Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây
Cơn ân ái qua đi, hai người lặng lẽ ôm nhau, tận đến lúc mồ hôi dần dà tiên tán, Tô Vận Cẩm mới nói: “Trình Tranh, anh ngủ rồi à? Chúng mình nói chuyện chút được không”.
Trình Tranh “Ừ” bừa một tiếng.
Hai người, quen biết đã mười một năm, sớm chiều quấn quýt được gần ba năm, cả hai đã chia sẻ với nhau tất thảy những lần đầu tiên thân mật nhất của một đôi nam nữ, thế mà trước nay chưa từng nghiêm túc ngồi lại mà trò chuyện, trước nay chưa từng hỏi điều người kia mong muốn nhất là gì.
Mở đầu có chút khó khăn, Tô Vận Cẩm nghĩ một hồi mới cất lời: “Lúc con được hai tháng, nó đột nhiên khiếm em đau dữ dội, thực ra trước khi bị sốc do xuất huyết, em đã bắt đầu lo sợ là có lẽ sẽ mất con. Con khi ấy là mối ràng buộc cuối cùng của em với anh trên thế gian này, em không thể không có nó được, chỉ cần con được bình yên, em bằng lòng đem tất cả ra đánh đổi… Thế nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được. Em nằm trên giường bệnh, cảm giác duy nhất là hận anh, bởi vì em không biết phải trách ai nữa, em buộc phải tìm một thứ cảm giác nào đó dữ đội hơn để thay thế cho tuyệt vọng. Thế nên em đã thề, sẽ không chờ đợi anh nữa, em phải quên anh đi. Thế nhưng, khi gặp lại anh, em bắt đầu quên mất lời thề của mình, anh thấy đấy, trừng phạt giội xuống rồi, những người quan trọng bên cạnh em, chẳng thể giữ chân được ai nữa.”
Trình Tranh ngóc đầu lên, nhìn cô, “Đúng là đồ ngốc! Nếu anh làm cho em phải phản lại lời thề, thế thì cũng là trừng phạt anh nữa, em nói những người bên cạnh em chẳng thể giữ chân ai được, trừ phi là anh cũng chết toi mất rồi.”
Tô Vận Cẩm bật cười, “Vẫn cái thói nói nhăng nói cuội. Trình Tranh, em là người tồi tệ vô cùng, em luôn ngỡ là tự mình biết rõ mình muốn gì, thực ra đến khi nghĩ lại mới phát hiện ra mình đã sai mất rồi”.
“Chẳng ai bảo là sai lầm thì không thể quay đầu lại, Vận Cẩm, chúng mình làm lại từ đâu nhé.”
“Làm lại từ đầu?”, Tô Vận Cẩm thoáng vẻ thất thần. “Bốn năm trước chúng mình đã yêu nhau đến thế, kết quả ra sao chứ? Huống hồ là bây giờ …”
“Thế nhưng khi ấy em chưa từng mang lại cho anh cảm giác an toàn của tình yêu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã mải miết theo đuổi, em thì mải miết trốn chạy. Anh quá lo lắng, còn em thì quá nhạy cảm, anh cũng chẳng biết đối với em sao cho phải nữa”, anh xoay người lại, nhìn cô. “Anh ngốc lắm, tình yêu cỉa anh cầm một đảm bảo”.
Tô Vận Cẩm lấy tay nắm lấy chiếc mặt dây trên cổ anh, “Anh cứ như thế này đâu có đáng, em thậm chí còn chẳng phải là một người đàn bà trọn vẹn nữa rồi”.
Trình Tranh cố ý xem xét cô hết lượt trên dưới, “Chỗ nào không trọn vẹn, anh cảm thấy những gì phải có đều có đủ mà”. Trông thấy Tô Vận Cẩm không cười, anh mới ý thức được là câu đùa này chẳng hề vui nhộn, liền nói: “Nếu vốn đã an bài không thể có con, vậy thì coi như chúng mình nương tựa vào nhau là số mệnh đi em”.
