Edit: Lưu Tinh
Giang Hải Dương và Khâu Uyển Lệ cùng nhau lớn lên ở phố Queen, cùng nhau rời khỏi phố Queen, cùng nhau tốt nghiệp một trường đại học. Tại buổi lễ tốt nghiệp, Giang Hải Dương đã đọc một bài diễn văn dài đến hơn một vạn chữ, khiến cho Khâu Uyển Lệ cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng Giang Hải Dương, Khâu Uyển Lệ là cô gái tốt nhất trên đời, thanh lệ thoát tục. Hầu như tất cả những gì hoàn hảo nhất đều tập trung hết vào trên người của cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Hải Dương trở thành một nhà thiết kế đèn trang trí, còn Khâu Uyển Lệ trở thành một nhà thiết kế nội thất.
Vào cuối năm 2012, Giang Hải Dương cầu hôn thành công. Đám cưới của họ dự kiến tổ chức vào tháng tư năm 2013.
Tháng tư năm 2013, Khâu Uyển Lệ khoác trên mình chiếc váy cưới, thế nhưng chú rể không phải tên Giang Hải Dương mà lại là một người đàn ông tên Dung Doãn Trinh.
Anh ta bị cười nhạo không ngớt.
Khâu Uyển Lệ đã kết hôn cùng với người chỉ mới quen biết được một tuần, còn anh đã quen với cô hơn hai mươi năm.
Lúc chia tay, vẻ mặt Khâu Uyển Lệ vô cùng điềm tĩnh. Cô chỉ đơn giản nói cho anh biết: cô không phải bị cuốn hút bởi tài sản hay danh tiếng của anh ấy, cô bị chính con người của anh ấy mê hoặc.
“Anh ấy” trong lời Khâu Uyển Lệ nói chính là Dung Doãn Trinh. Khâu Uyển Lệ hình dung quá trình cô gặp gỡ và quen biết Dung Doãn Trinh như sau: ban đầu êm dịu như một bản nhạc nhẹ, sau đó chuyển thành bản rock ‘n’ roll từ lúc nào không hay, và sau đó mọi thứ như bùng nổ.
Vào những năm 50, chính phủ nước Mỹ đã ban lệnh cấm loại nhạc này. Họ sợ những giai điệu ồn ào như tiếng gào thét của người dân sẽ khuấy đảo linh hồn công chúng, khơi dậy sự nổi loạn bên trong. Giang Hải Dương nghĩ Khâu Uyển Lệ nói đúng. Người đàn ông như Dung Doãn Trinh chính là những giai điệu có uy lực làm rung chuyển núi đồi, kích thích những khao khát tiềm tàng bên trong tâm hồn Khâu Uyển Lệ, khiến cho cô vì anh ta mà điên cuồng.
Cô điên cuồng ở chỗ không để tâm đến sự phản đối của cha mẹ mà bỏ nhà trốn đi, cõng trên lưng tội danh tham hư vinh và tuyệt giao với tất cả bạn bè của mình.
“Em cảm thấy em và anh ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc sao?” Giang Hải Dương hỏi Khâu Uyển Lệ .
Dung Doãn Trinh từng có một cuộc hôn nhân kéo dài đến bốn năm. Tất cả mọi người đều biết trong khoảng thời gian đó Dung Doãn Trinh vẫn luôn duy trì quan hệ mờ ám với trợ lý của mình. Lúc ly hôn, tất cả bí mật về tình sử của Dung Doãn Trinh đều bị phanh phui. Anh ta và em vợ của mình còn bí mật gặp gỡ nhau suốt một tháng trước khi chia tay vợ. Người vợ kia trở thành chủ đề bàn tán trong suốt một thời gian dài ở Los Angeles, đương nhiên là bị đem ra chê cười. Sau đó, anh ta còn liên tiếp hẹn hò với nhiều cô gái quyến rũ. Có tin đồn rằng: các cô gái muốn có cơ hội ngồi lên xe của Dung Doãn Trinh đều phải đạt số đo ba vòng lần lượt là 36. 24. 36. Chính vì thế, tiêu chuẩn 36. 24. 36 liền trở thành mục tiêu phấn đấu của các giai nhân. Họ làm tất cả mọi cách để gửi bản xác minh số đo ba vòng của mình tới hòm thư của công ty anh, về phần hiệu quả thế nào thì không thể biết được.
Người đàn ông như vậy sẽ cho Khâu Uyển Lệ một cuộc sống hạnh phúc sao?
“Đương nhiên.” Khâu Uyển Lệ đã trả lời như thế.
Khi đó, Khâu Uyển Lệ rất tự tin.
Ngày đó, Giang Hải Dương đã mỉm cười, chúc phúc cho người mình yêu.
Điều duy nhất Giang Hải Dương tiếc nuối chính là lời chúc phúc của anh cũng chẳng giúp ích được gì cho Khâu Uyển Lệ. Tất cả mọi người đều biết trước Khâu Uyển Lệ thì tiểu thư nhà họ Lý – Lý Nhược Vân đã bị Dung Doãn Trinh bỏ rơi. Mà lần này còn ác liệt hơn, lấy hôn lễ làm bối cảnh chia tay.
