Chuyện tôi "thương" nhỏ Hồng chẳng biết đứa nào trong bọn "xì" ra mà rốt cuộc "đương sự" biết được.
Một hôm, tôi đang tha thẩn trên đường về thì bị nhỏ Hồng đón đường. Quả là một ngày xui tận mạng. Mọi khi, tôi vẫn đi chung với cả bọn. Hoặc ít ra, tôi cũng đi với thằng Bá. Nhưng vào cái lúc mà nhỏ Hồng chặn đường "hành hung" tôi thì tụi thằng Nghị, Ngữ và Hòa lé còn ở lại lớp để bàn chuyện đi píc-níc của nhóm Anh văn. Thằng Bá ra cổng một lượt với tôi nhưng nó đã phóng xe lại nhà bà cô để xin tiền. Thế là tôi lâm vào cảnh "thân gái dặm trường", một mình lẽo đẽo.
Đón đường tôi không phải chỉ có nhỏ Hồng. Nó còn dẫn theo nhỏ Đan Tâm để làm "đồng minh". Hai đứa này đều thuộc phe Anh văn, lẽ ra giờ này chúng còn ở trong lớp. Chẳng hiểu sao chúng lại tót ra đây. Tôi nghi nhỏ Hồng ngồi "canh me" tôi hồi sáng đến giờ, đến khi thấy tôi ra về, nó bỏ lớp ra theo để đón đường gây sự. Ý nghĩ u ám đó càng khiến tôi hồi hộp. Nhưng không muốn tỏ ra mình là một người yếu bóng vía, tôi ráng nhe răng ra cười và gượng gạo hỏi:
- Ủa, Hồng và Đan Tâm không ở lại lớp bàn chuyện đi chơi sao?
Trước câu hỏi "xã giao" của tôi, Đan Tâm cười cười, không nói gì. Chỉ có nhỏ Hồng là vọt miệng "đốp chát" liền:
- Nếu ngồi lại trong lớp, làm sao tụi này nói chuyện với ông được!
Cái từ "nói chuyện" vốn dĩ bình thường, chẳng hiểu sao khi nằm ở cửa miệng nhỏ Hồng, cái từ đó nghe dễ sợ quá chừng. Nghe nó đòi "nói chuyện" với tôi, tôi nghe lạnh sống lưng. Và tôi bồn chồn hỏi:
- Hồng định nói chuyện gì với tôi vậy?
Nhỏ Hồng quả là danh bất hư truyền. Nó vào đề ngay, chẳng thèm úp mở:
- Nghe nói ông đòi "thương" tôi phải không?
Câu hỏi khủng khiếp của nhỏ Hồng khiến tôi bất giác bước lui một bước. Tai tôi bỗng dưng ù đi, hệt như nghe sét đánh ngang đầu. Quả thật từ khi cha sanh mẹ đẻ đến nay, chưa bao giờ tôi hình dung được sẽ có ngày tôi gặp phải một "người yêu" bặm trợn như thế này. Nó nói chuyện tình cảm mà y như chuyện bán cá, cứ thẳng đuồn đuột. Nghe cái giọng sửng cồ của nó, tôi cứ tưởng như không phải tôi đòi "thương" nó mà tôi đòi "uýnh" nó vậy.
Phải mất đến một phút tôi mới kịp thời trấn tĩnh và ấp úng hỏi lại:
- Ai nói với Hồng vậy?
Nhỏ Hồng nhướng mắt:
- Ai nói, ông hỏi chi! Nhưng ông trả lời câu hỏi của tôi đã! Chưa trả lời, đâu có được quyền hỏi lại!
Giọng của nó rõ ràng là cái giọng sẵn sàng gây gổ. Tôi biết, hễ gây gổ, tôi nắm chắc phần thua. Mồm mép như "giáo sư" Bá, gặp nhỏ Hồng còn chạy dài, thứ khù khờ như tôi không đáng cho nó... ăn tráng miệng. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi thấy trong ba mươi sáu cách, không có cách nào hay hơn là cách... chối. Tôi bèn đưa tay lên gãi đầu, giả bộ ngờ nghệch:
- Làm gì có chuyện đó! Hồi nào đến giờ tôi đâu có thương ai!
