Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 8

Mục Hành chạy tới công ty của Du Lãnh, trực tiếp chạy vào, “Du Lãnh tan làm chưa vậy?”

Tiếp tân cũng đang thu dọn đồ đạc, có thể thấy cô cũng sắp tan tầm rồi.

Cô tiếp tân thấy anh siêu đẹp trai đứng trước mặt thì hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh mỉm cười, nói, “Xin hỏi anh là ai? Công ty chúng tôi hiện tại đã tan làm rồi”.

Mục Hành trong lòng thấy lo lắng không chịu được, nhanh chóng nói, “Tôi là bạn cùng nhà của Du Lãnh, thấy anh ấy còn chưa về, cô có thể giúp tôi kiểm tra một chút không?”

Tiếp tân hơi do dự nhưng vẫn mở máy tính lên, ngón tay hơi động, “À… Du Lãnh ấy à.. Haiz, hôm nay anh ấy tới một lúc đã rời đi rồi”.

Tim Mục Hành cũng căng thẳng theo, “Cô có biết anh ấy đi đâu không?!”

Tiếp tân đóng máy tính, lắc lắc đầu, “Lập trình viên game chỗ chúng tôi đều không làm việc theo giờ cố định, có lẽ anh ấy chỉ là tới lấy đồ thôi rồi đi về rồi”.

Nhưng quan trọng là anh ấy còn chưa có về mà! Mục Hành hai mắt nhìn chằm chằm bên trong văn phòng, phía trong đen ngòm không có lấy một bóng người nào.

Mục Hành quay người ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thổi đến khiến đại não lộn xộn của hắn cũng hơi tỉnh táo lại một chút. Du Lãnh có thể đi đâu đây? Anh ấy…có phải anh ấy đang tránh né mình không?

Suy nghĩ như vậy…làm Mục Hành đau khổ không chịu được.

Mục Hành đi qua đi lại quanh công ty anh, nỗ lực dùng não phân tích. Du Lãnh sáng sớm nay cũng không quá biểu hiện ghét bỏ tình cảm của hắn, anh ấy chắc không phải muốn tránh mặt mình đâu. Vậy rốt cục là anh ấy đi đâu?! Mục Hành lại lấy điện thoại ra gọi.

“….Số máy bạn quay hiện đang không trong tầm phủ sóng”.

Mục Hành cúp máy, đột nhiên rất muốn hút thuốc, hắn cũng không phải người nghiện thuốc nhưng lúc này thực sự chỉ có thuốc lá mới có thể an ủi đại não như muốn nổ tung của hắn.

“Mieoo…”

Mục Hành vừa đẩy cửa ra đã thấy mèo trắng nhỏ ngồi xổm ở cửa, hắn khom lưng nhấc con mèo lên ngồi vào sô pha, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn.

“Meooo~….” mèo con trong tay hắn động động, đôi mắt nhìn hắn cực kì đạm nhiên.

“Chờ một chút nữa thôi là anh ấy sẽ về, mày nói xem có phải vậy không?” Mục Hành nhẹ nhàng vuốt ve cái chân không bị thương của mèo con, “Miệng vết thương này hẳn là rất đau phải không? Anh ấy cũng chả bao giờ quan tâm đến thân thể của mình, mày và anh ấy thật là giống nhau quá….”

Mèo trắng nhỏ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ lộ ra cảm xúc phức tạp, chẳng qua Mục Hành mải đắm chìm trong cảm xúc khi Du Lãnh biến mất nên vẫn chẳng chú ý.

Kim đồng hồ chỉ đến 11 giờ, Mục Hành cắn răng, đem mèo nhỏ vác lên vai, sau đó không chút do dự đem đồ ăn trên bàn toàn bộ đổ vào thùng rác.

“Mieooo~!” Mèo con không thể tin nổi nhìn hành động của Mục Hành.

“Không thể để hắn ăn đồ ăn cũ”. Mục Hành lẩm bẩm.

Mục Hành lại mặc quần áo tử tế lần nữa, khoác cái áo gió to đùng, nhét mèo con vào túi áo trong, cầm lấy chìa khóa xe mang túi rác đi ra ngoài.

“Mieo?”

Mục Hành có một chiếc xe thể thao thường xuyên nằm vô dụng trong ga ra, “Mặc kệ anh ấy đang ở đâu tao đều phải tìm cho bằng được, sau đó, sau đó thì…….”

Mèo con ngồi ở ghế phụ, trong ánh mắt có đôi chút hoang mang.

Mục Hành dùng tốc độ như chơi xe bay chạy trên đường trong thành phố, trên đường  điện thoại không ngừng kêu bíp bíp tút tút, có thể đoán là đã có cả đống hóa đơn phạt gửi đến hòm thư của hắn.

Hiện tại là thời gian của cuộc sống về đêm, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe bay của hội ăn chơi trác táng. Đằng trước có một chiếc xe thể thao đang chạy tới, xe kia hiển nhiên là đang muốn đối đầu với Mục Hành, chạy đến làn của Mục Hành, dùng tốc độ rất nhanh muốn đâm vào hắn.

