Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 78

Hy Hòa cũng không nói gì chỉ càng vùi sâu hơn vào lòng nàng. Nước mắt ẩm ướt men theo vạt áo loang ra, nhỏ giọt xuống đất, Khương Trầm Ngư sững người nghĩ rốt cuộc Hy Hòa đã khóc bao nhiêu mới khiến chúng ướt sũng như thế?

Mà kẻ gây ra tấn bi kịch này vẫn đang ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn hai phi tử của mình khóc lóc đau đớn, rồi y nhíu mày cười đầy ác ý: “Rất đau khổ phải không? Rất phẫn nộ phải không? Cứ khóc cho thỏa thích đi. Dù sao các nàng cũng chỉ có thể khóc mà thôi. Trẫm cướp nữ nhân của Cơ Anh đấy, thì sao? Trẫm muốn hắn chết đấy, thì sao? Trẫm vong ân phụ nghĩa, thề vạch rõ ranh giới với Cơ gia đấy, thì sao? Các nàng đều biết tất cả, nhưng có thể làm gì trẫm nào?”.

Khương Trầm Ngư thở dài.

Chiêu Doãn nghe thấy lại càng đắc y: “Bây giờ, tất cả những hòn đá ngáng chân đều bị dẹp sạch rồi, hết thảy quyền lực đều nằm trong tay trẫm, nghe theo trẫm thì sống, chống lại trẫm thì chết! Nói cho các nàng hay, trẫm không những phải trở thành hoàng đế của Bích quốc, mà đợi đến lúc thời cơ chín muồi trẫm sẽ thôn tính ba nước còn lại cho các nàng xem! Trẫm là thiên cổ đệ nhất đế vương, trẫm sẽ là Thủy Tổ thứ hai! Trẫm…”. Đang gào thét đến đó, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, y ôm chặt lồng ngực, vẻ mặt không dám tin.

“Trẫm… trẫm… trẫm…”. Y giơ tay ra muốn vịn bàn, nhưng cả người lại ngã nhào xuống đất, chân tay mềm oặt như bún, không có lấy một chút sức lực nào.

Chiêu Doãn kinh hãi trừng mắt nhìn Khương Trầm Ngư thét lên: “Nàng làm gì trẫm? Làm gì? Làm gì?”.

“Sao ngươi không hỏi xem ta đã làm gì ngươi?”. Hy Hòa ngừng khóc, từ từ đẩy Khương Trầm Ngư ra, quay mặt lại. Làn da khinh sương ngạo tuyết đó khiến cho mày mắt nàng ta càng đen thẫm hơn, hai màu đen trắng hợp thành một vẻ đẹp hoàn mỹ trên gương mặt nàng ta, vẻ đẹp đó câu hồn đoạt phách, cũng lạnh giá thấu xương.

Chiêu Doãn ngây ra một lúc: “Nàng… nàng… nàng đã làm gì?”.

“Số thuốc đó của thần thiếp uống ngon lắm đúng không? Hoàng thượng thật tốt với thần thiếp, tất cả thuốc của thần thiếp, hoàng thượng đều nếm trước một ngụm, rồi mới bón cho thần thiếp…”. Hy Hòa vừa nói vừa đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Chiêu Doãn.

Chiêu Doãn vội dùng hai cánh tay chống cơ thể lùi ra phía sau, miệng kinh hoảng hỏi: “Thuốc? Thuốc gì?”.

“Hoàng thượng quên rồi sao? Chính là thuốc mà dạo gần đây thiếp uống đó”.

“Thuốc, thuốc làm sao cơ? Làm sao?”.

Hy Hòa ngữ điệu thong thả, như đang kể chuyện của người khác: “Trong thuốc có độc”.

“Nói, nói láo! Rõ ràng nàng cũng uống!”.

“Đúng thế, thần thiếp cũng uống, nếu thần thiếp không uống, sao hoàng thượng có thể uống đây?”.

“Nàng… nàng, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”.

