- Liên cô nương đừng sợ, hay tìm cách đột phá vòng vây trước đã...
Bích Cơ Ma nữ đảo mắt nhìn quanh, chợt nghe Đường Luân thét lên một tiếng, vung thanh Hỏa Long thần kiếm, tạo thành một màng lưới kiếm sáng loáng, che chở khắp toàn thân rồi vớ lấy thân hình mềm mại của Bích Cơ, mở một con đường máu định xông ra khỏi vòng vây rắn độc.
Chính vào lúc đó từ trong rừng tòng bên cạnh có mấy tiếng tiêu lảnh lót vang lên, nương theo mây gió mà thoang thoảng đưa đến.
Tiếng tiêu này cất lên theo một tiết tấu thật là hùng dũng, khác hẳn với tiếng tiêu của Kim Ngọc Kỳ Hương.
Trăm trăm, nghìn nghìn con rắn độc vừa nghe tiếng tiêu này liền rùn rùn thối lui lại, hàng ngũ vì vậy mà loạn cả.
Chúng nó nối đuôi nhau lũ lượt bò xuống biển và kêu lên những tiếng dị kỳ.
Có một số lại há mồm ra, bất thần tấn công đồng bọn, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ hỗn độn.
Thiên La giáo chủ và Thất Hải Bá Vương mặt mày thất sắc:
- Kim đảo chủ, mau đọc Đa Tâm thánh kinh.
Vừa nói ông ta vừa sử dụng thân pháp Di hình hoành bộ tràn mình né tránh. Còn Kim Ngọc Kỳ Hương cố dằn xúc động của mình, phi thân bay tới chỗ mười hai chiếc vỏ rùa to tướng, vừa mở miệng đọc thì có tiếng thét vang lừng của Tần Kiệt nổi lên:
- Khoan!
Đa Tâm thánh kinh đã được khắc vào mười hai chiếc vỏ rùa to tướng, còn Kim Ngọc Kỳ Hương vừa định đọc những dòng chữ to tướng đó thì Tần Kiệt lên tiếng ngăn lại.
Ông ta dang tay ra, vớ lấy Tần Lệ Quân rồi bay vù vào giữa trận bằng thân pháp Thanh yến lược ba. Ông ta quắt cặp mắt xanh rờn nhìn người yêu của mình hồi hai mươi năm về trước, đoạn gằn giọng hỏi:
- Kim Ngọc Kỳ Hương, mi có nhìn ra ta hay chăng?
Kim Ngọc Kỳ Hương tái xanh sắc mặt ấp úng:
- Ta... ta ngỡ rằng mi đã chết một cách bi thảm rồi...
Tần Kiệt buông ra một tiếng cười lạnh nhạt, trỏ Tần Lệ Quân mà nói:
- Nhờ trời... ta vẫn còn sống, mi xem... Ta mang nó đến đây trả cho mi.
Kim Ngọc Kỳ Hương khẽ liếc nhìn Lệ Quân, ngơ ngác hỏi:
- Nó là ai?
- Con của mi!
Kim Ngọc Kỳ Hương thối lui một bước, lẩm bẩm:
- Con ta... con ta...
Ngọc Diện Phan An Tần Kiệt cười khà khà nói:
- Hai mươi năm rồi... thời gian trôi thật nhanh như nước chảy qua cầu... Con của chúng ta ngày nay đã thành nhân dạng, còn lớp người của chúng ta thì sắp sửa về chiều...
Kim Ngọc Kỳ Hương không nói không rằng, bà ta đưa mắt nhìn thân hình kiều diễm của Tần Lệ Quân, bà mơ màng lẩm bẩm:
- Mi là... Lệ Quân, là Lệ Quân!
Tần Lệ Quân ngơ ngác nhìn bà thối lui một bước, đứng nấp sau lưng của Tần Kiệt.
Tần Kiệt đẩy con gái mình ra rồi cất bước đi thẳng về phía Kim Ngọc Kỳ Hương.