- Nhưng riêng tôi thì ông thương! - Nhỏ Hồng "độp" lại ngay.
Cái giọng chắc nịch của nó khiến tôi xanh mặt. Tôi liền lắc đầu quầy quậy:
- Không có đâu! Chắc đứa nào nó phao tin bậy bạ, chứ tôi làm sao dám thương Hồng...
Tôi chưa nói dứt câu, nhỏ Hồng đã cười khẩy:
- Tại vì nước da tôi đen thui như giấy các-bon chứ gì?
Nhỏ Hồng làm tôi chết điếng. Hóa ra nó đã biết tỏng hết mọi chuyện. Tự dưng tôi đâm giận cái đứa lẻo mép nào đó quá chừng. Những chi tiết tai hại như thế nào, nó đem kể với nhỏ Hồng làm gì không biết. Trước ánh mắt soi mói của nhỏ Hồng và nhỏ Đan Tâm, tôi chỉ biết lắp bắp:
- Không có đâu... không có đâu...
Tôi chối đây đẩy. Nhưng nhỏ Hồng chẳng thèm nghe. Nó lại nói:
- Ông còn kêu tôi là Chung Vô Diệm nữa phải không?
Đôi mắt nhỏ Hồng vẫn nhìn tôi đăm đăm. Tia nhìn của nó sắc nhọn như thể mũi dùi, đôi lúc tôi tưởng như nó sắp sửa xuyên thủng ngực tôi. Nhưng tôi nào có ví nhỏ Hồng với Chung Vô Diệm. Tôi đâu có biết Chung Vô Diệm là ai. Trong bọn chỉ có Hòa là biết Chung Vô Diệm. Và chính nó nêu lên nhận xét "đại họa" đó. Chẳng hiểu nhỏ Hồng nghe ngóng làm sao mà bây giờ lại kết tội tôi.
- Hồng nghe nhầm rồi! Tôi đâu có nói như vậy! - Tôi thỏ thẻ đáp.
- Ông đừng hòng chối! Chính ông nói rõ ràng! - Nhỏ Hồng quắc mắt.
- Tôi không nói thiệt mà! - Tôi chép miệng, giọng khổ sở.
- Vậy chứ ai nói?
Nhỏ Hồng tiếp tục hoạnh họe bằng cái giọng bốc lửa. Trước tình cảnh thập tử nhất sinh đó, tôi biết mình không thể đánh bài lờ. Tôi mà làm thinh, lập tức trăm dâu sẽ đổ xuống đầu tằm. Tôi không muốn làm con tằm tội nghiệp. Tôi mà làm con tằm, nhỏ Hồng sẽ "chén" tôi ngay tại chỗ liền. Sau một thoáng phân vân, tôi đành phải bấm bụng tố cáo:
- Thằng Hòa nói.
- À, té ra là tên Hòa! - Nhỏ Hồng bật kêu lên kinh ngạc, rồi nó gật gù hăm dọa - Được rồi, sẽ có ngày tên nhiều chuyện này biết tay tôi!
Nhỏ Hồng hăm thằng Hòa mà tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Không biết nó định làm gì mà nó đe "biết tay tôi" nghe phát ớn! Cũng may tôi kịp đưa thằng Hòa ra làm bia đỡ đạn, chứ nếu không bữa nay tôi hết mong tìm thấy đường về.
Tôi thở phào, chắc mẩm tai qua nạn khỏi. Nhưng tôi chưa kịp thở dứt hơi, nhỏ Hồng hỏi làm tôi nín luôn:
- Nhưng chuyện ông "thương" tôi là có thật đấy chứ?
Nó thình lình nhắc lại chuyện đó khiến tôi giật thót. Nãy giờ nói chuyện lòng vòng, tôi đinh ninh rằng nó đã quên béng cái tội "yêu" của tôi rồi, nào ngờ nó nhớ dai như đỉa. Khi nãy nó hỏi, tôi còn chối tới chối lui, bây giờ tôi biết nó đã nắm đầy đủ "tài liệu" trong tay, có chối cũng vô ích. Tôi chỉ còn cách đỏ mặt, đứng im thin thít.
