Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 105: (¯`v´¯) “Hoan” (04)

Edit: Lynklynk
Beta: Lữ
Trong một tiểu khu ở Los Angeles, hướng về phía ánh mặt trời. Tia sáng đầu tiên chiếu xuống California từ nơi này xuất hiện, sau này, Dung An Kỳ yên nghỉ tại đây, nơi vô biên vô tận.
Dung Doãn Trinh để một nửa tro cốt của Dung An Kỳ ở lại.


Trong tang lễ, từ đầu đến cuối Dung Doãn Trinh đều không hề nhìn qua Loan Hoan dù chỉ là một lần. Giống như người đứng bên cạnh anh chỉ là một luồng không khí, một con người xa lạ.


Một An Kỳ khác cũng xuất hiện trong tang lễ. Trên người mặc một bộ đồ màu đen, ánh mắt cô khi nhìn vào khung ảnh Dung An Kỳ có một điều gì đó không rõ ràng, giống như một loại cuồng tín.
Có lẽ, làm một người thế thân đã quá lâu rồi, sẽ trở thành một trình tự mặc định.


Sau khi tang lễ qua đi, Dung Doãn Trinh mang một nửa tro cốt của Dung An Kỳ rời khỏi Los Angeles. Không một ai biết anh đi đâu.
Loan Hoan nghĩ, Dung Doãn Trinh nhất định là đưa Dung An Kỳ đi xem mưa sao băng.
Tháng mười hai hàng năm là thời gian mưa sao băng Gemini sẽ diễn ra, thời điểm này vừa vặn.


Người phương tây rất thích tháng mười hai. Tháng mười hai có Giáng Sinh, có tuyết rơi, có đồng thoại, có sự đoàn tụ.


Sau khi Dung Doãn Trinh rời đi, Lý Tuấn Khải có đến Los Angeles gặp cô một lần. Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, chỉ nắm lấy bàn tay cô đặt trong bàn tay ông, giống như nhiều năm về trước nhét bàn tay cô vào trong túi áo khoác của mình. Nói: “Tiểu Hoan! Ta mời con đi ăn ngon, những món ăn nóng hôi hổi.”


“Được! Ba.” Loan Hoan kéo tay Lý Tuấn Khải, tựa đầu mình vào vai ông.
Ngày hôm nay, Los Angeles đón luồng không khí lạnh nhất trong vòng mười năm qua, trong không khí lạnh kèm theo mưa nhỏ.


Người thứ hai đến Los Angeles gặp cô là Lý Nhược Tư. Khi cô cầm một túi thức ăn lớn cho chó mua từ siêu thị về căn hộ ở phía nam thành phố, Lý Nhược Tự đang đứng dưới trụ đèn màu trắng.
“Anh tới nơi này để thử vận may.” Anh nói: “Trước đây anh tìm em rất nhiều lần nhưng đều….”


Đều bị hạ lệnh đuổi khách đi.
Loan Hoan không hề để ý đến Lý Nhược Tư. Người này đã được cô liệt vào danh sách những người không được chào đón.


Lý Nhược Tư muốn cầm những thứ trên tay Loan Hoan, Loan Hoan bỏ những thứ cầm trên tay xuống đất. Lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện đến cục cảnh sát Los Angeles.
Đứng nơi đó, Loan Hoan lạnh lùng nhìn Lý Nhược Tư, nghe anh nói mấy câu: “Tiểu Hoan! Anh rất lo lắng cho em.”
“Tiểu Hoan! Anh chỉ muốn giúp em mang đồ lên.”


“Tiểu Hoan! Sắc mặt em có vẻ không tốt cho lắm.”
Vài phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên. Lý Nhược Tư nhìn người trước mặt từ đầu đến cuối không nói lấy một câu. Trong mắt cô anh giống như một người đàn ông gặp bất kỳ ai xinh đẹp cũng đều lỗ mãng đến bắt chuyện làm quen.


