Hoa Diễm Vô Song

Chương 8

Hai gò má của hắn vẫn còn nóng bừng bừng chưa lui, toàn thân phủ đầy mồ hôi, hắn thở hào hển khe khẽ, Thạch Duyên Tiên nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi, cảm giác thân mật như vậy làm cho hắn rất không thích ứng, hắn xấu hổ nghiêm mặc đi, tìm đề tài nói chuyện để đánh tan không khí xấu hổ này.

« Hoa đăng nhỏ ở trong hoa viên thật là đẹp mắt. »

« Kỳ thật trong hoa viên có một ít kỳ hoa dị thảo, nếu hoa nở so với hoa đăng kia còn đẹp mắt hơn nhiều. »

« Vậy sao ? Từ nhỏ ta hiếm khi được ra khỏi nhà, cũng không hiểu gì về hoa cỏ. » Hắn sợ chính mình xem không hiểu, lại bị người khác chê cười.

« Ngươi chưa từng đi ra ngoài chơi đùa sao ? »

Ngay từ nhỏ Hoa Lạc ở Hoa gia phải làm việc vặt vãnh, xa nhất cũng chỉ đi tới sòng bạc để gọi bá phụ hoặc bá mẫu về nhà.

Chỉ có vài lần, bá mẫu bảo hắn đi tìm Tằng Tu Danh, lúc đó hắn mới được ra ngoài một chút, tiếp đến lại muốn hắn phẫn nữ trang, cách một tầng sa-tanh mỏng cùng Tằng Tu Danh thân cận, sau khi mọi việc thành công liền đuổi hắn ra khỏi nhà, để tránh hắn lỡ miệng nói ra sự thật, phá huỷ việc hôn nhân này.

« Đi thôi. » Y kéo cánh tay hắn.

Hoa Lạc nhất thời kinh ngạc. « Muốn đi đâu ? »

« Cứ đi là được rồi. »


Sau khi hai người mặc quần áo chỉnh tề, Thạch Duyên Tiên không nói muốn đi đâu, chỉ kéo hắn ra khỏi Thạch Phủ đi dạo. Chợ phi thường náo nhiệt, Hoa Lạc nhìn xem xung quanh đến không chớp mắt, trên thế gian này lại có nơi có nhiều người chen chúc như vậy, lại có rất nhiều sạp quán bán những món hàng mà hắn chưa từng được thấy qua, làm cho hắn khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có những đồ vật như thế.

Những món hàng nhỏ này đều làm cho hắn yêu thích không buông tay, nhất là ở trước một cái sạp nhỏ bán những con vật được điêu khắc, hắn xem đến nửa ngày không muốn bỏ đi, nghĩ thầm rằng làm sao có thể điêu khắc ra một vật đáng yêu đến như vậy.

Bên cạnh người đi đường rộn ràng nhốn nháo, xe ngựa di chuyển như nước, tại trên con đường nào nhiệt có thể nhìn thấy những đồ vật thú vị như thế này, là chuyện không thể thấy được khi hắn ở tại trấn nhỏ xa xôi.

« Thích không ? »

Hắn đang nhìn một miếng ngọc bội tạo hình rất đẹp, miếng ngọc kia không phải màu xanh đơn thuần, mặt ngoài còn có toả ra những đường vân màu đỏ. Bởi vì hắn nhìn quá lâu, nên Thạch Duyên Tiên hỏi hắn có thích hay không ? Người bán hàng vừa nghe thế liền lộ ra bộ dáng thương nhân, lập tức lên tiếng chào mời, « Miếng ngọc này rất hiếm lạ ! Thiếu gia, người nhìn xem những đường vân màu đỏ này, tựa như tiên nhân hạ phàm, này đại biểu cho không khí vui vẻ vào nhà, đại phú đại quý a. »

« Không … không được. » Hoa Lạc lắc đầu, hắn bán mình đến Thạch gia, ăn ở đều do Thạch gia cung cấp, làm sao có tiền dư thừa để mua đồ vật xinh đẹp này.

« Lấy cái đó. » Thạch Duyên Tiên không nói hai lời liền đem ngân lượng đưa cho người bán hàng.

Thạch Duyên Tiên giúp hắn mang miếng ngọc vào, nói ra lời nói không giống như là lấy lòng hắn, giống như là miếng ngọc này không có gì đáng giá, không cần phải để ý.