“Làm gì à?”. Hy Hòa ngẩng đầu, chợt hoang mang rồi lại tươi cười, cúi đầu dịu dàng, chăm chú nhìn Chiêu Doãn, nói: “Hoàng thượng không phải rất thích thần thiếp sao? Hoàng thượng nhọc tâm suy nghĩ làm ra bao nhiêu việc vì thần thiếp, thần thiếp cảm động lắm, thật sự rất cảm động. Thần thiếp không muốn sống nữa nhưng không nỡ xa hoàng thượng, nghĩ mãi đành quyết định đưa hoàng thượng cùng đi. Hoàng thượng có bằng lòng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với thần thiếp không?”. Nói đoạn, nàng ta tiến tới gần y.

Chiêu Doãn sợ hãi, hai chân giãy giụa muốn đá nàng ta ra: “Cút! Cút! Không được lại gần trẫm! Không được phép qua đây! Không, không…”.

Hy Hòa lấy một viên thuốc từ trong người ra, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, cực kỳ dụ dỗ nói: “Hoàng thượng đừng sợ, đây là viên thuốc cuối cùng, chỉ cần uống vào thì không còn đau khổ gì nữa. Nào, giống trước kia, hoàng thượng uống trước một viên, thần thiếp sẽ uống nốt…”.

“Tránh ra! Tránh ra! Nàng là đồ điên! Đồ điên! Trẫm không uống! Nàng muốn chết thì tự mình chết đi, trẫm không… buông ta ra…”. Chiêu Doãn ra sức giãy giụa.

Hy Hòa bị y tát, bị y đá, nhưng nàng ta dường như không có cảm giác đau đớn, đứng thẳng dậy ngước nhìn trời cười lớn: “Nhìn xem, đây gọi là yêu thích. Hoàng thượng, sự yêu thích của hoàng thượng đối với thần thiếp hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi!”.

“Cút ra! Ngươi mau cút ra! Người đâu… người đâu…”. Chiêu Doãn lớn tiếng gọi, nhưng âm thanh phát ra từ cuống họng lại không to như y tưởng, trái lại khản đặc, gần như không nghe thấy.

Khương Trầm Ngư chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy thế sự mỉa mai, thế sự bi thương, tất cả cũng chỉ như thế.

Chiêu Doãn… rốt cuộc có yêu Hy Hòa không? Y chỉ vì muốn báo thù Cơ Anh, nên mới cướp ý trung nhân của chàng ư? Nhưng rõ ràng một dạo y muốn để Hy Hòa làm hoàng hậu. Hơn nữa, những ngày Hy Hòa điên dại đó, sự quan tâm và đau lòng mà y thể hiện chân tình biết bao, nếu nói là giả vờ, nàng tuyệt đối không tin. Nhưng trước thời khắc sinh tử này, bản tính y bộc lộ hoàn toàn, y vẫn là một đế vương ích kỷ, trong lòng y, mỹ nhân, ân sủng, hoàn toàn không bằng quyền lực và giang sơn.

Người Chiêu Doãn yêu chỉ có bản thân y.

Cho nên, những ngày qua y đối tốt với nàng cũng chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của đế vương mà thôi. Không cần cảm kích, cũng không cần áy náy.

Nghĩ thông mọi chuyện, Khương Trầm Ngư hít vào một hơi thật sâu, từ tốn nói: “Đừng làm ầm nữa. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Điền Cửu bỏ đi nhiều nhất là ba canh giờ. Chúng ta phải mau chóng xử lý toàn bộ mọi việc ở đây trước khi hắn quay về”.

Hy Hòa ngừng cười, bước tới một tay tóm chặt cằm Chiêu Doãn, một tay nhét viên thuốc vào miệng y. Chiêu Doãn sống chết giãy giụa, nhưng đành bất lực vì chân tay mềm nhũn: “Ngươi, ngươi… ngươi cho trẫm uống gì? Rốt cuộc là thứ gì?”.

“Giấc mộng nghìn năm”. Người trả lời lại là Khương Trầm Ngư: “Hoàng thượng chưa từng nghe tới loại thuốc độc này sao? Cũng phải. Đây là loại thuốc độc mới nhất do Giang Vãn Y bào chế ra, vẫn còn chưa kịp báo lên hoàng thượng. Theo như tên của nó, sau khi uống thuốc, cơ thể người ta sẽ từ từ tê liệt, trí não cũng dần dần không còn tỉnh táo, rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Hoàng thượng sẽ không chết, mà vẫn sống, nhưng không biết gì, cũng không thể làm gì được…”.

