Họa Quốc

Quyển 1 - Chương 11

Tiết Hoài làm phản, cả kinh thành bắt đầu giới nghiêm toàn diện, sự hoảng sợ, hoang mao bao trùm khắp phòng. Bề ngoài nhìn có vẻ rất hỗ loạn, nhưng thật ra tất cả đều xảy ra đúng theo trình tự mà Khương Trầm Ngư đã dự đoán.

Đầu tiên, Tiết Túc bị bắt, Tiết gia bị khám xét, phàm là những kẻ có liên quan đến nhà họ Tiết đều bị bắt giam tống vào ngục. Ba ngày sau, Tiết Túc bị xử tội với địch thông đồng phản quốc, cùng bảy bảy bốn mươi chín tội trạng khác, xử chém ở Ngọ Môn, thủ cấp của y bị thiên lý mã đưa tới Lạc thành, treo lên cổng thành để thị uy.

Tiếp theo, Phan Thương – Khinh xa tướng quân tiền nhiệm đã bị bãi miễn, nay thân mang thương tích đội tuyết quỳ truốc Kỳ Úc hầu phủ ròng rã một đêm, khẩn nài lĩnh quân chinh phạt giặc Tiết. Công tử cảm động trước thành ý của y, cuối cùng phê chuẩn, Hôm sau, trên triều hoàng đế không quản sự ngăn cản của quần thần, tứ phong Phan Thương làm đại tướng quân, nắm ba mươi vạn đại quân, đưa quân xuống phía Nam, ngự giá thân chinh. 

Quân đội của hoàng đế vừa xuất chinh, từ hậu cung có tin truyền gia, Khương quý nhân triệu kiến Trầm Ngư.

Thế là sau một tháng kể từ ngày Hy Hòa thổ huyết, Khương Trầm Ngư lại lần nữa vào cung. Trên đường thấy rất nhiều cung nữ, thái giám khóc lóc, bị thị vệ trói giải ngang qua, đến Gia Ninh cung hỏi tỉ tỉ, Khương Họa Nguyệt nhếch khóe môi, mỉa mai nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì? Bị liên lụy vụ án của Tiết Minh chứ sao”.

“Chẳng phải đã tra rõ rồi ư?”

“Hoàng thượng coi trọng ả ta, sợ rằng ả lại bị hạ độc thủ, nên trong cung phàm những kẻ có chút xíu liên hệ với Tiết gia, đã từng hầu hạ Tiết Minh, đã từng chịu ơn của nàng ta, đều bị đuổi đi”. 

Khương Trầm Ngư im lặng, qua một lúc mới cất tiếng: “Hoàng hậu hiện giờ sao rồi?”. 

“Còn có thể sao nữa, sống ở chỗ quỷ quái Càm Tây cung đó, có khác gì chết đâu”. Khương Họa Nguyệt vừa nói lại vừa thương  thân, buồn bã thở dài: “Ngày ấy vinh quang là vậy, luôn cho rằng Tiết gia có thể bảo vệ nàng ta cả đời, nào ngờ tòa nhà lớn vậy nói đổ là đổ. Tiết gia như thế, Khương gia cũng sẽ như thế thôi”. 

“Tỉ tỉ cả lo rồi”.

“Cả lo ư? Nếu thật sự là cả lo thì tốt. Tiết gia thế lực lớn vậy, hoàng thuộng nói trừ là trừ, huống hồ là Khương gia chúng ta… Ta hỏi muội, hôn sự của muội và Cơ gia sắp đặt đến đâu rồi? Nghe nói canh thiếp xảy ra chuyện?”.

Rèm mi của Khương Trầm Ngư kẽ rung, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thăm thẳm: “Canh thiếp không có gì hết. Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì”.

Khương Họa Nguyệt chợt hiểu ra ý tứ của nàng, chữa lại: “Vậy thì tốt. Nạp cát(*) nạp trưng(**) đều đã làm cả rồi chứ?”

“Chỉ còn thỉnh kỳ(***) nữa thôi. Có điều, vì chiến trận xảy ra, nên tạm gác lại”.

Khương Họa Nguyệt thấp giọng nói: “Chuyện đó cũng không còn cách nào khác. Hôm qua thám tử đến báo, đạp quân của Tiết Hoài đã tràn lên phương Bắc, thế như chẻ tre, trong một đêm đã công hạ ba thành Tấn, Ký, Hội. Không hổ là danh tướng đệ nhất Bích Quốc, đao báu chẳng cùn, lại them nghĩa tử của ông ta là Tiết Hoàng Phi nghe nói sức mạnh vô song, kiêu dũng thiện chiến, tóm thành chủ của ba thành dễ như chơi. Hoàng thượng đi chuyến này, thật là…”. Nói đến đây, nàng thở dài một tiếng.