Cười khổ sở, Lý Nhược Tư có cảm giác tự làm tự chịu. Anh quá mức tin tưởng cho rằng thời gian sẽ để lại dấu ấn trong cô, anh cho rằng….
Cuối cùng, trăm lời nói cũng trở thành một câu: “Tiểu Hoan.”


“Tiểu Hoan! Chú ý đến thân thể mình một chút, Có lẽ em nên đến bệnh viện một chuyến.” Giọng nói Lý Nhược Tư bất đắt dĩ, chỉ vào mặt cô: “Sắc mặt em rất tệ.”
Cuối cùng, lái xe rời đi dưới sự giám sát của một số cảnh sát.


Xung quanh cô lại trở nên yên tĩnh, lát sau Loan Hoan sờ tay lên mặt mình. Cô biết sắc mắt cô gần đây không tốt, Loan Hoan nghĩ cô nên đến bệnh viện một chuyến để xác nhận.


Thứ hai tuần đầu tiên của tháng mười hai, Loan Hoan đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra xong, vị bác sĩ sản khoa có dáng dấp cao gầy nói một tiếng chúc mừng với cô.
Bà nói “Hoan được làm mẹ rồi.”
Bà nói “Hoan dường như đã trưởng thành rồi.”


Bà có một cô con gái tên gọi là Rebekka. Năm ấy, Rebekka mười bảy tuổi đã lái xe lao xuống biển sâu, Loan Hoan thỉnh thoảng thấy người mẹ này đắm chìm trong xoáy nước tự trách mình.


Ngồi trên băng ghế trong bệnh viện, Loan Hoan nhìn lên bầu trời. Hôm nay mây xám vẫn giăng đầy bầu trời Los Angeles. Ánh sáng yếu ớt tránh sau những đám mây, sức lực mỏng manh, cho dù vậy chúng vẫn nỗ lực phá tan đi tầng mây u ám.
Cô mang thai rồi! Con của cô đã đến với thế giới này tròn bốn mươi tám ngày rồi!


“Đứa bé rất khỏe mạnh.” Mẹ của Rebekka nói.
“Đứa bé rất khỏe mạnh! Thật tốt!”
Tay cô sờ lên khóe miệng mình, đem miệng mình gắt gao kéo ra. Từ giờ trở đi cô phải học cách mỉm cười mỗi ngày, dùng nự cười chờ đợi, chào đón đứa trẻ đã đến với cô.


Bỏ tay xuống, Loan Hoan nhìn lên bầu trời, mỉm cười.
“Cô cười cái gì vậy?” Giọng nói dịu dàng hỏi bằng tiếng Trung, mang theo một chút nức nở.
Cô bé chỉ đứng đến đầu gối Loan Hoan, hỏi cô.


Đó là một cô bé da vàng có đôi mắt sưng phồng, nước mắt vẫn còn đọng lại hai bên má cô. Trước đây Loan Hoan không thích trẻ con lắm, nhưng…


Hiện tại cô có một loại tình cảm không thể giải thích được đối với trẻ con. Cô ngồi xuống, lấy tay lau hết nước mắt trên khuôn mặt của cô bé. Cô bé được quan tâm chăm sóc lại càng buồn hơn, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Loan Hoan làm một động tác ngón tay “Dừng”


Cô bé thật sự đã dừng lại. Sau đó ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen của cô: “Cô là người Trung Quốc sao? Cô có thể nói tiếng Trung được không?”
Loan Hoan gật đầu: “Bé à, tại sao con lại khóc vậy?”


Cô bé lải nhải liên miên nói với Loan Hoan cô bé và bố mới từ Trung Quốc sang Mỹ, mẹ của cô bé làm nhân viên tạm thởi ở bệnh viện này, mọi người ở đây đều không hiểu cô bé nói gì. Cho nên, mỗi ngày cô bé chỉ có thể nói chuyện với Tiểu Hoa, chỉ có mình Tiểu Hoa là nghe cô bé nói chuyện.


