Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 83

Vì thế, Khương Trầm Ngư do dự tới lui, nhưng vẫn lắc đầu: “Không... không được. Huynh phải cứu nàng ấy! Vãn Y, huynh nhất định phải cứu nàng ấy!”.

Giang Vãn Y quỳ vái dưới đất, trầm giọng nói: “Nương nương, nếu nương nương thật lòng nghĩ tốt cho phu nhân, thì hãy để nàng ấy ra đi”.

“Không được! Không được!”. Khương Trầm Ngư cố chấp từ bên cạnh chiếc bàn ở gian ngoài nhảy lên, xông đến trước mặt Giang Vãn Y, tóm chặt cổ áo hắn nói: “Sư huynh, sư huynh, muội cầu xin huynh, đừng buông tay, đừng để Hy Hòa chết có được không? Sư huynh...”.

Nàng lúc này vẫn là hoàng hậu tôn quý, lại dùng hai tiếng “sư huynh” để gọi một thảo dân tầm thường, rõ ràng là muốn dùng tình xưa nghĩa cũ để làm Giang Vãn Y động lòng, nhưng Giang Vãn Y nghe xong, ánh mắt lại càng đậm nét bi ai hơn: “Sớm biết có ngày hôm nay... hà tất phải có buổi ban đầu?”.

Sắc mặt Khương Trầm Ngư hơi trắng bệch. Không sai, ban đầu khi hắn rời đế đô, đã từng khuyên nàng dừng tay, nhưng khi ấy nàng bị hận thù che mắt, cố chấp phải báo thù cho Cơ Anh, đến nay biến thành như thế này, xem ra nàng cũng khó tránh được tội, nàng vốn không nên làm khó hắn, nhưng cứ nghĩ đến người đang nằm trên giường, đang rữa nát từng chút từng chút một không phải ai khác, mà chính là Hy Hòa!

Là Hy Hòa đệ nhất mỹ nhân của bốn nước!

Là Hy Hòa mà công tử yêu nhất khi còn sống!

Là Hy Hòa tự mình gánh tất cả tội nghiệt để lại cho nàng một tiền đồ như gấm thêu!

Nàng không có cách nào chấp nhận sự thật này. Làm sao có thể chấp nhận nổi.

“Sư huynh! Sư huynh...”. Nàng vừa khóc vừa kéo tay áo của Giang Vãn Y giống như năm đó, sau khi biết bệnh tình của Cơ Anh. Hai cảnh tượng lồng vào nhau trong trí óc của Giang Vãn Y nhìn nữ tử tuy không phải sư muội thật sự của hắn, nhưng đã cùng hắn trải qua rất nhiều việc, hắn hít một hơi rất sâu.

Khương Trầm Ngư ngỡ là hắn đã bị mình thuyết phục, ngước gương mặt đầy mong chờ lên nhìn hắn.

Nhưng Giang Vãn Y lại chầm chậm rút tay áo ra khỏi tay nàng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại kiên quyết chậm rãi nói: “Nương nương, Hy Hòa phu nhân đã ra thế này, sao nương nương không từ bỏ một chút lòng riêng đó của mình, thực sự nghĩ cho nàng ấy một chút?”.

Khương Trầm Ngư choáng váng nặng nề: “Cái, cái, cái gì?”.

Giang Vãn Y quay người, kéo tấm rèm ra: “Nàng ấy đang thối rữa, nương nương xem đi! Mức độ thối rữa mỗi ngày mỗi nghiêm trọng, dịch mủ chảy ra từ người nàng ấy đã ngấm vào giường chiếu chăn đệm, thậm chí có cả giòi bọ lúc nhúc bò trên người nàng ấy... Nàng nhìn đi, nương nương! Nếu như nàng thực sự thích nàng ấy, sao nỡ để thân thể nàng ấy chịu đựng sự giày vò đến nhường này? Chỉ bởi vì nàng ấy không có tri giác không thể cử động, cho nên nàng cảm thấy nàng ấy không biết đau đớn, không thể đau đớn hơn nàng sao?”.

