Hoa Diễm Vô Song

Chương 20

Hắn khóc đến cả mặt đầy nước mắt, Thạch Duyên Tiên yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, hắn cũng liều chết ôm lấy cổ y mà hôn trả lại, muốn hắn chia sẻ Thạch Duyên Tiên cùng với những người khác, hắn biết mình làm không được.

« Ta biết lòng dạ ta hẹp hòi, mọi người đều nói phải có tam thê tứ thiếp mới là đại trượng phu, nhưng ta không nghĩ vậy, chỉ có hai người cùng nhau hoà hoà thuận thuận, ân ân ái ái, đó mới là cái ta muốn, ngươi nếu cùng người khác ở cùng một chỗ, tâm ta sẽ như đao cắt, so với vỡ nát còn thống khổ hơn vạn phần, ta không chịu nổi loại thống khổ này. »

Hắn nói rất thẳng thắn, đem Thạch Duyên Tiên so với tánh mạnh của mình còn quan trọng hơn, Thạch Duyên Tiên nghe xong trong lòng tràn đầy thương tiếc, đem hắn ôm vào trong ngực, thảm sự thời niên thiếu làm cho y học được ý chí sắt đá, nhưng thiên hạ trong lòng ngực này đã đoạt đi tâm của y, chỉ cần hắn khóc, tâm y tựa như muốn vỡ nát.

« Ngươi một người khóc, đã khiến ta chịu không nổi, thêm vài người khóc nữa chắc ta sẽ chết mất, đều thả đi hết là tốt lắm. » Y hứa hẹn với hắn.

Một câu hứa hẹn này làm cho Hoa Lạc cảm động không thôi, hắn hiện giờ ra ngoài buôn bán, cũng biết được tài lực của Thạch Duyên Tiên khác biệt thông thường, mỗi người khi nhắc đến ba chữ ‘Thạch Duyên Tiên’ luôn cực kỳ hâm mộ cùng mang theo tia ghen tị, mà ngay cả Tằng Tu Danh khi nhắc tới Thạch Duyên Tiên cũng dùng ngữ khí đồng dạng.

Hắn biết Thạch Duyên Tiên không phải không có năng lực dưỡng nhiều kiều thiếp mỹ đồng như vậy, mà là vì hắn nên mới quyết định như vậy, hắn vừa cảm tạ lại vừa cảm động hôn Thạch Duyên Tiên một cái. « Cám ơn ngươi, Duyên Tiên, ta chỉ biết ta đã không yêu sai người, bởi vì ngươi cùng những người khác bất đồng. »

« Lại có thể bất đồng như thế nào ? Còn không phải đều đem chính mình đặt vào trong tay ngươi sao. » Y cười khổ nói.

Hoa Lạc cười lên tiếng, ánh mắt nhìn y càng ôn nhu. « Sau lại ngươi dẫn ta đi ra ngoài, ta lại gặp được Tằng Tu Danh, hắn vốn ở trong lòng ta chiếm vị trí rất lớn, khi đó vừa nhìn thấy hắn, nói không có cảm giác là gạt người. »

Thạch Duyên Tiên hừ lạnh một tiếng, nếu Hoa Lạc có thể nói thẳng ra ghen tị cùng phẫn nộ của bản thân, thì y đương nhiên cũng có thể đối với Tằng Tu Danh khịt mũi khó chịu.

« Ta thấy Tằng Tu Danh này mắt mù tâm đui, nếu là ngươi theo ta thân cận, sau đó khôi phục nam trang đến trước cửa nhà của ta, ta cũng nhận ra được. Hoa Kiều Nhi so với ngươi kém nhiều như vậy, thật không biết mắt hắn mọc ở đâu, lại còn cùng nàng thành thân, thật sự là ngu xuẩn, mắt hắn cao hơn đầu, xứng đáng phạm sai lầm. »

Hoa Lạc ảo tưởng, nếu đổi lại hắn cùng Thạch Duyên Tiên thân cận như lời y nói, nói không chừng trắc trở trong đó sẽ ít hơn rất nhiều, nhưng mà cũng nhờ chuyện Tằng Tu Danh, khiến hắn càng thêm quý trọng duyên phận giữa hắn cùng Thạch Duyên Tiên.


