Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 47: (¯`v´¯) Nước mắt (01)

Editor: Lưu Tinh


Nước mắt là một loại chất lỏng. Khi con người quá đau thương khổ sở hoặc quá vui vẻ thì chất lỏng này sẽ chảy ra từ khóe mắt. Hương vị của nó khá mặn, mỗi giọt nước mắt được cấu thành bởi ba lớp. Nằm ngoài cùng là chất béo với thành phần chủ yếu là lipid. Tiếp theo là một lớp chất nhầy và trong cùng là nước tinh khiết. Có một ngày, một người phụ nữ đã từng chỉ vào cái cốc ở trước mặt Dung Doãn Trinh và nói cho anh biết một việc. Cô nói: Dung Doãn Trinh, em nghĩ nước mắt của em chảy vì anh nhất định có thể rót đầy chiếc cốc này.


Người phụ nữ đi rồi, Dung Doãn Trinh tỉ mỉ kiểm tra chiếc cốc đó, nó có dung tích là 0,25 lít.


Thông thường nước mắt phụ nữ nhiều hơn đàn ông. Nghe nói, một người phụ nữ cả đời ước chừng khóc ít nhất là một lít nước mắt, mà người phụ nữ kia chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã vì anh mà khóc hết một phần tư số nước mắt dùng cho cả đời.


Đó là người phụ nữ đầu tiên định nghĩa cho Dung Doãn Trinh hiểu về ý nghĩa nước mắt của một người phụ nữ.
Theo thói quen, Dung Doãn Trinh mang tài liệu cần giải quyết trong ngày hôm nay vào phòng làm việc. Vừa mở cửa ra liền thấy một cô gái đã bước vào phòng làm việc mà không có sự đồng ý của anh.


Khi nhìn thấy rõ người ôm cuốn sách trước ngực kia là Lý Nhược Vân, Dung Doãn Trinh liền nhíu mày.
Dường như cảm giác được anh không dễ nói chuyện, Lý Nhược Vân tỏ vẻ ngượng ngùng, cắn cắn môi: Dung. . . Dung Doãn Trinh. . . .


Thấy Lý Nhược Vân cắn môi, Dung Doãn Trinh liền cảm thấy phiền, cảm thấy giây tiếp theo người trước mắt nhất định sẽ vì phát hiện anh không vui mà sẽ rơi rất nhiều nước mắt.
Nước mắt của Lý Nhược Vân khiến Dung Doãn Trinh cảm thấy rất phiền phức.


“Lý Nhược Vân.” Dung Doãn Trinh lạnh lùng nói: “Cô không nên xuất hiện tại nơi này!”
Dường như không tin vào tai mình, người con gái luôn được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay trơ mắt nhìn anh. Cô run run tay, từ từ giơ ngón tay lên muốn chạm khẽ vào gương mặt anh.


“Lý Nhược Vân, đừng làm những chuyện kỳ quái.” Dung Doãn Trinh khoanh tay trước ngực, đối mặt với Lý Nhược Vân, chậm rãi nói: “Cô phải biết phân biệt cái tính nghệ sĩ quái đản của mình nên dùng ở trước mặt người nào, những hành động nào không được làm trước mặt ai. Và quan trọng nhất là cái thói xấu của cô bao gồm cả việc chưa được sự cho phép của chủ nhà mà cô đã tùy tiện xông vào phòng làm việc của người đó.”


Ý thức được mình đã thất thố, Lý Nhược Vân buông tay xuống, cúi đầu nói nhỏ: “Dung Doãn Trinh. . . Em không có ý gì cả, chỉ là em tìm được… vài thứ… cho nên. . . Em đã kích động, đặc biệt sung sướng. . . Chính là đặc biệt sung sướng! Dung Doãn Trinh. . Anh không biết em. . . Em sung sướng đến thế nào. . . Em. . .”


“Được rồi. .” Dung Doãn Trinh cắt ngang lời Lý Nhược Vân, không biết vì sao việc người phụ nữ này giữa đêm xông vào đây lại khiến anh mất kiên nhẫn đến cực điểm. Anh chỉ vào cuốn hồi ký đã không còn xuất bản nữa của một vị họa sĩ trong tay Lý Nhược Vân: “Cầm lấy rồi lập tức đi ra ngoài.”


