Hỏa Long Thần Kiếm

Hồi 13

Sóng yên biển lặng.

Thuyền của Đường Luân đi vùn vụt, chàng nhắm thẳng về phía Thiên La Nham trực chỉ.

Cuối chân trời, những hòn đảo xanh tươi hiện ra trên mặt biển phẳng lì, bao trùm một bầu không khí đầy dẫy bí mật.

Thuyền từ từ đi, tâm tư của Đường Luân thì dạt dào xúc động.... Trong trí chàng cứ lởn vởn cái hình ảnh mỹ miều của Bích Cơ Ma Nữ, và cái vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú của người kiếm khách đêm qua.

Sương mù dày đặc, cảnh vật mơ hồ, thuyền của Đường Luân bắt đầu len lỏi vào trong những ghềnh đá...

Bỗng chàng giựt mình, dùng tay bơi, lắng tai nghe ngóng. Hòa trong gió lộng của đại dương có tiếng người nói chuyện xì xào...

- Cha ơi, cảnh thật là đẹp!

Giọng nói thơ ngây yểu điệu, Đường Luân mơ hồ dường như có từng nghe thấy một lần nào...

Có giọng nói trầm trầm vang lên:

- Cảnh tuy đẹp, nhưng hai mươi năm rồi ta chưa từng thấy.

Người ấy nói rồi thở dài não ruột, lâu lắm lại nghe người này lẩm bẩm:

- Cha vốn định cùng con giam mình nơi hang thẳm, không trở về đời nữa. Nhưng bây giờ tình thế bắt buộc ta phải lê gót giang hồ, vậy thì ta phải trả thù rửa hận cho thật thích đáng...

Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì ra đây là giọng nói của Ngọc Diện Phan An Tần Kiệt.

Khe khẽ tựa thuyền vào một ghềnh đá, Đường Luân nhẹ tay buộc mối dây trước mũi thuyền vào ngọn cỏ dại trên bờ.

Đoạn hớp một hớp dưỡng khí, Đường Luân thò hai bàn tay ra, bám vào vách đá trơn như mỡ, cố sức trổ thuật Bích Hổ Du Tường.

Mấy lần tuột tay suýt rơi, nhưng ngược lại được trèo lên phía trên, chàng sẽ ghé mắt ra nhìn.

Lúc bấy giờ trời đã hừng sáng, Đường Luân thoáng nhìn dưới ánh sáng mờ ảo, có hình ảnh của hai người đang đứng nói chuyện.

Đó là Tần Kiệt, ông ta bây giờ đã mặc một chiếc áo thư sinh, nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ phong trần, dầu vậy cái vẻ hào hoa phong nhã của ông ta thuở thiếu thời vẫn còn hiện rành rành ra đó, nếu Đường Luân không nhìn kỹ thì không tài nào nhận biết đó là một người tiều tụy thảm não, giam mình dưới hang sâu, mà mình gặp mấy ngày trước.

Tần Lệ Quân bây giờ mặc một bộ đồ màu xanh, mái tóc hung đỏ cong vút của nàng và cặp mắt ngây thơ, man dại, ngần ấy thứ tạo thành một đóa hoa rừng diễm lệ.

Trên mặt nàng lộ vẻ vui tươi, đang ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên mà say sưa khôn kể.

Tần Kiệt quay lại, ngắm nhìn Lệ Quân, bỗng cau mày nói:

- Dù sao đi nữa thì mi cũng có một dòng máu đê hèn hạ tiện, dòng máu của mẹ mi.

Tần Lệ Quân tròn xoe đôi mắt, kêu lên:

- Cha... sao gọi là đê hèn, hạ tiện?

Tần Kiệt hậm hực:

- Đó là máu của mẹ mi, dòng máu đê hèn hạ tiện, cả dòng họ của nó là phường dâm đãng...

Lệ Quân lại tròn xoe đôi mắt.

Tần Kiệt thấy vậy vội nói:

- Nhưng mà con, con còn lộn dòng máu của cha, dòng máu của ta là dòng máu cao quí!

Tần Lệ Quân vẫn ngơ ngác như kẻ mất hồn.

Tần Kiệt nói tiếp:

- Cha đã nghĩ kỹ, cha nhất định lấy độc trừ độc, nhổ cỏ nhổ tận gốc... Vì vậy mà... cha quyết định giết hết cả họ nhà mẹ con, đừng để cho nó dùng sắc đẹp mà mê hoặc người nhân thế.

Tần Lệ Quân tuy nghe nhưng không hiểu được thấu đáo ý ngầm của cha nàng, giọng nói của Tần Kiệt lại vang lên:

- Ta vô phước sa vào lưới tình của nó, đến nổi thể xác phải điêu linh, tiếng tăm phải tan nát. Ta phải trừ mối hại này, đừng để cho kẻ khác phải khổ sở điêu đứng như ta. Hừ! Ta nghe đâu con gái của Nga Mi nữ cũng giống mẹ nó, đang dùng sắc đẹp để mê hoặc võ lâm.

Có tiếng của Tần Lệ Quân cắt ngang hỏi:

- Nga Mi nữ là ai?

- Là em gái của mẹ mày.

- Vậy thì Nga Mi nữ cũng không phải là người tốt.

Tần Kiệt hậm hực:

- Đó là lẽ tự nhiên... con gái của nó là Bích Cơ, có tiếng xấu bay khắp đó đây thì mẹ nó là con người ra sao ta suy nghĩ cũng biết.

Ông ta quắc mắt nảy lửa nhìn Lệ Quân:

- Để gột rửa những vết nhơ trong dòng máu của con, con phải giúp ta làm một việc.

- Vâng!

Tần Kiệt đưa tay lên sờ lấy những vết sẹo trên mặt mình, nói một câu đầy nham hiểm:

- Đó là một việc làm thật dễ. Mi chỉ cần đi tìm con Bích Cơ Ma Nữ xé xác nó ra...

Nép mình sau ghềnh đá, Đường Luân giựt mình đánh thót, chàng nín thở lắng tai nghe tiếp đoạn sau.

Có tiếng kinh hoàng của Lệ Quân hỏi:

- Giết Bích Cơ Ma Nữ?

Tần Kiệt ôn tồn:

- Con đừng sợ, cha không muốn con thân hành hạ sát, làm dơ bàn tay của nhà họ Tần. Con chỉ giả vờ thân cận với nó để rồi ra hiệu cho rắn độc trừ nó.

Lệ Quân gật gù và Tần Kiệt có vẻ đắc chí lắm. Ông ta buông ra một chuỗi cười lanh lảnh. Mỗi một tiếng cười như một mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào tim của Đường Luân.

Chợt bên tai chàng văng vẳng có tiếng nói của Ngọc Diện Phan An:

- Hôm nay cha dắt con đến đây cốt để trừ thằng Liên Hải Thiên. Ba mươi năm về trước, cha đã từng so tài với nó, võ nghệ khá cao cường. Gần đây, nghe Lưu Bất Cùng nó ba mươi năm nay võ công nó tiến bộ phi thường nhanh chóng, không những Thiên Độc Nhất Phẩm thua nó, mà các môn phái khác cũng đại bại trước võ công của nó, thật là một việc ngoài tưởng tượng.

Lão tiếp:

- Cha nghĩ chẳng hiểu làng võ Trung Nguyên càng ngày càng thoái bộ, hay có một lý do nào khác để cho thằng Hải Ma tung hoành thiên hạ?

Ông ta buông ra một tiếng cười chua chát:

- Hừ... may phước nó đã trốn đi chỗ khác, nếu không thì hôm nay cha sẽ cho nó nếm mùi vị của Đại lực thân tâm mỗ...

Tần Lệ Quân thơ ngây cải lại:

- Không, có người sức mạnh hơn cha.

Tần Kiệt tức tối hỏi:

- Ai?

Tần Lệ Quân ấp úng trả lời:

- Chính là... Vị chưởng môn trẻ tuổi của Thiên Độc môn.

Tần Kiệt quắc mắt:

- Ai bảo?

Lệ Quân ngây thơ, thẳng thắng nói rằng:

- Cha đã quên rồi ư? Khi còn dưới hang sâu, cha đã so một chưởng với người ấy.

Tần Kiệt thở dài, ầm ừ nói:

- Cha tuổi đã cao, lẽ tự nhiên không bằng bọn thanh niên tráng kiện. Nhưng rồi cũng có ngày cha tìm được Tiên chi thảo và Bá vương đảnh để uống, chừng ấy tất nhiên sức mạnh vô địch.

Đường Luân thoáng nghe ba chữ Bá vương đảnh trong lòng hồi hộp, lắng tai nghe rõ từng tiếng một.

Đoạn chàng lại nghe Lệ Quân hỏi:

- Tiên chi thảo và Bá vương đảnh là gì?