Lúc bấy giờ trong thâm tâm của Ngọc Diện Phan An rối rắm như một cuộn tơ vò, có hai thứ ý niệm khác nhau, đang đấu tranh mãnh liệt trong cân não...
Thì ra ông ta định bất cứ gặp Kim Ngọc Kỳ Hương nơi chân trời góc biển nào phải bất thình lình hạ độc thủ giết tức tốc con dâm phụ, lăng loàn...
Nào ngờ, bây giờ chạm mặt với bà ta, mối thù hận sùng sục mấy mươi năm nay bỗng thình lình lắng dịu.
Một mảnh ân tình nặng trĩu trong khoảng thời gian qua bây giờ bỗng đột nhiên hiện lại, không hiểu sao trong thâm tâm của ông ta lại hy vọng rằng Kim Ngọc Kỳ Hương sẽ quày đầu trở lại... cây đa cũ, bến đò xưa...
Dường như Tần Kiệt đã quên hết quãng đời thống khổ vừa qua. Ông ta tự mình thề nguyện với mình sẽ bỏ qua những điều bất hạnh đã xảy ra trong dĩ vãng.
Ông ta run rẩy nói rằng:
- Kỳ Hương... thời gian không còn chờ đợi chúng ta nữa, mi hãy trở về, chúng ta sẽ quên hết... quên hết những điều đau thương đã xảy ra trong dĩ vãng...
Kim Ngọc Kỳ Hương chớp nhanh cặp mắt, thần sắc của bà ta biến ảo khôn lường.
Bà không dám đấu nhãn với cặp mắt sáng ngời của Ngọc Diện Phan An.
Tần Kiệt từ từ bước tới bên người tình cũ của mình... bất thình lình Thiên La giáo chủ thét lên một tiếng vang lừng:
- Kim đảo chủ... người đó là ai?
Kim Ngọc Kỳ Hương không trả lời, im lìm bất động. Thiên La giáo chủ lại thét hỏi:
- Bạn hay thù?
Kim Ngọc Kỳ Hương nghiến răng kèn kẹt, lạnh lùng trả lời một câu đanh đá:
- Đại thù địch...
Ngọc Diện Phan An giật mình đình bộ, ngơ ngác hỏi:
- Sao? Kỳ Hương, sao...?
Thiên La giáo chủ cười ha hả, nạt:
- Sát!
Tiếng “sát” vừa thoát ra khỏi cửa miệng, thân hình của Thiên La giáo chủ như con đại bàng chớp cánh vù vù bay tới để rồi đánh xuống vai của Tần Kiệt một đòn kinh thiên động địa.
Liên Hải Thiên thấy vậy, giật mình đánh thót. Ông ta rú lên:
- Coi chừng...
Nói xong ông nhảy xổ tới, xòe năm ngón tay chìa thẳng một đường mãnh liệt vào hậu tâm của Thiên La giáo chủ để cứu nguy cho Tần Kiệt.
Nhưng... đã trễ!
Thiên La giáo chủ là một tay danh tiếng lẫy lừng, xuất thủ thật là thần tốc. Người ta nghe Tần Kiệt kêu lên một tiếng kinh hoàng, đưa hai tay lên chọi lại, nhưng rồi một tiếng “bùng” dữ dội vang lên. Thân hình của Tần Kiệt như một con diều đứt dây, bị đánh bay lảo đảo giữa từng không, rồi rơi ra ngoài ba trượng...
Tần Lệ Quân mặt mày thất sắc, rú lên hai tiếng:
- Cha ơi!
Rồi nhảy xổ tới, ôm chầm lấy cái xác mềm nhũn của Tần Kiệt. Ông ta trợn trừng cặp mắt, thều thào qua hơi thở dứt nói:
- Lệ Quân...
Rồi thổ ra một bụm máu mà ngất đi trong lòng nàng. Tần Lệ Quân rú lên:
- Cha ta thọ trọng thương... Mộ Dung bá bá, Ngọc ca ca, Bích Cơ, Đường ca ca, mau cứu... mau cứu...