Lý Nhược Vân dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn như cũ đứng ngơ ngác ở đó.
“Lý Nhược Vân, còn không đi!”
Lý Nhược Vân sửng sốt một hồi, kinh ngạc nhìn anh. Sau đó, cô gật đầu, cúi đầu đi qua Dung Doãn Trinh. Cô đi chậm, rất chậm.


Âm thanh của cánh cửa khi đóng lại như đánh thức những cảm xúc ngưng đọng trong lòng cô. Cô thất thểu đi về phòng như kẻ mộng du, đóng cửa lại, cả người dán chặt lên ván cửa, ôm chặt cuốn sách tìm được trong phòng làm việc của Dung Doãn Trinh.


Đợi đến khi góc cuốn sách chọc vào mặt đến phát đau, Lý Nhược Vân mới cúi đầu, đè nén tiếng nức nở.
Còn không bằng không biết, còn không bằng không phát hiện. . .
Ít nhất, giờ này phút này, Lý Nhược Vân chỉ nghĩ như vậy thôi, cô thề.


Loan Hoan lại nhìn Lý Nhược Vân một lần nữa, trong mắt cô vẫn là hình ảnh Lý Nhược Vân luôn luôn cúi thấp đầu.


Hôm nay, Lý Nhược Vân dậy muộn hơn bình thường nửa giờ. Bữa sáng vẫn là món mà Lý Nhược Vân thích ăn. Chỉ là cô không ăn như hổ đói giống thường ngày, ngược lại, mẩu bánh mì trong cô dù đã hơn mười phút trôi qua nó vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Cô cúi gằm mặt, mượn mẩu bánh mì che đi cảm xúc của mình.


“Lý Nhược Vân, ngẩng đầu lên.” Loan Hoan ngả người về phía sau, lưng dán trên ghế tựa, đợi Lý Nhược Vân ngẩng đầu lên.
Lý Nhược Vân từ từ ngẩng đầu lên, cùng Loan Hoan mặt đối mặt, so với khóc lóc, khuôn mặt tươi cười lúc này của cô khó coi hơn gấp nhiều lần.


Biểu hiện của Lý Nhược Vân khiến Loan Hoan giật nảy mình. Cô đi vòng qua bàn ăn, nhìn chằm chằm Lý Nhược Vân.
“Lý Nhược Vân, có phải trong mắt thấy khó chịu không? Sao cậu không nói sớm? Tớ lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.”


Từ nhỏ Lý Nhược Vân đã mẫn cảm với thuốc màu. Vì thế khi chọn thuốc màu Lý Nhược Vân luôn đặc biệt chú ý. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc sơ ý trộn phải loại thuốc màu có tính acid mạnh, nếu chạm vào loại thuốc màu này Lý Nhược Vân sẽ trông như cương thi, ánh mắt sưng đỏ giống y như con thỏ.


Lần này, Lý Nhược Vân không có bày ra bộ dáng làm nũng giống như trước kia, cô cứ ngơ ngác nhìn Loan Hoan.
Loan Hoan thở dài một hơi: “Khó chịu sao?”
Cô vừa dứt lời, từ hốc mắt của Lý Nhược Vân liền rơi xuống một giọt nước mắt.


Loan Hoan thầm than trong lòng: “Tiểu Vân, thực xin lỗi, ngày hôm qua không hề để ý đến cậu. . . .”


Nói đến đây, Loan Hoan lại kéo theo một câu nói dối: “Ngày hôm qua tớ… Chính là, bởi vì. . . . Bị Dung Doãn Trinh phát hiện nên tớ cảm thấy rất mất mặt, cậu cũng biết tớ . . . Trước giờ tớ chưa từng làm mấy chuyện này… Tớ cảm thấy rất mất mặt mà thôi. . .”


Lý Nhược Vân vẫn nhìn cô chằm chằm: Hoan, mắt tớ như vậy khiến cậu đau lòng sao?
Loan Hoan chậm rãi gật đầu.


Lý Nhược Vân có đôi mắt rất lớn. Đôi mắt to tròn ấy có hai phần tròng trắng, đen phân rõ, giống như là trong thế giới của cô, đen chính là đen, trắng chính là trắng. Ánh mắt ngân ngấn lệ của cô khiến cho Loan Hoan mơ hồ cảm thấy trước mặt mình là con vật nhỏ đáng thương.