« Bây giờ ta mới biết ngươi đối với ta rất là tốt, muốn ta đi tham gia tiệc cưới cũng là vì muốn ta điều chỉnh lại tâm tình, cũng là muốn thay ta trút giận, nhưng khi đó ta còn ngốc, tuyệt không hiểu được dụng tâm của ngươi. » Hoa Lạc còn nói : « Có lẽ là vì Tằng Tu Danh thích so đo với ngươi nên sau khi biết ta là người của ngươi, liền đối với ta có hứng thú. »

« Hừ, tất nhiên, thân mình của người được ta tỉ mỉ khai phá qua, đương nhiên kiều diễm mê người, người ta nuông chiều tự nhiên cùng với người khác hoàn toàn bất đồng. »

Nghe được chuyện trước kia, vốn là nên xấu hổ cùng giận dữ, nhưng mà khi nghe được y nói thẳng như vậy, Hoa Lạc nhịn không được cười ‘phốc’ ra, nam nhân này nói người khác tự cao tự đại, nhưng thật ra y mới là tự cao tự đại cùng cao ngạo a.

« Ta thương sót hắn bị chuyện của Hoa Kiều Nhi biến thành tiều tuỵ, dưới ý loạn tình mê đi tới nhà tranh thiếu chút nữa đã cùng hắn xảy ra chuyện. »

Thạch Duyên Tiên nghe đoạn kể đó, thần sắc trên mặt vô cùng khó coi, Hoa Lạc đưa tay ôm lấy cổ y, hôn lên mặt y mấy cái, nhằm trấn an y. Hắn ôn nhu nói : « Ngươi hãy nghe ta nói, hắn trừ bỏ hôn lên trên cổ ta vài cái ra, cái gì cũng không có làm, bởi vì ta đã rời khỏi. »

Thạch Duyên Tiên dùng sức ôm chặt hắn, cơ hồ muốn làm cho hắn không thở nổi, ánh mắt y nhìn hắn vô cùng sắc bén, thần tình mất hứng.

« Như vậy là tốt nhất, nếu không cẩn thận coi chừng ta sẽ đánh mông ngươi, vì ngay cả nam nhân như vậy mà ngươi cũng gần gũi, ta thấy mắt Tằng Tu Danh đã mù, mắt của ngươi cũng không khá hơn chút nào a. »

Hoa Lạc cũng biết mình lúc ấy không hiểu chuyện, lại xém chút nữa đối với nam nhân như vậy hiến thân, hiện giờ nhớ đến còn cảm thấy được chính mình vừa ngốc lại vừa dốt, thật sự là tiểu ngu ngốc không có đầu óc a.

« Khi đó lại bởi vì ngươi không trở về phòng ngủ, trong lòng ta đều là thân ảnh của ngươi, làm việc lỗi liên tục, ngươi mắng ta, lại đem ta đuổi đi. Sau đó, Tằng Tu Danh càng thêm quấy nhiễu, nhưng ta càng tiếp cận hắn thì hảo cảm đối với hắn càng giảm, trong lòng càng nhớ tới những chuyện tốt của ngươi, không nghĩ tới bởi vậy mà càng muốn ngươi, càng yêu ngươi. »

« Câu này còn giống tiếng người một chút. » Thạch Duyên Tiên tự tin nói ra một câu như vậy.

Hoa Lạc đánh nhẹ lên ngực y một cái, nũng nịu thỉnh tội, « Xin ngươi tha thứ cho ta lúc ấy không hiểu chuyện đi, cũng may mắn ta không cùng Tằng Tu Danh phát sinh chuyện gì, bằng không ta sẽ hối hận cả đời, cũng không dám trở lại bên cạnh ngươi nữa. »

Thạch Duyên Tiên ôm thắt lưng hắn càng thêm mạnh, hừ một tiếng, nói : « Nói hưu nói vượn, cho dù ngươi cùng hắn đã xảy ra quan hệ, kia cũng là khi đầu óc ngươi hỗn độn mới phạm sai lầm, trở về bên người ta mới là lựa chọn sáng suốt nhất trong đầu ngươi, ta chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, cái gì cưỡng bức cùng trong sạch, đó chỉ là trò cười cùng dối trá. »

Hoa Lạc nở một nụ cười tươi như hoa đào diễm lệ, hắn sớm biết Tằng Tu Danh không thể so sánh với Thạch Duyên Tiên, quả thực như mây cao cùng bùn đất, mấy câu nói lơ đãng của y ngày hôm nay càng làm cho hắn cảm thấy được chính mình không có yêu sai người.