Mộ Dung Ngọc nghe tiếng người đẹp kêu tên mình, vừa nhón chân bay lên được nửa thước thì chéo áo của hắn đã bị một người ghì trở lại. Và thân hình của chàng rơi trở về mặt đất, bên tai chàng có tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Kim vang lên:
- Mày điên ư? Chúng ta không bà con thân thuộc với hắn, nhúng tay vào đó làm gì?
Mộ Dung Ngọc thở một hơi dài não ruột, không dám kháng cự mệnh lệnh của cha mình.
Chỉ có Đường Luân và Bích Cơ liệng mình bay tới như hai cánh én.
Đường Luân thò tay ra, gát ngang mạch máu của Tần Kiệt, nghe ngóng một chập chàng liền xếp bằng ngồi xuống, đặt hai ngón tay vào huyệt Giai Tĩnh của ông ta...
Đường Luân cất lên một tiếng hú thật dài, mang một dòng hơi ấm truyền sang thân thể của Tần Kiệt... trong chớp mắt, mặt của Tần Kiệt lần lần tươi tắn, hơi thở từ từ điều hòa trở lại. Ông ta mở bừng cặp mắt, thấy người đối diện với mình là Đường Luân, ông ta thở phào một tiếng nói rằng:
- Thì ra là mi...
Dứt lời nhẹ khép đôi mi trở lại.
Đường Luân mỉm cười thong thả trả lời:
- Tôi không bao giờ có ác ý đối với tiền bối, việc tôi đang làm đây là một điều chứng minh. Tôi chỉ mong tiền bối chớ nghi ngờ và khuyên tiền bối rằng, mặc dầu tiền bối có điều thù hằn với Kim Ngọc Kỳ Hương, nhưng không nên vì vậy mà có ý định mưu sát cha con Liên Hải Thiên...
Câu nói này như những mũi tên bén bắn thẳng vào tai của Tần Kiệt, làm cho ông ta mở bừng mắt ra, định mở miệng mắng càn, nhưng liền chạm phải cặp mắt sáng ngời, uy nghi không thể tả của Đường Luân.
Không biết tại sao, lòng căm hờn của ông ta vụt tắt. Ông ta thở dài rồi nhắm nghiền đôi mắt lại...
Lúc bấy giờ trong khoảng sân rộng đang mở màn một cuộc đấu tranh tập thể.
Người ta thấy bóng người quay cuồng hỗn loạn, tiếng thét vang trời dậy đất. Người người thảy đều tung ra sát thủ muốn đè bẹp đối phương.
Giữa cảnh hỗn loạn đó, có giọng nói trong trẻo của Kim Ngọc Kỳ Hương vang lên cao. Bà ta đang đọc những câu kinh văn ghi chép võ công trên Đa Tâm thánh kinh.
Còn Tần Lệ Quân thì đang miên man suy nghĩ về kế hoạch mưu sát Bích Cơ của nàng. Mấy hôm nay nàng tìm dịp thân cận Bích Cơ mà không gặp được cơ hội tốt.
Bây giờ hai người đã đứng gần kề với nhau, thật là một dịp may hiếm có. Suy nghĩ một chập, Tần Lệ Quân nghiến răng kèn kẹt, rồi nhẹ nhàng rũ ống tay áo ra, miệng nàng khẽ huýt còi...
Tiếng còi vừa nổi lên từ trong cánh tay áo của nàng, từ từ đưa ra một con rắn màu vàng rực rỡ...
Ống tay áo của Tần Lệ Quân từ từ di chuyển về phía Bích Cơ, kê miệng rắn vào cánh tay nõn nà của Bích Cơ Ma Nữ.
Chính vào giữa lúc con rắn sắp sửa cất đầu lên đớp vào cánh tay của Bích Cơ thì một tiếng thét vang lừng trỗi dậy:
- Lệ Quân... khoan!