Hy Hòa cười tươi nói: “Không sai, thứ ta uống dạo gần đây chính là loại thuốc này. Vì phân lượng mỗi lần uống vào rất nhỏ, cho nên không phát hiện ra được. Người uống loại thuốc này sẽ có một thời gian ủ bệnh rất dài, chỉ cần không uống rượu thì sẽ không khác gì người bình thường. Nhưng hễ đã uống rượu vào…”. Hy Hòa nói đến đây, che miệng cười: “Thì giống hệt như hoàng thượng bây giờ… toàn thân đau đớn, không có một chút sức lực nào. Có điều không sao, hoàng thượng sẽ mau chóng không còn đau nữa đâu. Không những không đau, hơn nữa còn không có cảm giác gì…”.

“Ngươi… hai ngươi… lũ tiện nhân các ngươi! Dám cấu kết đối phó trẫm! Các ngươi…”. Chiêu Doãn tức tối trợn trừng hai mắt.

Hy Hòa đột nhiên sầm mặt, nghiến răng hung hãn nói: “Đó cũng là do ngươi ép!”.

Chiêu Doãn sững người.

“Nếu không phải do ngươi, ta và Tiểu Hồng sẽ không bị chia cắt; nếu không phải do ngươi, ta đâu ở cái chốn quỷ quái này; nếu không phải do ngươi, đứa con còn chưa chào đời của ta cũng không chết oan thế; nếu không phải do ngươi, ta sẽ không đau khổ như thế này… Một đời ta đã hỏng, đã uổng phí cùng với ngươi, ta đã cam chịu rồi… Nhưng tại sao, tại sao đến Tiểu Hồng ngươi cũng không buông tha?”. Hy Hòa vừa nói vừa tóm áo của Chiêu Doãn, ra sức giằng kéo, nói trong nước mắt: “Ngươi trả Tiểu Hồng lại cho ta! Trả cho ta! Trả cho ta! Chàng là ca ca ruột của ngươi! Chàng đã nhường ta và Trầm Ngư cho ngươi! Chàng vì ngươi mà dốc lòng dốc sức, cúc cung tận tụy, chàng không hề làm gì có lỗi với ngươi! Ngươi dựa vào cái gì mà hận chàng? Là vì từ nhỏ chàng bị bệnh tim nên không được đưa vào cung làm hoàng đế sao? Cho nên, ngày hai mươi mốt, Phật âm vọng ra từ trong Đoan Tắc cung đã gọi hồi ức của ta quay về, để sau khi tỉnh táo lại ta đã quyết tâm phải báo thù! Ta không thể không biết gì mà điên điên dại dại mãi như thế! Ta không thể để hung thủ nhởn nhơ! Ta phải báo thù! Báo thù!”.

“Kẻ giết Cơ Anh không phải là ta! Mà là ả đàn bà kia! Là phụ thân và tỉ phu của ả đàn bà kia!”. Chiêu Doãn nói bừa, đẩy tội danh sang cho Khương Trầm Ngư.

Thế nhưng, ánh mắt căm hận của Hy Hòa vẫn dán chặt lên mặt Chiêu Doãn, giống như chiếc đinh găm chặt vào miếng gỗ, sắc nhọn, ngập sâu, kiên cố, thậm chí là gỉ sét loang lổ: “Không được ngươi ngầm cho phép, Khương Trọng dám giết Tiểu Hồng sao? Không sai. Người giết Tiểu Hồng thật sự là Vệ Ngọc Hành, nhưng kẻ khiến chàng không còn ý chí ham sống lại là ngươi, là đệ đệ ruột có cùng dòng máu với chàng! So với âm mưu bỉ ổi của tên tiểu nhân Vệ Ngọc Hành mà nói, thì kẻ thật sự đâm nhát dao chí mạng vào người chàng chính là ngươi, là kẻ mà chàng toàn tâm toàn ý bảo vệ ủng hộ nhường nhịn, nhưng cuối cùng lại phản bội lại chàng!”.