“Hoàng thượng là chân long thiên tử, tất được trời giúp, sẽ không có chuyện gì đâu, tỉ tỉ chớ nên lo lắng”. Vừa nói, một cung nữ chạy vào báo: “Nương nương, công chúa đến”.

Khương Họa Nguyệt vội vàng đứng dậy, thấy Chiêu Loan công chúa hai mắt hoe đỏ bước vào trong: “Quý nhân, tỉ tỉ nhất định phải giúp ta!”. Nói đoạn liền quỳ xuống, nàng cuống quýt đưa tay ra đỡ: “Công chúa làm sao vật? Có gì từ từ nói, công chúa làm thế này ta không dám nhận”.

Chiêu Loan mắt ầng ậng nước mắt nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Ta muốn đến Càng Tây cung thăm hoàng tẩu…”.

Khương Họa Nguyệt sững người, khó xử nói: “Công chúa, công chúa biết hoàng thượng rất kỵ việc này…”.

“Nhưng hoàng huynh hiện giờ không ở đây, chẳng phải sao? Trước khi ra khỏi kinh thành hoàng huynh đã giao hậu cung cho quý nhân tạm thời quản ký, chuyện ở hậu cung tỉ quyết là được, xin tỉ đó, cho ta gặp hoàng tẩu một chút, cho dù nàng ấy không còn là hoàng tẩu của ta, thì nàng ấy vẫn là biểu tỉ của ta mà!”. Chiêu Loan thút thít nói: “Quý nhân, ta biết bình thường tỉ là người lương thiện, trọng tinhg trọng nghĩa, tỉ xem biểu tỉ đối với tỉ không bạc, cho ta gặp tỉ ấy đi! Nhà tỉ ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, biểu ca cũng bị hoàng huynh chém đầu, còn một thân một mình sống ở nơi đó, ta sợ tỉ ấy có bề gì, ta làm sao ăn nói với vong linh của cô cô trên trời? Quý nhân, quý nhân…”.

Khương Họa Nguyệt thầm nghĩ chẳng phải công chúa làm khó ta sao? Nếu ta thật sự để công chúa đến Càn Tây cung thăm Tiết Mính, hoàng thượng trở về biết chuyện chẳng phải sẽ trách tội cả ta sao? Không được, vào lúc nhạy cảm này, một bước cũng không thể đi sai, chuyện này, ta tuyệt đối không thể gật đầu. Nàng đương định từ chối, Khương Trầm Ngư lại đột nhiên ấn tay nàng, nói: “Tỉ tỉ, xem công chúa và hoàng hậu tỉ muội tình thâm như thế, hãy để công chúa đi đi”.

Khương Họa Nguyệt lại ngẩn người một lát, sao đến Trầm Ngư cũng góp phần náo nhiệt vậy?

Khương Trầm Ngư mỉm cười với nàng: “Nếu tỉ không yên tâm, thì hãy đi cùng công chúa đi. Theo lý mà nói cũng nên đi xemsao”. Nói rồi quay sang nói với Chiêu Loan: “Có điều, công chúa đi thì có thể đi, nhưng phải đi lén lút”.

Chiêu Loan vội vàng đáp: “Tất cả đều nghe theo hai tỉ tỉ!”.

“Vậy được, nàng đi thay y phục của cung nữ, chuẩn bị đồ ăn, chúng ra cùng đi thăm hoàng hậu”.

Chiêu Loan mừng rỡ quá đỗi, cuống quýt đi chuẩn bị. Nàng vừa ra khỏi Gia Ninh cung, Khương Họa Nguyệt lập tức nói: “Muội điên rồi, chuyện này sao có thẻ nhận lời công chúa”

“Yên tâm đi, tỉ tỉ, hoàng thượng sẽ không trách tội đâu”.

“Sao muội biết hoàng thượng sẽ không trách tội? Muội đối với Tiết thị có phải…”.

Khương Trầm Ngư dịu dàng ngắt lời nàng: “Tiết thị là Tiết thị, hoàng hậu là hoàng hậu, hoàng thượng  phân biệt rất rõ điểm này”.

Khương Họa Nguyệt cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, nói: “Muội nói vậy nghĩa là sao?”.

“Tỉ nghĩ xem, ngay cả Tiết Túc hoàng thượng cũng nói chém là chém, có thể thấy hoàn toàn không hề nương tình với Tiết gia, đã như thế, sao lại chỉ giam Tiết hoàng hậu vào Càn Tây cung mà không ban cho một chén rượn độc hoặc một thước lụa trắng?”.

