Tối nay Tư Không Trúc tổ chức một tiệc rượu bán đấu giá, gồm vài bức tranh của các danh họa, hơn chục bức tranh do ông ta vẽ, cùng tám tác phẩm nghệ thuật, cổ vật ông ta đã dày công sưu tầm được. Tiền bán được sẽ dành tặng cho công tác tái thiết Ngọc Thụ sau động đất (thuộc tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc, động đất xảy ra tháng 04-2010). Tần Hoài nói bí thư thành ủy và lãnh đạo chủ chốt của thành phố sẽ có mặt.
"Tại sao tôi phải đi?"
"Vì tôi đã được mời" hình như anh ta cho rằng nêu ra cái lý do ấy là lẽ đương nhiên.
"Anh chê rắc rối vẫn còn ít nên muốn gây chuyện lớn nữa hay sao? Vừa nãy anh kêu là cánh phóng viên giải trí đang tia vào anh"
"nếu cô sợ bị phơi bày thì không cần phải đi sát tôi"
Na Lan kêu lên: "Tôi có gì khuất tất mà sợ bị phơi bày? Tôi không hiểu tại sao anh cứ muốn tôi đi?"
"Có lẽ cô không biết: tuy Tư Không Trúc đã làm từ thiện rất nhiều nhưng bán đấu giá các thứ đã sưu tầm thì đây là lần đầu tiên trong đời. Ông ta rất đam mê sưu tầm, tôi từng trêu rằng ông bị tẩu hỏa nhập ma rồi, ông ta cũng chỉ cười khì" Có cảm giác Tần Hoài đang nói bóng gió về chính mình.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh thích đi xem cho vui thì tùy, sao cứ muốn..."
"Ai là trợ lý sáng tác của tôi nhỉ?"
"Tôi chỉ giúp anh các việc liên quan đến sáng tác thôi"
"Tiệc rượu tối nay liên quan đến sáng tác"
Na Lan biết Tần Hoài đang ngụy biện, bèn thoái thác rằng mình chỉ là dân đọc sách, ngay trang phục, trang sức phù hợp với khung cảnh cũng không có, anh ta nói dễ thôi, có thể mượn của vợ Phương Văn Đông.
Lúc trên tàu thủy, cô không thấy vợ chồng Phương Văn Đông, nhưng Tần Hoài nói: "Tư Không Trúc hơi kén khách mời" Na Lan hiểu ngay ý anh ta là Phương Văn Đông chưa đủ tầm để được mời "Cô đừng hiểu lầm. Chính tôi cũng chẳng hợp gu với những người sẽ đến dự tiệc rượu, nhưng giữa tôi và Tư Không Trúc ... là quan hệ hoạn nạn có nhau"
Na Lan không hỏi gì nữa, cô cảm thấy mình nhận lời đi với anh ta là sai lầm. Cô nhận ra điều này qua ánh mắt và nét mặt khác thường của ông chủ tàu thủy.
Tiệc rượu bán đấu giá tổ chức tại tửu lâu Thính Ba Tạ nằm ở ven hồ. Tần Hoài nói nó cũng là của tập đoàn Tư Không Trúc, được coi là có món đặc sản Chiết Giang ngon nhất. Điều đáng quý là ở đây không bố trí phòng VIP, phòng hát Karaoke, không gái gú, sạch sẽ, không có tệ nạn. Na Lan nói: "E nơi này làm ngược với lề thói kinh doanh?" Tần Hoài đáp: "Dễ hiểu thôi, vì Tư Không Trúc không muốn mình bị ô danh. Tửu lâu này chỉ là cái bếp riêng của ông ta, không nhằm kiếm tiền, cho nên ông ta có thể thích gì làm nấy ở đây"
Khi đến cửa Thính Ba Tạ, cô mới hiểu ra tại sao Tần Hoài dám đưa cô đến dự tiệc. Vì lãnh đạo thành phố đến nên xe cảnh sát đỗ kín hai bên đường, cứ như là giáp mặt quân địch. Bất cứ air a vào đều bị kiểm tra kỹ thiếp mời. Trên thiếp mời in bức tranh Người khiêu vũ – họa phẩm của Tư Không Trúc, có thiết kế thẻ từ, bảo vệ quét xong mới cho vào.
Có điều, tuy khắp trong ngoài tửu lâu được canh gác nghiêm ngặt nhưng lại không cản được một người.