Tiếng thét vừa dứt, Tần Kiệt từ trong lòng của Đường Luân xử một thế Ngọc Nữ Đầu Thoa bay vù tới, thò hai ngón tay sắt thép của ông, kẹp chặt lấy cổ của con rắn độc. Và trong một cái chớp mắt, con rắn kia biến thành một cái xác không đầu.
Tần Lệ Quân mặt mày ngơ ngác, nàng không biết tại sao cha mình lại thay đổi ý định, thấy việc ám sát Bích Cơ Ma Nữ sắp thành thì bị thọc gậy bánh xe như vậy.
Tần Kiệt ảo não thở dài:
- Con ơi... mọi tội lỗi thảy đều vì cha gây ra...
Chưa kịp dứt lời thì Đường Luân đã nhảy tới hỏi rối rít:
- Tần lão tiền bối, vết thương của tiền bối...
Tần Kiệt vuốt mái tóc của con mình, lắc đầu bảo với Đường Luân:
- Không cần phải hao tốn sức lực của mi cho ta nữa. Lòng hảo tâm của mi ta xin ghi nhớ. Bây giờ tình thế đang khẩn trương, mi hãy coi chừng bảo vệ cho Bích Cơ, đó là điều quan trọng...
Câu nói chưa dứt thì bên tai Đường Luân vang lên tiếng rú vang lừng của Bích Cơ Ma Nữ. Liếc mắt nhìn xem, Đường Luân bất giác kinh hoàng thất sắc...
Liên Hải Thiên thân hình đảo lộn ở giữa từng không, trổ ra một đòn sấm sét, bén nhọn vô song, gió dậy ào ào. Xem tình thế sắp sửa đánh trúng Thiên La giáo chủ...
Thình lình, thân hình của Thiên La giáo chủ lả lướt như một cành liễu bay trước gió, tràn mình né tránh, chưa kịp gỡ đòn, nhưng Liên Hải Thiên đã tiếp tục tấn công...
Chợt nghe Kim Ngọc Kỳ Hương cất giọng sang sảng:
- Mau dùng Thủy Trung Liêu Nguyệt tấn công Giáp ất mộc, Bính đinh hỏa...
Đây là một câu thiệu khắc trên Đa Tâm thánh kinh. Câu thiệu này vừa lọt vào màng tai của Thiên La giáo chủ, ông ta bỗng ngửa cổ cười ồ ồ, rồi thân hình đột nhiên lệch sang cánh tả, phi lên hai cước vô cùng quái dị.
Hai chân vừa đá lên vùn vụt, bỗng thình lình biến thế trở thành một cây kéo khổng lồ, cắt ngang mình của Liên Hải Thiên.
Thế võ này vừa tung ra, lập tức lật ngược tình thế. Dường như đã được sắp đặt từ trước, hai ngọn cước tấn công vào huyệt trong bàn tay của Liên Hải Thiên.
Nếu Liên Hải Thiên không kịp thời dùng một thế Kim Lý Phiêu Ba để thoát ra ngoài ba thước, ắt đã thua một cách bi thảm.
Thêm vài hiệp nữa trôi qua thì Liên Hải Thiên lập tức rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, mấy lần cách cái chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Thiên La giáo chủ cười khắc bạc:
- Thằng thợ chài kia, ta phải làm cho mi phải thổ ba ngụm máu tươi trước khi mi chết để báo mối thù mi đã đàn áp ta bấy lâu nay.
Liên Hải Thiên gầm lên một tiếng, tung ra một loạt sát thủ, tấn công dồn dập. Nhưng mà Thiên La giáo chủ lại tiếp tục tung ra nhiều thế võ lạ kỳ, ngang nhiên lướt tới trước mặt Hải Ma như vào chỗ không người.
Rồi bỗng thình lình ông ta buông ra một tiếng cười quái dị, xòe năm ngón tay ra, vỗ mạnh một cái về phía trước. Liên Hải Thiên tức tốc kinh hoàng trượt ra ngoài hai bước...
Thiên La giáo chủ thét:
- Thổ huyết!