« Miếng ngọc này chỉ là vật nhỏ, thích thì lấy đi, hơn nữa điềm có tiền cũng tốt, ngươi vào Thạch gia ta, tự nhiên là không khí vui vẻ vào nhà, đại phú đại quý. »

Cách nói này của y, giống như là rất trân trọng việc hắn tiến vào Thạch gia, Hoa Lạc nghe xong cảm thấy ngây ngốc, hắn vươn tay tuyết trắng đặt nhẹ tại trước ngực, miếng ngọc lạnh lẽo trơn bóng chắc chắn kia tiến vào trong tay hắn, hắn khó kìm lòng nổi vì không những có miếng ngọc mà còn có bàn tay to đang mang miếng ngọc vào cho hắn cũng tiến vào trong lòng bàn tay hắn.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người tặng đồ vật này nọ cho hắn, cho dù chỉ là miếng ngọc được bán ở sạp nhỏ, nhưng trong mắt hắn, thứ này phi thường có giá trị, hắn mắc cở đỏ mặt, nói tiếng cảm tạ lần thứ hai. «  Cám ơn ngươi. »

Thần sắc Thạch Duyên Tiên bất động, nhưng y đưa tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của hắn, không hề buông ra. « Khát không ? Cửa hàng của ta ở nơi đó, đi vào trong ngồi một chút. »


Chợ đêm kéo dài đến hai con đường, đi qua hai con đường ấy thì thấy có cửa hàng buôn bán phi thường tốt, ở đó có rất nhiều người xếp thành một hàng dài đợi chờ ở trước cửa. Hoa Lạc ngạc nhiên không thôi, tựa như nông dân lên thành lớn, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua có nhiều người chờ mua đồ vật này nọ giống như vậy, hắn tò mò hỏi : « Ở đó bán cái gì vậy ? Làm sao lại có nhiều người đợi chờ như thế ? »

« Ở đó bán điểm tâm, thợ cả là được mời từ kinh thành tới, tay nghề rất khá, ngươi thích ăn điểm tâm không ? »

Hoa Lạc đỏ mặt, đồ vật cao quý như vậy hắn như thế nào có thể nếm qua, trước đây ở Hoa gia có được cơm canh thừa để ăn là tốt lắm rồi. Từ khi bị Hoa gia đuổi đi, ngày cũng không có được ba bữa cơm, gắng gượng mới được ấm được no, nói cái gì có thích hay không, hắn căn bản ngay cả thức ăn bình thường cũng chưa từng được nếm qua.

« Ta … ta chưa từng nếm qua …. »

Hắn chi chi ngô ngô nói ra câu này, liền cảm thấy vô cùng tự ti, nếu thân thế của hắn không phải thê lương như thế, lại như thế nào sẽ bán mình vào Thạch phủ, để cho nam nhân này nắm giữ chính mình.

« Vậy nếm thử một chút xem, nói không chừng ngươi sẽ thích. »

« Nhưng nhiều người xếp hàng như vậy …. » Chờ mua được còn không biết phải mất bao lâu, hắn sợ Thạch Duyên Tiên không kiên nhẫn đợi lâu mà cảm thấy phiền chán.

Nhưng mà Thạch Duyên Tiên cũng không có xếp hàng, y dẫn hắn một mạch xuyên qua đám người đi vào trong điếm, tiểu nhị vừa thấy người đến là y, hai mắt lập tức sáng lên, chạy nhanh tới trước cúi người chào Thạch Duyên Tiên.

« Thiếu gia, ngài đến tuần tra điếm sao ? »

« Các ngươi cứ làm việc, ta thuận tiện tới xem sổ sách một chút, đi lấy một bàn điểm tâm cùng trà hương mang lại đây. »

Hoa Lạc quá sợ hãi, nhà điếm này buôn bán tốt như vậy cự nhiên là của Thạch Duyên Tiên. Mặc dù mặt trước của điếm thập phần rộng lớn, nhưng đám người vẫn như cũ phải chen chúc nhau mà đứng.

Hắn kinh ngạc đến cực điểm, mở miệng hỏi : « Điếm này là của ngươi sao ? »

Thạch Duyên Tiên không trả lời, tiểu nhị đưa bọn họ tiến vào một gian phòng riêng, trước khi đi ra gã nhìn nhìn Hoa Lạc vài lần. Thạc Duyên Tiên tới đây xem sổ sách, chưa từng ăn gì đó trong điếm, hôm nay đặc biệt phân phó chuẩn bị này nọ, rõ ràng là muốn cấp cho vị thiếu nhiên xinh đẹp như hoa, yếu đuối như nước bên cạnh này ăn.


Tiểu nhị không dám chậm trể, mỗi dạng điểm tâm đều lấy một ít, pha một bình trà hương, vội vàng đưa vào phòng trong.