Tần Kiệt trả lời thao thao bất tuyệt:

- Tiên chi thảo là một loài cỏ sống lâu nhất, và như một vị thuốc quí báu nhất đời.

Còn Bá vương đảnh là một thứ thuốc do bản môn Sum La Tử chế tạo.

Nghe đâu uống viên thuốc này rồi, sức mạnh có thể cử nổi Thiết đảnh, nhu Bá vương khi xưa, vì vậy mà đặt tên là Bá vương đảnh.

Sau này, không hiểu tại sao lại thất truyền đi, nghe nói rằng loại thuốc này càng để lâu chừng nào dược lực càng mạnh chừng ấy...

Chắc sư tổ có lưu truyền, cha mà tìm được một viên thì có thể nhờ đó mà tăng gia khí lực, trở thành một người sức mạnh vô song trong thiên hạ.

Tần Lệ Quân bỗng cắt ngang câu nói bằng một tiếng kêu:

- Cha...

Tần Kiệt ngắm nhìn cặp mắt sáng rực của con mình, Lệ Quân hỏi:

- Mẹ là người xấu nết phải chăng?

Tần Kiệt không trả lời nhưng Lệ Quân đã nói:

- Cha ơi, con muốn có một người mẹ hiền lành, tốt như cha vậy.

Tần Kiệt giựt mình, lâu lắm mới thở dài nói:

- Mẹ chỉ có một người, làm sao tìm được một người mẹ thứ hai!

Đường Luân không muốn nghe chuyện riêng của cha con người ta nữa, muốn trở về thuyền của mình.

Nào ngờ cúi đầu xuống thì hỡi ơi... chỗ đó là một cái vực sâu thăm thẳm, lúc lên thì dễ mà lúc xuống thì thật là thiên nan, vạn nan.

Đường Luân muốn phi thân nhảy xuống, nhưng sợ kinh động đến Tần Kiệt, đành phải nén lòng chờ đợi.

Chợt nghe Lệ Quân hỏi:

- Cha còn nhớ người Chưởng môn của Thiên Độc?

Tần Kiệt khẽ giựt mình, Lệ Quân cười nói tiếp:

- Người ấy đẹp hở cha?

Tần Kiệt là người lớn tuổi, nghe giọng nói của con mình đã nghe thấy tâm trạng của người thiếu nữ đang độ vào xuân.

Ông ta ngắm nhìn thân hình nảy nở của Tần Lệ Quân, mười tám năm trời cách biệt với người đời, ngày này con của mình đã thành nhân chi mỹ.

Ông ta muốn quở trách con mình, nhưng biết Lệ Quân vẫn còn thơ ngây chỉ nói rằng:

- Đẹp thì có ích chi? Con còn nhỏ, con chưa hiểu đời, biết bao nhiêu người chỉ có bộ mặt đẹp, mà thật ra là một gã đàn ông đốn hèn, lòng dạ hôi tanh, thí dụ như...

Nói đến đây, trong thâm tâm của ông dâng lên một nỗi niềm chua xót. Tần Kiệt muốn mang Kim Ngọc Kỳ Hương ra làm thí dụ, nhưng lại sợ Lệ Quân chất vấn đến việc mẹ nàng thành thử phải dừng nơi đây.

Lâu lắm ông ta mới sờ lại những vết thẹo trên mặt mình rồi cất giọng:

- Thí dụ như cha, hồi còn trẻ là một thanh niên trẻ đẹp, được người đời tặng cho biệt hiệu Ngọc Diện Phan An, vậy mà chỉ mười năm sau, phải trở thành một người xấu xí như thế này...

Tần Lệ Quân nói:

- Cha tuy xấu nhưng lòng cha tốt!

Nghe lời khen ngợi của con, Tần Kiệt thở dài áo não, chợt ông ta giật phắt mình, vì ông ta vừa phát giác một bóng mờ kéo dài trên mặt cát.

Điều này chứng tỏ có một người ẩn nấp đâu đây?

Đường Luân trong lúc sơ ý, không ngờ ánh mặt trời buổi ban mai đã tạo cho mình một chiếc bóng quái ác, tố cáo hành tung của mình.

Tần Kiệt bất thần thét:

- Người anh em kia, hãy chường mặt ra đây!

Đường Luân biết tông tích của mình đã bại lộ, dầu có trốn tránh, cũng cầm bằng vô ích nên ngang nhiên nhảy xổ ra.

Tần Lệ Quân thấy chàng xuất hiện, rú lên một tiếng kinh hoàng, vì bây giờ Đường Luân đã ăn mặc theo một kẻ ngư phủ, trên đầu sùm sụp một chiếc nón mê.

Vì vậy Lệ Quân nhìn không ra nhưng Ngọc Diện Phan An là một người lão luyện giang hồ, đã biết ngay kẻ đó là người mình gặp dưới hang sâu.

Tần Kiệt gằn giọng hỏi:

- Ngươi có phải là người trong phái Thiên Độc?

Hai chữ Thiên Độc làm cho Lệ Quân sửng sốt, Đường Luân biết Tần Kiệt đã nhìn ra mình, ngoài miệng không trả lời vội, trong trí đang tìm kế thoát thân.

Đường Luân vô tình mà lạc bước đến chỗ này, nhưng Tần Kiệt lại cho rằng chàng ta cố tình theo đuổi Lệ Quân nên gay gắt nói:

- Người trẻ tuổi kia, mi đừng có ý niệm tà dâm, ta là người luống tuổi, ta hiểu thấu tâm can của mi.

Nói rồi bất thần dựng hai bàn tay lên, tống ra hai chưởng bằng một thế võ Lực Cực Hoa Sơn, đánh thẳng vào giữa mặt của Đường Luân.

Bất ngờ, Đường Luân đang đứng cheo leo trên ghềnh đá, bị đòn Lực Cực Hoa Sơn tràn tới, tầm áp lực to rộng làm cho chàng khó lòng trốn tránh.

Tình thế bắt buộc Đường Luân bất đắc dĩ phải chuyển hết sức mạnh ra chọi lại.

Vì chuyến đi này mục đích là để thám dọ Thiên La Nham, Đường Luân không muốn gieo thù kết oán, nên chẳng dùng hết mười phần sức mạnh.

Tuy vậy, kể từ ngày uống Bá Vương đảnh thì khí lực tăng gia, tuy chỉ dùng có sáu phần công lực, mà sức mạnh của hai người giáp nối vào nhau. Sau khi một tiếng “bốp” vang lên, Tần Kiệt gặp phải một trở lực nặng nề, mà Đường Luân cũng bị sức mạnh của đối phương làm cho lộn mèo một vòng.

Lợi dụng sức mạnh của đối phương, Đường Luân đảo mình theo thế Tiên Nữ Giáng Trần là đà đảo qua phía sau của Tần Kiệt.

Tần Kiệt xuất thủ quyết dùng sức mạnh đẩy Đường Luân lọt xuống biển, nào ngờ thấy đối phương đảo ra lưng mình, tức khắc xử một đòn Mãnh Hổ Hồi Đầu, quay đầu trở lại nghênh chiến với Đường Luân.

Vừa đúng lúc đòn Tần Quỳnh Đả Đồng Trụ của Đường Luân vừa tới, Tần Kiệt dùng cánh tay Giáng long của mình để chọi lại, còn cánh tay Phục hổ giả vờ che đậy tiền tâm, bất thần chuyển bộ, đổi Phục hổ thành Giáng long, ấn một chưởng vào huyệt Phân Thủy của đối thủ.

Trong chớp mắt, hai bên đã trao đổi cùng nhau gần mười hiệp, thảy đều dùng những đòn tốc chiến, tốc thắng, muốn kết thúc trận chiến cho mau lẹ.

Lệ Quân đứng bên cạnh, ngắm nhìn cha mình dùng đòn độc mà đánh Đường Luân, nàng há hốc mồm kinh dị, vừa lo sợ cho sự nguy hiểm của cha mình, và cũng lo cho chàng trai trẻ đẹp kia phải thất thế.

Đường Luân vừa đấu chiến, vừa phân trần:

- Tôi vô tình đi ngang qua đây làm kinh động đến tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi cho.

Nhưng Tần Kiệt không nói không rằng, cứ cắn chặt hàm răng mà tấn công ráo riết.

Mười lăm hiệp nữa lại nặng nề trôi qua...

Đường Luân biết mình muốn thoát khỏi tay của Tần Kiệt không thẳng tay không đắc kỳ sở nguyện, vì vậy chàng bèn thay đổi lối đánh.

Hai chân của Đường Luân thoăn thoắt bước theo Ngũ Hành liên hoàn bộ, bàn tay tả bất thần tung ra một đòn dữ dội làm cho Tần Kiệt phải bắn lùi một bước.

Thừa thế, Đường Luân trờ tới thêm một bước, dùng tay hữu ấn một chưởng vào huyệt Thần Đường của đối phương.

