Tôi nhìn thật lâu, mới từ từ lên tiếng: “Chắc chắn không giống đâu.”
Tuy ban đầu tôi cũng nghĩ giống Tí Còi, nhất thời nhớ đến loại keo dán có hoa văn rao bán trên mạng. Nhưng cái mà Ngô Linh đang dùng chắc chắn không phải loại sản phẩm lòe loẹt sặc sỡ đó.
Điểm này năm người chúng tôi đều biết, có điều ban đầu thì không ai ngờ Ngô Linh lại nghĩ ra cách này để sử dụng pháp thuật.
Tôi nhớ đến bức tranh trừu tượng trong bệnh viện, bất giác thấy, kiểu “sáng tạo” này e là hàng độc quyền của Ngô Linh rồi.
Thế giới này đang thay đổi, Ông Trời bị điên, thế cục đang bị ác hóa. Giống như thế, loài người trên thế giới cũng đang tiến bộ, hơn nữa tiến bộ trên hết tất cả các phương diện.
Ngô Linh đang rất bận rộn, tựa hồ như muốn dùng cuộn băng keo đó dán kín hết cả một khu vực của khu dân cư.
Điểm này cũng chẳng có gì lạ.
Sau đây, cho dù người của Thanh Diệp sẽ làm gì, thì chắc hẳn sẽ gây ra một vài động tĩnh.
Điều khiến tôi không hiểu là họ đã làm thế nào để không chế được Vưu Thất Thất, còn khiến cô ta ngoan ngoãn như vậy, không hề có một chút phản kháng.
Lúc dán băng keo, Ngô Linh làm rất kĩ lưỡng, mãi đến lúc dán đến gần chiếc xe của chúng tôi, cô ấy vẫn không màng đến chuyện chào hỏi.
Tôi thấy lúc Ngô Linh dán thì miệng không ngừng mấp máy, chắc là đang thầm niệm chú.
Có vẻ chỉ riêng cuộn băng keo, cũng không thể gây ra được tác dụng đặc biệt.
“Có người đến.” Gã Béo kêu lên.
Hướng mà người của Thanh Diệp chạy xe đến, đang có một chiếc xe chạy lại.
Lâu như thế mà chỉ gặp phải một người qua đường thì cũng thật đã may mắn rồi.
Tôi siết chặt bàn tay đầy mồ hôi, hồi hộp nhìn chiếc ô tô con đó.
Nó không hề ngừng lại, vừa quẹo một cái, chạy ngay vào một con đường trước mặt, rồi đi mất.
Tôi nghe thất tiếng thở phào vang lên trong xe, là Tí Còi và Quách Ngọc Khiết.
“Là ngẫu nhiên không nhìn thấy, hay là do tác dụng của cái thứ này nhỉ?” Tí Còi thò đầu ra ngoài nhìn.
Xe của chúng tôi nằm lọt bên trong phạm vi của Ngô Linh.
Đây không phải là ưu tiên đặc biệt, mà tất cả chỗ đỗ xe đều được Ngô Linh cho vào phạm vi phong tỏa.
Sợ phiền đến Ngô Linh, cả đám chúng tôi không dám xuống xe.
Lát sau, từ trong tòa lầu ở phía bên ngoài chỗ bị Ngô Linh dán băng keo có người đi ra.
Đường băng keo mà Ngô Linh dán không sát rạt vào tòa lầu, nhưng lối đi chừa lại cũng không lớn lắm.
Có ba người dân đi ra, có vẻ là một gia đình. Kì lạ là, cửa chống trộm của tòa lầu mở có giới hạn, họ nối đuôi nhau đi ra, sau khi đi hết bậc thang, họ vẫn duy trì đội ngũ một hàng dọc như thế mà tiến bước, giẫm đúng vào khoảng hẹp mà Ngô Linh chừa ra. Họ vừa đi vừa trò chuyện, không hề nhận ra địa điểm kì lạ trong khu dân cư và cả hành vi kì lạ của chính mình.
“Bây giờ em đã hơi hiểu ra, tại sao Ông Trời lại muốn hại chết bọn họ rồi.” Tí Còi đột nhiên nói.
Trần Hiểu Khâu đính chính: “Là chúng ta.”
“Chúng ta chỉ bị liên lụy thôi.” Tí Còi nghiêm túc, “Em nói xem, năng lực mà chúng ta sở hữu có quấy rối đời sống bình thường của người khác không?”
Bốn người chúng tôi đồng loạt quay qua nhìn cậu ta.
Tí Còi hình như nhớ ra điều gì đó, “khụ” một tiếng.