Khâu Uyển Lệ đau đớn vô cùng, bỏ đi châu Âu, không ai liên lạc với cô được nữa.
Khi Giang Hải Dương gặp lại Khâu Uyển Lệ đã là nửa năm sau. Sự tự tin vốn có cùng đôi mắt trong sáng của cô đã bị thay thế bằng vẻ mệt mỏi đờ dẫn. Trên cổ tay cô chằng chịt những vết sẹo ngang dọc. Cô đã mất đi năng lực giao tiếp, đang tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Một năm sau, vào một tháng tư khác, Giang Hải Dương gặp Dung Doãn Trinh. Là một nhà thiết kế đèn trang trí, anh trở thành nhân viên của Dung Doãn Trinh.
Tháng hai năm nay, Dung Doãn Trinh đã mua một khu đất rộng lớn tại bãi biển Santa Monica ở Los Angeles. Khi mọi người đang đồn đoán không biết Dung Doãn Trinh sẽ xây khu nghỉ mát lớn đến mức nào thì anh lại tuyên bố rằng mảnh đất này không được dùng cho bất kì mục đích thương vụ nào.
Cũng vào tháng hai năm nay, giới truyền thống không thấy Dung Doãn Trinh cặp kè với bất kì cô nàng gợi cảm nào.
Tháng ba, trên trang web chính thức của công ty, Dung Doãn Trinh thông báo tuyển dụng các kĩ thuật viên chuẩn bị cho hạng mục xây dựng một khu vui chơi khổng lồ. Điều này hấp dẫn rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Giang Hải Dương. Có chăng là mục đích của Giang Hải Dương không giống với những người nộp đơn ứng cử khác.
Tháng tư, Giang Hải Dương nhận được lời mời từ công ty của Dung Doãn Trinh, vào làm tại tổ thiết kế ánh sáng.
Trung tuần tháng tư, trên bãi biển Santa Monica, Giang Hải Dương gặp được Dung Doãn Trinh. Hôm ấy trên bãi biển Santa Monica có rất nhiều người, những người này có chung một nhiệm vụ: biến khu đất rộng lớn này thành một khu vui chơi trên bờ biển.
Dung Doãn Trinh trình chiếu hình ảnh ba chiều của sân thể thao trước mặt bọn họ và đưa ra những yêu cầu. Ví dụ như các trò đu quay khổng lồ, tàu lượn trên không thì sẽ dùng những thiết kế màu xanh mát mẻ. Những trò trên mặt đất như tàu lửa, vòng xoay ngựa gỗ thì dùng những màu sắc ấm áp hơn. Trước mặt bọn họ là hình ảnh của một vương quốc trò chơi chẳng khác gì trong cổ tích.
Một vùng đất đáng mơ ước như vậy nhất định là giấc mơ của mọi trẻ em.
Có người nói, Dung Doãn Trinh đã đích thân thiết kế khu vui chơi này.
Tuần cuối cùng của tháng tư, khu vui chơi bắt đầu được khởi công. Bởi vì vốn đầu tư mạnh nên hết thảy mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi. Giang Hải Dương và những người khác đều dời đến ở tại bãi biển Santa Monica. Vào mỗi cuối tuần thì Dung Doãn Trinh sẽ đến đây một lần. Nếu như rảnh rỗi hơn thì anh sẽ ngủ lại đây. Tình cờ, phòng nghỉ của Dung Doãn Trinh lại ở ngay bên cạnh phòng của Giang Hải Dương.
Mỗi lần Dung Doãn Trinh tới đây đều sẽ dành thời gian đứng một mình trên bãi biển. Có khi anh chỉ lẳng lặng nhìn quá trình thi công khu vui chơi, có khi anh sẽ châm lửa hút một điếu thuốc. Khi anh không hút thuốc, hình ảnh anh đứng lẳng lặng trên bãi biển giống như một pho tượng. Nhìn Dung Doãn Trinh như vậy, Giang Hải Dương rất khó mà liên hệ hình ảnh “Dung Doãn Trinh trong miệng giới truyền thông” và người đàn ông trước mặt lại với nhau. Càng ngày anh càng thấy Dung Doãn Trinh giống như một sinh viên ít nói trong miệng các giáo sư.
Giang Hải Dương cố nhớ kỹ một việc: là Dung Doãn Trinh biến Khâu Uyển Lệ trở thành như vậy. Anh ta muốn tiếp cận Dung Doãn Trinh nên mới nộp đơn vào làm việc ở đây.
Và một tháng sau, Giang Hải Dương được như ý nguyện, anh ta có nửa giờ đồng hồ để nói chuyện với Dung Doãn Trinh. Vì sao anh ta có được cơ hội này thì bản thân cũng không thể nào giải thích được.