Rồi bàn chân của ông ta bước nhanh thoăn thoắt theo lời thiệu của Kim Ngọc Kỳ Hương, cánh tay sắt thép của ông ta liên tiếp tung ra hai đòn vào huyệt Khí Hải của Liên Hải Thiên... và Liên Hải Thiên tức khắc thổ ra một ngụm máu.
Bích Cơ thấy vậy rú lên một tiếng kinh hoàng... và Đường Luân thoáng nghe thấy, chàng lập tức tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm, nhảy xổ về phía người đang đọc Đa Tâm thánh kinh là Kim Ngọc Kỳ Hương...
Đường Luân biết rằng, sở dĩ Liên Hải Thiên thảm bại là do những chiêu thức trong Đa Tâm thánh kinh này khắc chế mà Kim Ngọc Kỳ Hương đã đọc ra cho Thiên La giáo chủ sử dụng.
Tây Phương Kiếm Thánh là Mộ Dung Kim cũng đồng một ý nghĩ như Đường Luân, ông ta còn cùng một động tác cực kỳ lanh lẹ, tuốt thanh trường kiếm ra, bay vù về phía Kim Ngọc Kỳ Hương, xử một đòn Ngạ Ưng Cầm Thực.
Vào giữa lúc đó thì bên tai của ông ta lại vang lên ba tiếng:
- Thổ huyết!
Và Liên Hải Thiên lại trúng đòn, thổ ra một ngụm máu thứ nhì, thân hình hào hoa tuấn tú của ông ta rũ ra như một cành hoa trước gió.. Kim Ngọc Kỳ Hương nghe thấy tiếng gió lạ nổi lên, liếc mặt thấy bóng gươm loang loáng chiếu thẳng vào đỉnh đầu mình, nhưng Thiên La giáo chủ đã nhanh như một tia điện chớp, bay vù tới cản ngăn trước mặt Kim Ngọc Kỳ Hương và vung ống tay áo ra đỡ.
Một luồng sức mạnh như một ngọn núi thái sơn toát ra, làm cho Đường Luân và Mộ Dung Kim nghe thấy mình như nghẹt thở vội vàng hồi bộ trở về.
Thiên La giáo chủ nạt:
- Hai mi muốn chết!
Rồi sức mạnh tăng gia ào ạt, khí thế mãnh liệt, khó đương cự nổi.
Đường Luân thấy vậy vội vàng đưa lưỡi gươm của mình lệch sang cánh hữu một thế Đảo Nã Đỉnh để từ từ bay sang cánh hữu.
Mộ Dung Kim trông thấy Đường Luân cũng tập kích Kim Ngọc Kỳ Hương, trong lòng lấy làm khó chịu. Hà huống Đường Luân là tình địch của con mình nên ông mượn một thế Đạo Âm Tiếp Dương, đưa luồng sức mạnh của mình lệch sang phía Đường Luân một cách vô cùng khéo léo.
Đường Luân không bao giờ ngờ tới Mộ Dung Kim lại thình lình hạ độc thủ trong lúc hai người cùng tấn công chung một kẻ địch.
Giữa lúc nguy nan cùng cấp, Đường Luân nạt lên một tiếng, xử một thế Kim Cang Phục Hổ, đón đỡ thế võ tấn công của đối phương.
Một tiếng cảng vang lên, không ngờ lưỡi kiếm trong tay của Mộ Dung Kim lại gãy ra lìa hai đoạn, còn thân hình của Đường Luân thì bị một luồng sức mạnh đẩy trôi lên từng không, lộn mèo năm sáu vòng, rồi rơi xuống, lõm sâu vào mặt đất.
Bích Cơ và Lệ Quân thảy đều lấy làm kinh hãi. Còn Mộ Dung Kim thì cũng bị đẩy trôi ra sau mấy bước, vội vàng xử một thế Lý Ngư Nhập Uyên mới có thể ghìm chân đứng lại.
Ông ta trong lòng hết sức kinh hãi, Tây Phương Kiếm Thánh từ đây phải trôi theo giòng nước.