Sau khi Loan Hoan gật đầu, khóe miệng Lý Nhược Vân cong lên, cô mở miệng nói: “Loan Hoan, bộ dáng của cậu hôm qua đúng là khiến tớ giật nảy mình, tớ còn tưởng rằng cậu đang ghen đấy. Loan Hoan, nói cho cậu biết, kỳ thực, chuyện là như vậy . . .”


“Tớ biết, tớ biết.” Loan Hoan cũng ép bản thân bật ra tiếng cười: “Cậu công tác tại trường học, Doãn Trinh có nói với tớ rồi.”
Giờ phút này, Lý Nhược Vân lại ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, sau đó. . .


Sáng sớm hôm nay, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh, Loan Hoan đang nghe Lý Nhược Vân kể gì đó.


Cô cúi mặt xuống: “Cho tới nay, tất cả bạn bè của bà nội đều nói: Tiểu Hoan là một đứa nhỏ bất hạnh. Kỳ thực, không phải như vậy, theo tớ, Tiểu Hoan hạnh phúc hơn rất nhiều so với bất cứ ai. Phúc khí của cậu khiến tớ phải hâm mộ.”


Đây là lần đầu tiên Loan Hoan nghe từ chính miệng Lý Nhược Vân nói hâm mộ mình như vậy. Trước kia, Lý Nhược Vân cũng từng nói nhưng chẳng qua chỉ là để an ủi cô chứ không phải với ngữ điệu như bây giờ.


Một hồi lâu sau, Loan Hoan cầm lấy mẩu bánh mì trên tay Lý Nhược Vân: “Chúng ta đến bệnh viện thôi.”


Lý Nhược Vân lắc đầu, cô nói không có gì đáng ngại, cô cam đoan đến tối thì mắt của mình sẽ đỡ hơn. Lý Nhược Vân còn thuận miệng nói cho Loan Hoan biết: Dung Doãn Trinh nói nhân dịp kỷ niệm ba năm kết hôn, anh sẽ cho cô một kinh hỉ. Mà cô, Lý Nhược Vân tiểu thư còn phải chuẩn bị vì tiết mục đặc biệt đó.


Loan Hoan làm như thật thích thú với bí mật mà Lý Nhược Vân vừa nói.
Lý Nhược Vân thần bí nói: “Tối hôm qua tớ đã lén vào phòng làm việc của Dung Doãn Trinh.”


Khi Lý Nhược Vân nói xong những lời này đó, mẩu bánh mì trong tay Loan Hoan liền rơi xuống. Mẩu bánh mì vừa khéo rơi xuống một chén cháo trên bàn, còn làm nước cháo văng tung tóe lên mặt Loan Hoan. Loan Hoan cứ ngơ ngác như thế.


Lý Nhược Vân cầm giấy ăn lên lau nước cháo trên mặt Loan Hoan. Nước cháo thật nóng. Loan Hoan có đau không?
Loan Hoan hỏi: “Sau đó thì sao?”


“Sau đó. . .”Lý Nhược Vân một mặt uể oải: “Sau đó, tớ đã bị Dung Doãn Trinh đuổi ra ngoài, giọng điệu như muốn ăn thịt tớ vậy. Vì thế, để trả thù anh ta không biết điều, tớ liền quyết định nói ra bí mật của anh ta. Loan Hoan, cậu nghe đây, đến lúc đó, cậu nhất định phải cho Dung Doãn Trinh chịu đả kích, cậu nhất định phải thật lạnh lùng nói rằng: Dung Doãn Trinh, anh còn có thể ngây thơ đến vậy sao.”


Ở khoảng cách gần trong gang tấc, Lý Nhược Vân thấy Loan Hoan khẽ gật đầu.


Giờ phút này, Lý Nhược Vân chỉ nghĩ: Chờ đến sau ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của họ, cô lập tức rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi có vòng xoay ngựa gỗ đầy thương tâm, sau đó sẽ cố hết sức quên đi bí mật kia. Vì Loan Hoan, vì người từ nhỏ đã bị bạn bè của bà nội chêlà không có phúc khí.


Giờ phút này, Lý Nhược Vân thật lòng nghĩ như vậy.
Lý Nhược Vân mượn chiếc xe cổ điển của Loan Hoan. Cô rất ít khi mang giày cao gót, nhưng hôm nay cô mang tất chân màu đen và giày cao gót màu đỏ.


Lý Nhược Vân đi tới trường học, cô trực tiếp đi vào văn phòng, sau đó thì đứng ở phía trước cửa sổ.
Gần cả tuần nay, cứ khoảng hai giờ chiều, Lý Nhược Vân đều sẽ đứng ở phía trước cửa sổ.