Đó là là một buổi hoàng hôn cuối tuần, đám trẻ con sinh sống tại đây đang cùng nhau chơi ném bóng trên bãi biển. Giang Hải Dương cũng vui vẻ đề nghị được tham gia cùng. Mấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng chiếc cà- vạt chỉnh tề của anh ta thì làm một tư thế tỏ vẻ khinh bỉ. Giang Hải Dương thấy thế thì liền nhào tới nhanh tay trộm được quả bóng trong tay một đứa nhỏ, khiến bọn chúng không khỏi trợn mắt há mồm nhìn anh. Dưới ánh mắt sùng bái của bọn nhỏ, anh tuyên bố: “Này mấy đứa, anh đây là lớn lên ở phố Queen đấy nhé!”
Nền văn hóa đường phố ở Mỹ xuất phát từ phố Queen.
Giang Hải Dương vừa nói xong thì có một giọng nam trầm thấp vang lên: “Cậu cũng là lớn lên ở phố Queen?”
Theo giọng nói kia nhìn lại, Giang Hải Dương nhìn thấy Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh cho anh ta một điếu thuốc, bọn họ đứng cùng nhau nhìn bọn nhỏ chơi bóng.
Dung Doãn Trinh hỏi anh rằng, có phải tất cả mọi người từng sống ở phố Queen đều có chung một câu cửa miệng là: Tôi lớn lên ở phố Queen đấy nhé?
“Không phải.” Giang Hải Dương muốn nắm bắt cơ hội hiếm có này.
Anh ta giải thích với Dung Doãn Trinh rằng: những trẻ em lớn lên ở phố Queen không giống với những trẻ em sống tại khu nhà giàu. Họ không có bố mẹ, không có công việc ổn định, không có những đôi giày hay túi xách hàng hiệu, … Họ chỉ có hai bàn tay trắng. Thế nên họ chỉ có thể dựa vào câu “Tôi lớn lên ở phố Queen” để mà khoe mẽ một chút mà thôi. Bởi vì trong mắt nhiều người, phố Queen là một nền văn hóa rất cởi mở.
Giang Hải Dương nói xong, đáp lại anh là một sự trầm mặc. Sau đó, người đàn ông nhỏ lẩm bẩm nói: “Hóa ra là như vậy.”
Trong câu nói kia của Dung Doãn Trinh dường như mang theo một loại cảm xúc nào đó, giống như tâm trạng bị buộc phải đè nén hết sức khổ sở. Sau một lát, tâm tư của anh biến thành một tiếng thở dài. Kiểu thở dài này Giang Hải Dương rất quen thuộc, là khi anh đối diện với một Khâu Uyển Lệ đã mất đi năng lực giao tiếp, lúc ấy anh ta cũng từng thở dài như Dung Doãn Trinh. Đó là sự thương tiếc đến cực hạn.
“Tôi cũng từng biết một người lớn lên ở phố Queen. Cô ấy cũng thường nói câu như vậy.” Dung Doãn Trinh nói.
Khi đó, Giang Hải Dương cho rằng người phụ nữ mà Dung Doãn Trinh nhắc đến chính là Khâu Uyển Lệ. Không lâu sau khi Giang Hải Dương còn nghe thấy Dung Doãn Trinh gọi nhầm tên “Khâu Uyển Lệ” thành “Khâu Viên Lệ” thì Giang Hải Dương mới biết rằng mình đã đoán sai.
Người phụ nữ lớn lên ở phố Queen mà Dung Doãn Trinh từng nhắc đến không phải Khâu Uyển Lệ.
Chắc chắn năm sau, khi Giang Hải Dương gặp được người mà Dung Doãn Trinh nhắc đến thì anh ta sẽ hiểu. Khâu Uyển Lệ may mắn lọt vào mắt xanh của Dung Doãn Trinh, anh ta có thể trở thành bạn của Dung Doãn Trinh đều là vì hai người bọn họ từng lớn lên ở phố Queen.
Hôm ấy, Dung Doãn Trinh bảo Giang Hải Dương kể cho anh nghe những chuyện diễn ra ở phố Queen, trong khoảng nửa giờ đồng hồ.
Mùa hè vừa qua thì mùa thu đã tới. Dung Doãn Trinh duy trì tần suất đến đây bốn lần một tháng. Mỗi lần anh tới đều yêu cầu Giang Hải Dương kể cho anh nghe những câu chuyện về phố Queen. Mỗi lần Dung Doãn Trinh đều nghe rất chăm chú. Chăm chú đến mức Giang Hải Dương cũng đắm chìm trong câu chuyện của mình, bất tri bất giác lồng vào những cảm xúc cá nhân của mình, tựa như muốn thể hiện rằng anh ta và Dung Doãn Trinh như những người bạn, không cần thiết phải câu nệ trong ngôn từ.
Nhưng Giang Hải Dương biết mình không thể trở thành bạn của Dung Doãn Trinh được. Anh ta đang muốn được Dung Doãn Trinh tín nhiệm.
Mùa thu qua đi, đến lượt mùa đông tới.