Tần Kiệt nãy giờ thấy Đường Luân dường như núng thế trong lòng mừng rỡ, nào ngờ bất thần gặp phải đòn lạ, trong dạ kinh mang, nghiến răng đánh một chưởng, dùng sức mạnh chọi sức mạnh.

Một tiếng “đùng” kinh khiếp vang lên, cả hai thân hình thảy đều chao động, lảo đảo lùi lại hai bước trong tiếng rú kinh hoàng của Lệ Quân.

Đây là lần thứ nhì thật sự chứng minh cho Tần Kiệt biết sức mạnh của va không phải là vô địch.

Ông ta biết rằng muốn hạ người trai trẻ tuổi này phải dùng mưu chứ không thể dùng sức.

Vì vậy mà khi xáp chiến lần thứ nhì, ông ta chờ cơ hội dùng mưu mẹo để đẩy Đường Luân rơi xuống biển.

Đã có dụng tâm đó nên ông ta dùng một đòn Song Xà Xuất Động, hai ngón tay của ông ta móc một đường nhanh như chớp vào cặp mắt của Đường Luân.

Lại dùng Thất Tinh liên hoàn bộ để lùi, nhưng chân chưa đứng vững thì đòn thứ hai đã tới.

Tần Kiệt vẫn dùng hai ngón tấn công vào huyệt Phân Thủy bằng một thế Song Long Thổ Chủ.

Phen này Đường Luân trổ thuật khinh công lòn ra phía sau lưng của đối thủ, thét:

- Lão tiền bối xin dung thứ, tôi không nương tay nữa...

lần này cũng như lần trước, câu nói của Đường Luân chưa dứt thì Tần Kiệt đã quay lại trong cái thế Hàn Giang Lộng Nguyệt, thò cánh tay hộ pháp ra, ấn một chưởng vào huyệt Thiên Độc.

Đường Luân thét vang một tiếng, đảo mình nửa vòng, để rồi chân trái đá cướp một đường vào huyệt Tí Nho.

Tần Kiệt thấy thời cơ đã tới, vội vàng cắn răng bế huyệt để chịu đòn...

Mũi giày của Đường Luân vừa chạm vào huyệt Tí Nho thì Tần Kiệt rú lên một tiếng kinh hoàng...

Ông ngã ngửa ra, thân hình mềm nhũn...

Đường Luân lẩm bẩm:

- Thật là đắc tội!

Nói rồi xoay lưng lại, dùng một thế Hải Bằng Thao Thủy rồi đi về phía buộc thuyền.

Tần Kiệt mỉm một nụ cười, mặc cho thân hình của Đường Luân vừa thoát đi chừng ba bước thì ông bật dậy như một chiếc lò xo, và bắn vèo theo nhanh như một mũi tên vừa thoát khỏi vành cung.

Miệng hô:

- Mi chạy đường nào?

Rồi tống vào hậu tâm của Đường Luân hai đòn sấm sét...

Đường Luân đang đi, nào ngờ sự biến chuyển sau lưng mình, trúng đòn một cách bi thảm.

Tần Lệ Quân nghe Đường Luân rú lên một tiếng não nùng, thân hình của chàng như một con diều đứt dây, bay vù vào không trung, tạo thành một vòng cầu tuyệt mỹ, để rồi rơi bõm vào mặt biển, lớp lớp ba đào đang chuyển động...

Từng làn sóng xanh tươi, cuốn thân hình của Đường Luân đi sâu vào lòng biển cả...

Lệ Quân kinh hoàng thất sắc, hốt hoảng hỏi:

- Cha ơi! Người ấy là ai?

Tần Kiệt buông ra một tiếng cười đanh ác:

- Đó là một người làm điều phi nghĩa...

Đoạn ông ta gằn giọng, lãng sang chuyện khác.

- Con đã hứa với cha sẽ đi giết Bích Cơ.

Lệ Quân gật đầu.

Tần Kiệt đưa ba ngón tay trước mặt nàng nói:

- Vậy thì đến khi nguy cấp, con không nên nhìn nụ cười của Bích Cơ, đó là một điều con nên ghi xương khắc cốt...

Lệ Quân kinh dị hỏi:

- Tại sao?

Tần Kiệt lạnh lùng đáp:

- Ta còn nhớ Nga Mi nữ có một mánh khóe phi thường trội hẳn chị nó, đó là ba nụ cười cứu mạng. Nghe đâu nụ cười thứ nhất là Khuynh nhân quốc, nụ cười thứ hai là Sách nhân hồn, nụ cười thứ ba là Câu nhân phách. Võ lâm tương truyền rằng có một lần, Nga Mi nữ bị kẻ thù vây đánh rất ngặt, thấy thua đến nơi, bỗng bà ta mỉm cười ba lần... Ba nụ cười vừa qua thì chúng cao thủ thảy đều hồn phách phiêu diệt như người thoát tục mà rũ người ra nằm trên mặt đất...

Lệ Quân gật đầu nói:

- Thật là lợi hại, con xin nhớ.

Tần Kiệt thình lình nắm lấy vai của Lệ Quân, thở dài nói:

- Trời đã sắp sáng rồi, chúng ta đi thôi.

Nói rồi nắm tay áo của Lệ Quân mà bước đi trong nắng sớm.

Tần Lệ Quân tuy đi mà bước chân ngập ngừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhìn vào khoảng trùng dương đại hải, nước biếc xanh rờn mà Đường Luân đã rơi xuống đó, để rồi không còn nghe thấy tăm hơi gì nữa.

Nói về Đường Luân bất thần bị tống một chưởng vào hậu tâm, thân hình bay vù vào khoảng mênh mông biển cả.

Khi chàng còn đang lơ lửng ở từng không thì đã hớp một hơi dài dưỡng khí, dồn xuống tận đan điền. Đến khi thân hình rơi tòm xuống mặt nước, chàng cắn răng lặn một hơi thật sâu, thật dài...

Nằm yên dưới đáy biển, hơn nửa tiếng đồng hồ, độ chừng cha con Tần Lệ Quân đã đi rồi Đường Luân mới trồi lên mặt biển, bơi về thuyền mình.

Lóp ngóp bò lên thuyền, Đường Luân giũ bớt nước đọng trên mình, ngã ngửa trên ván thuyền mà nghỉ mệt, mồm lẩm bẩm:

- Thật là nguy hiểm! Nếu ta không định liệu từ trước, dùng sức mạnh để chọi với sức mạnh của nó thì khi té xuống biển ăt phải đi chầu Long vương...

Chàng mỉm một nụ cười đắc ý:

- Ngọc Diện Phan An thật là cay độc, nhưng mà ta lấy độc trị độc... Sau này ta bất thần xuất hiện chắc nó sẽ giật mình.

Chàng cảm thấy cha con Bích Cơ là một cái đích của muôn người, không biết bao nhiêu tay giang hồ hảo hán đang giương bẫy chờ đợi hai người này.

Họ vì muốn chiếm đoạt cho được tấm thân ngà ngọc của Bích Cơ mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đưa Hải Ma vào tử địa.

Tiếp xúc với Bích Cơ càng nhiều, Đường Luân càng cảm thấy người con gái này rất khôn ngoan gìn vàng giữ ngọc chứ chẳng phải phường son phấn tầm thường như lời đồn đãi.

Chàng đinh ninh phen này gặp sư phụ, sẽ trình bày tường tận cho người rõ.

Triền miên suy nghĩ giây lâu, nội lực của Đường Luân dần dần bình phục, thình lình chàng vùng dậy, dùng Đại Lực Kim Cang trảo bứt đứt sợi dây buộc thuyền rồi thong thả cho thuyền ra khơi, nhắm Thiên La Nham trực chỉ.

Lái một chiếc thuyền con lướt sóng trùng dương thật là kỳ thú, thỉnh thoảng vài ba đợt sóng to đưa thuyền của Đường Luân lên cao vút rồi lại đổ xuống theo chiều thoai thoải, như bước xuống một mái đồi...

Nước biển bắn lên tung tóe, làm ướt cả áo của Đường Luân. Bên tai chàng thỉnh thoảng vang đến những tiếng ồn ào dữ dội.

Càng đi, tiếng ồn ào càng to. Nhìn kỹ về phía trước, thấy đó là hai vùng nước xoáy khổng lồ, nước biển hai màu khác nhau rõ rệt.

Trong vùng nước xoáy vang lên những tiếng ì ầm không ngớt, tiếng sóng vỗ vào những ghềnh đá thỉnh thoảng trồi lên giữa biển. Địa thế cực kỳ hiểm trở làm cho người ta nhác trông thấy đều phải kinh hồn.

Đá ngầm càng lúc càng nhiều, nổi lên lởm chởm. Đường Luân thò tay vào khoang thuyền lấy ra một dụng cụ đi biển, rồi nhảy tòm xuống nước định dò đường.