Anh tham lam vùi đầu vào trước ngực cô, “Cứ coi anh là con trai em, chỉ yêu mỗi anh thôi, bà mẹ nhóc ơi …”.
Trình Tranh hao kiệt tinh lực rồi thì ngủ thiếp đi, tận đến lúc cảm thấy có hai bàn tay bấu chặt trên mặt mình, mới thét đau tỉnh dậy, anh chàng theo trực giác vẫn ngỡ là Tô Vận Cẩm, lật người tóm lấy cô, miệng la hét: “Còn cấu nữa anh cắn em đấy”.
Tay không rơi bộp trên ga giường, sau đó tai nhói đau, anh nghe thấy một giọng rất giống của mẹ cất lên: “Cái thằng đáng chết này, hiếm hoi lắm mới về nhà một lần, ban ngày ban mặt mà nói mớ gì đấy, lại còn dám cắn mẹ?”.
Trình Tranh giật bắn lên, trông thấy Chương Tấn Nhân đang trợn mắt trừng trừng, nhéo tai anh đừng ngay trước giường, ở bên mình nào thấy đâu Tô Vận Cẩm nữa. Anh giật mình hừ một tiếng hất ngay tay mẹ ra, kéo chăn lên che kín thân mình đang trần trụi, mặt đỏ bừng bừng cự nự: “Làm gì có cái kiểu không gõ cửa đã xông vào phòng?”.
Chương Tấn Nhân cười giễu: “ Cửa sắp dỡ cả ra rồi con còn chẳng biết, ha ha, lại còn che, người con mẹ chưa nhìn thấy bao giờ chắc. Nói xem nào, đang giữa ban ngày con một mình ở nhà lột sạch quần áo nằm ngủ là sao?”.
Trình Tranh đến lúc này mới yên tâm, xem ra mẹ vẫn chưa nhìn thấy Tô Vận Cẩm, thế thì anh chàng mặc kệ, chứ mẹ mà bắt gặp tình cảnh này, không biết sượng sùng đến cỡ nào nữa.
“Con nóng nên mới cởi quần áo mà mẹ phải để ý hay sao?” Anh không có gì phải lo lắng nữa, bắt đầu tỏ ra ngạo ngược.
Chương Tấn Nhân bĩu môi đi ra ngoài, “Đang giữa mùa đông, có nóng cũng chẳng cần phải trần như nhộng mà ngủ thế chứ”.
Trình Tranh vừa mặc quần áo vừa xem giờ, anh đã ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ, cô đi đâu nhỉ? Nếu có về nhà thì tại sao không nói gì đã đi ngay thế? Lúc cài khuy áo anh cảm thấy trên mình dường như thiếu thứ gì đó, cúi đầu xuống, chiếc hoa tai hải lam ngọc ở bên anh suốt bốn năm trời đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Tô Vận Cẩm quay về nhà, hậu sự của mẹ coi như dàn xếp ổn thoả, thân bằng cố hữu của nhà cô không nhiều, nhưng người đã đi mất rồi, đông đúc nhộn nhịp hay không cũng nào có khác biệt gì.
Dượng bảo Tô Vận Cẩm không khoẻ thì cứ nghỉ ngơi đi đã, những việc khác để dượng lo liệu. Dượng nói đúng, cô thật đã mệt rã rời.
Trước hôm tiễn đưa linh cữu một ngày, cô nhớ ra có một vài việc phải bàn bạc với dượng. Dượng đang gọi điện trong bếp, Tô Vận Cẩm đi đôi dép lê dùng trong nhà, bước đến cửa nhà bếp, dượng vẫn không phát hiện ra.
Dượng vốn là một người bộc trực chất phác, bình thường dượng nói chuyện điện thoại trong bếp, Tô Vận Cẩm ngoài phòng khách cũng có thể bập bõm nghe được tám phần, lúc này dượng hạ thấp giọng, nép vào trong góc, Tô Vận Cẩm không thể không cảm thấy kì lạ.