“Muội cho rằng hoàng thượng niệm tình cũ với Tiết Mính? Không thể nào, thiên hạ đều biết ngài vốn lạnh nhạt với Tiết Mính, đâu có tình cảm gì đáng nói?”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu: “Chỉ sợ người trong thiên hạ đều nhầm. Khi hoàng thượng cưới hoàng hậu, ngài mới mười ba tuổi.. Khi đó, tiên đế chỉ sủng thái tử Thuyên, đối với ngài hết sức thờ ơ. Bởi vì Tiết Hoài đối đầu với Vương thị, Vương thị lại đứng về phía thái tử, ông ta đương nhiên sẽ phò tá một người khác, vì thế, Tiết Hoài chọn hoàng thượng và đem con gái của mình gả cho ngài. Cũng tức là, đối với hoàng thượng mà nói, Tiết Mính thực sự là một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ngài”.

Khương Họa Nguyệt vẫn chưa hiểu: “Điều này có liên can gì tới tình cũ?”.

“Từ khi cưới Tiết Mính, hoàng thượng có được sự giúp đỡ của hai nhà Tiết, Cơ, cuối cũng đã giành được đế vị. Nhưng trong quá trình đắc vị, Tiết gia ngày càng lớn mạnh, cuối cùng đến hoàng thượng cũng không khống chế nổi, khi mâu thuẫn giữa ngài và Tiết Hoài ngày càng sâu sắc, Tiết Mính trở thành cái ô che chở cho ngài, cũng có thể nói là nơi điều hòa mâu thuẫn này. Một nữ tử quan trọng như thế, tỉ thực sự cho rằng hoàng thượng không hề có chút tình cảm nào với nàng ư?”. Khương Trầm Ngư nói đến đây liền mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ sâu xa khác thường, “Nếu như muội đoán không nhầm, muội cho rằng thực ra hoàng thượng rất thích Tiết Mính, nhưng vì tự tôn của một hoàng đế, cùng với dã tâm quyền lực của ngài, ngài đành phải lạnh nhạt với nàng ấy, cố ý giữ khoảng cách với nàng ấy. Bởi vì ngài biết, sớm muộn gì ngài cũng sẽ trừ khử Tiết gia, nếu như quá yêu người con gái đó, đến lúc đó do dự mềm lòng, tất sẽ hỏng chuyện lớn. Nhưng ruốt cuộc ngài vẫn nương tay, giết Tiết túc, truy sát tất cả người nhà họ Tiết, nhưng lại để Tiết Mính sống."

Nghe thấy Chiêu Doãn thích Tiết Mính, trong lòng Khương Họa Nguyệt trỗi dậy một thứ tình cảm mơ hồ, không vui nói: “Đó chỉ là suy đoán của muội, sự thực thế nào, chúng ta không thể khẳng định”.

Khương Trầm Ngư lại cười: “Nếu tỉ tỉ không tin, hãy đến lãnh cung xem. Trầm Ngư đảm bảo, tỉ đến lãnh cung thăm hoàng hậu, hoàng thượng biết được cũng vờ như không biết, sẽ không trách tội tỉ đâu”.

Dù không tin, nhưng lời đã nói ra rồi, Khương Họa Nguyệt cũng đành làm theo. Đến lúc Chiêu Loan thay y phục, cầm làn thức ăn tới, ba người cho cung nhân lui xuống, cùng nhau đi ra ngoài. Đi một lúc khá lâu mới đến Càn Tây cung.

Cây cối cao trọc trời, tiêu điều xơ xác, lá cây đều đã rụng hết, bãi cỏ trước hành lang vì trời giá rét nên đã úa vàng, cảnh trí trở nên hoang vu hết đỗi.

Hai chiếc đèn lồng treo trên xà nhà, một chiếc đã bị thổi rách bươm, chiếc còn lại đứt một chiếc dây treo, xiêu xiêu vẹo vẹo treo rủ ở đó, hễ gió thổi qua là lại lắc qua lắc lại, như thể sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào.

Chiêu Loan nhìn thấy cảnh tượng ấy, mắt lại đỏ lên, trong sân rất im ắng, chỉ có tiếng mõ gỗ, từng tiếng từng tiếng đơn điệu, rành rọt vọng từ trong phòng xa. Nàng vội vàng bước mau them, đẩy cánh cửa đã tróc hết sơn, gọi: “Biểu tỉ…biểu tỉ…”.

(*) Một trong sáu nghi thức trong hôn lễ xưa, nhà trai xin bát tự của nhà gái, đưa vào tổ miếu để xem có tốt lành không.

(**) Hay còn gọi là nạp tệ, tức là đưa lễ vật cho nhà gái, trước lễ đón dâu

(***) Xin định ngày làm lễ rước dâu