« Ăn đi, bất quá đừng ăn nhiều lắm, đợi lát nữa còn đi ăn cái khác, những cái này chỉ là cho ngươi thử xem mùi vị. »

Điểm tâm trên bàn có đủ mọi màu sắc, hắn chọn mỗi dạng một khối để ăn, vị thức ăn vừa vào miệng liền tan ra, đây là vị cả đời hắn chưa từng nếm qua, mà cũng vô pháp tưởng tưởng ở trên đời này lại có thứ ăn ngon đến như vậy.

« Ăn rất ngon. » Hắn ăn đến mặt mày hớn hở, đây là một ngày hạnh phúc nhất đời hắn.

Thạch Duyên Tiên xem xong sổ sách, nhìn khuôn mặt tươi cười thoả mãn của hắn, đứng lên nói : « Đi thôi, lại đi đến một nơi khác. »

Liên tiếp đi đến trà lâu, tửu lâu, bố trang, và một vài điếm đồ cổ, Thạch Duyên Tiên đều là tiến vào xem sổ sách, còn hắn thì được tiểu nhị cấp đồ vật này nọ để ăn, tuy rằng Thạch tổng quản từng nói qua thiếu gia nhà gã là phú khả địch quốc, nhưng chính mắt nhìn thấy mới hiểu được trình độ giàu có của Thạch Duyên Tiên.

« Chân đau không ? »

Đi quá lâu, Hoa Lạc cảm thấy được chân có điểm đau. Thạch Duyên Tiên cuối cùng dẫn hắn tiến vào một điếm mà phần lớn toàn người mù, công việc chủ yếu là xoa bóp huyết quản, nhìn vào trong điếm thấy bày rất nhiều giường. Chưởng quầy vừa nhìn thấy Thạch Duyên Tiên liền lập tức chạy ra chào đón : « Thạch thiếu gia, thỉnh ngài ngồi, ta đây đi lấy sổ sách đem đến ngay. »

« An bài thợ cả, giúp vị này xoa bóp chân, chân hắn đau. »

Thạch Duyên Tiên ngồi ở phòng trong xem sổ sách, sau khi chưởng quầy an bài giường cho Hoa Lạc, liền mang một manh hán* thiếu răng cửa đến trước giường Hoa Lạc đang nằm, giúp hắn xoa bóp lưng cùng chân làm cho khí huyết lưu chuyển. (*manh hán = người đàn ông bị mù)

Trải qua xoa bóp một lúc, Hoa Lạc cảm thấy được chân có chút đau, có chút nhức, nhưng mà kỹ thuật của manh hán này tốt lắm, chưa từng làm cho hắn cảm thấy được thực sự đau, manh hán này vui vẻ cười nói : « Nghe nói ngài là bằng hữu của thiếu gia, ta sẽ làm kỹ lưỡng hơn một chút. »

« Nhà điếm này cũng là của Thạch Duyên Tiên sao ? »


« Không phải, Thạch Duyên Tiên đem phòng ở cùng đất cho nhóm ta mượn, rồi thu một chút tiền thuê, chưởng quầy là do ngài ấy mời. Hàng tháng ngài ấy sẽ đính thân đến xem sổ sách, rồi khấu trừ đi một ít tiền thuê cùng tiền mướn chưởng quầy, ngân lượng còn lại liền chia đều cho những người trong nhóm ta. »

« Vậy sao ? Ta cứ nghĩ nhà điếm này là của hắn. » Hắn dọc đường đi tới đều là những điếm do Thạch Duyên Tiên chủ quản, cho nên nghĩ rằng mặt tiền cửa hàng nào mà Thạch Duyên Tiên tiến vào xem sổ sách thì tất cả đều là của y.

« Thạch tiếu gia tốt lắm, nhóm ta vốn không có chỗ nương tựa, ở đây có rất nhiều người do phụ mẫu qua đời sớm, hay là không tìm thấy được việc làm, nhưng vì nhóm ta là người mù, vô pháp giống như người thường có thể dễ dàng sinh hoạt, nên ngài ấy liền giúp nhóm ta mở nhà điếm này, thỉnh sư phụ đến truyền dạy kỹ năng xoa bóp huyệt cho nhóm ta, để nhóm ta có thể kiếm sống, ngân lương kiếm được phần lớn là do nhóm ta hưởng lấy, còn ngài ấy chỉ thu một chút tiền thuê. Nếu không có ngài ấy, ta cũng không nuôi nổi hai đứa con của mình. »