Mùi hôi thối tỏa ra từ người Hy Hòa và mùi thuốc nồng nặc trong phòng quyện lại với nhau, nhìn Hy Hòa gần như không còn hình người nằm trên giường, Khương Trầm Ngư không thể chịu đựng thêm, nhảy dựng lên: “Ý của ngươi là ta cố ý hại nàng ấy phải không? Cố ý để nàng ấy thối rữa, cố ý hủy hoại dung nhan xinh đẹp của nàng ấy phải không? GiangVãn Y ngươi to gan, ngươi dám nói như thế với bản cung! Ngươi ngông cuồng quá đấy!”.

Giang Vãn Y nhìn thẳng vào mặt nàng, nói câu sau cùng: “Thế thì xin thứ cho thảo dân bất tài, thảo dân cáo lui”. Nói rồi, quay người chầm chậm bỏ đi.

Hành động này thực sự vô cùng lạnh lùng, đặc biệt là đối với Khương Trầm Ngư lúc này, nàng há miệng đứng như trời trồng bên giường, mãi không phản ứng lại được.

Giang Vãn Y không đóng cửa, gió thổi vào ù ù, Khương Trầm Ngư bỗng nhiên quay người, bên đầu giường có đặt chậu nước và khăn bông, nàng lấy khăn bông thấm nước, rồi vắt khô, sau đó lau những vết mủ trên mặt Hy Hòa, cắn răng nói: “Hy Hòa, bọn họ đều bỏ rơi nàng, nhưng không sao cả, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ rơi phu nhân, họ chê phu nhân bẩn chê phu nhân hôi, không sao, ta sẽ tắm cho phu nhân, ngày nào ta cũng tắm cho phu nhân, phu nhân sẽ khỏe lên, phu nhân nhất định, nhất định sẽ khỏe lên... Phu nhân xem này, mạch của phu nhân vẫn đang đập, mũi phu nhân vẫn đang hít thở, rõ ràng phu nhân vẫn còn sống, làm sao có thể để phu nhân chết được? Đó là mưu sát! Mưu sát!”.

Nàng ra sức lau, nhưng càng lau mủ lại càng chảy ra nhiều, không sao lau hết được, cuối cùng khiến cả gương mặt đều nhoe nhoét, Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn khuôn mặt mà ngũ quan đã bị biến dạng đó, lại nhìn nước mủ tím đen trên tay mình, “Hy Hòa đã không thể cứu được rồi”, sự thực này bây giờ mới chậm chạp truyền đến đại não Khương Trầm Ngư, chiếc khăn bông rơi xuống đất, nàng bưng mặt mình bằng đôi tay đầy mủ, sau đó quỳ xuống, khóc thất thanh.

Tại sao một lần, hai lần, nhiều lần như thế, luôn là thế này?

Càng muốn giữ lại thứ gì, càng không thể giữ được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ đó biến mất. Hoàn toàn vô phương cứu chữa. Cả cuộc đời này của mình, rốt cuộc còn có thể có được những gì? Giữ được những gì? Bản thân chẳng giữ được thứ gì, chẳng giải quyết được gì, thì cho dù có được cả thiên hạ, cũng để làm gì đâu?

Hy Hòa, Hy Hòa, nàng có biết hay không, nàng nằm ở đây, chết đi. Giống như một lần nữa ta nhìn thấy công tử chết trước mắt ta!

Trong tiếng khóc của Khương Trầm Ngư, một bóng người từ từ tiến sát lại. Thoạt đầu nàng còn tưởng là Giang Vãn Y quay lại, sau ngẩng lên nhìn thì ra là Tiết Thái.

Trong khoảnh khắc này, Khương Trầm Ngư quên mất mình là hoàng hậu Bích quốc, quên mất tuổi tác mình lớn hơn thiếu niên trước mặt này, nàng cứ thế quỳ trên mặt đất, ngửa đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng và gương mặt giàn giụa nước mắt.

Tiết Thái vẫn im lặng, đứng nhìn nàng một lúc, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của hắn không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, sau đó, hắn đến bên giường, nhìn gương mặt bị “lau chùi” đến mức thảm hại không nỡ nhìn của Hy Hòa, trong mắt lóe lên một tia tình cảm phức tạp.