Khu vui chơi trên bờ biển Santa Monica đã hoàn thành xong những đường nét cơ bản. Mấy đứa trẻ con thường hay tụ tập bên ngoài công trường để chơi. Bọn nhỏ bảo nhau rằng: chẳng mấy chốc khi khu vui chơi này khánh thành, bọn chúng sẽ tha hồ vào đây thử các loại cảm giác mạnh. Cho đến một ngày kia, Dung Doãn Trinh hờ hững dập tắt nỗi háo hức của bọn nhỏ. Anh nói: khu vui chơi này sẽ không mở cửa cho mọi người vào chơi. Nơi này vốn là một món quà anh muốn dành tặng riêng cho một người. Bởi vì từ bé đến lớn người ấy chưa từng được vào công viên trò chơi, nên anh muốn tặng cho người ấy cả một khu vui chơi trên bờ biển.
Khi Dung Doãn Trinh nói những lời đó với bọn nhỏ thì Giang Hải Dương cũng đang ở đó. Giọng điệu của Dung Doãn Trinh nhàn nhạt, khiến Giang Hải Dương cho rằng vị khách mời vinh dự mặc tây trang chỉnh tề xuất hện ở Rose Gardens tối qua không phải là người đàn ông đang đứng trước mặt đây.
Giang Hải Dương đoán rằng có thể người mà Dung Doãn Trinh nói tới đã không còn tồn tại trên thế giới này, hoặc là đã không còn ở bên cạnh anh ta. Bỗng nhiên trong lúc đó, Giang Hải Dương hiểu ra, nếu nói Dung Doãn Trinh muốn tặng khu vui chơi này cho người đó còn không bằng nói rằng anh đang tự huyễn hoặc bản thân mình.
—
Tháng mười hai cũng vội vã trôi qua, phút chốc khắp nơi đều nhộn nhịp chuẩn bị đón lễ Giáng Sinh và chào đón một năm mới sắp đến.
Tháng tư của năm mới, rốt cuộc khu vui chơi cũng sắp hoàn thành. Nhưng Giang Hải Dương phát hiện mỗi một ngày trôi qua, nhìn tiến độ thi công, ánh mắt Dung Doãn Trinh càng có vẻ đau xót hơn. Tinh thần của anh cũng càng ngày càng sa sút hơn. Anh không chỉ hút thuốc mỗi khi rảnh rỗi nữa, anh thậm chí còn uống rượu. Anh ngồi một mình uống rượu trên bãi biển, ngắm nhìn khu vui chơi, cho đến khi trời vừa sáng thì lái xe trở lại Los Angeles.
Giang Hải Dương luôn theo dõi truyền thông. Dung Doãn Trinh luôn luôn được vinh danh trên trang web tuyên dương các doanh nhân trẻ thành đạt. Lợi nhuận mỗi quý của công ty anh luôn luôn tăng vọt đến những con số khổng lồ đáng mơ ước. Trong mắt mọi người, anh là “chiến thần bách chiến bách thắng” trên thương trường.
Mỗi khi đọc những tin tức như vậy thì Giang Hải Dương lần nữa lại nghĩ vị Dung Doãn Trinh trên web doanh nhân và Dung Doãn Trinh ngồi uống rượu trên bờ biển Santa Monica là hai người.
Tuần cuối cùng của tháng tư, Dung Doãn Trinh lôi kéo Giang Hải Dương cùng ngồi uống rượu trên bờ cát. Và như thường ngày, Dung Doãn Trinh uống rượu xong lại im lặng nhìn khu vui chơi.
Không chịu nổi cảm giác buồn ngủ, Giang Hải Dương đành ngã lưng trên bờ mà ngủ. Sáng sớm hôm sau, Giang Hải Dương bị tiếng chim hải âu đánh thức. Khi đó anh ta còn lờ mờ nghe được tiếng gào to của một người đàn ông. Tiếng kêu của lũ hải âu quá ồn, cho nên Giang Hải Dương không thể nghe rõ người kia đang nói gì.
Theo tiếng gào kia nhìn lại, Giang Hải Dương thấy Dung Doãn Trinh đang đứng giữa những tia nắng ban mai. May mắn thay, nước biển vẫn chưa dâng đến tận cổ anh. Anh cứ ngơ ngác đứng như người mất hồn. Trong nháy mắt, Giang Hải Dương nghĩ có thể khoảnh khắc này chính là khát vọng trong lòng Dung Doãn Trinh: Được trốn vào biển sâu.
Nhiều năm sau, Giang Hải Dương mới biết khi ấy Dung Doãn Trinh đã thét to lên chữ “Hoan”.
—
Tháng năm, Giang Hải Dương đến thăm Khâu Uyển Lệ, cô đã cắt bỏ mái tóc dài xinh đẹp của mình. Người con gái ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha xem ti vi, có chút chán ghét đối với sự xuất hiện của anh. Mẹ Khâu nói cho anh tình hình của Khâu Uyển Lệ không được lạc quan cho lắm.
Rời khỏi nhà Khâu Uyển Lệ, Giang Hải Dương lấy ra những thứ anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Anh ta có một người bạn làm ở xưởng dược, vì thế những thứ này đều rất dễ dàng mà có được.