Manh hán nói xong còn có chút nghẹn ngào, « Đoạn đường này người bình thường làm sao có thể thuê nổi, nếu không phải nhờ thuê được chỗ đông người qua lại như thế này, chỉ bằng vào những người mù như nhóm ta làm sao kiếm ra được ngân lượng. Nhờ giúp đỡ của ngài ấy mà ta trả sạch nợ trước đây, còn có dư tiền mua cho nhi tử mấy bộ quần áo, tiểu hài tử có được quà vui vẻ vô cùng. »

Đây là lần đầu tiên Hoa Lạc nghe được người khác kể chuyện về Thạch Duyên Tiên, hắn cảm thấy rất kinh ngạc, lại nghe manh hán nói tiếp : « Rất nhiều người đều nói Thạch thiếu gia ‘ăn tươi nuốt sống’*, kỳ thật không phải như vậy, ta thấy ngài ấy nhất định là vì quá thương tâm về cái chết của cô nương kia, cho nên tính tình mới thay đổi, cá tính nguyên bản của ngài ấy hẳn là thực ôn nhu, nên mới có thể nhớ mãi về cô nương kia như vậy. » (*chiếm đoạt hoặc tiêu diệt ngay trong chớp nhoáng, không cho chống cự lại)

Hoa Lạc giật mình, hắn chưa bao giờ nghe qua chuyện này, nhịn không được hỏi : « Cô nương ấy là ai ? »

« Đó là trước khi Thạch thiếu gia còn chưa có phát đạt, có yêu một cô nương, hai người hứa hẹn suốt đời bên nhau, nhưng cha của cô nương kia ‘ngại bần yêu phú’, đem Thạch thiếu gia đánh đuổi khỏi trấn, không ngời tới sau đó cô nương kia lại mang thai, bởi vì hai người vô vọng kết hợp, liền lựa chọn nhảy sông tự sát, sau khi Thạch thiếu gia phát đạt, vì căm thù người nhà của cô nương kia, liền quyết tâm trả thù. »

Một cảm xúc không biết tên đột nhiên nảy lên trong lòng, hắn chưa từng nghĩ đến trong lòng Thạch Duyên Tiên lại có người yêu sâu đậm đến như thế, y rất ít nói, thần sắc cũng rất nghiêm khắc, khi đến chỗ của hắn đều chỉ có một chuyện, chính là muốn thân hình của hắn.

Hoa Lạc không dám hỏi tiếp, manh hán kia vẫn tiếp tục mát xa, đến khi kết thúc còn cười nói : « Vị thiếu gia này, ngài gần nhất rất là ‘vui vẻ’, là mới thành thân sao ? Phi thường ân ái đúng không ? »

« Cái gì ? » Hoa Lạc khó hiểu.

« Ta mù nên không thể nhìn thấy sắc mặt của ngài, nhưng thân mình là sẽ không nói dối, ngài gần nhất thật sự rất ‘vui vẻ’, thân mình lại điều dưỡng rất tốt, phương diện kia hẳn là cũng thực phù hợp đi. »

Khuôn mặt Hoa Lạc toàn bộ đỏ bừng lên, trước đó vài ngày đều cùng Thạch Duyên Tiên ở một chỗ, hôm nay cũng là cùng y dây dưa phóng đãng một chỗ. Nguyên bản thắt lưng cùng mông của hắn vì thân thiết quá độ mà bị đau nhức, hiện giờ được manh hán mát xa làm thư hoãn huyết quản, hắn thật không còn quá đau.

Hắn vội vã mặc quần áo vào rồi đi ra, thì thấy Thạch Duyên Tiên đã xem xong sổ sách đang đợi hắn. Hoa Lạc nhớ tới những lời manh hán vừa nói, ám chỉ hắn về phương diện tình sự kia tốt lắm, làm cho hắn không dám nhìn Thạch Duyên Tiên, cảm thấy trên mặt kéo tới một trận hơi nóng, không nghĩ lời nói vô tình của người bên ngoài, làm cho hắn biết được chính mình có bao nhiêu hạnh phúc.


Nguyên bản Thạch Duyên Tiên có thể đối với hắn càng ngày càng tàn bạo, nhưng mỗi khi thời điểm hoan ái, y vẫn luôn săn sóc hắn, liền ngay cả trải qua lần đầu đau đớn như vậy, y cũng vẫn làm cho hắn cảm thụ được khoái hoạt cùng vui vẻ. Thạch Duyên Tiên rốt cuộc là người như thế nào ?

Như thế nào càng cùng y thân cận, cảm giác đối với y càng lúc càng mơ hồ ?

« Đi thôi, trễ rồi, nên quay về nghỉ ngơi đi. »