Khương Trầm Ngư còn đang lau nước mắt.

Tiết Thái quay lại nhìn nàng một cái, nhanh như chớp kéo một tấm chăn mỏng trên giường, phủ kín đầu Khương Trầm Ngư.

“Đừng nhìn”. Hắn nói.

Tấm chăn mỏng chụp xuống đầu nàng, rồi lại từ từ trượt xuống, bóng tối vụt qua, cảnh tượng trong căn phòng dần dần hiện ra trong tầm nhìn: Tấm rèm bị gió thổi không ngừng đung đưa, chiếc chăn màu tím hoa lệ mềm mại, Hy Hòa nằm trên giường giống như đang ngủ... Trái tim Khương Trầm Ngư thắt lại, chợt hiểu ra hành động vừa nãy của Tiết Thái là gì, nàng nhào tới phía trước tóm lấy cổ tay Hy Hòa, hồi lâu sau, cứng đờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng mình trong mắt Tiết Thái.

Ngày mùng bảy tháng năm năm Đồ Bích thứ năm, Hy Hòa phu nhân qua đời.

Tiết Thái đã quyết định thay cho Khương Trầm Ngư do dự thiếu quyết đoán.

Khoảnh khắc chiếc chăn che lấp tầm nhìn của nàng đó, hắn đã ấn vào tử huyệt của Hy Hòa, đặt dấu chấm hết cho kiếp người đau khổ thê thảm của một mỹ nhân vì quá đẹp mà vốn không nên có mặt trên nhân thế này.

Sau khi Hy Hòa chết, Khương Trầm Ngư từ lâu không động bút đã tự tay vẽ một bức tranh cho nàng ta.

Hy Hòa trong tranh mỉm cười đứng giữa hoa hạnh bạt ngàn trời đất.

Khi nàng vẽ bức tranh ấy, Tiết Thái im lặng đứng sau lưng nàng quan sát, lúc sau giống như nhớ ra điều gì mới nói: “Giang Vãn Y vừa rời đi nửa canh giờ trước rồi”.

Khương Trầm Ngư “ừ” một tiếng.

“Lần này ngươi không đi tiễn hắn sao?”.

Khương Trầm Ngư cười thê lương. Sau khi xảy ra cuộc tranh cãi như thế, nàng còn mặt mũi nào mà đi gặp hắn?

“Tiểu Thái...”. Nàng dừng bút, giọng nói mơ màng: “Có phải ta thay đổi rồi không?”.

“Hử?”.

“Ta cảm thấy... từ sau khi ta trở thành hoàng hậu, không, từ sau khi ta quyết tâm báo thù cho công tử, ta đã dần dần thay đổi. Quen với việc ra lệnh cho người khác, quen với việc hất hàm sai khiến người khác, quen với việc không chịu nghe lời khuyên của người khác... Trước đây ta tuyệt đối không nói với sư huynh như thế, trên thế giới này những người ta kính trọng có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà sư huynh là một trong số đó. Thế nhưng... hôm đó ta đã cưỡng cầu, đã làm khó huynh ấy như ma xui quỷ khiến, huynh ấy không làm ta còn nổi giận... Giờ nhớ lại, ta cảm thấy thật là đáng sợ”. Khương Trầm Ngư run rẩy quay người lại, nhìn Tiết Thái: “Ta cảm thấy mình thật đáng sợ, ta, ta sao có thể biến thành thế này? Rõ ràng, rõ ràng Hy Hòa đã bắt đầu rữa nát, ta còn cố chấp không chịu để nàng ấy chết. Sư huynh nói đúng, ta... ta quá ích kỷ... Giây phút ấy, ta chỉ nghĩ nếu không có nàng ấy ta sẽ đau khổ biết bao, nhưng không nghĩ rằng, sống mới là sự giày vò lớn nhất đối với Hy Hòa...”.

Tiết Thái không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen láy đó, trước sau chỉ mang một sắc thái lạnh lừng khó hiểu, vì thế trông như hoàn toàn không động lòng trước sự hoang mang đau khổ của nàng.