Đứng ở góc này, người ấy có thể nhìn rõ mọi nhân vật ra vào tiệc rượu: bí thư thành ủy, hai phó thị trưởng, năm trưởng khu- bí thư khu ủy, chủ tịch Chính hiệp Tỉnh, phó giám đốc công an thành phố, vài "đại gia phú hào", và còn một số ngôi sao điện ảnh hạng nhất nhì. Người dẫn chương trình tiệc rượu là MC hàng đầu của đài truyền hình Giang Kinh.
Ở đây có bao nhiêu người thật sự sạch sẽ?
Tần Hoài và Na Lan sánh vai bước vào. Ơn trời, họ không khoác tay nhau, kẻo người kia sẽ không nén nổi, và ngay lập tức sẽ có hành động rất dở cũng nên.
Chẳng vội gì, nếu đúng là họ có dan díu, phô phang điều tệ hại, thì sớm muộn gì cũng phải chấm dứt. Nếu chính họ không chấm dứt thì sẽ có người đứng ra xử lý triệt để.
Điều bí mật kia chỉ có người này biết.
Đáng thương cho Na Lan một cô gái chưa hiểu sự đời bị cuốn vào dòng nước đục, trước sau gì cũng bị nó nhấn chìm cuốn đi.
Vào lúc này một nhân vật nổi bật xuất hiện trong tầm mắt người ấy, cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Người ấy nghĩ thầm: ai mà biết được, tối nay sẽ có chuyện lạ cũng nên.
Tần Hoài chỉ mặc bộ âu phục bình thường, có vẻ quá đơn giản, không thích hợp với khung cảnh này, khiến Na Lan mặc bộ váy dài xanh sẫm hở vai (mượn của vợ Phương Văn Đông ) tỏ ra chuẩn hơn anh ta. Khi họ bước vào đại sảnh thì mới thấy hôm nay dù mặc gì thì cũng không thật chuẩn. Nam giới toàn mặc comple đen và áo đuôi tôm, nữ giới thì váy hở vai, hở lưng, trễ ngực, họ đều rất hoành tráng.
Na Lan không phải người nhút nhát mà lúc này cũng cảm thấy hơi choáng ngợp, nên cô định lui về chỗ khuất. Nhưng Tần Hoài lập tức nhận ra, bèn vòn tay đỡ lấy eo cô, níu lại. Na Lan bực mình cau mặt. Tần Hoài hạ thấp giọng: Tôi không cố ý thô bạo, cô cố chịu đựng độ hai phút, gặp ông ta, coi như kết thúc.
Một ông trung niên khá đường bệ bước đến, Na Lan hiểu ngay mình nên "biến diện kiểu Tứ Xuyên" (môn nghệ thuật "thay đổi mặt nạ" của Tứ Xuyên), cô tươi cười đối diện Tư Không Trúc.
Nhìn gần, thấy Tư Không Trúc hồng hào hơn là trên tivi, mái tóc đen nhánh, nghe nói ông ta không nhuộm tóc, trán và đuôi con mắt không hề có nếp nhăn, không rõ ông ta vốn trẻ hơn so với tuổi hay là do tác dụng của phẫu thuật thẩm mỹ, của thuốc novain. Ông ta mặc comple đen, sơ mi trắng tinh, thắt nơ, mạnh mẽ sải bước, từ xa đã chìa tay ra.
Na Lan còn đang ngớ ra thì Tư Không Trúc đã nắm lấy bàn tay cô, hỏi: "Đây là..."
"Na Lan trợ lý sáng tác của tôi" Tần Hoài nói
Ông ta tươi cười: "Hoan nghênh cô, rất hân hạnh" Na Lan đang nghĩ xem có nên giúp mẹ cô xin chữ ký hay không, ông ta lại bắt tay Tần Hoài "Tôi đang lo cậu không đến"
"Tại sao?"
"Tôi tưởng miệng lưỡi của báo giới đã cầm tù cậu" ông ta nhìn sang Na Lan như có ngụ ý gì đó
"Cũng vừa khéo để tôi rèn luyện khả năng vượt ngục" Tần Hoài cười "Tiên sinh đem bán đấu giá đồ quý đã sưu tầm để làm việc thiện, tôi rất kính phục"
Tư Không Trúc nói với Na Lan "Chắc cô không biết, cậu ấy thường bảo tôi nghiện sưu tầm, tẩu hỏa nhập ma rồi" Ông ta lại quay sang nhìn Tần Hoài "Cho nên hôm nay tôi muốn vừa hạ hỏa cho mình vừa giúp đõ người khác, nhất cử lưỡng tiện"
Tần Hoài trò chuyện với ông ta: "Chị ấy đâu?"