Tằng Tu danh luôn ghét bỏ hắn bị Thạch Duyên Tiên ngủ qua, ngại hắn không còn trong sạch, nhưng lại vẫn muốn hắn hầu hạ, còn Thạch Duyên Tiên lại cho rằng cho dù hắn cùng Tằng Tu Danh ngủ qua thì lại như thế nào ? Y vẫn là yêu hắn như cũ.

« Ta hình như lại càng yêu ngươi hơn … » Hắn thở dài một hơi, ngữ khí sùng bái cùng ánh mắt kiên định.

Thạch Duyên Tiên đương nhiên nhận ra ánh mặt sùng bái của hắn. « Ta mỗi ngày sẽ làm cho ngươi càng thêm mê luyến ta, càng thêm không thể rời xa ta. »

Nam nhân này cũng quá tự phụ cùng kiêu ngạo đi ! Hoa Lạc cười ‘khanh khách’, dâng lên nụ hôn, hắn sợ mình thật sự sẽ như lời y nói, sẽ càng ngày càng thêm mê luyến y.

******

Hắn quay về Thạch gia, lại trở thành trở thủ đắc lực của Thạch Duyên Tiên một lần nữa, chưởng quản càng nhiều sự nghiệp của Thạch Duyên Tiên, hai nhà mặt tiền cửa hàng mà hắn khai sáng trước kia cũng chuyển thành sản nghiệp của Thạch Duyên Tiên, bất quá ngân lượng kiếm được lại do Hoa Lạc thu dùng, Thạch Duyên Tiên không thu một đồng.

Hắn đem đứa nhỏ trí năng không đủ cùng quay lại Thạch phủ xin giúp đỡ, hướng Thạch Duyên Tiên giải thích rằng nó từng giúp hắn ngăn cản Tằng Tu Danh xâm chiếm, Thạch Duyên Tiên gật đầu thông hiểu, đem nó thu vào trong Thạch phủ, ban ngày cho nó tới điếm phụ giúp, ban đêm thì đón nó quay về Thạch phủ, để thuận tiện chiếu cố nó.

Hắn cùng Thạch Duyên Tiên tựa như phu thê thông thường cùng vào cùng ra, hơn nữa bọn họ còn ngay tại ngày sinh nhật Quan Âm ở trước mặt rất nhiều hương lão diễn xuất một màn kia, cho nên trong lòng mọi người càng rõ ràng quan hệ của bọn họ.

Mà Thạch Duyên Tiên cũng không che dấu, khi hai người tham dự tiệc rượu, y cũng sẽ săn sóc giúp Hoa Lạc lấy xương cá, gắp vào bát hắn một ít đồ ăn mà hắn thích, cực kỳ yêu thương cùng che chở cho hắn.

Vừa thấy thời tiết lạnh đã kêu hắn thêm áo, thời tiết nóng một chút liền giúp hắn lau mồ hôi, có khi đại nam nhân này cứ lảm nhảm bên tai hắn làm cho hắn mắc cỡ đến chịu không nổi.

Mà Thạch Duyên Tiên chỉ là biểu thị ôn nhu săn sóc ở hành động, còn khách nhân ở trong tiệc rượu thường thấy nhất chính là đại khái Hoa Lạc mỗi lần nhìn Thạch Duyên Tiên nói chuyện, đều là bộ dáng sùng bái cùng ái mộ, quả thực là mê luyến y đến tận xương cốt.

Dáng vẻ bọn họ ân ân ái ái, có yêu thích cùng ngưỡng mộ, có to nhỏ thì thầm, hai người thật ngọt ngọt ngào ngào, thực làm người bên ngoài nhìn mà ghen ghét, đều không thể nuốt trôi thứ gì.

Tuy là nói như vậy, nhưng giai thoại ân ái của bọn hắn liền lan truyền đi ra ngoài, Thạch Duyên Tiên trước kia làm việc thiện đều là âm thầm lặng lẽ không báo danh, không thích phô diễn ra ; Hoa Lạc cũng nên làm liền làm, mặc kệ việc này có hay không là ảnh hưởng đến thái độ làm người. Bọn họ giàu lòng nhân ái, ngay cả là hai cái nam tử ở cùng một chỗ, so với vợ chồng bình thường càng thêm kính yêu nhau, lại còn tạo phúc cho nhà nghèo ở quê nhà, có thể nói bọn họ làm người hay làm việc đều đúng mực.

Người ta không muốn ở trước mặt bọn hắn thì thầm nói xấu, chính là khi nhắc tới hai người, cũng bỏ thêm một chút tâm tình chúc phúc, bọn họ trái lại thành đôi vợ chồng sống chung gương mẫu tốt nhất.