Nhưng lội ra ngoài xa ba bốn trượng, chàng nghe thấy sức nước càng chảy càng mạnh, mấy lần suýt bị nó cuốn vào đáy biển.

Không dám mạo hiểm, Đường Luân lại bơi trở về thuyền, trèo lên cho thuyền đi chung quanh Thiên La Nham.

Đi hết một vòng mà vẫn không tìm ra chỗ để lên bờ, chỉ thấy đá ngầm lởm chởm, nước đổ rào rào, chỉ một chút sơ ý là thuyền đắm như chơi.

Ngửa mặt nhìn lên, thấy Thiên La Nham đứng sừng sững giữa biển, địa thế thật là hiểm ác, sương mờ bao phủ làm cho người ta có cảm giác một bức màn bí mật bao trùm lấy Thiên La Nham.

Chỉ có ba chữ “Thiên La Nham” đó rạng rỡ nổi bật trước mặt chàng.

Đường Luân không biết sư phụ làm thế nào mà vào được nơi hổ huyệt long đàm này?

Đi lòng vòng, không mấy chốc mặt trời đã lên khỏi hai sào mà Đường Luân vẫn chưa tìm ra phương cách.

Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, Đường Luân ngắm nhìn chỗ nước biển hai màu giáp vào nhau. Nơi ấy vì nước giáp mối vào nhau nên từ xa trông thấy có một lằn biên giới thật là rõ rệt.

Đường biên giới ấy cắt ngang khoảng trời nước mênh mông làm hai mảnh hai màu khác biệt, mà hai vùng nước xoáy thì nằm cách hai bên đường biên giới đó.

Trong trí của chàng bỗng lóe lên một tia sáng. Chàng vỗ tay reo lên một tiếng mừng rỡ, vội vàng lái thuyền cho đi trên đường biên giới đó mà tiến vào Thiên La Nham.

Nước càng chảy càng gấp, trong chớp mắt chiếc thuyền bé bỏng của Đường Luân đã đi vào giữa hai vùng nước xoáy.

Sóng bắt đầu to, gió bắt đầu lớn, thuyền càng đi càng gần bờ.

Chính vào lúc con thuyền còn cách bờ chừng năm trượng thì một lượn sóng to chụp tới đẩy chiếc thuyền và vào một mỏm đá ngầm...

Một tiếng “rắc” vang lên, thuyền chòng chành dữ dội, Đường Luân thét lên một tiếng, trổ hết sức bình sinh, nhún người nhảy lên vèo lên bãi.

Mũi võ hài của Đường Luân vừa đặt lên mặt cát thì từ sau lưng chàng thêm một lượn sóng khổng lồ chụp tới. Sức mạnh của nước, của gió đẩy mạnh Đường Luân té nhủi về phía trước.

Loạng choạng gần mười bộ, chàng mới ghìm chân đứng vững quay đầu nhìn lại.

Chiếc thuyền con của mình đã bị sóng dập, gió nhồi vào đáo ngầm, rồi bị làn sóng bạc cuốn trôi vào lòng biển cả...

Đường Luân thở phào một hơi dài mệt nhọc, ngắm nhìn Thiên La Nham mà trong lòng hồi hộp.

Chàng nghĩ rằng, bản lĩnh cao cường như sư phụ của mình đến đây còn phải sa chân vào cạm bẩy, huống hồ mình là một tên bạch diện thư sinh, dấn thân vào đây thật là đi dễ khó về.

Đưa tay sờ chuôi Hỏa Long thần kiếm, Đường Luân dằn tâm để lấy làm bình tĩnh, đoạn ngang nhiên bước tới, đi sâu vào phần đất dẫy đầy bí mật kia.

Vừa qua khỏi bãi cát, trước mắt chàng bỗng hiện ra nhiều hình ảnh thấp thoáng đen ngòm.

Đường Luân giật mình, nhìn kỹ mới thấy đó là một cánh rừng lởm chởm những đá...

Chu vi vùng đá này không biết bao nhiêu mà ước lượng. Thấy nó nằm la liệt dường như chẳng có hàng ngũ, làm cho người ta thoáng nhìn có một cảm giác kinh rợn, bất an.

Đường Luân cau mày thầm nghĩ:

- Nếu chúng bắt chước Gia Cát Khổng Minh, dùng đá để sắp Bát Quái trận đồ thì ta không sợ, chỉ e...

Chàng ngắm nhìn trận đá thấy công trình thật là vĩ đại, không biết phải tốn bao nhiêu nhân công để hoàn thành.

Bây giờ Đường Luân nằm trong cái thế không thể rút lui vì thuyền đã đắm rồi.

Chàng cả quyết phải dấn thân vào chỗ dữ, nhờ có tư tưởng quyết tiến đó mà tâm tư thấy bình thản lạ thường.

Trận đá thật là hung hiểm, những hình dáng kỳ dị kia dường như những con thú vật khổng lồ đang hầm hè giương nanh múa vuốt.

Có chỗ hình dáng lại trang nghiêm như có ẩn phục thiên vạn mã, sát khí đằng đằng, nguy cơ đầy dẫy, mỗi một bước đều có sắp sẵn hầm hố chông gai.

Đứng lại nhìn cho kỹ một chập, Đường Luân mới ngang nhiên bước vào, cẩn thận quanh co một lúc, thình lình trông thấy phía trước có một tấm thạch bia to lớn, trên đó khắc một dòng chữ khổng lồ sơn màu đỏ rực:

“Ngươi đã đến đây rồi thì phải liệu thân mà dừng chân lại, nếu tiến tới nữa có chết một cách thê thảm thì đừng oán trách”.

Đường Luân mỉm cười, chàng nói thầm:

- Người trong Hiệp Nghĩa tông đâu có chùn lòng chột dạ trước một hàng chữ vô tri này.

Chàng tiến tới gần sát, đưa mắt nhìn kỹ, bất giác giật mình vì hàng chữ to tướng kia không phải dùng dụng cụ điêu khắc. Cứ nhìn vào nét chữ trơn tru bóng nhoáng, bút pháp tinh vi, rõ ràng là người này dùng ngón tay truyền nội lực vào mà viết trên đá.

(thiếu trang...)

“Nếu liều chết mà đi tới thì sẽ gặp nhiều điều tai biến. Ta hết lòng khuyên mi xin hãy dừng chân lại chỗ này”.

Đường Luân hậm hực:

- Hừ! Ban nãy thì dùng lời lẽ cứng rắn để bắt nạt, bây giờ lại nói một cách êm dịu để dụ dỗ. Người này thật là nhiều mưu mô thủ đoạn.

Đường Luân rảo mắt nhìn chung quanh bộ xương người nằm ngổn ngang trong đống đá vụn, bốn bề bao trùm một bức màn bí mật, không biết tấn tuồng bi thảm này đã diễn biến cách đây bao lâu.

Đường Luân vung tay đấm không một quả vào không khí, sang sảng tiếng đồng:

- Nếu quả thật có một tên ma đầu nào giết người không gớm tay ẩn trốn nơi đây thì Hiệp Nghĩa tông cũng quyết định dùng trăm phương ngàn kế để trừ tà khử bạo.

Trong trí chàng vụt nãy ra một câu nói mà sư phụ dặn dò hôm trước, rằng khi giao chiến với bọn Thiên La Nham, ông cảm thấy võ công của họ phảng phất tương tợ với võ công của Hải Ma.

À... hay là giữa Thiên La Nham và Hải Ma có một sự quan hệ mật thiết với nhau?

Nhưng Bích Cơ đã từng nói với mình rằng Thiên La giáo là kẻ thù của cha nàng!

Nhiều câu nghi vấn quay cuồng trong trí của Đường Luân mà chàng chẳng sao suy nghĩ cho ra manh mối.

Suy đi nghĩ lại, chàng thấy công lực của mình mà đường đột tiến vào bên trong thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ...

Nhưng mà... sau một giây suy tính, Đường Luân vỗ tay đánh đốp, quyết định một việc quan hệ.

Chàng kéo vành nón xuống thêm một chút, che đi phân nửa gương mặt rồi lại vốc một nắm bùn bôi lên thành một gã lọ lem, đem thanh Hỏa Long thần kiếm giấu vào trong áo. Đường Luân nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật khác.

Chàng nhìn khắp bốn bề để nhận lịnh phương hướng rồi mạnh dạn tiến về phía trước.

Bên tai chàng, tiếng sóng gầm gió thét của đại hải trùng dương nhỏ dần... nhỏ dần vì lẽ chàng càng đi càng xa bờ biển.

Bên tai chàng thỉnh thoảng có tiếng quạ kêu thật buồn thảm.

Đi được một đoạn đường mà chưa gặp việc gì trở ngại, phía trước vách đá sừng sững, dưới đó là một cửa động tối om om...

Từ trong cửa động, thỉnh thoảng có tiếng ca não ruột vang lên làm cho người nghe có cảm giác âu sầu, buồn bã.