“Nhưng không thấy Tiểu Hoa nữa rồi.” Cô bé nhỏ dựa vào vai Loan Hoan khóc càng to hơn, vừa khóc vừa kể nỗi buồn của cô bé.
Tiểu Hoa là một chú chó đốm nhỏ mà mẹ cô bé đưa cho, tên của chú cho là do cô bé đặt. Mấy ngày trước cô bé tỉnh lại đã không thấy Tiểu Hoa đâu nữa.


Cô bé càng nói càng buồn, nước mắt cứ ào ào tuôn ra không ngừng. Loan Hoan đề nghị cô có thể tặng lại cho cô bé một chú chó đốm nhỏ khác, cô bé vẫn có thể đặt tên cho chú chó nhỏ là Tiểu Hoa.


Cô bé liều mạng lắc đầu, lời đề nghị của Loan Hoan giống như là một việc tàn nhẫn rất lớn, cô bé càng khóc to hơn: “Tiểu Hoa là độc nhất vô nhị…”
Rất nhiều người đều nhìn đến chỗ cô, giống như là cô lấy trộm đi que kem của cô bé kia.


Lúc ấy, Loan Hoan thoáng giật mình rồi lại đưa ra một lời đề nghị khác với cô bé. Lời đề nghị này có vẻ hơi ngốc nghếch.
Khoảng mười phút sau, mẹ cô bé tìm được cô bé. Bị mẹ cầm tay kéo đi, ánh mắt cô bé lưu luyến quay lại nhìn cô.
Ách! … Hẳn là quay lại nhìn bụng của cô đi.


Giờ phút này, Loan Hoan bắt đầu hối hận. Con của cô thật sự sẽ có tên là Tiểu Hoa sao? Là con gái còn được, nếu là con trai có tên gọi là Tiểu Hoa thì…


Vừa nãy cùng không biết đầu óc cô nóng lên vì cái gì mà lại nói những lời kì lạ với một đứa trẻ: “Ừ! Bé à, hay là cô đặt tên cho con của cô là Tiểu Hoa nhé!”


Đôi mắt của cô bé đảo một vài vòng rồi dừng lại, nín khóc rồi mỉm cười. Sau đó sợ cô sẽ hối hận còn cố ý kéo ngon tay cô ngoéo tay hứa hẹn.
“Tiểu Hoa? Dung Tiểu Hoa? Tay Loan Hoan đặt lên bụng của mình, có chút chột dạ. Dung Tiểu Hoa nghe cũng rất hay mà, ít nhất cũng rất dễ nhớ là được rồi.”


“Chỉ có điều! Dung Doãn Trinh có vui không? Con của con buôn chiến tranh tên là Tiểu Hoa! Sao nghe giống như một loại kém cỏi thế nhỉ?”
Kéo áo khoác lại Loan Hoa rời khỏi bệnh viện.


Trung tuần tháng mười hai qua đi, trận mưa sao băng đã kết thúc. Sau đó chính là cuối tháng mười hai, tiếp đến là Giáng Sinh. Trước khi đến Giáng Sinh, cô trang trí lại nhà cửa lần nữa.


Sau đó, gọi điện cho Dung Doãn Trinh, nói với anh : “Doãn Trinh! Em đã đặt tên cho con của chúng ta rồi! Con của chúng ta tên là Tiểu Hoa.” Nếu Dung Doãn Trinh không thích cái tên Tiểu Hoa này, vậy thì chỉ đành nói lời xin lỗi với chủ nhân của chú chó đốm Tiểu Hoa rồi.


Thứ năm, một nhóm công nhân mang một cây thông rất lớn đến trước cửa nhà Loan Hoan, Loan Hoan vừa ký tên xong liền nhìn thấy Lý Nhược Vân.


Khoác một chiếc áo lông thú giả, lau đôi môi tô son màu đỏ. Cho dù trang điểm rất kỹ nhưng dáng vẻ của cô ba nhà họ Lý vẫn thanh thuần xinh đẹp. Bàn tay xinh đẹp ở giữa không trung, cô nhìn Loan Hoan mỉm cười: “Tiểu Hoan!”