Nhưng có lẽ, phản ứng lạnh nhạt vừa khéo như thế mới là thứ Khương Trầm Ngư cần, bởi vì, nàng thực sự chỉ muốn dốc bầu tâm sự, chứ không mong được an ủi.

“Ta cảm thấy ta đang thay đổi, thay đổi nhanh đến mức không nhận ra nổi chính mình. Cả đời ta chưa bao giờ hại bất cứ ai, nhưng lại từng bước biến Chiêu Doãn thành một kẻ dở sống dở chết, còn cướp thiên hạ của hắn... Tại sao lại như thế này? Có phải là quyền lực làm con người ta sa đọa không? Ta sợ lắm, sợ một ngày nào đó khi soi gương, phát hiện người trong gương đã hoàn toàn thay đổi... Đây có phải là trưởng thành không? Thế thì, rốt cuộc ta đã trưởng thành đến mức nào rồi? Tiết Thái, ta...”.

Tiết Thái ngắt lời nàng: “Ngươi chỉ là đang làm nũng”.

Khương Trầm Ngư ngẩn người: “Làm nũng?”.

“Con đường này ban đầu là ngươi tự chọn lấy, nhưng bây giờ ngươi lại bắt đầu sợ hãi khổ sở, ngươi muốn lười biếng trốn tránh, hy vọng có ai đó đến giúp đỡ ngươi, giải quyết triệt để hết thảy những việc mà ngươi chán ghét, lát bằng con đường ngươi đi, để ngươi có thể đi trong rực rỡ vinh quang, lại có thể hai tay không dính máu tanh...”. Giọng nói non nớt còn chưa vỡ giọng của Tiết Thái, trong không khí như thế này, nghe lanh lảnh đến mức có chút đáng sợ: “Giống như Hy Hòa giúp ngươi giải quyết Chiêu Doãn, giống như ta giúp ngươi giải quyết Hy Hòa... Như thế, lương tâm của ngươi sẽ thanh thản hơn một chút, có thể lấy cái cớ ‘chí ít không phải ta đích thân hạ thủ’ để làm tê liệt bản thân an ủi bản thân, cảm thấy mình vẫn là một thiếu nữ khuê các không rành sự đời lúc ban đầu, không bị gió mưa ăn mòn, không bị thế giới bên ngoài vấy bẩn, có thể tiếp tục nhìn thế sự bằng tâm thế hồn nhiên, khoan dung...”.

Khương Trầm Ngư hoàn toàn sững sờ, không nói nổi đến nửa chữ.

“Ngươi không muốn trở nên lạnh lùng tàn khốc giống như Chiêu Doãn và vô số đế vương khác, nhưng nếu như không lạnh lùng tàn khốc thì không thể làm chuyện lớn, đây chính là điểm vướng mắc nhất hiện nay của ngươi. Nhưng đừng quên, sự tiêu vong của Chiêu Doãn bắt nguồn từ sự lạnh lùng tàn khốc của hắn, những đế vương độc ác khác cũng đâu cười được đến phút cuối. Cho nên, điều then chốt nhất không nằm ở việc muốn giành thắng lợi thì nhất định phải trở nên xấu xa, mà là cho dù xấu hay tốt, cuối cùng đều phải thắng”.

Tiết Thái nói đến đây, ánh mắt lạnh nhạt có chút thay đổi, để che giấu sự thay đổi đó, hắn quay lưng lại với nàng, nói nửa câu cuối bằng giọng điệu bình thản đều đều:

“Khương Trầm Ngư, ngươi có thể cười đến phút chót hay không? Hãy để thời gian chứng minh đi”.

Nếu cách an ủi của Hách Dịch khiến người ta ấm áp như ánh mặt trời tháng tư, có thể gạt mọi phiền não sang một bên, không nghĩ tới nữa; thì cách an ủi của Tiết Thái lại là lưỡi dao lạnh và sắc bén, chớp nhoáng cắt bỏ chỗ thịt thối khiến vết thương mau chóng lên da non.

Khương Trầm Ngư không biết hai cách thức này nàng thích cách nào hơn, nhưng trong giây phút này, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy - thật tốt.