"Nhà tôi đan kiểm tra lần cuối các tác phẩm, và bàn bạc với chuyên gia về chương trình bán đấu giá. Cậu biết rồi, bà xã tôi chu đáo hơn tôi gấp trăm lần"
Na Lan thấy tò mò muốn biết vợ ông Tư Không Trúc là người như thê nào. Bây giờ ông ta sang bên kia để tiếp một nhân vật quan trọng trong chính quyền địa phương, Na Lan nhìn lên bàn làm việc của Ban tổ chức đấu giá,chưa nhận ra ai là vợ Tư Không Trúc thì lại gặp luồng ánh mắt giá lạnh
Cô ngỡ mình bị ám ảnh bởi ánh mắt của Ninh Vũ Hân bèn dụi mắt nhìn lại, thì càng thấy khó hiểu. Chủ nhân của ánh mắt ấy có khuôn mặt hoàn mỹ với đôi mắt đen láy, làn da trắng mịn, cổ thon thanh thoát với búi tóc vươn cao, mặc bộ váy trắng sáng, khiến người ta lập tức liên tưởng đến con thiên nga không sặc sỡ mà cao quý, đồng thời khiến cho mọi người đẹp kiêu kỳ đều cảm thấy mình chỉ là một con vịt xấu xí. Dường như người ấy từ trong tranh của danh họa bước ra. Đúng thế, người ấy từ trong tranh bước ra, Na Lan có thể khẳng định người ấy là nguyên mẫu Người khiêu vũ của Tư Không Trúc in trên tờ thiếp mời.
Chắc lúc nãy đã nhìn nhầm, bây giờ cô thấy ánh mắt này rất dịu dàng, thân thiện, nếu nói là có liên quan đến "giá lạnh" thì chỉ là nét cẩn trọng vốn có mà thôi.
Có phải đó là vợ Tư Không Trúc? Chồng già vợ trẻ măng, với "tiềm lực" của ông ta thì điều này chẳng nên lấy làm lạ. Na Lan định hỏi gã "từng trải đàn bà" về mỹ nhân cổ điển kia, nhưng anh ta đã biến mất.
Cô bỗng cảm thấy tuy xung quanh là những khuôn mặt và những trang phục lộng lẫy, nhưng cô lại như bị mây mù bủa vây, như một đứa trẻ lạc, thấy sợ hãi trước nơi xa lạ. Khác với già Lưu vừa bước vào Đại Quan Viên, vào hai phủ Ninh, Vinh là hòa nhập ngay và trở thành một bà cụ hài hước, cô thấy mình giống thằng Bản đứa cháu lớ ngớ của già Lưu hơn (nhân vật và tình tiết trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần), nó rất lúng túng khi bước vào Đại Quan viên.
Cách tốt nhất lúc này đương nhiên là tránh đi, tránh mặt tất cả mọi người.
Cho đến giờ cô vẫn không hiểu Tần Hoài đưa cô đến đây làm gì, lẽ nào là liệu pháp "sốc" để cho một cô gái bình dân được hiểu đời? cô giữ nét cười trên mặt, lách qua đám người ăn mặc sang trọng, ra khỏi đại sảnh, bước đến vườn hoa phía sau, rồi thở phào, có cảm giác mình như Triệu Tử Long vừa xông pha trận cuối trong trận chiến dốc Trường Ban.
Vườn hoa đẹp trang nhã mà không cứng nhắc, làn gió đêm hè từ mặt hồ đưa lại luồn quanh cây cầu nhỏ, dòng nước và khóm trúc vươn cao. Na Lan mỉm cười thầm nghĩ, chắc đây là căn cứ địa của mình tối nay.
Chặn đứng cảm giác khoan khoái của cô lại là luồng ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt oán hờn, u ám xuyên qua bụi trúc, tựa như một con rắn lặng lẽ đang nhằm đến cô.
Cô nghĩ mình đã nhìn nhầm, Ninh Vũ Hân không thể được mời đến cái nơi "quan trọng" canh phòng cẩn mật như thành quách thế này... nhưng đâu phải mình phát thiếp mời, mình sao biết chắc?
Cô không nhìn nhầm, bóng đen dong dỏng cao ấy đứng bên một cây hoa, đã vụt biến mất.
Na Lan đuổi theo, nó chạy vòng qua chín khúc quanh của lối nhỏ trong vườn hoa, như đang chạy trốn lại như đang dẫn dụ cô. Cô quyết phải đuổi kịp Ninh Vũ Hân để căn vặn về kiểu nhìn ấy.