Loan Hoan nghĩ, lúc đó cô nên để Mary cầm chiếc chổi để Lý Nhược Vân được thử mùi vị bị đuổi ra khỏi cửa là như thế nào, nhưng ….


Khi Lý Nhược Vân từng bước từng bước trên đôi giày cao gót 10cm đến gần cô, khi khuôn mặt của cô hiện lên trước mặt Loan Hoan càng ngày càng lớn, lớn đến mức Loan Hoa có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đồng tử của cô ấy.


Loan Hoan gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Nhược Vân. Thật tình mà nói thì ánh mắt của cô là gắt gao nhìn chằm chằm xuống xưới khóe mắt của Lý Nhược Vân, nốt rồi nho nhỏ kia.
Ở dưới khóe mắt kia được gọi là nốt ruồi lệ.


Không lâu trước, cô cũng cũng đã nhìn thấy một nốt ruồi lệ giống hệt như thế này trên một khuôn mặt khác.


Một cảm giác sững sờ từ lòng bàn chân lên thắng đến hệ thần kinh trung ương của cô. Khi toàn thân đang nổi da gà, Loan Hoan nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc trên mặt của mình trong đôi đồng tử của Lý Nhược Vân. Biểu cảm cứng ngắc dần biến thành cảm giác hoảng sợ.


Loan Hoan nghe được giọng nói trống rỗng của mình: “Lý Nhược Vân! Cậu điên rồi.”
“Điên cũng không chỉ một mình tớ điên.” Lý Nhược Vân mỉm cười với cô. Khi nói chuyện với cô còn phong tình vạn chủng vòng vo một hồi. Âm thanh chiếc khuyên tai trên tai cô vang lên tiêng đinh đinh, tang tang…


Sau một hồi vòng vo trở lại cô dang tay làm một tư thế liêu nhân, từ cái miệng đỏ au thốt ra: “Hoan! Tớ đẹp không?”
Loan Hoan không hề nhúc nhích.


“Thực sự từ rất lâu rồi, tớ đã muốn trang điểm thành như vậy.” Nhìn lại cô Lý Nhược Vân hạ mặt xuống, giọng nói yếu ớt có chút phiền muộn, đau thương: “Nếu nói rằng thời niên thiếu của Tiểu Hoan đã bắn rất nhiều lỗ tai sau đó lái xe vào vùng biển sâu để tìm một thế giới thuần khiết khác. Thì Tiểu Vân lại khát khao hướng tới giống như một kỹ nữ. Son môi muốn đỏ bao nhiêu thì đỏ, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, có thể làm những hành động lỗ mãng phóng túng. Sau đó trong căn phòng trọ rẻ tiền đem bản thân mình tùy tiện bán đi cho một người đàn ông nào đó. Sau đó cầm số tiền này đi tới nhà hàng cao cấp ăn một bữa đại tiệc. Họ càng muốn mình đoan trang thục nữ thì tớ lại càng muốn ương bướng làm ngược lại.”


“Nhưng tớ không dám! Cũng không thể.”
Nói đến đây Lý Nhược Vân lắc lắc đầu. Dừng lại một chút, nhún vai nhíu mày: “Tớ không phải là cô ba nhà họ Lý ư? Nếu như tớ làm như vậy thì sẽ khiến cho mẹ và bà tức chết mất.”


“Nhưng, Tiểu Hoan! Đây là lần cuối cùng. Từ giờ trở đi tớ muốn trở thành một người thực sự thuần khiết. Tớ cần phải làm như vậy.”


Mary đặt mạnh ly trà trước mặt Lý Nhược Vân, bắn nước tung tóe, hắt lên cả mặt của Lý Nhược Vân. Một lần nữa Loan Hoan đưa ánh mắt của mình nhìn đến nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt Lý Nhược Vân. Nốt ruồi lệ giống nốt ruồi lệ của Dung An Kỳ như đúc, nhưng tại sao nhìn nó trên mặt của Lý Nhược Vân lại khiến Loan Hoan cảm thấy nó thật quỷ dị.


