Hoa Diễm Vô Song

Chương 4

Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp qua nam nhân vô lễ như vậy, chỉ vì khi hắn còn nhỏ người bẩn loạn không chịu nổi, hơn nữa bá phụ đi xung quanh nói hắn là khắc tinh, cho nên không ai dám thân cận hắn, hiện tại vì hắn để ý Tằng Tu Danh nên mới để ý đến sạch đẹp, tươi đẹp của một đoá phù dung khoe sắc kia lập tức liền khiến cho những kẻ xấu xa ham muốn, mà hắn chưa từng trải đời, nên không biết nên như thế nào để tự bảo vệ mình.

« Tu Danh, làm ơn, ta sợ …. »

Tằng Tu Danh đối với lời kêu cứu của hắn làm như không nghe, động tác của nam nhân kia liền lớn mật hơn nữa, chẳng những đưa hắn bức đến góc ít người, còn cởi quần áo của hắn ra, làm cho hắn sợ tới mức khóc thét ra, cảm giác bị nam nhân kia đụng chạm đùi hắn rất ghê tởm…..

Hoa Lạc kinh hoảng muốn chạy trốn, lại bị nam nhân kia túm chặt hai tay, hắn cơ hồ thét chói tai, nhưng Tằng Tu Danh vẫn quay đầu bước đi. Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nam nhân kia quấy rầy, dùng sức chống cực, lại bởi vì vũng vẫy quá mãnh liệt, nên hắn đụng trúng người đi tới đằng sau.

« Lá gan cũng lớn lắm, cũng dám đụng trúng thiếu gia nhà của ta ? »

Hai mắt Hoa Lạc đẫm lệ lưng tròng, đáy mắt che kín kinh hoảng cùng sợ hãi, quần áo đã sớm bị nam nhân háo sắc kia xé rách một mảnh lớn, nhưng cái làm hắn thương tâm muốn chết chính là – Tằng Tu Danh lại đối với nguy nan của hắn làm như không thấy ! Gã vì sao lại bạc tình như thế ? Tốt xấu gì bọn họ cũng có duyên gặp gỡ vài lần.

Mà tên nam nhân đang đùa giỡn hắn, vừa thấy người đi tới kia, liền giống như con chuột gặp phải con mèo, trên mặt liền xuất hiện biểu tình khiếp sợ, bộ dạng ngông nghênh vừa rồi cũng trở thành hư không, chỉ còn lại có nịnh nọt cũng bợ đỡ, biến hoá này cực nhanh làm cho Hoa Lạc kinh ngạc không thôi, hắn cũng không biết sắc mặt của một người lại có thể biến hoá nhanh đến như vậy.

« Thạch thiếu gia, ngài cũng đến bái Quan Âm sao ? »

Tên nam nhân này vừa nịnh nọt vừa đem tay rời khỏi trên người Hoa Lạc. Hoa Lạc gần như nói không ra tiếng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

Thân hình người nọ hùng vĩ cao lớn, là nam tử anh tuấn nhất mà hắn từng gặp, nhưng hơi thở của người nọ lại tản mát ra nguy hiểm, làm cho người ngoài cảm thấy bị áp lực nặng nề.

« Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đụng ngài. » Hoa Lạc dưới khí thế đóng băng người của y, không tự giác lên tiếng như muỗi kêu.


Ánh mắt Thạch Duyên Tiên nhìn cặp mắt sáng ngời mang lệ kia, hắc đồng thoáng hiện vẻ ác liệt liền thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt vừa chuyên chú lại vừa khát cầu, giống như muốn gặm cắn huyết nhục trên người hắn.

« Thiếu gia, ngài bị đụng có bị thương không ? » âm thanh già nua bên cạnh vang lên.