Đường Luân còn đang do dự, không biết có nên vào giữa vòng hay không, thình lình.. Sau lưng chàng có tiếng gió vì vèo trổi dậy, Đường Luân biết có một tay cao thủ đang rình mò sau lưng mình.

Đường Luân tay nắm chuôi gươm, trong lòng bình tĩnh, quả thật sau lưng chàng vang lên một câu nói:

- Hãy ngẩng đầu lên xem kia...

Đường Luân từ từ liếc về phía trước, thấy một hàng chữ đỏ đập vào mắt chàng:

“Thiên La môn”.

Câu nói rùng rợn phía sau lại vang lên:

- Sa chân một bước mang hận nghìn đời, mi quay trở lại hay không thì bảo?

Đường Luân mỉm cười:

- Đừng bắt nạt ta vô ích.

Chàng bình tĩnh hiên ngang bước vào cửa động...

Một tiếng nạt xé trời vang lên:

- Ai?

Mặc dù có chuẩn bị trước nhưng Đường Luân cũng khẽ giật mình, lỗ tai lùng bùng vì âm thanh quá mạnh.

Một bóng người từ phía sau bước tới, chắn ngang đường đi của Đường Luân, khinh công thật là đáng sợ.

Định thần nhìn kỹ, Đường Luân toát mồ hôi lạnh vì người mới đến có một gương mặt méo mó, chiếc mồm lệch đi một bên, chỉ có cặp mắt thì sáng rực hào quang.

Người xấu xí này lại nạt:

- Mi là ai?

Đường Luân đã rắp tâm từ trước, bình tĩnh trả lời:

- Ta là Liên Hải Thiên.

Người xấu xí nhìn Đường Luân một cách ngờ vực. Đường Luân bắt chước thái độ cao ngạo của Liên Hải Thiên, vểnh mặt lên trời một cách đắc ý.

Người xấu xí dịu giọng lại:

- Ngỡ là ai, té ra là Liên tiên sinh, vậy xin mời.

Nói rồi khoát tay ra dấu. Lập tức Đường Luân nghe thấy ba bề bốn bên gió dậy vì vèo, dường như có nhiều tay cao thủ đang mai phục, bây giờ rút lui đi chỗ khác.

Đường Luân thầm bảo:

- Nghe tiếng gió thì bọn này thảy đều là tay kiệt liệt, hèn chi sư phụ thọ thương thì phải.

Người xấu xí nhìn Đường Luân một cái, đoạn xoay lưng vào bóng tối, Đường Luân nghĩ:

- Không vào hang hùm sao bắt được cọp con?

Đoạn hiên ngang tiến bước, theo sau lưng người ấy.

Đó là một con đường hầm tối u ám, thân pháp của người xấu xí cực kỳ nhanh nhẹn.

Cứ mỗi một bước đi là vượt một khoảng đường hăn năm trượng. Nếu Đường Luân không phải là người khổ công luyện tập thì không tài nào theo kịp.

Quanh qua lội lại thật lâu trong con đường hầm, phía trước đường như dài vô tận...

Tiếng ca hát nỉ non càng lúc nghe càng rõ.

Chợt người xấu xí dừng chân lại, đưa tay lên tường chỗ ổ khóa, bức tường phía trước lập tức tách ra làm đôi.

Từ bên trong tiếng ca tiếng hát vang ra ồn ào náo nhiệt, cảnh tượng huy hoàng lộng lẫy bày khai trước mắt.

Ba bề bốn bên đèn treo giăng mắc như muôn ngàn con đom đóm lập lòe, nơi ấy là một gian phòng rộng thênh thang, có nhiều thạch nhũ muôn nghìn màu sắc.

Trong ấy có rất nhiều người đang rướn gân cổ ca hát, tiếng hát não nùng bi thảm, đồng vọng bốn bức tường, tạo thành những âm thanh hỗn loạn.

Người xấu xí này giơ tay ra hiệu, tiếng hát lập tức ngưng bặt. Sự im lặng đột ngột này đem đến một bầu không khí nặng nề khôn tả.

Người xấu xí cao giọng nói:

- Có Liên Hải Thiên tiên sinh đến yết kiến Nham chủ...

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên giữa bầu không khí nặng nề u uất:

- Xin hỏi Liên thế huynh đã luyện xong Đa Tâm thánh kinh chưa?

Người xấu xí quay lại nhìn Đường Luân, chàng sửa giọng nói theo Liên Hải Thiên, trả lời hách dịch:

- Chưa!

Người ban nãy cất tiếng đồng sang sảng:

- Liên thế huynh, chúng ta có lời hẹn từ trước, nếu chẳng được võ công thâm hậu, bắt những kẻ bội phản về đây thì chúng ta không gặp nhau, cớ sao Liên thế huynh sai lời giao ước?

Đường Luân toát mồ hôi trán, không biết trả lời ra sao cho yên đồng thời do câu nói này, Đường Luân khám phá ra một bí mật làm cho chàng sững sờ kinh di....

Cắt nhìn xuyên qua ánh đèn tranh sáng tranh tối, Đường Luân nhìn người nói chuyện với mình, là một gã tay chân tàn tật dị thường làm cho chàng kinh tâm, là những người trong động này thịt lở lói, càng nhìn càng thêm kinh tởm.

Người đó cất tiếng hỏi:

- Thế huynh gặp điều chi bất trắc?

Đường Luân chỉ ầm ừ mà không trả lời dứt khoát, trong trí suy nghĩ tìm một câu trả lời cho thích đáng, rốt cuộc lại miễn cưỡng bắt chước giọng nói của Liên Hải Thiên nói rằng:

- À... Hải Ma này chưa từng gặp điều chi trở ngại, hôm nay đến đây chỉ vì chút việc riêng.

- Việc riêng?

Đường Luân nói dứt lời, toan tiến tới. Nhưng một tiếng nạt xé trời vang lên:

- Khoan... Liên thế huynh chưa luyện Đa Tâm thánh kinh e rằng không thể chống lại với bệnh tật, nếu có mệnh hệ nào thì thật là nan giải, xin Liên thế huynh dừng chân lại.

Câu nói này làm cho Đường Luân hồi tưởng lại lời nói của Hải Ma kể cho Bích Cơ nghe mấy hôm trước. Chàng nghe thấy mình dường như nắm được một chút manh mối trong những bức màn bí mật bao trùm.

Đường Luân cố ý ởm ở:

- Tôi đến đây cốt để tìm... Nga Mi nữ!

- Sao! Mi đến đây tìm Nga Mi nữ? Thế huynh vẫn còn vương vấn phu nhân, nhưng mà tạo hóa đã hại chúng ta như vầy, thật là hận này dằng dặc biết ngày nào nguôi?

Đoạn người này cất cao giọng:

- Anh em ơi! Mối hận của chúng ta không thể truyền cho người trong thiên hạ nhiễm lấy chứng bệnh của chúng ta.

Câu nói chưa dứt thì ba bề bốn bên có tiếng ồn ào la ó nổi dậy.

Đường Luân là một người có nghị lực mà tâm can cũng xao xuyến vì âm thanh hỗn loạn đó.

Chàng cố dằn tâm cho thậ bình tĩnh, rồi điểm một ngón vào huyệt Nhĩ Oa của mình để cho không nghe thấy âm thanh quái dị đó.

Bỗng tiếng ồn ào, la ó ngưng lại, và tiếng người ban nảy lại vang lên:

- Bệnh tình của phu nhân vẫn còn nhẹ nên sắc diện hãy toàn vẹn. Hiện giờ chưa đến nỗi phải vào trong động này để sống chung với anh chị em... Thôi, ta cũng dung tình... lão Thất hãy dẫn đường cho Liên tiên sinh vào thăm phu nhân một chuyến!

Đường Luân cảm ơn rối rít:

- Đa tạ Nham chủ!

Có tiếng cười rổn rảng vang lên:

- Liên thế huynh bất tất phải khách sáo, đi đi thôi.

Người xấu xí ban nãy chính là lão Thất, hắn vâng lệnh xoay mình bước ra, Đường Luân tức tốc đi theo chân người đó.

Nào ngờ chính vào lúc ấy thì trong động có tiếng người ồn ào náo động, la hét om sòm:

- Bắt người đó lại!

- Bắt người đó lại!

- Chúng ta đau khổ đã mười mấy năm, cần phải có một người mới...

Tiếng la hét càng lúc càng cuồng loạn, làm cho Đường Luân rởn ốc rùng mình.

Lão Thất dừng chân nở một nụ cười đanh ác, đôi mắt dán chặt vào Đường Luân.

Chàng giựt mình thủ thế, chờ đợi sự bất thần tấn công của gã.

(Thiếu trang...)

.... chưa thành, xin thế huynh đừng đặt chân lên đảo này nưa.

