Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 133: Ngọt ngào sau cùng

Bởi vì Thủy Liên Y, khí phách vương giả và cuồng vọng bẩm sinh của Sở Mị Dạ đã không còn lại bao nhiêu.

Thủy Liên Y cố ý nhẹ nhàng cong đầu gối lên, đụng chạm phần cứng rắn của hắn.

"Tiểu Y! Nàng đang làm gì? Hử?" hai mắt đen bóng của Sở Mị Dạ thâm trầm.

"Ta muốn ở phía trên!" Nàng thì thào nói ra, tay nhỏ bé như có như không lướt qua điểm đỏ trước ngực hắn.

"Tiểu yêu tinh!" Hắn cúi đầu hôn lên môi của nàng, trằn trọc mút. Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy môi của nàng ra, thăm dò vào trong cái miệng nhỏ của nàng.

Tìm được lưỡi hồng của nàng, dây dưa trêu chọc!

"Ừ!" Thủy Liên Y phát ra thanh âm rên rỉ, âm thanh này yêu kiều như tiếng trời, khiến đầu óc Sở Mị Dạ hoàn toàn hỗn độn!

"Nàng khiến ta nổi điên!" Trong giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn tràn ngập dục vọng căng thẳng khó nhịn!

Ngón tay tuyết trắng thon dài của Thủy Liên Y nắm chặt điểm nổi lên ở trước ngực hắn.

Gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng thanh lệ vô song như bách hợp dính sương, kiều mỵ động lòng người!

Sở Mị Dạ thật sắp nổi điên! Bàn tay xoa nắn phần đẫy đà của nàng.

Tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra từ trong ngực.


Thân thể ma sát nhau, trên thân thể của hai người ở trong chăn đều nổi lên một tầng hồng nhạt, bị một tầng mồ hôi mỏng phủ lên!

Thân thể quấn quít ngọ nguậy, bởi vì tình, dục vọng tích lũy không ngừng, có khuynh hướng càng ngày càng kịch liệt.

Lửa nóng của hắn đụng chạm phần mềm mại của nàng, mất hồn khiến bọn họ đều rên rỉ.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ kêu tên của nàng, môi lưỡi đi tới trước ngực của nàng.

"Tiểu Dạ! Muốn ta sao?!" Thủy Liên Y thả hai chân vào bên eo của hắn, nàng chưa từng chủ động như thế.

Không biết tại sao nàng quyến rũ hắn như vậy, nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn nghiên cứu nguyên nhân quyến rũ của nàng.

Sở Mị Dạ biết nàng đã chuẩn bị tốt lắm, hông rắn chắc của hắn vừa dụng lực, trong nháy mắt liền xuyên vào nàng.

Ừ! Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y nắm chặt cổ tay của hắn, cảm giác hợp lại làm một kia khiến cho nàng kích động đến muốn rơi lệ.

"Tiểu Dạ!"

Trong lòng của nàng có bất an, nàng biết Đột Quyết tới xâm chiếm, nàng cũng biết Sở Thánh Hạo sẽ không bỏ qua cho Tiểu Dạ của nàng! Uyên thành sẽ có chiến tranh! Nàng chỉ muốn cho hắn thương yêu mình, nàng không làm được gì cho hắn nữa!

Sở Mị Dạ mạnh mẽ đụng, khiến nàng khẽ rên từng tiếng.

Ánh nến bên trong phòng ngủ nhẹ nhàng lung lay, tiếng thở nhẹ yêu kiều của nữ nhân, và hô hấp mạnh mẽ của nam nhân truyền đến.


Một cỗ khoái cảm khác thường không thể nói thành lời không ngừng tràn lên trong cơ thể Thủy Liên Y.

Dưới cử động càng lúc càng nhanh của Sở Mị Dạ, bụng dưới của nàng đột nhiên căng thẳng, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Cảm giác cực lạc quen thuộc này, vọt khắp tứ chi của nàng giống như điện giật.

Kích tình đánh tan tất cả ý thức của nàng, trừ điên cuồng rên rỉ ra, nàng không còn cách nào khác để đáp lại hắn.

"Tiểu Dạ!"

"Ta ở đây!"

"Nhanh lên một chút.... Ta không được!"

Thủy Liên Y ngượng ngùng nhìn tròng mắt sâu không thấy đáy và gương mặt anh tuấn vô cùng của Sở Mị Dạ.

"Ngoan! Bây giờ còn chưa được!" Sở Mị Dạ cười, xoay nàng qua, từ phía sau của nàng đâm vào.

Ư! Thủy Liên Y kêu lên! Theo ra vào của hắn, nàng đã lần lượt đi lên đỉnh núi, không còn có hơi sức, thế mà hắn lại vẫn không biết mệt mỏi mạnh mẽ đụng lấy.

Nàng hối hận! Không nên trêu chọc hắn như thế!


"Tiểu Dạ! Van ngươi! A...." Nàng làm nũng cầu xin tha thứ, phát ra tiếng yêu kiều theo ra vào của hắn!

"Bảo bối! Còn chưa được!" Hắn cúi đầu hôn lưng ngọc của nàng, eo nhỏ của nàng, mông trắng của nàng!

"Tiểu Y! Ta yêu nàng! Thật yêu nàng!" Sở Mị Dạ nói xong, eo vẫn còn dùng sức đụng.

"Tiểu Dạ! Ta yêu chàng!" Thủy Liên Y lẩm bẩm, rốt cuộc cũng ra, nàng cảm nhận được một cỗ nóng bỏng ở lại chỗ sâu nhất trong cơ thể của mình, nàng mềm yếu ngã xuống trên giường.