******

« Ta mệt mỏi, mệt mỏi. »

« Trở về sẽ giúp ngươi đấm lưng. »

Liên thanh nói mệt chính là Hoa Lạc, nói sẽ đấm lưng chính là Thạch Duyên Tiên, bọn họ vừa đi một chuyến xa nhà, tất cả đều là vì Thạch Duyên Tiên muốn đi kinh thành đàm một món sinh ý rất lớn.

Mà Thạch Duyên Tiên kiên trì muốn dẫn hắn cùng đi, cùng với lý do mê hoặc là muốn hắn đi ra ngoài học hỏi chuyện đời, nhưng Hoa Lạc thầm cho rằng – kỳ thật là Thạch Duyên Tiên muốn dẫn hắn du sơn ngoạn thuỷ, bồi thường hắn những năm tháng bị nhốt ở Hoa gia trong tiếc nuối thống khổ.

Y vẫn là cùng dĩ vãng giống nhau, miệng không nói, nhưng làm được rất nhiều, cho dù giáp mặt hỏi có phải hay không muốn đền bù bất hạnh ngày xưa của hắn, y cũng không chịu trả lời thẳng mặt, chính là muốn hắn tự mình nhận thức lấy sự ôn nhu săn sóc không nói ra lời kia.

Không thể ngờ được món sinh ý này so với Thạch Duyên Tiên nghĩ càng làm khổ người hơn, hai người chẳng những không thể đi chơi, mà còn mệt lả, công việc xong xuôi, trên đường về nhà tạm thời nghỉ ngơi ở trong biệt quán của Thạch gia. Vừa đến nơi, Thạch Duyên Tiên liền đối với hắn vừa hôn vừa vuốt ve, nói ở kinh thành làm việc vất vả không thể chơi đùa được, nên muốn ở trên người hắn bổ túc lại.

Dưới thẹn thùng, hắn suýt nữa cầm vật cứng bên cạnh đập y, Thạch Duyên Tiên bắt được cổ tay hắn, đem thân mình y áp lên hắn, cũng không thèm quản bất cứ thứ gì nữa, đem hắn ra chỉnh cho một đêm, làm cho Hoa Lạc ăn không tiêu, thắt lưng cùng cái mông đau đớn, nhưng lại không thể nghỉ ngơi liền vội vàng quay về Thạch gia làm việc, dọc theo đường đi hắn đem Thạch Duyên Tiên ra mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Thạch Duyên Tiên cũng biết chính mình hơi quá phận, nhưng mà ai bảo Hoa Lạc đáng yêu đến mê người như thế, trách sao được người ta muốn yêu hắn, nhất là y mang theo hắn đi về phía bắc lên kinh thành, dọc theo đường đi hắn cứ liếc mắt đưa tình nhìn y, hơi một tý liền ôm lấy cánh tay y, thân mình mềm mại không xương cứ tựa lên phía sau lưng của y, có người nam nhân nào có thể chịu được loại tra tấn này ?

« Nói muốn giúp ta đấm lưng, đừng quên. »

« Làm sao quên, chờ sau khi trở về phòng, sẽ cởi sạch quần áo của ngươi, rồi tận tình giúp ngươi kiểm tra xem làm sao đau nhức. »

Y nói chuyện không đứng đắn, làm cho Hoa Lạc thẹn quá hoá giận, liếc trừng y một cái, tức giận đến suýt nữa khóc ra.

Còn chưa đến cửa nhà, Thạch tổng quản đã xuất môn nghênh đón. « Thiếu gia, các ngài đã trở lại, trong nhà có chút việc gấp, đang muốn các ngài xử lý. »


Thạch Duyên Tiên nhíu mày, sắc mặt Thạch tổng quản đầy phiền toái, đối đãi với Hoa Lạc lại lộ ra không vui, y lập tức hiểu được trong nhà có việc, hơn nữa việc này lại liên quan đến Hoa Lạc.

« Trước đưa Hoa thiếu gia vào phòng trong nghỉ ngơi đi, hắn đi lại nhiều ngày cũng đã quá mệt mỏi, có chuyện gì ta sẽ đến xử lý. »

Không hổ là thiếu gia, trong mắt Thạch tổng quản dẫn theo nhất nhất ý cười này, gã sai hạ nhân cẩn thận chú ý mang Hoa Lạc vòng qua đại sảnh, đưa đến phòng trong nghỉ ngơi trước.