Lão Thất bây giờ mới khẽ nạt:

- Xin mời theo tôi!

Nói rồi bay mình phớt ngang qua mặt Đường Luân mà đi ra động. Đường Luân cũng vội vàng nối gót theo sau.

Vừa vượt được chừng mười trượng, sau lưng chàng vang lên một tiếng “rầm” kinh thiên động địa, quay đầu nhìn lại thì cánh cửa đá đã khép lại rồi.

Nhưng từ bên trong vẫn còn văng vẳng vang ra những tiếng ồn ào dao động.

Đường Luân quăng mình vào một con đường tối tăm thăm thẳm, mà tiếng ồn ào náo nhiệt, vẫn còn văng vẳng bên tai.

Bỗng có mấy tiếng rú não nùng thê thảm vang lên chừng đó tiếng la ó mới ngưng bặt.

Đường Luân thoáng nghe câu nói lạnh lùng sắt đá:

- Người nào chống lại bản Nham chủ, thì ta sẽ cho thọ tử hình.

Rồi giọng nói đó gằn rõ từng tiếng một:

- Anh em ơi! Chúng ta giam mình nơi đây để luyện công cho lành bệnh, chúng ta phải cố gắng chịu đựng đau khổ, thế nào cũng có một ngày được phục hồi sức khỏe, chừng đó chúng ta sẽ thoát ly chốn khổ ải này... Thôi, chúng ta hãy ca hát lên, ca hát lên cho vơi bớt nỗi sầu.

Thế rồi ông ta cất tiếng hát, và những người kia rầm rộ hát theo, tiếng hát vang vang thảm não, đưa Đường Luân từ từ đi về phía bên ngoài.

Trong đầu chàng quay cuồng loạn, không biết bao nhiêu nghi vấn:

- Những người tàn phế, lở lói kia là ai?

- Những giọng ca bi thiết đó nghĩa là gì?

- Tiếng nói sang sảng ấy của ai?

- Tại sao những người trong động thảy đều gần như điên cuồng, hỗn loạn?

- Nham chủ là ai? Võ công thế nào?

Thoát ra khỏi động, Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, mồ hôi toát ra ướt áo.

Chàng theo chân lão Thất đi xuyên qua những lớp sương mù dày đặc.

Thân hình của lão Thất nhanh như tên bắn, cứ mỗi một bước chân là nuốt một khoảng đường năm trượng. Mũi giày của lão ta lướt nhanh trên mặt đất một cách nhẹ nhàng êm ái, nhìn thân hình nhanh như cánh nhạn của lão Thất mà Đường Luân ngao ngán thở dài.

Chàng nghĩ thầm, võ phái của mình vốn nổi tiếng về khinh công mà so với lão Thất còn có phần sút kém.

Trong trí chàng vụt nảy ra hình ảnh của những người trong động ban nảy, người nào người nấy thảy đều mắt đổ hào quang xem chừng công lực có phần trội hơn lão Thất.

Còn tiếng nói của Nham chủ thì vang lên như sấm nổ. Công lực của người này thật ngoài vòng tưởng tượng.

Nhìn kỹ thân pháp phi hành của lão Thất, Đường Luân bất giác mừng thầm, vì chàng thấy bộ điệu giống hệt với Hải Ma. Vậy thì “lai lịch của Hải Ma” không phải là một vấn đề hoàn toàn bí mật nữa. Trong chuyến đi này, nó đã hé ra một tia ánh sáng cho chàng thấy...

Không suy nghĩ dài dòng nữa, Đường Luân cắn răng vận hết sức mạnh ra hết để đuổi theo lão Thất.

Xuyên qua nhiều đoạn đường ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, bên tai của Đường Luân bỗng vang lên tiếng thác đổ ào ào. Trước mắt chàng hiện ra một giải nước trắng xóa từ bên trên buông xuống...

Khi đến gần ngọn thác, Đường Luân nhìn kỹ thấy ngọn nước này đổ qua ba bực đá, mà mỗi bực đá cách nhau chừng năm bảy trượng.

Lão Thất tiến đến bên thác nước, rùn chân nhảy vụt qua mấy bực đá rồi quay đầu nhìn lại, hách dịch ngắm Đường Luân.

Chàng chắc lưỡi than thầm, nhìn thấy cao độ của hai bực đá mà rợn tóc gáy, nhảy lên đó rũi trượt chân sa xuống thì thật là chắc chết trăm phần.

Nhưng tình thế bất đắc dĩ, Đường Luân phải hớp một hơi dài dưỡng khí, nạt lên một tiếng vang trời, thế như Bá vương cử đảnh, bay vù lên trên thác nước.

Mũi giày vừa chấm đến bực đá thứ nhất, chàng lại rún mình nhảy vù lên thêm một cái nữa. Thân pháp của Đường Luân đã lọt vào cặp mắt kinh nghi của lão Thất.

Lão đưa mắt ngắm Đường Luân một cách nghi ngờ, nhưng chàng vẫn giả vờ bình thản nói trớ rằng:

- Ban nãy, thân pháp của ta thuộc vùng Trung Nguyên so với Thiên La Nham có điều chi khác biệt?

Lão Thất chỉ trả lời bằng một nụ cười nham hiểm.

Thình lình lão ta quay lại tung ra một chưởng, đánh bạt màn nước đang đổ xuống ào ào vẹt ra hai bên rồi thân hình của lão bắn vụt qua khe hở đó.

Đường Luân giật mình, mặt mày thất sắc, nghĩ rằng, dùng chưởng lực vén màn nước thực là điều Đường Luân chưa hề thấy.

Chàng cũng muốn thử sức mình xem sao, nên vội tuốt Hỏa Long thần kiếm, dồn sức mạnh vào cánh tay phải xử một thế Kim Cang Giáng Long.

Đường gươm vừa tuôn ra thì một luồng cương lực đẩy màn nước lệch sang một bên và Đường Luân cất lên một tiếng hú dài vượt qua màn nước.

Bên kia bức màn nước là một vùng cây cỏ xinh tươi, phong cảnh đậm đà. Đường Luân vừa đứng vững thì cảnh tượng đẹp đẽ phi phàm đó đập vào mắt chàng, làm cho tinh thần đột nhiên sảng khoái khác hẳn với bầu không khí nặng nề, u uất dưới hang sâu lúc nãy.

Bên ven một cánh rừng trúc và rừng mai lẫn lộn khói tỏa sương mờ, có một gian nhà tranh nhỏ bé. Kiến trúc cực kỳ tinh xảo, tứ bề quét tước sạch sẽ như lau.

Hai người đi vòng qua một con đường ngỏ trúc xanh um, tiến vào trước ngôi nhà tranh xinh xắn ấy.

Lão Thất hô lên một tiếng nho nhỏ. Từ bên trong có một giọng nói dịu dàng vang ra:

- Ai đó?

Một mùi hương thoang thoảng phớt ngang trước mũi Đường Luân, có một bóng người thước tha yểu điệu từ trong ngôi nhà tranh bước ra.

Đường Luân đã thành thế cưỡi cọp, bất đắc dĩ uốn lưỡi bắt chước giọng nói của Hải Ma, đĩnh đạc trả lời:

- Ta đây!

Sợ lão Thất làm lộ chuyện, Đường Luân lập tức tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm nơi tay, cố ý cho người mới ra nhìn thấy.

Người này mặc một chiếc áo màu trắng cực kỳ trang nhã, trên mặt che ngang một vuông lụa mỏng, chớp nhanh cặp mắt, nhìn hai người đoạn nói:

- Lão Thất, chủ mẫu đã nói không tiếp khách, mi quên rồi sao?

Lão Thất cúi đầu, xá chào, đoạn liếc nhìn Đường Luân nói:

- Hừ! Tuyết Lăng cô nương, chẳng lẽ cô nương lại quên chủ nhân của cô nương sao chứ?

Tuyết Lăng bàng hoàng ngơ ngác, ngắm nhìn Đường Luân.

Đường Luân đã có chuẩn bị từ trước, dồn khí xuống đan điền, bắt chước giọng của Hải Ma hừ lên một tiếng.

Tuyết Lăng nghe tiếng quen thuộc, vội vàng quay lưng chạy trở vào, miệng nói:

- Tôi vào thông báo cho chủ mẫu hay.

Rồi như một con bướm trắng lạc lối vườn đào, nàng bay vù vào bên trong. Đường Luân quay lại gằn giọng:

- Lão Thất, mi hãy lui ra.

Lần này lão Thất không trả lời mà quắc cặp mắt sắc như gươm nhìn Đường Luân không chớp.

Chàng kinh sợ, giả vờ tức tối, giậm chân:

- Mau lui ra đứng đợi ở bên ngoài.

Lão Thất buông ra một tiếng cười man rợ, trả lời:

- Phải, ta sẽ cùng lão Lục, lão Bát và lão Cửu chờ mi ở bên ngoài.