Thiên La giáo chủ cười hềnh hệch, sửa soạn muốn tung thêm một đòn thứ nhì làm cho Mộ Dung Kim kinh hãi thối lui một bước.
Thiên La giáo chủ thấy vậy cười ha hả, mở to cặp mắt đỏ ngầu, rảo bước đi về phía Liên Hải Thiên. Lúc bấy giờ ông ta đang ngồi xếp bằng để điều công dưỡng khí, bên cạnh ông ta là Bích Cơ Ma Nữ.
Mộ Dung Ngọc thấy vậy, mặt mày thất sắc, vội tuốt thanh Thái nguyệt cổ kiếm, muốn trờ tới mà bảo vệ cho Bích Cơ.
Nhưng thân hình của hắn vừa xê dịch thì bàn tay của Mộ Dung Kim đã nhẹ nhàng điểm vào huyệt Giai Tĩnh của hắn, ông ta nói rằng:
- Ta không bằng lònh cho mi vào chỗ chết!
Mộ Dung Ngọc bị điểm huyệt, đờ người ra như một con chiên ngoan ngoãn, chỉ giương cặp mắt ra nhìn trừng trừng một tấm thảm kịch sắp den hồi khai diễn.
Còn Tần Kiệt thì mấp máy vành môi, định thúc giục đàn rắn độc đổ xô ra, nhưng một luồng gió lạnh đã thổi thốc vào mặt, Thiên La giáo chủ lạnh lùng nói:
- Thằng già giữ rắn kia, mi dám cục cựa thì sẽ chết ngay tức khắc!
Tần Kiệt biết rằng có xua rắn ra cũng không kịp nên chỉ áo não thở dài, rồi nhắm nghiền mắt lại.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy đó đây. Giữa lúc mọi người đều chú ý gương mặt đằng đằng sát khí của Thiên La giáo chủ, đột nhiên có một chiếc bóng mờ bay vút ra, sẽ đớp lấy Đường Luân rồi lại thối lui vào rừng sâu mất dạng.
Thiên La giáo chủ quắc nhìn cặp mắt của Bích Cơ, lập tức tỏa ra một luồng ánh sáng lạnh lùng rực rỡ. Gương mặt trắng trẻo mịn màng của nàng từ từ hiện ra một nụ cười hấp dẫn.
Rồi tiếng cười thanh tao lảnh lót của Bích Cơ nổi dậy giữa đêm trường, làm cho mọi người có mặt thảy đều kinh sợ.
Mộ Dung Ngọc nghe tiếng cười của Bích Cơ đập vào màng tai của mình làm cho chàng phải rùng mình rởn óc.
Kim Ngọc Kỳ Hương biết không xong vì theo sự hiểu biết của bà thì Bích Cơ Ma Nữ đang dồn hết chân lực vào nụ cười để mê hoặc đối phương.
Bà ta vội vàng hốt hoảng nói to:
- Thiên La giáo chủ... hãy giết thằng Liên Hải Thiên và đừng nhìn vào mặt con Ma nữ...
Nhưng mà Thiên La giáo chủ vẫn điềm nhiên, dường như không nghe thấy lời khuyên của Kim Ngọc Kỳ Hương. Cặp mắt đỏ ngầu của ông ta long lên sòng sọc, nhìn chăm chăm vào gương mặt bá mị thiên kiều của Bích Cơ, trên đó nụ cười đầy quyến rủ của nàng đang từ từ bừng nở.
Liên Hải Thiên mơ màng mở mắt rú lên mấy tiếng:
- Bích Cơ... đừng...
nhưng ông ta thình lình nín bặt, vì ông ta biết rằng nếu ngăn nụ cười của Bích Cơ lại thì ông ta chắc chắn sẽ chết trong tay của Thiên La giáo chủ.
Vì mãi lo ra nên khí huyết của ông ta nghịch chuyển và liền theo đó thổ ra một bụm máu tím bầm.
Liên Hải Thiên vội vàng sửa bộ, ngồi lại cho chính chắn, nhắm nghiền cặp mắt để điều khí trị thương.
