cửa phòng Lý Nhược Vân ra, cô nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Loan Hoan đứng ở cửa phòng tắm hỏi Lý Nhược Vân có phải trong người thấy không thoải mái hay không.
“Không có. . . Chỉ là đi uống chút rượu cùng đồng sự.” Bên trong truyền đến tiếng Lý Nhược Vân cười hì hì trả lời.
Loan Hoan trở ra.
Lý Nhược Vân từ trong phòng tắm đi ra, đi tới cửa sổ. Lý Nhược Vân kéo rèm cửa sổ ra, từ trong này cô có thể nhìn đến cách đó không xa vòng tròn ngựa gỗ mà Dung Doãn Trinh tặng cho Loan Hoan, ánh đèn sáng màu xanh nhạt, cánh ngựa gỗ dài màu trắng, trần nhà ánh lên bảy sắc cầu vồng.
Giữa đêm khuya, hết thảy diễn ra giống như một bộ phim điện ảnh, các tình tiết được cắt nối biên tập vô cùng hoàn hảo. Các diễn viên chỉ chờ đến đúng thời điểm là diễn.
Đêm khuya, trong quán rượu, một người phụ nữ đã uống đến say khướt được bạn bè lay gọi dậy. Người bạn đi cùng quàng chiếc khăn choàng lên người cô ta, miệng lải nhải: Chúc An Kỳ, bộ dáng cậu uống say thật làm cho người khác được mở mang tầm mắt. Lúc thì gọi Dung Doãn Trinh, lúc thì tiểu mỹ nhân ngư…
Beverly Hills, giữa sườn núi, tòa nhà có kiến trúc lấy màu trắng cùng hồng nhạt làm chủ đạo vẫn sáng đèn.
Tại một căn phòng có hình dáng như chiếc hộp âm nhạc, phía trước cửa sổ là hình ảnh một người phụ nữ. Cô ấy đã đứng ở đó từ rất lâu. Lâu đến mức làm cho người ta nảy sinh cảm giác không biết đó có phải là một pho tượng hay không.
Trong tòa nhà có kiến trúc lấy màu trắng cùng hồng nhạt làm chủ đạo đó, còn có một chuyện khác đang diễn ra. Một người phụ nữ mặc trên người chiếc áo khoác dáng dài của đàn ông. Trông bộ dáng cô như có việc gấp không kiên nhẫn được nữa. Kỳ thực việc khiến cô không đợi được chiếc là do đôi tất chân của cô đã bị xé rách. Tuy rằng chiếc áo bành tô kia đã giúp cô che chắn lại nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Người phụ nữ đi tới cửa thang lầu trước phòng mình thì nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo len cao cổ.
“Anh ở đây làm gì?” Người phụ nữ dừng lại, giọng điệu hơi mất tự nhiên hỏi.
“Chờ em.” Người đàn ông trả lời.
Cùng lúc đó, người đàn ông kéo tay cô.
Hai người cùng nhau bước thật chậm trên những bậc thang được trải thảm màu cà phê. Ánh đèn tường ở thang lầu là màu da cam. Ánh đèn này vừa kiều diễm vừa ấm áp. Người đàn ông chợt ôm chầm lấy người phụ nữ ở chỗ rẽ cầu thang.
Giờ phút này, thời khắc nửa đêm đã qua, nghĩa là ngày mới đã đến. Cuối cùng thì giữa đêm khuya, ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh cũng đã đến. Hai người cùng nhau hôn môi ở một góc cầu thang.
Sau đó, anh vào phòng làm việc, cô trở về phòng.
Mà ánh đèn ở căn phòng trong giống như một chiếc hộp âm nhạc kia cả đêm chưa từng tắt.