Sau khi Hoa Lạc giải thích xong, bởi vì nam nhân đùa giỡn hắn lúc nãy muốn nịnh bợ Thạch Duyên Tiên, cho nên không còn quấn quít lấy hắn, hơn nữa hắn cũng thực sợ hãi hơi thở nguy hiểm trên người nam nhân Thạch Duyên Tiên này, vì thế hắn dùng ống tay áo lau nước mắt, rồi chạy nhanh rời đi.

Thạch Duyên Tiên đối với nam nhân nịnh bợ này vô cùng khinh thường, chỉ điểm đầu đáp lại. Y vượt qua đám người, khuôn mặt tuấn mỹ tà nịnh lộ ra trầm tư, y nhìn về hướng Hoa Lạc rời đi, lạnh lùng nói :  « Đi thăm dò xem người vừa đụng ta là ai, ta muốn hắn. »

Mấy câu nói tuy ung dung đơn giản lại ẩn hàm uy lực lôi đình vạn quân, lão nhân yên lặng gật gật đầu. Người thiếu gia coi trọng, tuyệt đối trốn không thoát. Gã sai sử tôi tớ, phái người đuổi theo Hoa Lạc tìm nơi ở của hắn.

******

Hoa Lạc cùng đường điêu đứng ở tại trong ngôi miếu đổ nát, nam nhân không đứng đắn kia không biết từ đâu biết được chỗ ở của hắn, liền một đường tìm đến. Nơi công cộng gã đã vô lễ như vậy, ở nơi miếu hoang này chỉ có một mình hắn, càng làm cho tâm lý hắn thêm sợ hãi, vừa thấy tên xấu xa đó đến đây, hắn liền chạy nhanh khoá cửa lại.

May mà cửa miếu coi như vững chắc, gã nhất thời không đi vào được, nên bắt đầu ở bên ngoài nói những lời nói ngon ngọt, cam đoan sẽ cho hắn một cuộc sống vô lo, sau lại thấy Hoa Lạc không có phản ứng, lại bắt đầu chửi ầm lên, nói hắn có trốn tránh như thế nào, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ bị gã bắt được.

Âm điệu của gã tà ác, làm cho Hoa Lạc dù có đơn thuần đến mấy cũng cảm thấy sởn tóc gáy, hắn biết nếu nam nhân này quơ được hắn, tuyệt đối sẽ không cho hắn sống dễ chịu.

Ngày hôm đó, ngay cả tiền cầm quần áo cũng dùng hết, hắn chịu đựng đói khát vài ngày mới vào thành, xui xẻo lại gặp phải nam nhân xấu xa kia, nam nhân kia nhìn hắn hắc hắc cười lạnh, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ tới mức bỏ chạy thục mạng.

Nam nhân kia cũng không vội, ngay tại phía sau hắn chậm rãi đi theo, hắn càng chạy càng không có khí lực, mấy ngày nay hắn chỉ uống nước, lại chạy như điên nên làm hao hết khí lực, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Nam nhân kia thấy bộ dạng hắn như vậy, cười nói : « Cũng không phải không thể cho ngươi ăn, nhưng ngươi phải hầu hạ đại gia ta vui vẻ cao hứng mới được. »

Hắn không biết nam nhân kia muốn hắn làm cái gì, nhưng không nghĩ cũng biết nam nhân kia nhất định sẽ lấy tra tấn hắn làm vui, theo trong ánh mắt hắn nhìn ra được người này so với bá phụ còn xấu xa hơn nhiều.

Hoa Lạc đói đến chạy không nổi, nam nhân kia rốt cuộc cũng bắt được hắn, hắn tuyệt vọng khóc lên, không thể ngờ nam nhân kia lại sửng sốt, sau đó kinh sợ buông hắn ra, vội vàng nhảy sang một bên.


Khi thời điểm Hoa Lạc còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, có một lão nhân cầm lấy một chén nước gạo ấm uy tiến vào cổ họng hắn, hắn tham lam nuốt đồ ăn, kém chút ngay cả bát cũng đều bị hắn cắn xuống.