Sảng khoái nhức mỏi từ tứ phía khuếch tán khắp người, cảm giác tuyệt vời lẻn khắp mỗi tấc da thịt của nàng, từng lỗ chân lông của nàng.

Kích tình mênh mông như thế khiến nàng phát ra yêu kiều nhẹ nhàng.

Toàn thân nàng run rẩy không dứt, thể nghiệm tình triều hoàn mỹ một lần nữa.

Cảm nhận được nàng đang co rút, Sở Mị Dạ ôm lấy nàng đắp chăn lên. Ôm nhau thật chặt, cuộc sống ngọt ngào như thế không biết còn bao lâu nữa sẽ phải kết thúc.

Mắt của hắn híp lại, Đột Quyết? Sở Thánh Hạo? Không biết hai nhóm nhân mã có mục đích gì? Tại sao tới xâm chiếm cùng một thời điểm?

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y kề mặt trước ngực hắn, hô hấp của hắn còn rất dồn dập. "Chàng nói, lần này có thể có em bé hay không?"

"Nha đầu ngốc!" Sở Mị Dạ khẽ vuốt lưng ngọc của nàng, "Không phải ta đã nói, lúc em bé nên tới sẽ tới, không thể cầu xin!"

"Tiểu Dạ! Uyên thành có phải sắp chiến tranh rồi không?"

Sở Mị Dạ gật đầu, "Lần này, quân đội của Đột Quyết và Sở Thánh Hạo cùng tiến tới Uyên thành! Ý đồ của Đột Quyết rất rõ ràng, nhưng không biết Sở Thánh Hạo có ý gì? Uyên thành là biên thành của Sở Mặc quốc, hắn sẽ không cùng nhau liên thủ với Đột Quyết tấn công quốc gia của mình chứ?"

Tấn công quốc gia của mình? Thủy Liên Y trong lòng cả kinh! Sở Thánh Hạo là tên cầm thú, ngay cả mẫu hậu và đệ đệ của mình cũng có thể hại chết, hắn đã không còn nhân tính. Rốt cuộc hắn muốn thế nào? Nếu quả thật cùng Đột Quyết tấn công Uyên thành, cũng không phải lạ! Chẳng lẽ hắn muốn gây bất lợi đối với Tiểu Dạ?


"Tiểu Dạ! Sở Thánh Hạo hại chết Thái hậu, hại chết Húc vương, chẳng lẽ hắn muốn hại cả ngươi? Tại sao hắn phải làm như vậy?"

Sở Mị Dạ cắn răng, nhẹ nhàng sờ tóc Thủy Liên Y.

"Tiểu Y! Chớ suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì! Ngày mai ta bảo Ngự Thiên dẫn nàng và Tiểu Kinh ra khỏi thành! Ngộ nhỡ chiến hỏa thật sự dấy lên, nàng và Tiểu Kinh có thể tìm chỗ an toàn tránh nạn!"

"Đừng! Tiểu Dạ! Chàng đã nói vĩnh viễn sẽ không buông ta ra nữa! Chàng đã nói muốn vĩnh viễn đi chung với ta! Ta sẽ không tách khỏi chàng! Cho dù có nguy hiểm ta cũng không đi! Ta muốn ở lại Uyên thành cùng chàng!"

Sở Mị Dạ khẽ hôn gương mặt của nàng "Ngoan! Ngủ trước! Bất kể xảy ra chuyện gì, sau này hãy nói!"

Thủy Liên Y ôm chặt hông của Sở Mị Dạ, "Tiểu Dạ! Không cho chàng vứt bỏ ta nữa, không cho chàng rời đi ta! Nếu như chàng vứt ta nữa, ta sẽ vĩnh viễn không để ý chàng! Vĩnh viễn cũng không!"

"Được!" Sở Mị Dạ vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng.

Thủy Liên Y lại mệt mỏi, mềm yếu, từ từ ngủ mất.

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ trong ngực, trong mắt Sở Mị Dạ lưu chuyển một tia đau đớn.

Tiểu Y! Ta thật sự rất muốn cởi ngựa dẫn nàng rời đi, tìm địa phương không có bóng người, dù là xây một ngôi nhà tranh, cả hai chúng ta cùng sống cuộc sống không tranh quyền thế.

Nhưng, thân là Vương gia Sở quốc, trấn thủ ở biên quan, ta không thể để cho ngoại tộc xâm chiếm thành trì, ức hiếp dân chúng! Tiểu Y! Thật xin lỗi! Ta không muốn lừa dối nàng! Nhưng, ý đồ của Sở Thánh Hạo ta còn chưa biết, Đột Quyết lại nhìn chằm chằm! Uyên thành thật không phải là địa phương an toàn!

Tiểu Y! Thật xin lỗi!

Sở Mị Dạ nhíu chặt mày rậm, ánh mắt nhìn về phía Thủy Liên Y có rối rắm, có đau đớn không thể dứt bỏ. Lòng hắn loạn như ma, ngay lúc này, hắn không dám tự nói với nữ nhân của mình là hắn lại muốn buông nàng ra.

Cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi của nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng. Bọn họ mới gặp nhau ngắn ngủn mấy tháng, nhưng lại phải tách ra. Hắn không thể để cho nàng ở lại Uyên thành dính vào nguy hiểm, hắn muốn đưa nàng đến chỗ an toàn!