Tiếng cười của Bích Cơ Ma nữ thình lình vụt tắt. Trên gương mặt của Thiên La giáo chủ bỗng nhiên hiện ra một nét kinh hoàng. Ông ta gầm lên một tiếng, thối lui một bước, dường như trong thâm tâm có hai nguồn ý thức đang tranh đấu mãnh liệt cùng nhau.
Không để cho hắn có thời giờ ngơi nghỉ, một nét cười man rợ của Bích Cơ lại nổi lên.
Lúc bấy giờ nàng buông tóc xỏa, bộ điệu vô cùng khêu gợi, buông ra những tiếng cười dâm đãng, bước từng bước một về phía Thiên La giáo chủ.
Thấy Bích Cơ từ từ tiến tới với nét cười lạnh lùng khó hiểu trên môi, ông ta kinh hoàng lui lại, thái độ dường như sợ sệt mà tâm thần hỗn loạn.
Kim Ngọc Kỳ Hương nghiến răng kèn kẹt, khoát tay ra hiệu, hạ lệnh:
- Chúng bây lập tức bắt con bé kia, giết chết cho ta.
Nhưng mà ba bề bốn bên không có một tiếng trả lời. Kim Ngọc Kỳ Hương giật mình nhìn lại, thấy hầu hết những người trong Thiên La giáo thảy đều đăm đăm nhìn nụ cười hấp dẫn lạnh lùng của Bích Cơ Ma Nữ mà thần trí đảo điên, tâm thần ngớ ngẩn, không đếm xỉa gì đến mệnh lệnh của Kim Ngọc Kỳ Hương.
Bà ta giật mình thất sắc, biết rằng chị mình là Nga Mi nữ đã truyền ngón Đoạt Hồn Tam Tiếu cho Bích Cơ...
Chuỗi cười lại thình lình vụt tắt, và Bích Cơ Ma nữ đưa mắt tống tình, hỏi một câu nóng bỏng:
- Hãy cho ta biết, mi yêu ta hay chăng?
Một làn tóc rối bời của nàng vướng ngang trước trán như một áng mây mờ giăng ngang một vầng trăng rạng rỡ.
Bích Cơ Ma Nữ lại uốn éo thân hình cực kỳ khêu gợi, và chuỗi cười lại vang lên ròn rả. Lần này tiếng cười của nàng càng thêm nặc mùi dâm đãng, chứa đựng biết bao nhiêu là dẫn lực, khêu gợi dục tình của Thiên La giáo chủ một cách kinh hồn.
Mộ Dung Ngọc tánh tình vốn ưa điều trăng gió, bây giờ mặc dầu không nhìn ngay nụ cười của Ma nữ nhưng âm thanh khêu gợi đó đập vào màng tai, làm cho lửa dục của hắn bừng bừng nổi dậy. Nếu không có bàn tay của Tây Phương Kiếm Thánh ém vào huyệt Giai Tĩnh của hắn có lẽ Mộ Dung Ngọc đã tung mình nhảy tới, ôm chầm lấy Bích Cơ Ma Nữ.
Bích Cơ õng ẹo tiến tới, và hỏi thêm một câu:
- Hãy cho ta biết, mi yêu ta hay chăng?
Thiên La giáo chủ dường như trải qua một trường nội tâm tranh đấu thật là mãnh liệt, sắc mặt tái xanh, mồ hôi vả ra như tắm...
Thình lình hắn sùi bọt mép, dang hai cánh tay hộ pháp ra cười hềnh hệch một cách vô cùng man rợ, rồi tập tễnh bước về phía Bích Cơ.
Khi hai người còn cách nhau chừng ba thước, Bích Cơ Ma nữ hất hàm hỏi:
- Mi phục ta chưa?
Trên gương mặt của Thiên La giáo chủ hiện lên những nét hằn đanh ác và dâm dục.
Ông ta rền rĩ nói:
- Tâm phục... tâm phục... mi hãy buông tha ta!