Cuối cùng nước mắt Khương Trầm Ngư đã lăn xuống!

Cái buổi tờ mờ sáng ngày mùng hai tháng tám đó, khi nàng ngồi trong phòng Đỗ Quyên, nghe Vệ Ngọc Hành dương dương tự đắc nói hắn đã giết chết Cơ Anh như thế nào, nàng đã hận không thể nhào đến đâm một dao giết hắn để báo thù cho công tử. Thế nhưng, hơn cả nỗi phẫn nộ và oán hận đang nhấn chìm toàn thân, chút lý trí cuối cùng đã mách bảo nàng: Sự việc không đơn giản như thế.

Công tử đâu phải là người có thể dễ dàng chết bởi một âm mưu vặt vãnh như thế? Chàng đã từng gặp những thời khắc khó khăn phức tạp hơn, nguy hiểm hơn, sao có thể không đối phó nổi một Vệ Ngọc Hành?

Cho nên, bên trong chắc chắn còn có ẩn tình. Nàng phải tìm hiểu.

Trên đường về cung nàng liền bắt đầu điều tra, bắt đầu chuẩn bị, bắt đầu nhẫn nhịn.

Nàng phải biết, rốt cuộc là ai đứng đằng sau thao túng tất cả, thúc đẩy tất cả, tạo nên kết cụ này.

Và câu trả lời cuối cùng là - Chiêu Doãn.

Nếu không phải Chiêu Doãn muốn giết Cơ Anh, phụ thân đâu dám nhân lúc sơ hở giậu đổ bìm leo, mà từ khi Vệ Ngọc Hành bắt đầu động thủ, người thông minh như Cơ Anh, bản lĩnh như Cơ Anh, đương nhiên biết được sự phản bội của Chiêu Doãn ngay từ đầu.

Là Chiêu Doãn vứt bỏ Cơ Anh.

Cho nên, Cơ Anh vốn có thể trốn, nhưng chàng không trốn. Chàng vốn có thể phản kháng nhưng chàng không phản kháng.

Chàng nói tha hương không phải là cố quốc.

Một chút vương vấn cuối cùng đối với cố quốc, đối với gia tộc của chàng, lại giết chết chàng.

Hy Hòa, chắc chắn thấu tỏ điểm này.

Cho nên, ngày hôm đó khi Khương Trầm Ngư từ Cơ phủ trở về, nhìn thấy bức tranh Hy Hòa vẽ bằng cách giống của Cơ Anh mà đau lòng vô hạn, không kìm nén được đã ôm chặt Hy Hòa khóc thất thanh. Hy Hòa ôm lại nàng, giống như một đứa trẻ thơ ngẩng đầu hôn lên trán nàng, sau đó vùi đầu vào lòng nàng, khẽ nói bốn tiếng.

Khoảnh khắc đó, Khương Trầm Ngư tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng, lực độ từ ngón tay truyền tới và sống lưng đang không ngừng run rẩy của Hy Hòa, chứng tỏ nàng không hề nghe lầm. Vừa nãy Hy Hòa thực sự đã nói:

Báo thù cho chàng!

Nàng ta… tỉnh táo.

Cũng từ ngày đó, Khương Trầm Ngư và Hy Hòa ngầm thỏa thuận bắt đầu liên thủ, một người phụ trách bí mật điều tra nguyên nhân cái chết thực sự của Cơ Anh, một người quấn lấy Chiêu Doãn để y không thể chú tâm vào việc khác. Cứ như thế, ngày nối tiếp ngày tạo ra kết cục hôm nay.

Nhìn Chiêu Doãn đang run rẩy co quắp trên mặt đất, lại nhìn Hy Hòa hiện giờ vẫn đang khỏe mạnh nhưng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, trái tim Khương Trầm Ngư thít chặt lại giống như đang có muôn vàn lưỡi dao ngoáy trong đó, đau đến mức không nói nổi, cũng không thể hít thở bình thường.