Khi cả thế giới vỡ vụn trước mắt rồi lại ghép lại thành một diện mạo hoàn toàn xa lạ, khi những người nàng quan tâm và coi trọng trong cuộc đời lần lượt rời xa nàng, ít nhất vận mệnh cũng để lại cho nàng hai con người này.

Đa tạ... thế này thực sự... là quá tốt rồi.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, bình ổn tâm tư rối bời, đang định nói cảm ơn với Tiết Thái, thì bỗng cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, mà không, bị người khác xô bật ra mới đúng.

Cung nhân đó loạng choạng xông vào, hoảng loạn mà vui mừng như điên, hò hét lảm nhảm.

Khương Trầm Ngư bỏ qua sự vô lễ của cô ta, vì cô ta hét rằng: “Nương nương! Nương nương! Quý nhân sắp sinh rồi! Sắp sinh rồi!”.

Không đợi cô ta hét xong, Khương Trầm Ngư đã xông ra ngoài như một cơn gió.

Tiết Thái cau mày, đành chạy theo ra ngoài, nhìn Khương Trầm Ngư ở phía xa chạy nhanh như bay, đến tóc mai lòa xòa cũng để mặc, hoặc là nàng căn bản chẳng chú ý tới, cứ thế không giữ hình tượng xông thẳng vào Gia Ninh cung.

Tiết Thái dừng bước, vịn lan can thở hổn hển, biểu tình trên mặt càng nghiêm nghị, giống như dự cảm được một điều gì đó chẳng lành, lại giống như nhìn thấy một việc gì đó không muốn xảy ra, nhưng cuối cũng vẫn xảy ra...

Nhưng, Khương Trầm Ngư đương nhiên không lưu ý đến biểu cảm của hắn, cái tin “tỉ tỉ sắp lâm bồn” làm nàng vui mừng khôn xiết. Vì thế, khi nàng chạy tới Gia Ninh cung, cảnh tượng nhìn thấy lại là bọn cung nữ thái giám mặt đầy lo âu, thái y mặt chau mày khổ, nhất thời ngẩn ra, sau đó, nhìn sang Giang Hoài một cách đầy cảnh giác: “Sao vậy?”.

Giang Hoài quỳ xuống: “Hồi bẩm nương nương, quý nhân khó sinh, e là... tính mạng nguy kịch”.

Câu này, giống như một chậu nước lạnh dội ào ào từ trên trời xuống, khiến nàng ướt như chuột lột từ đầu đến chân, lạnh cóng. Khương Trầm Ngư chớp mắt, nén giọng hỏi: “Ông nói gì? Nói lại xem nào?”.

“Quý nhân ngôi thai không thuận, lại dùng sức quá sớm dẫn đến kinh sợ, hơi thở yếu, cho nên...”.

Câu tiếp theo Khương Trầm Ngư không còn nghe lọt vào tai nữa, nàng bước lên phía trước mấy bước, cách tấm bình phong và màn trướng, nhìn thấy bóng người trên đó, Khương Họa Nguyệt đang rên rỉ yếu ớt, bà đỡ lo lắng thúc giục và đám cung nữ ra ra vào vào... Tất cả giao hòa với nhau một cách hỗn loạn, khiến tầm nhìn của nàng đột nhiên nhòa đi.

Khương Trầm Ngư lắc đầu mấy cái, đưa tay dụi mắt.

Giang Hoài nhận ra sự khác lạ của nàng, vội vàng chạy lên đỡ nàng, kinh sợ nói lớn: “Nương nương, nương nương không sao chứ? Nương nương vẫn nên về cung nghỉ ngơi một chút đi... Bệnh mắt của nương nương lại phát tác phải không? Người đâu, mau đi lấy thuốc”.

Trước đó mắt nàng thỉnh thoảng bị mờ, Giang Hoài đã điều chế ra một loại thuốc nước, bây giờ đem ra dùng, vội vàng lấy ra nhỏ mắt cho nàng. Sau khi nhỏ thuốc xong, KhươngTrầm Ngư nhắm mắt ngồi tựa trên ghế nghỉ ngơi một lát, khi mở mắt, mọi vật rõ hơn một chút.