Mục Hành nhìn thấy người ngồi trong xe kia lập tức cười lạnh một tiếng, hắn không mảy may giảm tốc độ mà ngược lại tăng tốc càng lúc càng nhanh, “Hừ,……. A!

Người trong xe kia là Mục An.

Mục An vốn là nhìn thấy Mục Hành trên đường mới muốn dọa hắn một tí, nhưng hắn không tin nổi Mục Hành còn chẳng thèm né tránh mà còn lao nhanh hơn về hướng này! Mục An nhanh chóng quẹo tay lái, nhưng e rằng đã không còn kịp nữa, ngay tức khắc hai xe sẽ đâm vào nhau.

Mục Hành hơi vặn tay, toàn bộ xe hắn vụt bay lên không trung, bay vụt qua xe Mục An.

“Ngu xuẩn”. Mục Hành lạnh lùng vứt lại một câu, xe liền vọt lẹ bay đi.

Lòng bàn tay Mục An phát run, bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu. Hiện tại thì hắn mới hiểu ra, Mục Hành quả đúng là một thằng điên.

Từ đêm tối đến bình minh, Mục Hành đã lật cả cái thành phố A này lên rồi.

Hắn gục đầu, nhìn không ra là đang nghĩ ngợi điều gì. Mèo trắng nhỏ yếu ớt kêu ở ghế phụ, ánh mắt xám nhạt càng phát ra sầu lo rõ rệt.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Mục Hành đột nhiên ngẩng đầu túm lấy di động, tay run đến mức không cầm nổi, là Văn Nhân Chí gọi. Hắn đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức mở điện thoại, “Văn Nhân, tao muốn nhờ Ôn Thất Bạch nhà mày giúp một việc gấp!”

“Gì? Bắt tao độ xe rồi còn chưa đủ? Còn phải để Thất Bạch nhà tao giúp mày nữa á?” Văn Nhân Chí nhướng mày.

“Mày giúp được tao chuyện gấp này, tao sẽ nói cho mày một tin tức.” Mục Hành siết chặt tay lái, nhìn chằm chằm tòa nhà đằng trước, hắn lại quay về tới công ty của Du Lãnh rồi.

“Tin tức này chắc chắn cứu được mạng cả hai đứa mày.”

Văn Nhân Chí lại sửng sốt, chẳng lẽ thúc thúc trong nhà hắn lại định đối phó với hắn chăng? “Xe đã được độ lại xong rồi, mày đến lấy đi. Muốn nhờ Thất Bạch làm gì thì tự đến nói với hắn”.

“Đến ngay đây”. Mục Hành cúp điện thoại lập tức phóng về nhà của Văn Nhân Chí.

“Cái gì?! Mày muốn bảo Thất Bạch hack vào hệ thống camera của toàn thành phố ấy hả?!” Văn Nhân Chí bình vẫn đang ngồi trên ghế thong thả ung dung, nghe thấy câu này không khỏi nhảy dựng.

Mục Hành mặc kệ hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, “Tao biết mày giỏi vi tính như nào, nhất định mày có thể làm được”.

“Đây là phạm pháp đó Mục Hành!” Văn Nhân Chí ngồi xuống bên người Ôn Thất Bạch, “Bây giờ mày đang bị mất trí rồi. Mày nói với bọn tao một chút xem mày muốn hack camera cả thành phố làm cái gì đã, rồi chúng ta ba người cùng ngồi nghĩ cách. Chuyện phạm pháp mày chết cũng đừng có mà nghĩ đến nữa!”

“Hít sâu đi, bình tĩnh chút.” Ôn Thất Bạch rót cốc nước cho Mục Hành, sau đó cũng rót vào một chén nhỏ cho mèo con.

Mèo con đứng trên bàn, duỗi cái đầu tròn lè lưỡi liếm chút nước.

Mục Hành nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh, mở mắt ra nhìn mèo con, “Tao đang tìm một người. Anh ấy hôm qua sáng sớm tới công ty làm, buổi tối vẫn chưa thấy về nhà”.

Văn Nhân Chí không thể tin nổi mà nhìn hắn, “Má nó, tao còn tưởng chuyện động trời gì cơ, không phải chỉ là một đêm không về nhà thôi hả? Nói không chừng là hắn thích sống về đêm ấy, mày cũng từng đi chơi xe bay trắng đêm không về cả đống lần đó thôi!”

Mục Hành hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, “Anh ấy không giống chúng ta. Người ở công ty anh ấy bảo là anh ấy từng đến một lúc đã rời đi rồi. Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, anh ấy có thể đi đến đâu nữa?”

Ôn Thất Bạch nghiêng đầu suy đoán, “Có khi nào anh ta đã về rồi không?”