Chiêu Doãn rất chật vật mới nói thành tiếng: “Các ngươi đối với trẫm như vậy, đại nghịch bất đạo, sẽ không có kết cục tử tế…”.

Hy Hòa cười lạnh: “Hoàng thượng nói không có là không có sao? Hoàng thượng nghĩ xem ngươi tê liệt rồi, quốc gia đại sự sẽ rơi vào tay ai? Không sai, người duy nhất có thể tiếp quản chính là hoàng hậu. Khi hoàng đế của một quốc gia chỉ còn là đồ trưng bày, người lớn nhất không phải là hoàng hậu sao? Làm hoàng hậu tức là muốn làm gì thì làm nấy. Những thứ ngươi khao khát có được đều rơi vào tay hoàng hậu, ngươi nói xem kết cục như thế vẫn chưa đủ tử tế sao?”.

“Hóa ra các ngươi muốn có… giang sơn của trẫm?”. Bấy giờ Chiêu Doãn mới hoàn toàn sợ hãi.

Chiêu Doãn gấp giọng nói: “Được, cứ cho là Khương Trầm Ngư làm hoàng hậu có được giang sơn, nhưng ngươi thì sao? Hy Hòa, không phải ngươi cũng trúng độc sao? Ngươi không phải là hoàng hậu, ngươi được lợi lộc gì hả?”.

Trong phút chốc ánh mắt Hy Hòa trở nên bi ai tột độ, từng tiếng phát ra đều run rẩy: “Lợi lộc? Ngươi cho là… ta còn muốn sống sao?”.

Chiêu Doãn chấn động.

Hy Hòa cười, nụ cười cực kỳ thê thảm: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta không muốn sống nữa. Ta vốn đã phát điên, quên hết thảy mọi thứ, như thế tốt biết bao. Nhưng cái ngày hai mươi mốt tháng chín đó ta lại tỉnh lại… Ta hận cảm giác tỉnh táo này, ta căn bản không muốn tỉnh…”. Những giọt nước mắt long lanh, lăn xuống từ trong hốc mắt làm ướt đẫm rèm mi dày của nàng ta, nhìn đáng thương khôn xiết: “Khi ta bị điên là Trầm Ngư ở bên ta. Không hề cảm thấy phiền hà một chút nào đối với chứng điên dại của ta, vẫn tỉ mỉ dịu dàng chăm sóc ta, chải đầu cho ta, mặc áo cho ta, thậm chí còn xỏ giày cho ta… Chính trong khoảnh khắc đó, từ tận đáy lòng ta nói với bản thân mình, ta phải báo đáp nàng ấy. Con người như ta, sống trên thế gian này căn bản chỉ là lãng phí lương thực, chỉ mang đến nỗi bất hạnh cho người khác, còn khiến người ta yêu đau khổ biết bao…, nhưng chí ít trước khi chết, ta phải làm được một việc tốt”.

Nàng ta nói đến đây, quay người từ từ đứng thẳng dậy nhìn Khương Trầm Ngư, nói từng tiếng rành rọt: “Phải có một người chịu trách nhiệm về việc này, cho nên, tội danh giết vua này, ta gánh”.

Khương Trầm Ngư nước mắt chứa chan nhìn nàng ta.

Kỳ thực, ngay từ khi họ liên thủ đối phó với Chiêu Doãn, kết cục đã được định sẵn: Phải hy sinh một người, trở thành đồ bồi táng cùng Chiêu Doãn. Như thế mới có thể lật đổ Chiêu Doãn một cách triệt để, báo thù cho công tử một cách triệt để.

Thế nhưng, người vốn dĩ phải hy sinh có thể là nàng.

Hy Hòa đã trao lại cơ hội sống cho nàng.

Về việc này, Hy Hòa từng nói: “Ngươi đừng nghĩ chết là việc không tốt. Muốn một người cô độc sống tiếp, phải đối mặt với gánh nặng và trách nhiệm quốc gia, thực ra còn khó hơn là chết. Ta là một người vô dụng, ta không thể xử lý được những việc quốc gia đại sự. Cho nên, Trầm Ngư, hãy để ta chết đi”.