Trải qua một năm tiếp cận Dung Doãn Trinh, anh ta thuận lợi tiến hành một số việc. Cuối tuần này, Giang Hải Dương đã bỏ thuốc vào trong ly nước của Dung Doãn Trinh. Năm lần, chỉ cần cho Dung Doãn Trinh uống năm ly nước như vậy, anh sẽ rơi vào trạng thái “chết tự nhiên” . Nếu không phải các chuyên gia hàng đầu thì cũng sẽ không thể dễ dàng phát hiện ra được.
Sau khi bỏ thuốc vào ly nước, Giang Hải Dương tận mắt quan sát suốt qua trình Dung Doãn Trinh uống cạn nó.
Cuối tuần tiếp theo, Giang Hải Dương sẽ lại bỏ thuốc lần thứ hai.
Đến lần thứ ba thì Giang Hải Dương bắt đầu cẩn thận đánh giá sắc mặt của Dung Doãn Trinh. Có người nói, đến lần thứ ba uống hải thứ thuốc đó thì người uống sẽ lộ vẻ mệt mỏi, tinh thần sa sút. Nhưng Giang Hải Dương không hề nhìn thấy những biểu hiện ấy trên mặt Dung Doãn Trinh.
Giữa tháng sáu, Giang Hải Dương lại mang theo thứ thuốc kia, gõ phòng cửa phòng Dung Doãn Trinh. Anh ta dự định thực hiện lần thứ tư.
Mở cửa ra, anh ta nhìn Dung Doãn Trinh đeo bao tay đứng đó với sắc mặt tái nhợt. Nhìn vào đôi tay anh, Giang Hải Dương mới biết hóa ra tin đồn ngày hôm trước là thật. Có người nói: Dung Doãn Trinh nhận được một bưu kiện thần bí, mang vào phòng làm việc, sau khi mở ra thì phát hiện đó là một quả bom hẹn giờ. Một giờ sau khi tin tức được truyền đi, Dung Doãn Trinh đã lên tiếng bác bỏ tin đồn.
Dung Doãn Trinh không giải thích gì với anh ta, anh chỉ bảo Giang Hải Dương ngồi xuống một bên.
Rất nhanh sau đó, Giang Hải Dương ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong phòng của Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đang chơi ma túy?
Suy nghĩ này khiến Giang Hải Dương không khỏi khϊế͙p͙ sợ. Tuy rằng ở Mỹ không khó để mua ma túy, nhưng dù sao thì Giang Hải Dương vẫn là không cách nào tưởng tượng nổi Dung Doãn Trinh lại sử dụng ma túy. Điểm mạnh hơn người của Dung Doãn Trinh chính là tính kỉ luật và khả năng kiềm chế, anh luôn biết cái gì là không nên đụng vào.
Như đọc được suy nghĩ của người đối diện, Dung Doãn Trinh không hề e dè nói: “Tôi không hề chạm vào nó.”
Chỉ vào vết thương, Dung Doãn Trinh nói cho Giang Hải Dương biết anh cần tiêm ma túy để giảm bớt đau đớn. Dần dần, tâm tình của người đàn ông như bị chất kích thích kia khống chế, vẻ mặt của anh có chút hưng phấn, giọng nói khàn khàn hơi run rẩy, anh nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ấy, cô ấy hôn tôi, tôi liền hết đau.”
Trong không khí còn sót lại mùi hương của ma túy. Người đàn ông cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy: Cô ấy hôn tôi, tôi liền hết đau.
Cuối cùng, giọng nói của người đàn ông trở thành tiếng nỉ non, như là đang mê sảng.
Ngày hôm đó, Giang Hải Dương không thể hoàn thành lần bỏ thuốc thứ tư. Nhìn người đàn ông trầm mê trong thế giới mộng ảo dưới tác dụng của ma túy, Giang Hải Dương cảm thấy vô cùng rầu rĩ.
Thế giới ấy chắc chắn là thế giới lý tưởng nhất trong lòng Dung Doãn Trinh. Ở trong thế giới đó, Dung Doãn Trinh gặp được người mà anh muốn gặp.
Hôm sau, khi tỉnh lại, Dung Doãn Trinh liền trở lại là Dung Doãn Trinh trước đây, trầm mặc ít nói.
Lần thứ tư bỏ thuốc là cuối tháng bảy, Giang Hải Dương lẳng lặng nhìn Dung Doãn Trinh uống ly nước kia.
Tháng tám, Giang Hải Dương đã hoàn thành cả năm lần. Sau đó anh ta bắt đầu đợi, đợi cho đến một ngày tin tức sốt dẻo ấy truyền đi khắp các mặt báo: Thương gia nổi tiếng Dung Doãn Trinh chết một cách bí ẩn.
Suốt cả tháng tám, Giang Hải Dương luôn thấp thỏm, bất an. Không hề thấy tin tức anh ta mong đợi xuất hiện, cũng không thấy Dung Doãn Trinh đến bãi biển Santa Monica nữa.