Uống một ngụm trà, ánh mắt Lý Nhược Vân đảo một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt của Loan Hoan: “Hôm đó tớ nhìn thấy một bên mặt của cậu bị sưng lên, là anh ấy đánh cậu sao?”


Trong phòng khách bây giờ chỉ có Loan Hoan và Lý Nhược Vân. Từ đầu đến cuối Loan Hoan đều không nói gì, mà Lý Nhược Vân từ khi xuất hiện đã bắt đầu, cô giống như đang diễn một vở kịch chỉ có một nhân vật độc thoại.


Cô thở dài, hờn dỗi: “Tiểu Hoan sao lại trở nên ngốc nghếch ngây ngô như vậy? Tại sao lại để lão hồ ly Dung Diệu Huy kia dễ dàng điều khiển như vậy?”
Nói tơi đây trong giọng nói cô mang theo một chút tự trách: “Tuy nhiên xảy ra chuyện như vậy tớ cũng có một chút trách nhiệm.”


“À! Không.” Lý Nhược Vân che miệng cười: “Chính xác mà nói, Chúc An Kỳ mới là đầu sỏ gây nên chuyện này.”
Vì thế Lý Nhược Vân lại bắt đầu giải thích.
Chúc An Kỳ sau khi tìm được cô ta đã nói cho cô ta biết câu chuyện hai chú hải cẩu nhỏ trên đảo Greenland kia.


“Tiểu Hoan! Cho tới giờ tớ đều cảm thấy tớ thông minh hơn so với cậu. Chúc An Kỳ chỉ nói mấy câu sau đó tớ liền hiểu rõ tiếp theo mình cần phải làm cái gì. Sau đó tớ liền đến New York gặp Dung Diệu Huy, tớ chỉ dùng nửa giờ đồng hồ để thuyết phục ông ta.”


Lý Nhược Vân còn nói Dung Doãn Trinh không hề để ý đến các quy luật của nhà họ Dung. Khi cô được cứu khỏi tay các phần tử Chechnya, Dung Diệu Huy cảm thấy Loan Hoan sẽ trở thành mối đe dọa uy hϊế͙p͙. Hơn nữa chuyện của Dung An Kỳ giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông, cho nên Lý Nhược Vân đã đưa tất cả các vấn đề đặt lên người của Loan Hoan. Nói rằng: “Tiểu Hoan là một cô gái ngốc nghếch.” Sau đó kế hoạch một mũi tên trúng hai đích được đưa ra. Dung Diệu Huy vừa có thể làm quan hệ của cô và Dung Doãn Trinh tan vỡ, lại vừa có thể gỡ bỏ tảng đá đè nặng trong lòng của ông xuống.


Lý Nhược Vân thở dài: “Kết quả, sự thật đã chứng minh! Tiểu Hoan là một cô gái ngây thơ ngốc nghếch.”
Lý Nhược Vân cười khanh khách. Khi Lý Nhược Vân cười khóe mắt cô hạ xuống, khi khóe mắt cô hạ xuống nốt ruồi lệ cũng theo đó hạ xuống theo cơ mặt của cô.


Loan Hoan giơ tay ra, chỉ vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt Lý Nhược Vân: “Lý Nhược Vân! Tại sao?”
Sau khi nghe được lời của cô nói, Lý Nhược Vân nở một nụ cười rất lớn, bộ dáng rất đắc ý: “Tiểu Hoan cuối cùng cũng đã tò mò rồi.”


Tay của cô sờ sờ lên nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt, nói: “Chúc An Kỳ đưa tớ đi làm đấy! Rất giống với một An Kỳ khác đúng không?”
Cô nói thì thầm: “Hoan! Cậu có biết ngoài cái tên An Kỳ, Dung Doãn Trinh còn một cái tên khác để gọi không? Anh ấy gọi cô ấy là nốt ruồi nhỏ.”


“Nốt ruồi nhỏ! Nốt ruồi nhỏ! Anh ấy gọi cô ấy là như vậy đấy!” Lý Nhược Vân thì thầm nói.