Nhỏ Đan Tâm từ đầu đến giờ đứng lặng lẽ bên cạnh, thích thú theo dõi cảnh mèo vờn chuột. Bây giờ thấy chuột nhắt á khẩu, đứng run như cầy sấy, nó bèn lên tiếng động viên:
- Khoa có thương Hồng thì Khoa thú thật đi, đừng sợ! Có gì, Đan Tâm nói giúp cho một tiếng!
Tôi tưởng Đan Tâm tử tế, nào ngờ nó làm tôi kẹt cứng. Nó động viên kiểu đó khác nào nó chửi cha tôi. Tôi nói và nghe cổ họng mình khô đắng:
- Đâu có...
Tôi mới nói được hai tiếng, nhỏ Hồng đã thô bạo cắt ngang:
- Có! Ngày nào ông cũng ra ngoài bờ ao ngồi đợi chiều xuống để "nghĩ về" tôi mà bây giờ lại chối là không thương tôi hả?
Trời ơi, cái chuyện riêng tư và thầm kín như vậy mà nhỏ Hồng nó nỡ đem đi nói oang oang giữa đường giữa sá. Nó làm tôi sượng chín người. Tôi len lén nhìn Đan Tâm, thấy nó đang che miệng cười khúc khích. Tôi càng chết cứng. Quỷ tha ma bắt cái thằng "gián điệp" nào trà trộn trong bọn tôi đi! Hình như tất cả mọi trò kệch cỡm của tôi nó đều đi "báo cáo" hết với nhỏ Hồng. Để bây giờ nhỏ Hồng đem ra vặn vẹo chọc quê tôi.
Trước sự hạch hỏi chi tiết đến tận chân tơ kẽ tóc của đối phương, tôi đành ngượng nghịu "nhận tội":
- Ừ, thì tôi có "thương"... nhưng mà tôi chỉ "thương chơi" thôi...
Có lẽ thái độ thành khẩn của tôi khiến nhỏ Hồng động lòng từ bi. Nó gật gù, vẻ hiểu biết:
- À, hóa ra là ông thương chơi! - Rồi nó nhìn tôi, dịu giọng hỏi - Tức là ông giả bộ thương tôi để ông làm thơ chứ gì?
Tôi gật đầu, mau mắn:
- Đúng rồi! Tôi chỉ thương để làm thơ thôi!
Tôi đáp mà mặt mày hí ha hí hửng. Như vậy là nhỏ Hồng hiểu lầm tôi. Lúc đầu, chắc nó tưởng tôi thương thiệt nên định chặn đường tôi để "xin tí huyết". Bây giờ phát hiện ra tôi chỉ dám thương chơi, hẳn nó sẽ tha tôi.
Torng khi tôi đinh ninh mình được "phóng thích" đến nơi, nhỏ Hồng lại chẳng tỏ vẻ gì muốn mở đường cho tôi đi. Nó nhìn tôi, cái giọng dịu dàng vừa rồi biến mất và thay vào đó là một giọng nói chua như dấm:
- Tội của ông nặng lắm. Tội đó lẽ ra phải phạt... tử hình.
Con nhỏ này nó ăn nói sao nghe rùng rợn quá chừng! Tôi bàng hoàng nhủ bụng và bất giác sờ tay lên cổ. Không buồn để ý đến vẻ chết nhát của tôi, nhỏ Hồng thong dong "luận tội" tiếp: - Chẳng thà ông "thương thiệt", tôi chẳng nói gì, có khi tôi còn... thương lại ông không chừng. Ít ra đó cũng là tình cảm chân thành. Đằng này ông lại "thương chơi". Nghĩa là ông coi phụ nữ tụi tôi như một thứ đồ chơi, như một lũ búp bê hoặc tệ hơn, như một đống... đất sét...
Nhỏ Hồng nói tới đâu, mồ hôi tôi vã ra đến đó. Trời ơi, có cho vàng tôi cũng chẳng dám coi tụi nó là đất sét, sao con nhỏ ác ôn này nó kết án tôi nặng quá chừng! Cứ theo như lời nó gán ghép thì tội của tôi phải đem ra bắn bỏ mới xứng!