Dứt lời lão ta liền nhún chân nhảy ra ngoài mất dạng sau bức màn nước lưa thưa...

Đường Luân trong lòng hồi hộp, nghe giọng nói của lão Thất thì hành tung của chàng đã bị bại lộ rồi.

Còn đang bần thần thì sau lưng vang lên hai tiếng dịu dàng:

- Hải Thiên...

Đường Luân giật mình, chàng thoáng nghe tiếng nói này thật là quen thuộc, giống hệt giọng nói của Bích Cơ.

Tim chàng bỗng đập rộn ràng, quay đầu nhìn lại.

Trước mắt chàng hiện ra một người đàn bà đứng tuổi, cũng mặc áo trắng phau như Tuyết Lăng, trên mặt cũng che ngang một vuông lụa mỏng, chỉ lộ ra cặp mắt sáng ngời, nhìn Đường Luân như muốn thâu hồn đoạt phách.

Đôi mắt này thật là quen thuộc, nhãn thần giống hệt người trong mộng của chàng là Bích Cơ Ma Nữ. Đường Luân mất hết cả bình tĩnh trước cặp mắt xuất thần đó.

Người đàn bà ấy thình lình thối lui một bước, nạt:

- Mi là ai?

Đồng thời Tuyết Lăng cũng thảng thốt kêu lên:

- Người này không phải lão gia.

Nga Mi nữ lạnh lùng hỏi tiếp:

- Mi là ai? Mau thông báo tên họ, nơi này không phải là nơi để mi đùa giỡn.

Đường Luân đưa cao thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay lên, Nga Mi nữ nhìn thấy lưỡi gươm sáng loáng, rực rỡ hào quang, bất giác giật mình loạng choạng.

Tuyết Lăng vội bước tới đỡ bà ta vào lòng...

Lâu lắm Nga Mi nữ mới định thần quắc mắt hỏi:

- Mi... mi là học trò của Thiên Độc Nhất Phẩm?

Đường Luân do dự một chút, trả lời:

- Không phải học trò, tôi chỉ là một người truyền tin mà thôi.

Nga Mi nữ giương cặp mắt lờ đờ, ngắm nhìn màn nước từ trên cao rì rào đổ xuống, thẩn thờ hỏi:

- Hắn có nhắn mi điều gì chăng?

- Lão tiền bối nhờ tôi nói lại rằng, lòng của người cũng như thanh kiếm này, hai mươi năm nay thủy chung như nhứt...

Nga Mi nữ lạnh lùng cắt ngang câu nói:

- Không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến ta... Hắn vẫn còn mạnh khỏe?

Đường Luân bùi ngùi, hạ thấp giọng:

- Không may, lão tiền bối đã qui tiên...

Nga Mi nữ rú lên một tiếng kinh hoàng, nhưng tức khắc lấy lại bình tĩnh, thong thả hỏi:

- Hắn còn giận ta không? Phong độ thế nào?

Đường Luân gằn rõ từng tiếng một:

- Trước khi lão tiền bối xuôi tay nhắm mắt thì phong độ vẫn còn hào hoa phong nhã như xưa, chỉ tiếc rằng lão tiền bối vì một chút sơ hở trong lúc tranh đấu với người của Pháp Hoa tông phải thọ thương mà qua đời. Trước khi thở hơi cuối cùng, người còn chúc Liên phu nhân và Liên lão tiền bối được hoàn toàn hạnh phúc.

Nga Mi nữ quay đầu nhìn sang chỗ khác, dường như muốn giấu thái độ xúc động mạnh của mình.

Quay đầu trở lại, bà nở một nụ cười thê thảm, thì thầm:

- Thật ra, người có lỗi là ta. Ta chẳng thích hắn thì thôi, sao lại tìm một lời nói bâng quơ để làm cho hắn phải đau khổ. Buổi ban đầu ta ngỡ rằng hắn sẽ thấy khó mà thôi đi. Nào ngờ con người ương ngạnh đến dường này, quyết thi hành đến tận kỳ cùng... Chúng ta vốn thân mật từ thuở nhỏ, cha mẹ lại hứa hôn cùng nhau. Sau này ta không giữ lời hứa, trao thân cho Hải Thiên, làm cho hắn đớn đau, khổ sở một đời.

Tuyết Lăng sợ Nga Mi nữ xúc động quá mạnh nên vội ngăn lại:

- Chủ mẫu...

Nga Mi nữ thở dài một hơi nặng nhọc, run rẩy tiếp:

- Hai mươi năm trời là một chuỗi ngày dài đăng đẳng, chẳng rõ thời gian đã hủy hoại thể xác của hắn đến thế nào? Hắn có trối trăn gì không?

Đường Luân hơi do dự một chút, lắc đầu trả lời:

- Lão tiền bối chỉ nhờ tôi mang thanh gươm này trao lại cho phu nhân để tỏ tấm lòng sắc đá thủy chung.

Nga Mi nữ thò tay định đón lấy lưỡi kiếm nhưng bỗng rút tay lại, nói rằng:

- Chỉ vì một câu nói đùa của ta mà làm cho hắn điêu đứng một đời và hại thêm không biết bao nhiêu kẻ chết oan dưới bàn tay của hắn.

Bà ta thở dài ngao ngán, Đường Luân cố gắng bạo dạn mở lời:

- Tôi xin cả gan hỏi phu nhân, chẳng hay câu nói đùa ấy như thế nào?

Nga Mi nữ triền miên về dĩ vãng, trả lời nho nhỏ:

- Ta đã dối gạt hắn vì ta muốn hủy bỏ lời hứa hôn của cha mẹ ta khi xưa nên ta giả vờ để cho hắn đánh cuộc cùng Hải Thiên, kẻ nào thắng thì kẻ ấy chiếm được ta. Ta để cho Hải Thiên đến Thiên La Nham này đánh cá, còn để cho hắn đến chùa Pháp Hoa đoạt thanh bảo kiếm này.

Thuở ấy Hải Thiên rất rành nghề đi biển, tài lặn lội của hắn thiên hạ vô song mà thanh Hỏa Long thần kiếm trong chùa Pháp Hoa thì có mười hai vị Tôn giả, võ công cái thế ngày đêm canh gác.

Đường Luân nghe đến đây giựt mình kinh hãi. Chàng nghĩ sức mạnh của ái tình thật là mạnh mẽ, nó thúc giục Nga Mi nữ hủy lời hôn ước, và khiến cho Thiên Độc Nhất Phẩm phải moi tim vắc óc của mình để làm vừa lòng người đẹp, đến nổi phải bỏ mạng trong chùa Pháp Hoa.

Nga Mi nữ lần lần định tĩnh, lấy lại sắc thái bình thường. Bà ta ngắm nhìn chiếc kim hồ lô sau lưng của Đường Luân, lạnh lùng hỏi:

- Mi có phải là tân Chưởng môn của phái Thiên Độc?

Đường Luân khẽ gật đầu. Nga Mi nữ chớp nhanh cặp mắt, hỏi nho nhỏ:

- Mi lên đến Thiên La Nham?

- Phải!

- Vậy... ban nãy mi có chạm nhầm da thịt của bọn lão Thất hay không?

Đường Luân suy nghĩ, đoạn lắc đầu. Nga Mi nữ mừng rỡ nói:

- Hay lắm...

Đoạn bà nghiêm nghị nói:

- Mi có thể hết lòng hết dạ làm hộ cho ta một việc như đã làm hộ cho Thiên Độc Nhất Phẩm hay không?

Đường Luân ngang nhiên trả lời một câu hào hùng đanh thép:

- Có thể!

Nga Mi nữ nói rõ từng tiếng một:

- Đây không phải là một việc khó. Thiên Độc Nhất Phẩm nhờ mi mang thanh gươm này cho ta, bây giờ ta nhờ mi trao cho một người khác...

Đường Luân mắt đổ hào quang:

- Ai?

Nga Mi nữ trịnh trọng đáp:

- Ta nhờ mi mang thanh gươm này trao lại cho vị hôn phu của con Bích Cơ. Nó chính là con của Kiếm Thánh Mộ Dung Ngọc!

Ba tiếng “Mộ Dung Ngọc” như ba tiếng sét long trời lở đất, nổ ngang đầu của Đường Luân, làm cho chàng gan ruột rối bời, mặt mày thất sắc...

Nga Mi nữ nhắc:

- Mi có thể làm giùm?

Đường Luân gắng gượng lấy lại bình tĩnh, cố hết sức mới có thể thốt ra hai tiếng não nùng, bi thiết:

- Có thể!

Nga Mi nữ đang lo đến hạnh phúc của con mình, bà ta đâu có để ý đến thần sắc đột biến của Đường Luân. Bà lẩm bẩm:

- Hai đứa nó, khi còn bé thân yêu với nhau lắm. Khi lớn lên phải cách biệt với nhau.