Lão nhân kia cười nói : « Chậm một chút, còn rất nhiều. »

Hắn uống hết hai chén nước gạo, chấm dứt cơn đói, mới nghi hoặc hỏi : « Ngài …. Ngài là ai ? »

Lão nhân kia giải thích : « Hoa công tử, ta thay thiếu gia nhà ta tới đây, người tên là Thạch Duyên Tiên, là thương nhân phú khả địch quốc, bởi vì coi trọng ngài, hy vọng ngài sắp xếp công việc rồi đến Thạch gia hầu hạ người. »

« Hầu hạ? là ý gì ? »

Hoa Lạc hỏi quá ngây thơ làm cho lão nhân cười to. « Chính là lấy thiếu gia nhà ta làm chủ tử, trong mắt, trong lòng đều phải đặt người ở vị trí thứ nhất, sau đó thiếu gia nhà ta sẽ cho ngài một cuộc sống vô lo, xuân hạ thu đông đều có thêm quần áo mới, lại sẽ không có loại người hỗn tạp nhàn rỗi đến phiều nhiễu ngài. »

Khi lão nói đến loại người hỗn tạp nhàn rỗi, còn hướng tới nam nhân không đứng đắn kia ý vị thâm trường ngắm một chút. Nam nhân kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám đắc tội với người của Thạc Duyên Tiên, đành phải quay đầu bước đi.

Nam nhân kia rốt cuộc cũng chấp nhận thất bại, buông tha, rời đi, hắn nhỏ giọng hỏi : « Hắn thật sự sẽ không đến nữa sao ? »

Lão nhân gật đầu nói : « Yên tâm đi ! Không ai dám đối nghịch với thiếu gia nhà ta. Cho dù thiếu gia nhà ta muốn ngài rời đi, cũng sẽ cho ngài mấy trăm lượng bạc, cho ngài có thể hảo hảo sống, không cần phải khốn đốn trôi dạt bên ngoài. Hoa công tử, đây là lối thoát tốt nhất cho ngài. »

Hoa Lạc lần đầu nhìn thấy uy lực của người tên Thạch Duyên Tiên này, chỉ cần cái tên liền có thể làm cho nam nhân xấu xa kia lập tức xoay người rời đi, không còn dây dưa với mình, dù sao hiện tại chính mình cũng không có chỗ ở cố định, nếu có thể mưu cầu được ấm no, cho dù bị đánh chửi giống như ở Hoa gia cũng không gọi là gì, ít nhất còn có chỗ để ngủ nghỉ. So với hiện tại cũng tốt hơn rất nhiều. »

« Được …. » Hắn run giọng chấp thuận, lão nhân thập phần vừa lòng, muốn hắn ký hạ chứng từ, hắn cứ như vậy ấn dấu tay xuống tờ giấy, chính thức trở thành người hầu hạ Thạch Duyên Tiên.

******

Hắn không biết cái gì gọi là hầu hạ Thạch Duyên Tiên, nhưng là Thạch gia cho hắn một gian phòng thượng đẳng, so với Hoa gia còn tráng lệ hơn gấp nhiều lần, hơn nữa lại có người giúp hắn bưng cơm lên tận cửa cho hắn, chỉ có điều đáng tiếc là hắn không thể rời phòng đi loạn.

Ăn mặc đều không cần lo, đích xác so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Lão nhân tự xưng là tổng quản Thạch gia nói ‘bát canh này cũng vì hắn mà đôn chử’. Ăn uống đầy đủ vài ngày, lại được tẩm bổ không ngừng, da thịt vốn đã trắng nõn giờ lại thêm sáng bóng màu hạt trai, tóc đen xinh đẹp cũng mềm mại vô cùng, ngay cả khi hắn nhìn gương chải tóc, cũng không thể nhìn thẳng chính mình trong gương.


Đây là chính mình sao ? Này chính là Hoa Lạc khô cằn trước kia sao ?