Giọng nhỏ Hồng càng lúc càng gay gắt:
- Ông xem phụ nữ như một thứ "phương tiện" giúp ông đạt "mục đích" sáng tác. Ông coi rẻ phụ nữ. Ông "sử dụng" tụi tôi như sử dụng cái kềm, cái búa. Ông đã bước qua... xác tụi tôi...
Nhỏ Hồng nói mỗi lúc một hăng. Và nó càng phân tích thì tội tôi càng lớn. Tính tôi nhát gan từ bé, giẫm một con gián cũng không dám giẫm, từ hồi cắp sách đi học đến giờ tôi cũng chưa đạp phải một ngón chân của bất cứ đứa con gái nào, vậy mà bây giờ nó bảo tôi đạp qua xác tụi nó, thật là oan còn hơn oan Thị Kính! Nhưng tôi không dám hó hé, chỉ biết đực mặt dỏng tai nghe.
Hạch tội tôi đã đời, nhỏ Hồng nghiến răng kết luận:
- Tóm lại, ông là đồ sở khanh! Lần sau tôi còn nghe ông đòi thương tôi nữa, tôi sẽ cho ông biết tay!
Khi nãy nhỏ Hồng dọa thằng Hòa, bây giờ nó lại đe tôi. Nhưng tôi không sợ. Nó đe một mình tôi, tôi mới ngán. Nó đe một lúc hai đứa, có gì thằng Hòa sẽ "chia lửa" giùm tôi. Tôi chỉ tức cái chuyện nó chửi tôi. Nó kêu tôi là đồ sở khanh có khác nào nó bôi tro trát trấu vào mặt tôi. Tôi học truyện Kiều, thấy Nguyễn Du tả Sở Khanh phát ớn: "Đem người đẩy xuống giếng khơi. Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay". Tôi đâu phải hạng người vô lương bất nghĩa như vậy mà nó nỡ ví tôi với thằng cha đó.
Lòng tôi hoang mang và rầu rĩ đến mức nhỏ Hồng và nhỏ Đan Tâm bỏ đi lúc nào tôi chẳng hay. Đến khi tỉnh trí, định thần nhìn lại, tôi thấy tôi đứng bơ vơ một mình giữa phố. Bụng đói meo, tôi thất thểu lê bước về nhà.
Bữa đó, trước khi về đến cổng, tôi đã kịp chửi thầm thằng Ngữ một trăm lẻ tám lần thậm tệ. Đầu đuôi mọi sự cũng tại nó. Ngay từ đầu, tôi đã khăng khăng không chịu dính dấp gì đến bọn con gái. Nó cứ nằng nặc bắt tôi thương. Tôi ngu như bò, nghe "thương chơi" tưởng bở, liền "phá giới" nhào vô để bây giờ đứng khép nép trước mặt nhỏ Hồng nghe nó chửi tối mày tối mặt.
Trách thằng Ngữ đã đời, tôi quay sang trách mình. Thật chưa có ai dại dột như tôi. Hồi nhỏ bị con quỷ Mỹ Hạnh gạt tới gạt lui ăn đòn quắn đít, tôi đã thề không thèm chơi với bọn con gái, hễ thấy tụi nó, chỉ đứng nhìn xa xa, nhất định không chịu mon men lại gần.
Trước nay, tôi thực hiện cái phương châm "lạnh lùng" đó một cách triệt để, đến nỗi thằng Hòa kêu tôi là Tam Tạng, còn thằng Nghị thì phong tôi là "thánh sống". Vậy mà chỉ một phút yếu lòng, nghe lời quỷ dữ, tôi đi thương con Hồng "chà-và", rốt cuộc chẳng được gì ngoài mỗi cái biệt hiệu... Sở Khanh. Cũng may là tôi chỉ "thương chơi", tôi "thương thiệt" chắc đời trai tan nát. Nghĩ đến đó, tôi vừa lo vừa mừng, mặt mày tươi tỉnh được chút chút.
Nhưng từ rày về sau, tôi tự dặn lòng nhất quyết sẽ không thèm thương một đứa con gái nào nữa, dù là thương... chơi, thương để làm thơ hay thương để làm... vua cũng vậy. Tôi đã chép dày đặc trong sổ tay những lời nhận xét khủng khiếp về phụ nữ, vậy mà bấy lâu nay tôi thờ ơ không chịu lấy ra xem để "tu tâm luyện tính", ngu ơi là ngu! Hèn gì dạo này tôi hay lơ là, không còn cảnh giác cao độ với tụi con gái như xưa!
