Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 35: (¯`v´¯) Đoán tâm (07)

Editor: Yuè Yīng


Trung tuần tháng hai, một đợt không khí lạnh tăng cường đột nhiên xuất hiện quét qua phía đông nước Mỹ, cường độ lạnh mang đến diện tích tuyết đọng rất lớn, trong đó nghiêm trọng nhất có thể kể tới New York, tuyết đọng dày làm cho phần lớn ở New York mất điện, giao thông New York rơi vào trạng thái tê liệt do đột nhiên xảy ra sự cố mất điện, mấy chục nghìn người bị kẹt ở tàu điện ngầm.


Loan Hoan cũng trở thành một trong số những người bị kẹt ở tàu điện ngầm đó.
Ngày hôm qua cô từ Los Angeles đi đến New York tham gia lễ tang của một người thầy, sau khi tham gia lễ tang xong Loan Hoan cũng không trở lại Los Angeles ngay.


Ngày kế tiếp cô thay chiếc áo bông lớn đội mũ thật dày đi đến bến tàu điện ngầm. Đột nhiên cô muốn quay lại nơi trước kia cô từng sinh sống, ngã tư đường luôn u tối, còn có những bức tường bị che kín bởi đủ loại nét vẽ nhằng nhịt.


Tuyến tàu điện ngầm Loan Hoan đi là tuyến đường cũ kỹ nhất New York, đột nhiên xảy ra tình trạng mất điện làm cho cả toa xe rơi vào bóng tối, trong lúc mất điện ngắn ngủi vang lên thanh âm giống như tiếng cười khanh khách, cùng với thanh âm này, những người xung quanh bắt đầu chạy thục mạng. Chạy trốn trong bóng đêm đã khiến hiện tượng giẫm đạp xuất hiện, Loan Hoan bị chen lấn xô đẩy, đầu bị đập mạnh vào cửa sổ xe, sau đó đầu óc trống rỗng.


Sau khi tỉnh lại Loan Hoan ở đường giao thông cứu viện khẩn cấp ở tàu điện ngầm, trên lối đi có rất nhiều người bị thương đang ngồi đó, hệ thống cung cấp điện của tàu điện ngầm vẫn chưa khôi phục.


Không khí loãng ở trong tàu điện ngầm khiến Loan Hoan hô hấp khó khăn, giống như, cô đang phát sốt, cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng lại có nhân viên tàu điện ngầm đi đến trước mặt an ủi họ, nói nhân viên cứu hộ đang tới đây.


Mơ hồ, Loan Hoan ngồi ở đây thật lâu, thời gian trôi qua từng giờ, một số người bị thương nặng được chuyển đi.
Nhân viên cứu hộ đến trước mặt hỏi cô có ổn không, Loan Hoan gật đầu. Vì thế, cô bị đặt ở một bên, tổng số hơn một trăm người bị thương nhẹ ngồi cùng nhau chờ đợi cứu viện.


7 tiếng sau vẫn chưa đến phiên bọn họ, từ đầu đến cuối Loan Hoan đều nắm chặt chiếc di động trong tay, di động của những người bên cạnh đang không ngừng vang lên, di động của mọi người đều vang, cũng chỉ có di động của cô là không vang lên. Nói cách khác thì trong 7 tiếng đồng hồ này không có ai gọi điện thoại cho cô, có lẽ còn có thể nói rằng tại 7 tiếng đồng hồ này không ai nhớ tới cô.


Bà cô bên cạnh có làn da vàng dùng tiếng Trung hỏi cô không liên lạc được với người nhà sao, bà cô này chắc hẳn là đến thăm con gái, vừa nãy bà ấy trò chuyện với con gái, bà ấy nói một lát nữa sẽ về.
Loan Hoan không hề để ý tới bà ấy.


Bà cô lại hỏi, cô có người nhà để liên hệ hay không.
Loan Hoan dùng tiếng Anh trả lời: “Thực xin lỗi, bà nói gì tôi không hiểu.”


Nói xong Loan Hoan kéo mũ áo khoác xuống, gần như che kín bên trên mặt, cảm thấy bị hỏi dạng vấn đề này thật mất mặt, di động của mọi người đều vang chỉ của cô là không vang lên….
Một lát sau, lại có một bà lão nói tiếng Anh tới, bà lão hỏi Loan Hoan vấn đề y hệt.


“Thực xin lỗi, quý bà, bà nói gì tôi không hiểu.” Lần này, Loan Hoan dùng tiếng Trung trả lời, cô còn bắt chước giọng Bắc Kinh của bà cô khi nãy.
Không có ai để ý tới cô nữa, ừm, như vậy rất tốt.