Cảm giác người trong gương nhỏ bé và yếu ớt xinh đẹp, so với tiên nữ hạ phàm còn muốn đẹp hơn ba phần, xinh đẹp thiên tiên căn bản cũng không đủ để hình dung.

« Hoa công tử, đêm nay thiếu gia sẽ tới phòng này, ngài biết phải làm cái dạng gì để hầu hạ không ? » Tổng quản thông báo cho hắn biết – đêm nay Thạc Duyên Tiên sẽ đến.

Hoa Lạc lắc đầu, hắn ở trong này không cần làm việc nặng giống như ở Hoa gia, hơn nữa còn có tỳ nữ giúp hắn đem tay chân thô đen của hắn nhẹ nhàng cẩn thận thoa dược, hiện nay tay của hắn trở nên thập phần trắng mịn.

« Ta sẽ đưa nước ấm tới để cho ngài tẩy thân, về phần chuyện hầu hạ cũng rất đơn giản, thiếu gia sẽ quý trọng, thương yêu ngài. Bởi đây là lần đầu tiên của ngài, đương nhiên sẽ không rất thoải mái, nhưng ta đã chuẩn bị tốt dược, sẽ làm cho ngài thoải mái rất nhiều. »

Dưới sự hiếp bức của tổng quản, Hoa Lạc đành phải để cho tỳ nữ cởi hết quần áo, ngâm vào trong dục dũng, giờ phút này, nội tâm của hắn kích động không thôi – nam nhân cùng nam nhân thật sự có thể làm việc vợ chồng sao ?

Hắn có nghe qua chuyện nam nữ, nhưng chưa từng biết hai nam nhân cũng có thể …. Làm như vậy ?

Tâm tình hết sức bất an, cửa phòng bị mở ra, hắn hít sâu một hơi, thấy Thạch Duyên Tiên mặc rất khinh bạc, ánh mắt không tự chủ được nhìn phía trước đũng quần của Thạch Duyên Tiên, nơi kia đã muốn phồng lên, hắn vừa ngượng ngùng lại vừa sợ hãi, chung quy cảm thấy phải cùng người xa lạ làm chuyện thân mật như vậy thật sự rất đáng sợ.

« Đứng lên, tới nằm lên giường. »

Lời nói của Thạch Duyên Tiên rất ngắn gọn nhưng vô cùng hữu lực, tựa như sớm thành thói quen người khác phải hành động theo lệnh của chính mình. Hoa Lạc ngồi xổm trong dục dũng không có đứng dậy, Thạch Duyên Tiên đã cởi bỏ xong quần áo, hắn kích động đến trợn mắt há mồm, nơi hạ thân có gì đó thẳng tấp, vừa lớn lại vừa hồng hắc (đỏ đen), khủng bố đến cực điểm.

« A ! »

Hắn trợn mắt há mồm, rồi nhịn không được hét rầm lên, bởi vì Thạch Duyên Tiên ôm hắn ra khỏi dục dũng, làm cho hắn trần trụi nằm ở trên giường, chăn giường xinh đẹp kia đều bị nước trên người hắn thấm ướt.

« Sách, ngươi là xử nử sao ? Thực phiền toái, ngay cả kinh nghiệm cùng với nữ nhân cũng đều không có sao ? » Tuy miệng nói là rất phiền toái, nhưng tinh quang trong mắt lại sáng ngời lóng lánh.


«  Kinh nghiệm cái gì ? Làm ơn, thỉnh ngài buông …. Buông ….. »

Thân thể của hai người gần sát, làm cho hắn có thể cảm nhận được hơi nóng từ trên người Thạch Duyên Tiên, hắn cảm thấy thật quái dị. Thạch Duyên Tiên mở rộng hai chân của hắn ra, mọi thứ giữa hai chân hắn hiện ra rõ ràng trước mặt Thạch Duyên Tiên, hắn xấu hổ đến vặn vẹo thân thể. Nam nhân này thật là khủng bố, nhưng lại đối với nơi đó của hắn hưng trí bừng bừng.