“ … Phải rồi, cơ bản là đã dàn xếp đâu ra đấy rồi … Đâu có, vẫn phải cảm ơn cháu… Bệnh viện … May nhờ có cháu …Con bé khoẻ rồi … Nó không biết … Con bé này vốn ương ngạnh lắm …”.
Tô Vận Cẩm rón rén quay trở về phòng mình. Cô biết rõ đó là điện thoại của ai gọi đến, bao nhiêu năm rồi, cô dường như vẫn luôn ở vào vai của người cần đến anh đỡ đần. Anh giúp cô, nhưng lại chẳng dám để cô biết.
Cô rót cho mình một cốc nước, nhấp một ngụm, vị đắng đót thoang thoảng xen lẫn với ngọt lành. Cô sẽ không nói với Trình Tranh, thực ra hôm ấy trong bệnh viện, cô đã từng vô ý trông thấy anh vội vã bước ra từ phòng bệnh khoa ung bướu, sau đó ngay buổi chiều hôm ấy, bác sĩ chủ nhiệm mang tới tin tức có thể chuyển vào phòng bệnh một người nằm. Anh vờ như không có chuyện gì, cô cũng chẳng khơi ra.
Thì ra cảm giác có một bờ vai để tựa vào là như thế này đây. Cô đã từng ngỡ rằng bản thân mình có thể chẳng cần đến ai, nhưng đến giờ mới hiểu ra, một người con gái, chống đỡ càng lâu càng mỏi mệt rã rời, việc gì phải vì chút kiêu hãnh vô vị mà từ bỏ những chăm chút quan tâm mà cô ta đáng được đón nhận? Anh không hề bố thì cho cô , anh yêu thương cô. Trước mặt một số người, cô chẳng cần phải tỏ ra kiên cường.
Cô cuối cùng cũng đã có thể thanh thản.
Buổi tối, dượng gọi Tô Vận Cẩm ra phòng khách. Lúc mẹ còn sống, quan hệ giữa bố dượng và con gái tuy rằng trên kính dưới nhường, nhưng trước sau vẫn luôn có ngăn cách.
Dượng đẩy một chiếc trap nhỏ ra trước mặt cô, bảo: “Vận Cẩm, dượng biết trong lòng con từ xưa tới giờ chua từng coi dượng là bố con, nhưng dượng vẫn luôn hy vọng rằng con là con gái ruột của ta. Giờ mẹ con không còn nữa, đây là chút ít di vật mà mẹ con để lại, đúng lý là giao cho con giữ gìn. Căn nhà mua giá ứu đãi từ hồi bố con còn sống, mẹ con mãi vẫn không nỡ bán đi, mấy năm trước, bà ấy chuyển hộ khẩu nhà đó sang tên cho con, nó là của con, coi như là một chút quà kỷ niệm mà bố mẹ con để lại cho con nhé”.
Tô Vận Cẩm lặng lẽ mở trap ra, bên trong là một ít giấy tờ kiểu hợp đồng nhà đất, đôi bong tai ngày thường mẹ vẫn đeo, hai cuốn sổ tiết kiệm, tiền trong đó chẳng được bao nhiêu, tất thảy có vài nghìn đồng, nhiều nhất là những tấm ảnh cũ, có những tấm chụp chung hồi bố còn sống, còn có những tấm ảnh chụp cô từ nhỏ xíu đến lúc lớn lên, những bức ảnh ấy phần nhiều đã ố vàng, bị xoa mặt nhiều đến mức đôi chỗ nức nẻ, đây đã là tất thảy những gì thuộc về mẹ.
Tô Vận Cẩm không khóc, cô lấy tay vuốt nhẹ những tấm ảnh cũ ấy, dường như trên đó vẫn còn hơi ấm bàn tay mẹ.
“Dượng biết không, trước đây con đã từng hận dượng, biết rõ là về sau mẹ con chung sống với dượng là lựa chọn đúng đắn, thế nhưng con vẫn chẳng thể quên bố con, con oán giận dượng đã chia lìa tình yêu thương vốn chỉ thuộc về con và bố con, và cũng bắt đầu cố ý lạnh nhạt với mẹ con… Con không phải là đứa con gái tốt, cũng chẳng có cách nào gọi dượng một tiếng “cha” chính đáng, nhưng có một câu vẫn nên nói ra: Mấy năm nay, may mà có dượng. Mẹ con dù còn hay đã mất, dượng vẫn là người thân của con.”