Loan Hoan tựa đầu vào phần đệm mềm, mờ mịt nhìn về phía trước, có lẽ, nếu cô tùy hứng một chút, nếu cô nói với nhân viên cứu hộ là cô đang bị bệnh, cô đang lên cơn sốt thì cô đã được rời khỏi nơi này. Nhưng chẳng qua là cô không nói, giống như cô gái lái thẳng xe tới vách núi kia, vào lúc vô cùng yếu đuối rất muốn có được cảm giác yêu, cho dù là một chút cũng tốt.


Thời điểm mười tuổi, cô bị đứa trẻ hư hàng xóm khóa trái ở tầng hầm một ngày một đêm, cuối cùng, Sophia tìm được cô, cô ôm cổ bà, trong giây phút đó, đứa trẻ cảm thấy cảm giác được tìm thấy, được ôm lấy có thể đánh bại sự đói khát cùng sợ hãi.


Nhưng mà, Sophia không còn, không thấy nữa, vì thế, không còn có ai tìm cô khắp thế giới nữa.
Loan Hoan nghĩ, nếu ngay lúc này hốc mắt cô có thể chảy ra nước mắt, như vậy, những giọt nước mắt đó chắc hẳn mang tên là tưởng niệm, tưởng niệm cái ôm của Sophia.


Một số tiếng chuông di động còn tại lục tục vang lên, những người đó dùng tiếng Pháp, dùng tiếng Anh, dùng đủ loại ngôn ngữ báo bình an với người thân trong gia đình.


Bên cạnh Loan Hoan có bình nước, cho dù hiện tại cổ họng cô khô khốc nhưng cô cũng lười đi lấy nước, ánh mắt ngây dại nhìn phía trước, đường giao thông cứu viện khẩn cấp có ánh sáng chiếu, nhân viên cứu hộ cùng với nhân viên tàu điện ngầm đang bận rộn, những bóng người đi đi lại lại trong ánh đèn le lói vừa xa vừa gần, vừa rõ ràng vừa mơ hồ.


Đầu Loan Hoan càng ngày càng nặng trĩu, tàu điện ngầm giá lạnh tựa như hầm băng, mí mắt cô dường như không chống chọi nổi nữa. . . .
Khi thanh âm “Loan Hoan” vang lên, Loan Hoan miễn động đậy mi mắt, giờ phút này làm sao cô có thể nghe được giọng nói của Dung Doãn Trinh chứ?


Giờ phút này hẳn là Dung Doãn Trinh đang ở một vùng đất nào đó, đúng rồi, hình như anh đi Anh quốc, hẳn là cô nghe lầm.
Tiếng “Loan Hoan” thứ hai vang lên, tiếng thứ ba, thứ tư…


Mí mắt dường như không chống chọi nổi nữa đột nhiên như nhận được lệnh triệu hồi, mở ra, thấy bóng dáng cao lớn đang bước về hướng mình từng bước một. Thế giới chợt mở rộng, con đường hẹp trở nên rộng lớn như mặt biển, trên mặt biển còn có ánh mặt trời rực rỡ cùng làn gió mát.


Thật sự là Dung Doãn Trinh, là anh thực sự!
Anh đẩy đám người ra đi tới phía cô, bước chân nhanh như bay.
ɭϊếʍƈ môi, Loan Hoan ra sức mở mắt thật to, nghe nhìn.
Rốt cục, anh đi tới trước mặt cô, anh đứng, cúi đầu nhìn cô.
Anh từ từ ngồi xuống.


Hiện tại, họ đã mặt đối mặt, Loan Hoan lại ɭϊếʍƈ môi, nhếch miệng, mở miệng, Doãn Trinh.
“Doãn Trinh.” Lần thứ hai gọi anh, lần này thanh âm lớn hơn một chút.
Anh đưa tay.


Giây tiếp theo, cô được anh ôm vào lòng, Loan Hoan ngoan ngoãn gác đầu ở trên vai anh, mặt cô đối diện với bà cô Bắc Kinh kia, Loan Hoan cười với bà ấy, Cô à, cô xem, cháu là người đầu tiên được đón đi khỏi đây.


Lúc còn rất nhỏ, Loan Hoan luôn có một việc canh cánh trong lòng, ở nơi giống như nhà trẻ, cô luôn là đứa trẻ cuối cùng được tới đón, có đôi khi, thậm chí đến cuối cùng cũng không được đón đi, Loan Nặc luôn quên cô ở một nơi nào đó.


A, đúng rồi, sau lưng Dung Doãn Trinh còn có một nhóm người, những người này là những người có máu mặt ở New York, bình thường xuất hiện tại nơi công cộng đều có một đám đông bám theo sau, hiện tại, bọn họ ngoan ngoãn đi theo sau một người khác.
Người này là chồng cô, tên là Dung Doãn Trinh.