« Không cần, làm ơn, không cần …. » Hắn giãy dụa vùng lên.

« Hãy ngoan ngoãn cho ta, ta cũng không có tâm tình đợi cho ngươi chuẩn bị tốt. »

Y thấp giọng quát. Hoa Lạc từ nhỏ đã quen luôn bị quát bảo, y này vừa quát, hắn liền sợ tới mức co rút lại thân thể. Thạch Duyên Tiên đưa tay cầm hai chân hắn mở rộng ra, với kỹ xảo âu yếm điêu luyện của y, một cỗ nhiệt khí theo giữa đùi hắn chậm rãi dâng lên, nơi đó của hắn thế nhưng cũng chậm chậm cứng rắn đứng lên.

« Nơi này thật sự là xinh đẹp, mềm mại a. »

Thạch Duyên Tiên vuốt ve xoa nắn bộ vị thẳng đứng của hắn, mặt khác một ngón tay quét đầy du cao hướng giữa mông của hắn đi vào, nơi đó lập tức liền nóng lên, mà ngón tay Thạch Duyên Tiên chậm rãi đâm vào, cổ tư vị kia lại có chút tiêu hồn kỳ dị, hắn cố nén cảm giác kỳ dị kia, ra sức hít thở dồn dập lên.

« Như thế nào? Phải là Tằng Tu Danh, ngươi mới bằng lòng mở đùi ra sao? »

« Cái...... Cái gì? »

Thạch Duyên Tiên đã sớm điều tra qua thân thế của hắn, đương nhiên cũng biết chuyện hắn đối với Tằng Tu Danh luôn mãi dây dưa, hốc mắt Hoa Lạc đỏ, nhắc tới Tằng Tu Danh vẫn làm cho tâm của hắn hơi hơi đau đớn.

« Hắn là kẻ ngu dốt, nghĩ tới hắn cũng chỉ phí công thôi, ngươi không nên nghĩ nữa. »

Lời nói Thạch Duyên Tiên lạnh nhạt, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng, quét một lớp du cao thoa lên dương cương của mình, sau đó hắn rút ngón tay ở tiểu huyệt của Hoa Lạc ra, không hề ôn nhu vuốt vẻ, trực tiếp tiến vào. Hoa Lạc không khỏi kêu đau, y cũng không để ý, trực tiếp tiến thẳng hết vào bên trong mới dừng lại.

« “Đau quá …. Đau quá! Ô ô ….. »

Hoa Lạc khóc đến mặt mày đầy nước mắt, không nghĩ tới làm việc này lại đau đớn đến như vậy, đau đến nổi thân thể hắn giống như muốn tách ra làm hai. Nam nhân anh tuấn này, vô luận hắn giãy dụa kêu lên đau đớn như thế nào, vẫn giống như trước không ngừng ra vào thân thể hắn, giống như đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn chính là nguyện vọng y muốn hoàn thành nhất vào giờ khắc này – ngay cả hắn bị đau kêu gào, y cũng mặc kệ, vẫn tuỳ hứng luận động mạnh mẽ theo ý mình.


Thạch Duyên Tiên khom người xuống, muốn hôn môi hắn, hắn lập tức quay đầu đi chỗ khác, cho dù như thế nào, hắn cũng không nghĩ muốn hôn môi người xa lạ này.

Sắc mặt Thạch Duyên Tiên trở nên thập phần đáng sợ, y đưa y dùng sức nắm mạnh cằm hắn kéo lại, thừa dịp lúc hắn bị đau, y đưa lưỡi tham tiến vào miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, rồi ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, Thạch Duyên Tiên hôn vô cùng kịch liệt, cho dù hắn muốn cự tuyệt, cũng biến thành giống như cùng y chơi đùa.

Hắn khóc lên, vì sao chính mình phải cùng nam nhân xa lạ này hôn môi thân mật.