Tháng chín, rốt cuộc Dung Doãn Trinh cũng đến. Đó là một ngày cuối tuần, ngày đó đã luôn khắc sâu vào trong trí nhớ của Giang Hải Dương. Sắp đến tết Trung thu, Dung Doãn Trinh mặc một chiếc áo ka-ki mỏng cổ cao. Và như thường ngày, anh cùng trợ lý của mình đi kiểm tra tiến độ thi công khu vui chơi. Anh đi đến tổ thiết kế ánh sáng, Giang Hải Dương cảm thấy ánh mắt của Dung Doãn Trinh không giống như mọi ngày. Ánh mắt đó mang theo một loại dò xét vô cùng sắc bén.
Hôm ấy, Dung Doãn Trinh vẫn như cũ bảo Giang Hải Dương kể anh nghe vài chuyện ở phố Queen. Anh trước sau như một luôn chăm chú lắng nghe, chăm chú đến mức Giang Hải Dương cho rằng chỉ là bản thân anh ta có tật giật mình mà thôi.
Không lâu sau thì đã tới lễ Giáng Sinh.
Vào dịp Giáng sinh năm nay Dung Doãn Trinh đã đến bãi biển Santa Monica. Anh mặc chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen. Trong cái lạnh rét buốt cắt da cắt thịt, anh đứng lặng lẽ như pho tượng ngắm nhìn khu vui chơi đã hoàn thành hơn hai phần ba.
Mọi thứ còn tuyệt vời hơn cả mong đợi của anh, 15km bờ biển này đã biến khu vui chơi này trở thành một lâu đài cổ tích thật sự.
Tuy nhiên, có vẻ như Dung Doãn Trinh không hề có chút vui vẻ nào. Ngược lại, ánh mắt anh khi ngắm nhìn nó càng lúc càng tối đi.
Hôm ấy, trong phòng Dung Doãn Trinh, lần thứ hai Giang Hải Dương nghe thấy mùi hương ma túy lan tỏa trong bầu không khí. Giang Hải Dương cũng không biết vì sao mà bản thân lại chủ động nhắc nhở Dung Doãn Trinh đừng nên tiếp tục sử dụng thứ này.
Hôm ấy, ánh đèn trong phòng Dung Doãn Trinh vô cùng u ám. Dưới làn khói mờ ảo, giọng điệu anh mơ màng: “Tôi biết, nhưng tôi muốn được gặp cô ấy vào dịp lễ Giáng sinh. Sau đó được trò chuyện với cô ấy, tôi muốn nói cho cô ấy biết. . .”
Anh chôn khuôn mặt ảm đạm của mình vào hai lòng bàn tay. Một tiếng nức nở thoát ra từng kẽ hở các ngón tay: “Nói cho cô ấy biết… tôi rất hối hận.”
Một năm nữa lại sắp trôi qua, vậy là Giang Hải Dương cũng đã đến nơi này được gần hai năm rồi. Dung Doãn Trinh đã giao nhiệm vụ cho họ trong vòng hai năm phải hoàn thành các phác thảo.
Bước sang năm mới, có thêm rất nhiều người đến khu vui chơi này. Đó là đội ngũ nhân viên sẽ hoàn thành những bước cuối cùng, ngoài các họa sĩ vẽ trang trí còn có các kĩ sư, kiến trúc sư . . .
Từ đầu năm nay, Giang Hải Dương đã không còn gặp lại Dung Doãn Trinh. Trong lúc vô tình, Giang Hải Dương nghe thấy trợ lý Tiểu Tông của Dung Doãn Trinh nói rằng anh đã đến châu Phi. Có người nói, anh đến châu Phi là để đi tìm một người phụ nữ tên Sofia.
Trong khoảng thời gian Dung Doãn Trinh đi vắng, Giang Hải Dương bắt đầu chuẩn bị kế sách hạ độc thứ hai. Anh ta không biết vì sao lần trước lại thất bại, lần này anh ta quyết định chỉ thực hiện một lần duy nhất mà thôi. Anh ta thuận lợi có được lọ thuốc trong tay, cất vào trong người, chờ đợi lần tiếp theo Dung Doãn Trinh xuất hiện.
Cuối tháng ba, cuối cùng Dung Doãn Trinh xuất hiện tại bãi biển Santa Monica.
Sau mấy tháng không gặp, làn da Dung Doãn Trinh trở nên đen sạm đi. Anh không tìm được người anh muốn tìm. Anh mặc một chiếc áo khoác, đứng giữa nhóm thiết kế, trông vô cùng nổi bật. Tất cả mọi người đều đang đợi anh tán thưởng thành quả của bọn họ, đáng tiếc anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Vất vả cho mọi người rồi.” Sau đó anh vội vàng rời đi.
Buổi tối, lần đầu tiên, Dung Doãn Trinh đến gõ cửa phòng Giang Hải Dương. Hai người cùng ngồi xem tường thuật một trận thi đấu bóng rổ trên ti vi.