“Không thể nào, tao khóa cửa nhà lại rồi, tao có quyền khống chế tuyệt đối căn nhà, trừ phi tao tự mở ra nếu không thì anh ấy không thể vào được,” Mục Hành vẫn nắm chặt tay thành quyền chưa hề buông ra, “Tao để lại tin nhắn trên cửa, anh ấy nhìn thấy nhất định đã phải gọi điện cho tao rồi!”

Văn Nhân Chí chưa bao giờ từng trông thấy bộ dáng hung ác như này của Mục Hành, cẩn thận hỏi, “Mục Hành, mày cùng anh ta rốt cục có quan hệ gì vậy? Mày có gì đó lạ lắm…”

“Tao đang theo đuổi anh ấy!” Mục Hành bực bội ngắt lời Văn Nhân Chí nói, “Tao muốn xem camera giám sát, mau giúp tao đi!”

Ôn Thất Bạch mím môi nghĩ nghĩ, “Tao không thể hack toàn bộ hệ thống theo dõi của cả thành phố này được, mày nói là anh ta đi làm phải không?”

Mục Hành gật đầu.

“Tao có thể đưa mày xem toàn bộ camera theo dõi xung quanh công ty đó,” Ôn Thất Bạch đứng dậy vào phòng lấy ra máy tính.

Mục Hành căng thẳng nhìn động tác của hắn, mèo con không đi qua nhìn hình ảnh trên máy tính, nó liếm liếm móng vuốt của mình, ánh mắt sầu lo hơi giảm đi, Mục Hành rốt cục đã ổn định được một phần tâm trạng của mình.

Văn Nhân Chí vẫn đang quan sát biểu tình Mục Hành, hắn lắc đầu, “Mục Hành, mày thật sự là “xong” rồi nha”.

Mục Hành không rảnh phản bác chế nhạo của hắn, nhìn chằm chằm vào video trên máy tính, thuận miệng nói, “Mày cũng không phải đã “xong” rồi sao, tư cách gì mà nói tao”.

“Hứ!” Văn Nhân Chí sờ sờ mũi, đi vào phòng ngủ lấy ra một cái chìa khóa, “À, đây là chìa khóa xe cải trang của mày. Không nói cho mày biết xe này độ xong ngon thế nào đâu? Đi thử xem rồi sẽ thấy nó đỉnh VL!”

Mục Hành nhận lấy, đăm đăm nhìn hắn, “Cảm ơn mày”.

Văn Nhân Chí nện hắn một quyền, “Anh em với nhau cả!”

Mục Hành nhìn video Ôn Thất Bạch xuất ra, chính là thời điểm hắn đưa Du Lãnh tới công ty, mắt hắn chòng chọc nhìn màn hình, không muốn bỏ qua một giây nào.

“Anh ta ra rồi kìa!” Ôn Thất Bạch gõ phím liên tục, xuất dần ra camera đoạn đường Du Lãnh đã đi, nhưng rất nhanh bóng Du Lãnh lại biến mất. Ôn Thất Bạch thử lại mấy lần cũng không tìm ra nổi Du Lãnh đã đi hướng nào đành xin lỗi, “Camera có góc chết”.

“Giúp tao tua lại đoạn tao đưa anh ấy đến đi,” Mục Hành lông mày càng ngày càng nhăn, hắn nhìn chằm chằm tư thế đi đường của Du Lãnh, đột nhiên đứng dậy, “Anh ấy bị thương…. Không được, tao phải tìm ra anh ấy, thân thể anh ấy yếu như vậy, té xỉu ở đâu cũng không biết được!”

“Mày đừng nóng, trong video này cũng đâu nhìn ra anh ta bị thương đâu,” Ít nhất thì hắn không nhìn ra được. Văn Nhân Chí giữ chặt Mục Hành, “Mày có ảnh chụp anh ta không, tao sai người khác tìm, như vậy càng nhanh tìm thấy”.

“Không có” Mục Hành như cắn răng mà nói, “Anh ấy thân thể yếu ớt thật nhưng tư thế đi đường hoàn toàn không phải như này”.

Ôn Thất Bạch cắt một tấm ảnh từ video, “Vậy chỉ có thể dùng ảnh từ trong video này, nhìn không rõ lắm, nhưng có còn hơn không”.

Văn Nhân Chí cho nhân viên của mình dừng tay, gửi ảnh cho mỗi người để mọi người cùng đi tìm.

Từ sáng đến đêm cũng không tra được bất kì manh mối gì. Tâm trạng Mục Hành càng ngày càng thâm trầm, trên mặt không nhìn ra nổi hẳn đang nghĩ cái gì.

Ai cũng nôn nóng, nên ngay cả khi mèo trắng nhỏ từ trong nhà họ chạy đi mất cũng chẳng ai nhận ra.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn đến số điện thoại Mục Hành như sắp không giữ được di động đến nơi.

“Alo, Mục Hành đó sao? Bây giờ tôi đang trước cửa không vào được, cậu có thể trở về không?”

Là Du Lãnh.

Tác giả: Dị năng của công vô cùng ngầu….! Cầu bao nuôi!