Nếu bây giờ con Bích Cơ nó vẫn còn yêu thằng Mộ Dung Ngọc thì mi hãy trao thanh kiếm này cho nó, bảo nó phải thề nguyền rằng tình yêu phải giữ cho chung thủy, không đặng bỏ rơi con gái cưng của ta.

Bỗng bà ta sực nhớ đến điều gì, bà ngưng câu nói, hỏi Đường Luân:

- Mi hãy cho ta xem bộ mặt thật của mi.

Đường Luân định trả lời ầm ừ cho qua việc nhưng Nga Mi nữ nhất quyết muốn xem, bất đắc dĩ Đường Luân phải gỡ chiếc mặt nạ của mình xuống.

Chiếc mặt nạ vừa rơi xuống khỏi cằm, Nga Mi nữ chớp mạnh cặp mắt, vì trước mặt bà ta hiện ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, mắt trong mày sáng, anh dũng phi thường. Bà ta dịu dàng hỏi:

- Ta chưa biết tên mi?

- Tôi tên Đường Luân.

- Đường Luân... mi giả dạng Hải Thiên vào đến nơi này vậy thì chắc mi rõ gia thế của ông ta. Mi bắt chước được giọng nói thì chắc mi cũng gần gũi Liên Hải Thiên nhiều lần.

- Chính thế!

Nga Mi nữ mơ màng hỏi tiếp:

- Mấy năm nay... công việc của ông ta có thuận lợi không?

- Tạm được.

Nga Mi nữ thở dài, Đường Luân đọc thấy trong ánh mắt của bà có một niềm vui khôn tả. Tới chừng đó, Đường Luân mới biết tình cảm của bà ta đối với Hải Thiên và Thiên Độc Nhất Phẩm thật là chênh lệch với nhau nhiều lắm.

Giọng nói thanh tao của Nga Mi nữ lại vang lên:

- Vậy thì... mi cũng có quen với con Bích Cơ của ta.

Đường Luân gật đầu. Bà ta lại hỏi:

- Nó có vui vẻ không? Đẹp không? Nó được bao lớn rồi!

Đường Luân bàng hoàng, không biết trả lời làm sao cho phải. Nga Mi nữ cũng biết mình hỏi hơi nhiều, vội thở dài lẩm bẩm:

- Đã mười mấy năm nay ta không gặp nó...

Chợt cảm thấy thần sắc của Đường Luân có vẻ khác thường, Nga Mi nữ hỏi lại:

- Mi có quen với con Bích Cơ?

Đường Luân gật đầu. Bà lại hỏi:

- Mi có thích nó không?

Đường Luân đỏ bừng sắc mặt, trống ngực đánh thình thình. Nga Mi nữ lại hỏi:

- Nó có thích mi không?

Đường Luân càng thêm sượng sùng bỡ ngỡ, nhưng Nga Mi nữ lạnh lùng nói:

- Ta bất chấp, nhưng việc này còn có cha của con Bích Cơ quyết định. Mộ Dung Ngọc là một thằng tốt, thanh Hỏa Long thần kiếm này mi phải trao tận tay cho nó và bảo nó phải thề nguyền giữ lòng thủy chung với con Bích Cơ.

Đường Luân ngậm ngùi tròng chiếc mặt nạ lên mặt mình nói:

- Đại trượng phu một lời đã nói, bốn ngựa khó theo, hà tất phải thề nguyền.

Nga Mi nữ cười lạnh nhạt. Lúc bấy giờ một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi vuông lụa che ngang mặt của Nga Mi nữ bay lất phất.

Đường Luân chộp lấy cơ hội liếc nhanh một cái, thấy sau vuông lụa kia là một khuôn mặt đẹp như ngọc làm cho chàng càng thêm kinh dị, là trên khuôn mặt ngà ngọc kia loáng thoáng nổi lên những đốm trắng, tương tự như những vết lở lói trên mình của lão Thất, làm cho người ta có cảm tưởng đó là một viên ngọc mang nhiều tì vết.

Nga Mi nữ buộc chặt lại vuông lụa, lạnh lùng nói:

- Thiên La Nham là một hiểm địa, mi không thể lưu lại chốn này, mau trở về đi thôi!

Đường Luân do dự một chút, đoạn hỏi thẳng một câu:

- Tôi chưa rõ Thiên La Nham hung hiểm chỗ nào, xin phu nhân nói rõ.

Ngừng lại một chút, chàng lại tiếp:

- Chẳng rõ cớ sao Liên phu nhân lại cư ngụ trên hòn đảo nguy hiểm này?

Nga Mi nữ khẽ giật mình, nhưng lại cười trả lời:

- Thì ra mi chưa biết, nhưng rồi cũng có ngày mi sẽ biết, lúc ấy... lúc ấy...

Giọng nói của Nga Mi nữ thình lình nức nở, dường như đau đớn lắm. Đường Luân thoáng thấy sau vuông lụa mỏng kia lóng lánh hai hạt lệ như kim cương...

Bà lại hối thúc:

- Mi hãy về đi!

Đường Luân không còn gì nói nữa, đành phải xá chào, nói:

- Những điều phu nhân ký thác tôi xin hết lòng lo liệu.

Nói rồi chàng quay mình theo thế Phi Yến Hoành Ba, thân hình của chàng lướt nhẹ qua bức màn nước bên ngoài rồi đi thẳng.

Nhưng mà hơi lạnh của nước làm cho tinh thần của chàng định tĩnh, sáng suốt thêm.

Ngửa mặt lên từng không xanh lơ, cao vút, bên tai nghe thác đổ rì rào, hòa lẫn với tiếng gió gầm sóng thét của đại dương, trong lòng của Đường Luân bỗng nổi lên một cảm giác bàng hoàng khôn tả...

Chàng thẫn thờ, đứng ngây người ra thật lâu mới cất lên một tiếng hú dài bi thiết rồi bay mình khỏi bực đá cuối cùng để thân hình rơi xuống thảm cỏ xanh rì trước mặt.

Mũi võ hài của chàng vừa chấm đất, Đường Luân tức khắc giật mình đánh thót...

Vì rằng ba bề bốn bên có bốn tay cao thủ, mặt mày lở lói, mình mặc áo gai, bất thần bủa lưới bao vây kín mít.

Nhanh như chớp, Đường Luân tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm ra tay, sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng cả năm người thảy đều im lìm giương mắt gườm nhau. Chợt lão Thất khoác tay nạt:

- Ba vị này là lão Lục, lão Bát và lão Cửu. Xin hỏi các hạ cao danh quí tánh?

- Ta họ Đường tên Luân.

Lão Thất cười ồ nói:

- Chúng tôi không muốn làm kinh động đến Liên chủ mẫu. Dám hỏi Đường huynh có thể theo chúng tôi đến một nơi vắng vẻ để cùng nhau truyện trò đàm đạo.

Đường Luân thẳng thắng trả lời:

- Hay lắm!

Lão Thất lại buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, đưa tay ra dấu. Cả bốn người mặc áo gai vừa bao vây Đường Luân vừa tiến lần về phía sương mờ khói tỏa...

Quanh qua lộn lại một hồi, mới đến chỗ một khoảng đất trống bên một bờ vực thẳm.

Nơi ấy, một bên là vách đá sừng sững chọc trời, còn một bên là đại hải trùng dương, sóng gào gió thét.

Cả năm người này chia nhau đứng thành thế Mai Hoa. Lão Thất hét hỏi:

- Đường Luân, mi thật là to gan lớn mật, dám qua mặt nhân vật của Thiên La Nham, nay chúng ta thừa lệnh của Nham chủ, đến đây cho mi hai con đường ngõ hầu lựa chọn. Con đường thứ nhất là mi phải buông gươm đầu hàng, vào trong hang thẳm chung sống với bọn ta. Còn một con đường thứ hai là phải chịu cho chúng ta phân thây ra làm trăm mảnh.

Đường Luân lạnh lùng trả lời:

- Hà hà... dĩ khả sát, bất khả khuất. Chúng ta so nhau vài miếng xem sao đã!

Nói rồi ha hả cả cười, chàng gác thanh Hỏa Long thần kiếm ngang trước ngực trong cái thế ổn như Thái Sơn.

Lão Bát cười hềnh hệch:

- Thằng này thật là một tay anh hùng hảo hán.

Lão Lục nối lời:

- Rồi đây chúng ta sẽ đưa mi về bên kia cực lạc.

Lão Cửu thì hầm hè, sắn tay áo, nạt:

- Đỡ!

Tiếng “đỡ” vừa ra khỏi miệng, là một luồng sức mạnh phủ vào đầu của Đường Luân ba bề bốn bên, cương khí nổi dậy ào ào...

Nhác nghe qua, Đường Luân đã biết ngay đó là một đòn Bách Cổ thần quyền mà đối phương đã luyện đến mức sao siêu tuyệt đỉnh...