Giang Hải Dương cũng chẳng có tâm tư mà theo dõi trận đấu. Anh ta nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay trái. Lúc này, anh ta chỉ cần nhanh nhẹn đưa tay ra là có thể dễ dàng thả viên thuốc vào ly nước của Dung Doãn Trinh và đợi anh uống vào. Sau đó, anh ta sẽ mượn cớ cảm thấy trong người không được khỏe mà khéo léo bảo Dung Doãn Trinh rời khỏi phòng mình.
Sau khi trận đấu trên ti vi kết thúc, giữa lúc Giang Hải Dương nghĩ rằng thời cơ đã đến thì Dung Doãn Trinh đột nhiên nói: “Vài chục năm trước, tôi từng làm một loại phẫu thuật.”
Những lời kế tiếp của anh đã khiến cho Giang Hải Dương rốt cuộc cũng hiểu vì sao cả năm lần bỏ thuốc của anh ta đều không có tác dụng.
Sau khi trình bày về cuộc phẫu thuật lần đó, Dung Doãn Trinh còn hời hợt bổ sung thêm: cơ thể anh còn tự sản sinh ra một loại chất tương tự như chất ô-xy hoá. Chính chất đó đã giúp anh vô hiệu hóa mọi loại thuốc độc.
Khi nói những lời này, ánh mắt Dung Doãn Trinh không hề bình thản như giọng điệu nhàn nhạt của anh. Trong ánh mắt ấy hiện lên tia sắc bén đầy áp lực.
Áp lực vô hình khiến Giang Hải Dương không khỏi run sợ. Có lẽ Dung Doãn Trinh đã biết chuyện anh ta lén bỏ thuốc hạ độc trước đây. Càng làm cho Giang Hải Dương hoảng sợ hơn chính là: làm sao lại có thể như thế? Dung Doãn Trinh là đang nhắc nhở anh ta rằng lần thứ hai anh ta bỏ thuốc cũng chỉ là phí công vô ích thôi sao?
Anh ta chậm rãi thu tay trở về, đột nhiên không đành lòng làm như vậy.
Ngày kế tiếp, Giang Hải Dương tìm gặp Dung Doãn Trinh, trước mặt anh thú nhận việc mình từng hạ độc trước đây. Anh ta còn đề nghị Dung Doãn Trinh hãy báo cảnh sát.
Dung Doãn Trinh chỉ hờ hững nói một câu: “Tôi sẽ không làm như vậy, bởi vì cậu từng lớn lên ở phố Queen.”
Dung Doãn Trinh bảo Giang Hải Dương hãy quên chuyện trước kia đi, tiếp tục làm việc thật tốt.
—
Mấy tháng sau, Giang Hải Dương xác nhận một suy đoán khác của mình.
Đó là vào tháng tám.
Tuần cuối cùng của tháng tám, Giang Hải Dương gặp được cha của Dung Doãn Trinh. Dung Diệu Huy vốn là huyền thoại trong lòng người dân ở phố Queen.
Trong nửa giờ đầu khi Dung Diệu Huy vừa mới đến, ông ta chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh cũng không biết Dung Diệu Huy đến.
Vào buổi trưa, khi các kĩ sư thi công đu quay khổng lồ đang bàn bạc chốt phương án cuối cùng, cần cẩu đang không ngừng vận chuyển, đủ loại máy móc đang vận hành, tất cả đều bị âm thanh phát ra từ phía bờ biển làm cho chấn động.
Tiếng nổ thứ nhất vang lên, ngay sau đó là tiếng nổ thứ hai, rồi thứ ba…
Ba tiếng nổ liên tiếp nhau vang lên giữa trưa, tất cả mọi người đều dừng động tác lại, hướng mắt về phía phát ra tiếng động làm cho long trời lở đất này.
Khoảng chừng mười sáu thùng sắt lớn bị rơi khỏi cần cẩu với tốc độc cực kì nhanh.
Theo hướng một chiếc thùng sắt lớn vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một hơi.
Dung Doãn Trinh ở ngay bên cạnh một chiếc thùng, nghển đầu lên, không nhúc nhích, tay anh hơi dang ra, giống như. . .
Giống như đang chờ đợi cái chết ập đến.
Một giây kia, Giang Hải Dương thật sự nghĩ như vậy.
Khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Dung Doãn Trinh đã có thể tránh né, nhưng anh đã không làm vậy.
Anh thản nhiên nhìn những chiếc thùng sắt rơi xuống, sự thản nhiên đó cũng gần giống như sự thỏa mãn.
Giang Hải Dương hét to một tiếng: “Dung Doãn Trinh!”
Chiếc thùng sắt đang lao xuống cực nhanh kia chắc chắn sẽ nghiền nát Dung Doãn Trinh đến chẳng còn nhìn ra hình dạng gì nữa.
Một bóng người nhanh nhẹn như báo lao về phía Dung Doãn Trinh, ôm anh tránh thoát.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, mọi người không đành lòng nhìn tiếp, kể cả Giang Hải Dương cũng nhắm hai mắt lại.
Vài giây sau, Giang Hải Dương từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nơi chiếc thùng sắt kia vừa rơi xuống, cách đó vài cm có hai bóng người. Khi ấy anh ta mới lặng lẽ thở dài một hơi.