Tô Vận Cẩm nói dứt lời, người đàn ông đã sống hơn nửa đời người mắt nhòa lệ ngay trước mặt cô.
Hậu sự của mẹ đã lo liệu xong xuôi, Tô Vận Cẩm quay trở về ngôi nhà dưới quê một chuyến, đây cũng chính là nơi bố vào quân ngũ rồi gặp gỡ và yêu mẹ. Tô Vận Cẩm đặt chân qua mỗi tấc đất, cơ hồ đều có thể tưởng tượng ra mẹ và bố cô đã từng đi qua nơi này. Bố mẹ cuối cùng đã được đoàn tụ trên trời cao kia rồi.
Ở quê vẫn còn họ hàng bên phía mẹ cô. Tô Vận Cẩm lần này ghé ở nhà cậu họ, tuy là thân thích xa xôi, nhưng cả nhà, trong đó có cả mợ, cũng đều đối xử với cô rất nhiệt tình, cũng chẳng kiêng kị gì việc cô đang có trở. Tô Vận Cẩm ở đó mấy ngày, hôm nào cũng ngủ nướng đã đời, chú họ đi xa vừa về nhà là liền so chiêu cao thấp trên bàn cờ với cô cháu ngay. Trong ấn tượng của mình, hai mươi tám năm nay Vận Cẩm chưa từng trải qua những ngày nhàn tản thảnh thơi như thế bao giờ.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô đem một chiếc ghế nằm ra sân phơi ngũ cốc, ánh nắng giữa tiết đông trải trên thân mình đầy thư thái, một cuốn tiểu thuyết ái tình tìm thấy trên giường của cô em họ làm thuê ở Quảng Đông mang về đọc được một nửa, chút ý vị mỏi mệt đã len lỏi dâng lên. Tô Vận Cẩm úp cuốn sách lên bụng, trễ nải khép mắt lại. Trong tiểu thuyết, nhân vật nam giàu có muôn đời vẫn luôn có một bà mẹ nghiệt ngã, đẩy một đống tiền ra trước mặt nhân vật nữ đang có bầu, bảo: “Cô chẳng phải là vì cái này hay sao? Tiền nay cho cô, buông tha con tôi ra”.
Hôm ấy cô nhỏm dậy bên mình Trình Tranh, thu vén gọn gàng lại mình và cả buồng ngủ, phòng bếp đang bày bừa, vừa bước ra khỏi cửa chưa được bao xa, đã đụng ngay Chương Tấn Nhân vừa mới về nhà, giống y hệt như trong tiểu thuyết, Chương Tấn Nhân cũng mời cô lên xe mình để “trò chuyện” mấy câu.
Ngay từ câu đầu tiên, bà đã nói: “Vận Cẩm, ta đã từng nghĩ là con sẽ trở thành con dâu ta…”
Thực ra trong suốt quá trình diễn ra cuộc đối thoại ấy, Tô Vận Cẩm đều im lặng. Chương Tấn Nhân cũng không hùng hổ dồn ép, nề nếp gia giáo cẩn thận khiến một vài chủ đề bà chỉ chạm tới là dừng, vô cùng chú ý đến cảm nhận của Tô Vận Cẩm. Thế nhưng Tô Vận Cẩm biết, chuyện lằng nhằng cũ giữa cô và Từ Chí Hằng, cả việc cô không thể có con, người đang đối thoại kia đều rõ cả, điều này chẳng lạ lùng gì, một vòng tròn rộng được đến cỡ nào, dưới gầm trời này chẳng tường nào không lọt gió, huống hồ là một người quyền thế đầy mình như Chương Tấn Nhân.
“Ta cũng chỉ là một người mẹ bình thường, mong con sẽ lượng thứ”, Chương Tấn Nhân thở dài.