Ở nơi đối diện cửa sổ văn phòng, không lâu sau, chỗ khu văn hóa Hollywood mở rộng đó sẽ hình thành một nhà hát lớn, bảo tàng, có cả một thành phố giống như thế giới khoa học viễn tưởng thu nhỏ. Dung Doãn Trinh là đối tác duy nhất của chính phủ Los Angeles, Dung Doãn Trinh sẽ cùng các quan chức của Los Angeles đến nơi đây liên tục một tuần.


Hôm nay, Dung Doãn Trinh cũng tới đây, vào đúng giờ này. Nghe nói, hôm nay là ngày cuối cùng phá dỡ, nói cách khác ngày mai anh sẽ không đến. Vậy nghĩa là cho dù ngày mai Lý Nhược Vân có đứng ở đây cũng không thể nhìn thấy Dung Doãn Trinh.


Khoảng thời gian đứng trước cửa sổ đối với Lý Nhược Vân mà nói rất là vi diệu. Không dám nói không dám nhìn nhưng lại không nhịn được nhìn trộm, mặc dù bản thân cô luôn tự nói với mình: Chỉ lén nhìn thôi.


Nhưng mà buổi chiều hôm nay, hết thảy mọi thứ đều vì vật bí mật trong phòng làm việc của Dung Doãn Trinh làm cho thay đổi hết. Không giống như mọi ngày, có chút nôn nao không yên, có chút ức chế không cách nào bộc phát.


Trên đường đến đây, tất cả mọi người đều trầm trồ nhìn cô, nói rằng cô rất xinh đẹp.
Phải không, hôm nay trông cô rất xinh đẹp sao? Có phải còn đẹp hơn cả Loan Hoan hay không?


Lý Nhược Vân nghĩ: Có lẽ, nếu bây giờ Dung Doãn Trinh nhìn thấy cô cũng sẽ khen cô hôm nay thật xinh đẹp giống như những người đó.
Vì thế, Lý Nhược Vân đã mang đôi giày cao gót màu đỏ đi đến trước mặt Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đưa lưng về phía cô, anh đang nói chuyện với nhà thiết kế.


Bóng lưng của Dung Doãn Trinh cũng khiến cô phải thầm nhớ nhung, cao ngất và rất đẹp.
Lý Nhược Vân nhìn bóng lưng của Dung Doãn Trinh, thầm nghĩ, có lẽ, trước khi rời đi cô phải tìm cách để có được một cái ôm, là một cái ôm chỉ thuộc về Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Vân.


Khi Lý Nhược Vân gọi tên Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh quay đầu lại, đập vào mắt anh trước tiên là đôi giày cao gót màu đỏ của Lý Nhược Vân. Giữa thời tiết mù mịt của mùa xuân không có ánh mặt trời, đôi giày cao gót màu đỏ càng thêm chói mắt biết bao.


Mười lăm phút sau, Dung Doãn Trinh đứng nói chuyện cùng Lý Nhược Vân bên bức tường màu đỏ gạch của trường học.
Dọc đường đi, đôi giày cao gót màu đỏ hành hạ Lý Nhược Vân phải thấm mệt, vài lần cô suýt ngã sấp xuống. Những lần cô vấp chân, anh đều không có ý đưa tay ra đỡ.


Lý Nhược Vân đứng ở trước mặt anh, đầu ngẩng cao, cô nói: “Dung Doãn Trinh, em nghĩ nghĩ thói tiểu thư của mình lại tái phát, vì thế em đến đây muốn anh cho một cái ôm.”
Muốn một cái ôm?


“Ôm? Là chủ nghĩa nhân đạo? Hay là. . .” Dung Doãn Trinh nheo mắt nhìn trước ngực Lý Nhược Vân. “Hay là muốn tôi ôm, sau đó hy vọng bộ ngực này sẽ thay đổi lớn hơn một chút? Lý Nhược Vân, cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi đã khiến tôi có hàng trăm lý do để đuổi khách rồi đấy!”


“Dung Doãn Trinh, em đã hạ quyết tâm rất nhiều mới đến đây. Em muốn nói cho anh biết một câu chuyện cũ, em chỉ xin anh hãy nghe em kể cho hết.”
“Sau đó anh hãy quyết định có cho em cái ôm này hay không.”