Mấy phút sau, trong khu chơi xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người dở khóc dở cười.
Dung Doãn Trinh và Dung Diệu Huy đang đánh nhau. Là Dung Diệu Huy vung tay đấm anh trước, sau đó Dung Doãn Trinh đánh trả lại. Hai bên giao đấu cho đến khi cả người dính đầy bụi đất, dáng vẻ vô cùng chật vật thì mới ngừng lại.
Đối với cảnh tượng cha con giao chiến này, không ai dám động đậy, cả đám đứng cứng ngắc theo dõi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng sóng biển liên tục vỗ về.
Sau đó, một âm thanh lanh lảnh vang lên, là Dung Diệu Huy ném cho Dung Doãn Trinh một cái tát.
Ông chỉ vào anh: “Dung Doãn Trinh, con có can đảm muốn chết, sao không có can đảm đi tìm con bé?”
Dung Doãn Trinh sửa sang lại quần áo trên người, trả lời: “Không, ba đã hiểu lầm rồi. Vừa rồi chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi, tình huống xảy ra bất ngờ nên con đã quên tránh né.”
“Vậy ư?” Dung Diệu Huy tùm lấy cổ áo Dung Doãn Trinh. “Vậy cái khu vui chơi này là gì?”
“Ba, xin đừng hiểu lầm, chỉ là con nhất thời rảnh rỗi nên tìm chút chuyện để làm cho vui thôi.” Giọng điệu của anh vô cùng bình thản.
Dung Diệu Huy không giận mà cười: “Vui? Tốt, tốt lắm! Dung Doãn Trinh, để ba nói cho con nghe chuyện này nó vui ở chỗ nào. Ban đầu, con chỉ là muốn xây dựng khu vui chơi này như một liều thuốc an thần. Dần dần, nó trở thành mộng tưởng của con. Con bắt đầu ao ước có thể đưa con bé đến đây, để con bé nhìn thấy tất cả những việc con đã làm vì con bé, con ảo tưởng rằng con bé sẽ cảm động, con. . .”
“Con không có! Ba, những thứ này đều là do ba tự tưởng tượng mà thôi.” Dung Doãn Trinh cất cao giọng phản bác.
“Dung Doãn Trinh, khu vui chơi có hoành tráng hơn nữa thì cũng có ích gì? Huy động tất cả kĩ sư nổi tiếng thì có ích gì? Thiết kế ánh sáng lộng lẫy lóa mắt thì có ích gì? Con bé sẽ không biết và cũng sẽ không thấy!”
“Ba, người. . .”
Dung Doãn Trinh bị ngắt lời: “Dung Doãn Trinh, đừng nói con chưa từng có ý định muốn đưa con bé đến đây. . .”
“Câm miệng, Dung Diệu Huy!” Dung Doãn Trinh nãy giờ vẫn luôn bị động trong nháy mắt chuyển sang chủ động đáp trả. Anh thoát khỏi vòng vây của Dung Diệu Huy, đổi ngược lại túm lấy cổ áo ông, hung hăng hét lên: “Câm miệng, Dung Diệu Huy!”
Trong giọng nói của anh tràn đầy bi phẫn: “Cô ấy đã kết hôn với người đàn ông khác rồi. Cô ấy đã có con với người đàn ông khác! Tất cả đã diễn ra chỉ sau ba tháng ly hôn. Hơn nữa, khi vẫn chưa ly hôn thì người đàn ông này cũng đã chen vào xuất hiện giữa cuộc hôn nhân của con. Ba, cô ấy đã khiến con tin rằng cô ấy yêu con, thế nhưng chỉ trong chớp mắt cô ấy đã tái hôn rồi. Con lại không thể làm như cô ấy, nếu không con cũng đã tìm một người phụ nữ khác để kết hôn rồi.”
“Thế nhưng, ba à…” Dung Doãn Trinh lắc đầu, hai mắt anh đỏ lên, anh lại lắc đầu, nặng nề nói: “Con không thể làm được như cô ấy, con làm không được!”
“Ba, cô ấy đang rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kì ai khác!” Dung Doãn Trinh tuyệt vọng hơn bao giờ hết. “Nếu không hạnh phúc thì đã tốt. . .”
“Nếu không hạnh phúc thì con còn có cơ hội mượn cớ ấy mà mang con bé trở về bên cạnh mình. Thế nhưng con bé rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc đó con không nỡ cướp đoạt đi.” Dung Diệu Huy chậm rãi nói tiếp: “Nhưng con bé càng hạnh phúc thì con càng đau khổ, đau khổ đến mức con bắt đầu nảy sinh ý định chấm dứt chuỗi ngày tháng đầy tuyệt vọng này. Con nghĩ như vậy con sẽ được giải thoát, sẽ không còn những sự đố kị, sẽ không còn tiếp tục ảo tượng và hoài niệm.”
Giang Hải Dương đứng đó, lắng nghe từng câu từng chữ đến nỗi quên cả hô hấp.