Tô Vận Cẩm chỉ cười, “Cô không cần phải đòi con lượng thứ gì hết, bởi vì tất cả những điều này là sự thật, con hiểu rõ ý của cô”. Thậm chí trong lòng cô còn biết ơn Chương Tấn Nhân không đưa tiền cho cô, nếu không cô còn phải tủi hổ hơn nhiều.
“Thực ra ta cũng không ép con phải rời xa Trình Tranh, con trai ta sinh ra ta biết lắm, nó là một đứa khờ dại, đã quyết làm gì thì xưa nay chưa từng quay đầu lại. Thế nhưng Vận Cẩm, cứ cho là chúng ta có thể không phiền lòng vì những việc trong bốn năm vừa rồi của con, không để ý việc có hay không có con nữa, nhưng con cũng thấy rồi đấy, các con đã từng sống với nhau, thế nhưng chẳng khiến người kia hạnh phúc. Ta hy vọng con ta được sống vui vẻ, thế nên, ta chỉ hỏi con, con có thể đảm bảo sẽ mang lại hạnh phúc cho nó hay không?”
Tô Vận Cẩm trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói: “Con không thể”.
Đúng lúc Tô Vận Cẩm dường như sắp thiếp đi dưới ánh mặt trời, có người cầm cuốn sách cô đang úp trên bụng lên, giọng điệu quái gở đọc ra tên cuốn sách: “…Ái tình của những đứa trẻ hư…” Hì hì, Tô Vận Cẩm, anh phải nói em thế nào mới phải, e chạy về đây, chỉ là để chuyên tâm nghiền ngẫm mấy thứ sách vở bổ béo này hở?”.
Tô Vận Cẩm cũng không thắc mắc tại sao anh lại tìm đến đây, chỉ giơ tay giằng lại cuốn sách của mình, rồi lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Trình Tranh lấy tay vỗ vỗ lên mặt cô: “Lại còn giả vờ, nói mau, em chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì?”.
Tô Vận Cẩm gạt tay anh ra, “Thế anh thì đến làm gì?”.
“Anh… Anh đến đòi lại đồ của anh, trả dây chuyền lại cho anh!”, anh hùng hồn nói.
“Nhưng mà, đấy rõ ràng là hoa tai anh tặng em cơ mà!”, Tô Vận Cẩm nhắc anh.
“Anh không biết!”, đuối lý rồi bắt đầu nhùng nhằng nhõng nhẽo vẫn luôn là phong cách của anh. “Em dụ cho anh ngủ say rồi đi mất là ra thể thống gì, đến chơi bời trăng gió với một con vịt cũng phải trả tiền đấy!”
Tô Vận Cẩm nhổm dậy từ chiếc giường gấp: “Thế anh muốn bao nhiêu, cái phục vụ của anh cũng chẳng đáng mấy tiền”.
Trình Tranh nghiến răng trèo trẹo, “Đằng nào thì em cũng phải nói lại với anh một lời chứ”.
Tô Vận Cẩm nhìn anh một hồi, sau đó chẳng hó hé gì đi vào căn phòng phía sau sân phơi, lúc đi ra trong tay ôm một bộ cờ vây. Cô bày bàn cờ ngay trên nền sân phơi, sau đó bảo: “Trình Tranh, có một số việc chúng mình dùng cái này để quyết định đi”.
Trình Tranh dùng thứ ánh mắt “Em điên rồi” nhìn cô, phát hiện dáng vẻ cô không giống như đùa cợt, sau đó liền thương lượng với cô,
“Hay là chúng mình đổi cách khác vậy, ví dụ như là thi chạy? Anh phải có quyền lựa chọn chứ”.
“Anh có thể lựa chọn chơi hoặc không chơi”, Tô Vận Cẩm rất bình tĩnh đáp lại.
Trình Tranh ngần ngừ một hồi, cơ hồ giằng co trong lòng, “Được, anh chọn quân đen”. Nếu đã không tránh được, vậy thì không được chịu thiệt.