Tối đó, tôi len lén chui vào xó nhà, ngồi một mình lật "cẩm nang" xem tới xem lui. Càng xem, tôi càng tiếc hùi hụi. Những bậc thông thái đã xúm vào răn đe tôi mà tôi đểnh đoảng quên mất. Họ nói bao nhiêu là lời hay lẽ phải. Samuel Butler ai oán phát biểu: "Kẻ cướp đòi tiền hoặc đòi mạng ta. Phụ nữ đòi cả hai". Cyril Tourner than thở đến tội: "Nếu không có tiền bạc và đàn bà, ắt là chẳng có ai bị đày xuống âm phủ". Ôi, những lời rền rĩ của họ nghe mới thảm làm sao! Nhỏ Hồng đòi cho tôi "biết tay" có khác nào nó "đòi mạng sống" tôi. Rõ ràng nó lăm le đưa tôi xuống... âm phủ. Liên hệ đến tình cảnh đáng thương của mình, bất giác tôi nghe cay cay nơi mắt và mũi bắt đầu khụt khịt. Nhưng tôi cố nén. Tôi sợ tụi thằng Bá nghe được, chúng sẽ tức tốc chạy vào. Thấy tôi khóc, hẳn chúng sẽ tưởng tại chúng can gián không cho tôi thương nhỏ Hồng nên bây giờ tôi phải chui vào xó nhà sụt sùi nhớ người tình cũ. Tụi nó đâu có biết "người tình cũ" vừa mắng tôi như thể mắng... con.
Tôi lại liếc vào cuốn sổ. Lời tuyên bố của Sophocles khiến tôi đỏ bừng mặt: "Nếu phải gục ngã, thà gục ngã vì đòn của đàn ông còn hơn là mang tiếng thua phụ nữ". Câu nói này đã được nói mấy ngàn năm rồi và ông Sophocles đã chết ngoẻo từ đời kiếp nào nhưng tôi cứ tưởng như ông đang ngồi trước mặt tôi và chính ông vừa thốt ra lời bình luận thấm thía kia, vừa nói ông vừa nheo nheo mắt nhìn tôi nửa như chế giễu nửa như thương hại.
Tôi lắc mạnh đầu để xua đuổi ý nghĩ kỳ quái đó và liếc sang dòng khác. Tôi bắt gặp lời của kinh Talmud như bắt được vàng. Kinh dạy: "Cái lưỡi trong miệng đàn bà là một trong những sai lầm khó chịu nhất của tạo hóa". Ôi, lời nhận xét đó mới vàng ngọc làm sao! Hèn gì người ta gọi đó là kinh. Kinh đã nói thì đố có sai. Cứ xem cái lưỡi của nhỏ Hồng sáng nay thì biết. Nó chua ngoa, đanh đá phát khiếp! Phải chỉ thượng đế sinh ra đàn bà mà đừng sinh thêm cái lưỡi - tôi thầm ao ước - hẳn từ giờ cho đến cuối đời, ít ra tôi cũng thương được một người.
Cứ thế, suốt buổi tối, tôi đắm mình trong những lời răn khả kính. Bình thường, những lời châu ngọc đó chỉ lướt qua đầu tôi nhưng hôm nay, do tôi vừa mới "thoát chết" dưới tay nhỏ Hồng, chúng ngấm sâu vào người tôi đến tận... lục phủ ngũ tạng. Tôi bị ám ảnh đến mức tối nằm ngủ, tôi mơ thấy tôi đang bị nhỏ Hồng rượt chạy tóe khói. Đầu tóc xoăn tít của nhỏ Hồng bỗng biến thành bờm... sư tử và miệng nó thì mọc nanh tua tủa. Bộ tịch của nó trông dữ tợn quá chừng. Nó mà tóm được tôi, hẳn nó sẽ nhai xương tôi rào rạo. Lòng đầy hãi hùng, tôi nhắm mắt nhắm mũi, co giò chạy. Chạy một lát, nghe tiếng thình thịch sau lưng tôi ngoảnh đầu lại, thấy nhỏ Hồng rượt gần bén gót, miệng nó há to bằng cái chậu và sửa soạn ngoạm đứt đầu tôi. Tôi điếng người, hét lên thất thanh.