"Cô bị lạc đường à?" Một giọng nói bỗng vang lên phía sau khiến Na Lan giật bắn suýt nữa kêu lên. Ngoảnh lại, cô nhìn thấy một bộ váy trắng, đó là "người khiêu vũ" trắng tinh khôi, là người đẹp cổ điển trông thấy hồi nãy trong đại sảnh bán đấu giá. Dưới ánh trăng dạt dào lúc này, người đẹp càng giống một tiên nữ. Na Lan nói: "Không, tôi chỉ ra đây cho thoáng khí" Người ấy hơi xoay người, nguýt một cái, bóng đen của Ninh Vũ Hân đã tan biến vào bóng tối.
"Xem ra tôi không phải người duy nhất cảm thấy trong kia rất ngột ngạt" Cô gái mỉm cười mà Na Lan thấy tim đập mạnh, không biết nên nói gì cho phải. Cô gái không để khoảng trống ấy kéo dài, nói giọng đều đều: "Chắc Tần Hoài rất thích cô"
Na Lan thì mong khoảng trống ấy tiếp tục: "Cô nói gì lạ thế?"
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ bình luận khách quan mà thôi, Ninh Vũ Hân quen thân anh ta rất lâu, mà chưa bao giờ anh ta dẫn cô ấy đến những nơi như thế này..." Cô ta nói với vẻ rất thật.
"Cô.. cũng biết Ninh Vũ Hân à?" Nghe đến cái tên Ninh Vũ Hân, Na Lan quên cả thanh minh cho mình.
"Có lẽ già nửa dân thành phố Giang Kinh đã biết Ninh Vũ Hân rồi." Cô gái cười cười, ngụ ý về các mẩu tin tản mạn trên báo chí.
Na Lan lại quay người nhìn lần nữa, hình như Ninh Vũ Hân vẫn đang chờ cô trong bóng tối. "Kể cũng khéo thật, tôi vừa nhìn thấy cô ấy ngay ở đây."
Cô gái nhíu mày, lắc đầu: "Không đời nào. Cô ấy đâu thể được mời? Và dù có đến thì cũng không thể vào nổi."
"Sao cô biết cô ấy không..." Na Lan ân hận vì mình lỡ lời.
"Tôi biết chứ! Vì tôi liệt kê danh sách khách mời."
"Thì ra cô là... của ông Tư Không Trúc."
"Ông ấy là cha tôi. Tôi là Tư Không Tình."
Na Lan hiểu thêm một chút, nhưng điều không hiểu lại càng nhiều hơn. Một mình cô ấy phải lo liệu ứng xử với cả đám người đánh giá dự tiệc rượu trong kia, tại sao cô ấy lại đây bắt chuyện với mình?
Na Lan tự giới thiệu mình, rồi hỏi: "Cô thật tháo vát, cha cô hẳn rất tự hào; bức ảnh "Người khiêu vũ" in trên thiệp mời, chắc là cô?"
"Vâng. Cô có thích không? Tôi thường giúp cha tôi vài việc ở tập đoàn, tôi không thích và cũng không muốn làm kẻ ăn bám, nên gắng tự giác để làm thứ việc mà tôi không muốn. Cũng may, như cô vừa nói, cha tôi xưa nay rất chiều tôi vì tôi là con một, và tôi cũng không muốn ông ấy phải thất vọng."
"Tôi rất ngưỡng mộ cô thì có!"
Na Lan bỗng cảm thấy mối thiện cảm của hai bên vừa đứt đoạn, cô lờ mờ cảm nhận được ngụ ý của Tư Không Tình là gì, nên đành hỏi: "Cô nói thật hay đùa!"
"Đúng là tôi may mắn sinh ra trong gia đình như thế này, cha mẹ tôi đều rất tháo vát và rất yêu thương tôi." Tư Không Tình bước lại gần Na Lan hơn, ánh mắt mượt như nhung: "Nhưng chắc cô không thể rằng, cha mẹ cho tôi cuộc sống, còn Tần Hoài lại cho tôi cuộc sống thứ hai."
Nói xong Tư Không Tình bước đi, để lại Na Lan lặng lẽ đứng đó. Hình như chưa xảy ra chuyện gì cả, hình như thời gian trôi người về khoảnh khắc cô đang đuổi theo bóng ma Ninh Vũ Hân.
Bóng ma Ninh Vũ Hân!
Na Lan chớp chớp mắt. Ninh Vũ Hân mặc bộ váy đen sang trọng đang đứng trước mặt cô. Cô định chất vấn nhưng lại quá sợ hãi không thể mở miệng. Ninh Vũ Hân nói: "Tôi không hề ngưỡng mộ cô... cô gặp rắc rối to rồi."