“Thoải mái. Bắt đầu nhé.” Tô Vận Cẩm ngồi bệt xuống đất.
Khi hai người còn ở bên nhau, anh trước sau đều không chịu học đánh cờ, cho dù cờ vây chính là môn truyền thống ở trường đại học cũ của anh, mấy năm không gặp, hóa ra lại khiến Tô Vận Cẩm cảm thấy vô cùng sửng sốt. Lối đánh của Trình Tranh hệt như tác phong con người anh vậy, quyết đoán khoáng đạt, công thành phá trì, khá là mạnh mẽ, Tô Vận Cẩm ngược lại trầm tĩnh hơn nhiều, nhưng không phải là ngay lập tức có thể phân rõ ngay cục thế trên dưới. Lúc đánh xuống quân đen 65, đen đã chiếm ưu thế, trông thấy Tô Vận Cẩm chân mày hơi nhíu, Trình Tranh mừng thầm trong bụng, cô nàng làm sao biết được mấy năm nay anh đắm chìm trong cái thú tao nhã này, tay cờ đã tiến bộ lên nhiều, thế nên lúc quân trắng 67 đánh ra, anh không e dè hoảng hốt, đen 73 chặt xuống, đến Tô Vận Cẩm cũng lộ ra vẻ phấn khích. Phần thắng đã nắm trong tay, Trình Tranh gắng sức kiềm chế sự đắc ý của mình, người đàn bà này, lại còn tình dùng chiêu này mà bắt nạt anh, xem cô nàng thua rồi thì còn nói năng gì nữa.
Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi một hồi, hai quân tiếp theo 74, 76 đều cao tay chặn trước, quân trắng ở khu trung tâm thoắt đã tăng lên, trong khi đó quân đén lộ rõ tứ phía cụt đường, tình cảnh xuống dốc không phanh, góc trán Trình Tranh rịn mồ hôi, càng vội vã càng không cứu vãn nổi cục diện, lúc Tô Vận Cẩm hạ quân trắng 94, ưu thế của bên trắng đã không thể lung lay được nữa, đến cả Trình Tranh cũng hiểu rõ, chỉ cần quân trắng 96 đặt xuống, cả dàn quân đen sẽ tàn đời. Vậy nên lúc Tô Vận Cẩm nhón quân thứ 96 lên, anh liền chộp phắt tay cô, “Nước vừa rồi không tính, anh có một bước bị đi nhầm”.
Tô Vận Cẩm khẽ cười bảo: “Trình Tranh, đi cờ không hối mới là trượng phu”.
“Anh không làm đại trượng phu, chơi lại từ đầu.” Sự tình đã đến nước này, anh quyết chầy bửa đến cùng.
Tô Vận Cẩm đâu có chịu nhường anh, một bàn tay còn lại gạt tay anh ra, quân trắng đã chễm chệ đường hoàng hạ xuống, “Anh thua rồi”.
Trình Tranh lấy tay xáo tung bàn cờ, hằn học bảo: “Thua rồi thì sao chứ, đùa chắc, hạnh phúc của anh làm sao có thể dựa vào một bàn cờ này mà quyết định được?”.
“Dám chơi dám thua. Em đã nói rồi, có một số việc cần dựa vào bàn cờ này để quyết định, anh cũng không từ chối, thế nên, từ nay trở đi, việc nhà chủ yếu vẫn là do anh làm, bởi vì khoảng thời gian tiếp sau đây, có lẽ em phải đi tìm việc lại từ đầu.”
Trình Tranh ngơ ngẩn nhìn cô, cô nói gì vậy? Có phải anh nghe lầm không?
Hồi lâu, Tô Vận Cẩm mới nghe thấy một giọng nói lạ lùng cất lên trả lời cô: “Anh sẽ học!”.
Men theo cánh tay anh, khoảnh khăc dựa vào lòng anh, Tô Vận Cẩm nhớ đến câu cuối cùng mình nói với Chương Tấn Nhân hôm ấy: “…Con không thể. Chẳng ai bảo đảm được hạnh phúc cả, nhưng điều con có thể nói với cô là, nếu như Trình Tranh không hạnh phúc, con sẽ còn đau lòng hơn cả cô nữa”.