Cũng không để Loan Hoan được đắc ý bao lâu, Dung Doãn Trinh liền đẩy cô ra, anh đưa tay áp lên trán cô: “Em lên cơn sốt rồi.”
Loan Hoan ngây ngốc gật đầu, đúng vậy, đúng là cô đang sốt.


Ở khoảng cách rất gần, Loan Hoan thấy Dung Doãn Trinh nhíu mày rất sâu, ngây lập tức, chỉ trong nháy mắt, anh đứng lên, vào lúc Loan Hoan còn mê mẩn thì Dung Doãn Trinh đã xông về phía nhân viên cứu hộ.


Người đàn ông này nói anh là con buôn chiến tranh, hai tay của anh có thể rán trứng ốp lếp vô cùng đẹp mắt, cũng có thể đấm cho một người nằm sõng soài dưới đất với tốc độ nhanh nhất.
Thật đúng là… hơn nữa động tác phóng khoáng đẹp trai.


Loan Hoan ngồi ở chỗ kia, trong lòng cô ẩn giấu một đứa bé gái, đứa bé gái là cục bột nhỏ của Dung Doãn Trinh, giờ này khắc này, cô nhìn động tác đánh của thần tượng mình còn đẹp hơn trong phim, cho dù những người đó bị đánh cho thật thảm, cục bột nhỏ vẫn hoan hô nhảy nhót như cũ. Đúng rồi, cứ như thế, làm được rất tốt, đấm bên trái, hất bên phải, xoay người, đem kẻ địch nằm rạp trên đất.


Trong trạng thái vui vẻ không gì có thể so sánh được, Loan Hoan nghe được nói như vậy.
Dung Doãn Trinh dữ tợn gào lên với những người bị đánh tơi bời kia: Mấy người là những kẻ ngu xuẩn khốn kiếp. Mấy người không biết sao, cô ấy đang bị bệnh, cô ấy đang lên cơn sốt!


Theo một câu này, toàn bộ tuyết trắng bao trùm thành phố New York bỗng như xuân về hoa nở trong phút chốc.
Cũng chỉ vì một câu quan tâm đặc biệt như thế.


Được Dung Doãn Trinh cõng ở trên lưng, Loan Hoan nghĩ, nếu, giờ phút này mà hốc mắt cô có thể chảy nước mắt thì những giọt nước mắt đó sẽ là vì quá vui mừng hạnh phúc.
Thế giới lớn như vậy, cuối cùng, người đàn ông này đã tìm được cô.


Dung Doãn Trinh cõng cô đi qua con đường thật dài.
Loan Hoan hỏi Dung Doãn Trinh.
“Doãn Trinh, sao anh biết em ở trong này?”
“Vì trên thế giới có một loại nghề nghiệp gọi là vệ sĩ.”
“Không đúng, em đã bỏ rơi họ.”


“Được rồi!” Người đàn ông đầu hàng: “Anh cài hệ thống định vị ở trong ví tiền của em, ví tiền của em bị lấy trộm, vệ sĩ của anh bắt tên trộm đó lại, tên trộm nói với họ là em vào bến tàu điện ngầm.”
Loan Hoan im lặng.


“Thực xin lỗi, em không nên tức giận, em cũng biết là anh nhất định phải làm như vậy.” Anh vội vàng giải thích.
Ừm, nếu chuyện như vậy xảy ra vào trước kia thì có lẽ cô sẽ tức giận tới nỗi giậm chân bình bịch, nhưng lần này trong lòng cô không hề nổi cáu, cô còn đang suy xét một vấn đề.


“Doãn Trinh, không phải hiện tại anh đang ở trên máy bay sao?”
Câu nói “Doãn Trinh” nhẹ nhàng bay bổng thốt ra từ đầu lưỡi, ngọt ngào làm cho người ta muốn nhấm nuốt từng chút một.
Thấy Dung Doãn Trinh không trả lời, Loan Hoan lại vui sướng hỏi một lần nữa, cứ như vậy cô lại có thể gọi tên của anh.


“Doãn Trinh, không phải hiện tại anh đang ở trên máy bay sao?”
Nếu hỏi Loan Hoan rằng cả đời này Dung Doãn Trinh đã làm chuyện gì khiến cô vui sướng nhất, như vậy Loan Hoan sẽ đáp lại chuyện mà cô đã thuộc như lòng bàn tay:


Tháng hai năm đó, thành phố New York bị mất điện trên diện rộng, trên vùng trời nước Mỹ cách mặt đất mười nghìn m có một người đàn ông anh tuấn tên là Dung Doãn Trinh sau khi nghe điện thoại vệ tinh xong, đập nát chai rượu đỏ, anh đặt mảnh vỡ của chai rượu đỏ trên cổ cơ trưởng, ra lệnh cưỡng chế máy bay quay trở về địa điểm xuất phát, bởi vì vợ của anh đang bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm.