Thằng Bá nằm kế bên, nửa đêm nghe tôi la làng, nó hốt hoảng chồm dậy ôm lấy vai tôi lay lấy lay để. Ngữ, Nghị và Hòa lé cũng choàng dậy, đâm bổ lại chỗ tôi nằm. Cả nhà náo loạn như có giặc.
Thằng Bá lắc tôi như lắc chai rượu. Tôi ú ớ một hồi rồi từ từ mở mắt, mồ hôi ưới đẫm sống lưng.
- Có chuyện gì vậy? - Cả bốn cái miệng cùng chĩa vào tôi, hỏi một lúc.
Tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, hình ảnh ghê rợn vừa rồi đang còn phảng phất trong đầu tôi. Nghe có tiếng người hỏi, tôi ấp úng thều thào:
- Nhỏ... Hồng...
Cả bọn trố mắt:
- Nhỏ Hồng sao?
Tôi vẫn thở dốc:
- Nó rượt tao... nó đòi ăn thịt...
Biết tôi nằm mơ thấy "người yêu" đòi mạng, cả bọn ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Còn tôi, sau khi tỉnh hẳn, phát hiện ra mình vừa nói hớ, tôi liền vội vàng nhắm tịt mắt, giả vờ ngủ tiếp. Nhưng tôi chỉ có thể nhắm mắt. Tai đâu có... nhắm được. Thế là tôi đành phải nằm trân mình nghe những lời chọc ghẹo nhức xương của tụi bạn. Nghe suốt đêm. Nghe cả tuần lễ sau đó. May mà tôi không hé răng nửa lời về cuộc đụng độ giữa tôi và nhỏ Hồng. Còn nhỏ Hồng sau khi chửi tôi đã đời trước sự chứng kiến của Đan Tâm, chắc nó đã thỏa mãn, phần khác chắc thương tôi đần độn, nên nó cũng ỉm luôn, không "xì" ra. Nhờ vậy, chẳng đứa nào biết được "nỗi nhục" của tôi. Nếu biết, hẳn tụi nó chẳng tha tôi. Khi đó, chắc chắn tôi sẽ bỏ học, về quê chăn trâu, cày ruộng. Tôi sẽ không màng trở thành Nguyễn Tuân hay Nguyễn Bính, triết gia hay họa sĩ báo tường nữa. Tôi sẽ làm Đinh Bộ Lĩnh, suốt ngày cỡi trâu và nghêu ngao hát "Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ...". Da tôi lúc ấy sẽ đen nhẻm như da nhỏ Hồng. Tôi dang nắng quanh năm ngoài đồng, tóc tôi cũng sẽ quăn tít như nó.
Ôi, cứ nghĩ đến hình ảnh khủng khiếp đó, tôi đã thấy rợn da gà!
Nhưng thật may, chẳng ai biết gì. Tôi khỏi phải về quê chăn trâu. Ngày ngày tôi vẫn ôm cặp đến lớp. Mỗi lần giáp mặt nhỏ Hồng hoặc nhỏ Đan Tâm là tôi hấp tấp ngó lơ chỗ khác, mặt đỏ cứ như tôm luộc.
Đỡ một cái là tụi nó chẳng mở miệng trêu tôi. Thấy tôi, tụi nó chỉ cười chúm chím. Tụi nó chỉ cười suông, tôi đã muốn chui xuống đất rồi. Nếu tụi nó chơi ác nhắc chuyện cũ, tôi chẳng biết chui đi đâu. Nếu tôi đang ở tuổi chín mươi, tôi sẵn sàng chui vào... quan tài lánh nạn. Nhưng tôi mới mười sáu tuổi, có chui vào đó, Diêm vương cũng sẽ đuổi tôi về dương gian để cho bọn con gái "thử thách" tiếp. Nhiều lúc ngồi một mình, tự nhiên tôi thấy tội nghiệp tôi ghê!