Sau đó cô nghe thấy Trình Tranh chậm rãi nói: “Anh trước nay chưa từng hối hận vì đã chia tay với em, thế nhưng, bất kể đi bao xa chăng nữa, anh vẫn luôn tin rằng có một ngày anh sẽ tìm được em về lại. Tô Vận Cẩm, cuối cùng anh đã tìm lại được em rồi”.
Trình Tranh cũng không biết mình rốt cuộc đã ôm cô bao lâu nữa, phía không xa vọng lại tiếng cười trẻ nít, anh ngước nhìn sang, mấy đứa trẻ người ngợm lấm lem bùn đất đang nhìn hai người họ, vừa che mặt vừa cười, trẻ con quê mùa, khó tránh khỏi cảm thấy háo hức lạ lùng với cái cảnh này.
“Thế… Tô Vận Cẩm, hay là chúng mính cứ đứng dậy cái đã, chân anh hơi tê rồi.” Anh vẫn giữ tư thế ngồi đánh cờ. Tô Vận Cẩm đứng lên, kéo giật lấy tay anh, “Đi, em đưa anh đến gặp một người”.
Ở trước nhà một người cậu họ khác của Tô Vận Cẩm, Trình Tranh nhìn thấy bà ngoại đã nhiều năm không gặp. Bà đã ngoài chín mươi, dáng vẻ chẳng khác mấy so với khi xưa, có điều đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa, ngồi trên chiếc ghế dài kê trước cửa nhà dò dẫm nhặt rau. Trình Tranh bỗng nhớ ra, nhiều năm về trước, khi anh chàng mạo nhận là bạn trai của Tô Vận Cẩm đến dự đám cưới của mẹ cô, đã từng nhận lời với bà ngoại, nếu hai người bọn họ về sau có kết hôn thật, nhất định sẽ thân chinh đến báo với bà, nghĩ đến đây, anh lặng im nắm thật chặt tay Tô Vận Cẩm.
Tô Vận Cẩm kéo anh ngồi xuống cạnh gối bà ngoại.
“Bà ơi, con là Vận Cẩm đây, con với Trình Tranh cùng đến thăm bà này bà ơi.”
Bà ngừng tay, móm mém cười bảo: “Vận Cẩm, con về rồi à, hình như đợt trước mẹ con còn qua đây nữa cơ”.
“Bà ơi, con là Trình Tranh, bà còn nhớ con không? Chính là cái người đánh quân Nhật Bản đấy ạ?”, Trình Tranh đặt tay lên đầu gối bà, ân cần hỏi.
Bà ngẩng mặt lên nghĩ ngợi hồi lâu, “Cái người đánh quân Nhật Bản à, ừ… con là người yêu của Vận Cẩm nhà chúng ta chứ gì”.
“Vâng, vâng ạ.” Trình Tranh bất kể bà ngoại có nhìn thấy không, gật đầu bạt mạng.
Tô Vận Cẩm mủm mỉm cười liếc nhìn Trình Tranh, nói với bà: “Bà ơi, con với Trình Tranh lại về với nhau rồi”.
Bà lại cặm cụi nhặt rau tiếp, dáng vẻ chẳng có gì lạ lẫm, “Các con chẳng phải trước nay vẫn ở bên nhau đấy thôi?”.
Hai người đều sững sờ, sau đó im lìm siết thật chặt tay người kia, “Đúng rồi, bà ngoại ơi, bà nói đúng ạ”.
…
“Nhớ lại hồi còn trẻ, bà với ông ngoại các con lúc nào cũng chí chóe cãi cọ, nháy mắt đã năm chục năm rồi, đã không còn ai chành chọe với bà nữa rồi…”
Bà vẫn còn đang kể lể lê thê, hơi ấm từ ánh nắng mặt trời khiến Tô Vận Cẩm buồn ngủ, cô yên ả ngả đầu lên bờ vai Trình Tranh.
Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.