Thạch Duyên Tiên lạnh lùng nói : « Đã xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi kinh hoảng thành như vậy ? »

Thạch tổng quản thấp giọng ở bên tai Thạch Duyên Tiên nói : « Là bá phụ mẫu của Hoa thiếu gia tới đây nhận thân, đuổi cũng không đi, kiên trì muốn ở trong này cư trú, thiếu gia ngài còn chưa trở về, bọn họ lại là thân nhân duy nhất của Hoa thiếu gia, ta thật sự rất khó xử … tự mình định đoạt, đã sai người an bài bọn họ ở tại khách phòng, mà mấy ngày nay đã có rất nhiều chủ nợ tới cửa …. »

Ánh mắt Thạch Duyên Tiên hiển lộ âm ngoan. « Tới rất đúng lúc, ta chưa tìm bọn họ tính toán nợ nần, bọn họ lại tự mình tìm đến cửa. Che cổng và sân, kêu tất cả tôi tớ bộ dạng cao tráng đều cầm gậy gộc ra, vây quanh đại sảnh, chờ ta ra lệnh, liền cùng nhau vọt vào đại sảnh, bây giờ trước đi mời hai lão lại đại sảnh chờ ta. »

Ngay cả Thạch Duyên Tiên mà cũng dám trêu chọc, xem ra hai lão Hoa gia thật là có mắt như mù, Thạch Duyên Tiên cũng không giống như Hoa Lạc – tâm địa thiện lương, tính tình ôn nhu, lấy ơn báo oán.

Trước đây, khi Thạch Duyên Tiên còn chưa gặp Hoa Lạc, y chính là người có cừu tất báo, ai dám trêu chọc y, tuyệt đối là so với gặp phải Thiên Vương lão tử còn khó có thể sống dễ dàng.

Hai lão được mời đến đại sảnh, liền đi đến ngồi ở trên ghế chủ vị, lớn tiếng sai bảo tôi tớ, muốn tôi tớ đem sơn hào hải vị lên cho bọn họ thưởng thức.

Bọn họ ăn uống ở nhà của Tằng Tu Danh cũng gần hai năm, không thể ngờ được Tằng gia chỉ là mặt ngoài đẹp, bên trong gia sản lại không nhiều, không chịu nổi bọn họ tiêu xài, Tằng gia dần dần muốn cái gì cũng không có, làm cho hai lão bọn họ rất buồn bực.

Sau lại nghe nói Hoa Lạc leo lên giường của Thạch Duyên Tiên, người có tiền so với Tằng gia gấp trăm lần, nhà Thạch Duyên Tiên là thủ phủ một phương, này còn có gì phải cân nhắc, hai người bọn họ liền cầm lấy hành trang, vội vội vàng vàng tới nơi Thạch gia để hưởng thụ.

Thạch tổng quản này lại không nhìn sắc mặt, thế nhưng đối với thân phận bọn họ bốn phía điều tra, còn vẻ mặt khó xử nói thiếu gia không có nhà, khó có thể tự mình tác chủ.

Hoa Trung Thế thở phì phì rống lên hai tiếng, một tên người hầu nho nhỏ cũng dám quản việc, đối với bọn họ vô lễ, bọn họ chính là bá phụ, bá mẫu của Hoa Lạc, sủng thiếp của chủ tử gã, còn gã là cái gì ?

Sau khi rống lên, gã liền ngoan hơn rất nhiều, sai tôi tớ đem hai người bọn họ an bài ở khách phòng.


Bọn họ tiến vào bên trong, càng thêm líu lưỡi, bề ngoài Thạch gia so với Tằng gia đã hào hoa xa xỉ vạn phần, không thể ngờ được ngay cả bài trí bên trong cũng là xanh vàng rực rỡ, lóng lánh quý khí, làm cho tâm tư của hai lão càng thêm sâu sắc muốn ở chỗ này cư trú lâu dài, thậm chí dùng nơi này để dưỡng lão.

Thạch gia giàu có như vậy, muốn cái gì có cái đó, về sau không bao giờ phải cố kỵ nữa, ngay cả Hoa Lạc không phải do bọn họ sinh, nhưng mà dưỡng dục chi ân lớn hơn trời, hắn đương nhiên phải chiếu cố bọn họ.

Cho dù hắn hầu hạ nam nhân ngủ thì đã làm sao ? Có tiền tài so với hết thảy mọi thứ đều quan trọng hơn, nếu có được những thứ này, thì bất kể Hoa Lạc ngủ với một trăm hay với một ngàn nam nhân cũng chẳng sao cả.