Có lẽ nói đến câu cuối cùng thanh âm của cô lại trở nên đau thương:
Điều đáng tiếc duy nhất là, anh cho rằng người vợ đang bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm của mình chính là tiểu mỹ nhân ngư đã từng dùng thân thể sưởi ấm cho anh.


Loan Hoan bị nâng lên cáng rời khỏi con đường thật dài trong tàu điện ngầm, thế giới bên ngoài tàu điện ngầm tựa như cảnh tượng trong phim khoa học viễn tưởng, vô số người, xe cứu thương, ánh đèn từ xe cảnh sát không ngừng lóe sáng, Loan Hoan biết, đây là thế giới nhân loại.


Ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn nắm chặt tay mình, trước khi những người kia đi tới trước mặt cô, thừa dịp bản thân còn chút sức lực, Loan Hoan dùng thanh âm yếu ớt gọi “Doãn Trinh.”


“Không phải sợ, không có việc gì.” Dung Doãn Trinh cúi đầu an ủi người phụ nữ trông như chất đầy tâm sự, bởi vì nguồn cấp cứu có hạn, anh không thể đứng ở trong xe cứu thương.


“Doãn Trinh, về sau, cho dù em làm bao nhiêu chuyện sai lầm, cho dù em thốt ra bao nhiêu lời nói dối, anh nhất định phải tha thứ cho em, anh có thể giận em nhưng nhất định phải tha thứ cho em!”


Vi khuẩn gây bệnh đã khiến người phụ nữ bình thường lúc nào cũng gai góc như con nhím trở nên giống một đứa trẻ nhát gan lại hay lải nhải, Dung Doãn Trinh hết sức trịnh trọng gật đầu.
Hình như dáng vẻ của cô là là không vừa lòng: “Em muốn anh thề.”


Dung Doãn Trinh nhấc tay, nhấn mạnh từng tiếng: “Xin thề ở đây, cho dù Loan Hoan bao nhiêu chuyện sai lầm, thốt ra bao nhiêu lời nói dối, Dung Doãn Trinh cũng chỉ tức giận, đến cuối cùng đều sẽ tha thứ.”
Trước khi rơi vào bóng tối, Loan Hoan nghe thấy lời thề của Dung Doãn Trinh.


Cho dù Loan Hoan bao nhiêu chuyện sai lầm, thốt ra bao nhiêu lời nói dối, Dung Doãn Trinh cũng chỉ tức giận, đến cuối cùng đều sẽ tha thứ.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!


Cuối tháng hai, Loan Hoan lái chiếc xe sang trọng cổ điển mà Dung Doãn Trinh mua cho cô, chải kiểu tóc của Audrey Hepburn trong bộ phim kinh điển Roman Holiday, đeo giày cao gót màu sữa đi tới sân bay đón Dung Doãn Trinh.
Tối hôm qua, Dung Doãn Trinh gọi điện thoại tới từ Lisbon, anh dặn cô đến sân bay đón anh.


Trong hai tháng kế tiếp, Dung Doãn Trinh có hợp tác với chính phủ Los Angeles, nói cách khác, anh sẽ ở lại Los Angeles trong hai tháng, cuối tháng ba, thời tiết trở nên ấm áp, mùa gió thổi của khu vực miền Nam California cuốn theo những đợt thủy triều dâng lên những ngọn sóng lớn, đó là thời tiết vô cùng thích hợp để lướt sóng.


Ngày hôm nay, Loan Hoan không chỉ ở sân bay đợi Dung Doãn Trinh, cô còn đợi một người khác nữa, đó là một phụ nữ, trên khuôn mặt người phụ nữ có ánh mặt trời miền Nam California tươi đẹp.


Người phụ nữ chầm chậm đi theo sau Dung Doãn Trinh, mỉm cười với Loan Hoan, khoe hàm răng trắng, nụ cười càng lúc càng lớn, cô bỏ mũ trên đầu xuống, bàn tay giơ chiếc mũ trong tay thật cao.
“Hoan, Loan Hoan!”
Loan Hoan ngơ ngác, cũng đứng không nhúc nhích, làm sao có thể. . .


Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh làm sao có thể cùng nhau xuất hiện?
Lý Nhược Vân làm sao có thể trốn sau lưng Dung Doãn Trinh?
Dung Doãn Trinh làm sao có thể để Lý Nhược Vân trốn sau lưng anh?
Có phải hay không. . .


Có phải, Lý Nhược Vân nói cho Dung Doãn Trinh biết, cô đã từng cứu một người Caucasus ở biên giới Ukraine hay không?
Có phải, Dung Doãn Trinh nói cho Lý Nhược Vân biết rằng anh đã từng dùng một trăm Euro mua bức họa trong tay một bà béo trong thị trấn nhỏ ở Ukraine hay không?