Trong năm người chúng tôi, thì kẻ có “khả năng” quấy rối đời sống bình thường của người khác cao nhất chính là cậu ta.
Tí Còi câm nín.
Nhưng ý của cậu ấy thì chúng tôi đều hiểu.
Một cuộn băng keo đã có thể bao trọn một vùng, khiến người bình thường nhường lại lãnh thổ mà không hề hay biết. Đây có thể được xem là “chiếm đất xưng vương” rồi, chẳng cần nói đến những phương pháp khác của loại người như Ngô Linh có thể dùng.
Bất giác, tôi nhớ đến năng lực của mình, nhớ đến những người đã bỏ mạng trong phim trường, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống.
Vừa rồi chúng tôi nhìn Tí Còi, là vì cậu ta ăn nói bộp chộp, và suy nghĩ cùng ánh mắt chúng tôi khi đó chỉ mang tính trêu đùa. Còn chuyện Tí Còi có thật sự ảnh hưởng được đến đời sống của người bình thường không, thì vẫn là một ẩn số. Bản thân tôi thì đã hại chết không ít người, khiến vận mệnh họ bị đứt ngang.
Câu nói đó của Tí Còi, nhìn từ một góc độ nào đó thì không hề sai.
Trên cõi đời này, nếu chẳng có chuyện yêu ma quỷ quái, không có những loại người như chúng tôi, không nói về chuyện thế giới có tươi đẹp hơn hay không, thì chí ít nó cũng sẽ giảm thiểu đi số người bị chết oan.
Trong lúc tôi mông lung suy nghĩ, thì công việc dán băng keo của Ngô Linh vẫn đang tiếp diễn, kéo dài thêm một tiếng đồng hồ nữa, mới bố trí xong hiện trường này.
Trong khoảng thời gian đó, Ngô Linh còn lấy thêm một cuộn băng keo có hoa văn khác, bao quanh tòa lầu bị hầm sắt chạy xuyên qua.
Xong xuôi đâu đó, Ngô Linh trở lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, tựa như một người vừa từ phòng tập thể dục ra.
Lúc đi ngang qua xe chúng tôi, cô ấy khe khẽ gật đầu, “Có thể ra rồi, đã làm xong.”
Chúng tôi xuống xe, xe bên Thanh Diệp cũng có người bước xuống.
Ngoại trừ Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, tôi khá bất ngờ khi nhìn thấy có cả Hàn Kiệt Sênh.
Ông ta bước đến chào, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi.
“Sao ông…” Tôi vừa cất lời thì lại nghẹn lại.
E là Hàn Kiệt Sênh đã nói chuyện với Ngô Linh đâu đó cả rồi, ông ta đến để xem đoạn kết của hai chị em Vưu Tịnh và Vưu Thất Thất. Ánh mắt ông ấy bây giờ rất phức tạp, nhìn Vưu Thất Thất từ trên xe bước xuống.
Hai mắt Vưu Thất Thất đờ đẫn, được Cổ Mạch kéo xuống xe. Trước ngực cô ta dán một lá bùa, sau lưng cũng có một lá.
Ngô Linh nhờ Cổ Mạch kéo cô ta đến gần phạm vi của đường hầm sắt.
“Chắc là ở khu vực này, trong ghi chép của năm đó ghi lại thì chính là ở vị trí này.” Ngô Linh nói.
Quách Ngọc Khiết giơ tay, nói: “Tiểu Khâu có thấy thứ gì đó.”
Cả ba người của Thanh Diệp đều nhìn qua, nhưng không hề kinh ngạc khi nghe thấy như chúng tôi lúc nãy.
Ngô Linh gật đầu: “Có thể biết được vị trí cụ thể thì càng tốt.”
Trần Hiểu Khâu bèn chỉ chỗ cho Ngô Linh.
Cổ Mạch ngoáy ngoáy lỗ tai, càm ràm: “Cái chỗ này khó chịu chết đi được. Giải quyết nhanh lên rồi đi.”
Tí Còi hỏi ngay: “Anh nghe thấy gì thế?”
“Tiếng ma khóc.” Cổ Mạch đáp ngay, vẻ mặt đầy chán ghét, “Khắp nơi toàn tiếng ma khóc, còn vang vọng nữa.”
Tiếng ma khóc thì tôi còn hiểu được, chứ cái “vang vọng” mà anh ta nói thì tôi hơi lơ mơ.
Tôi còn đang ngẫm nghĩ thì Tí Còi đã hỏi tiếp.
“Tiếng vang do cái đường hầm sắt ấy sinh ra à? Ở đây mà cũng nghe được sao?” Tí Còi rướn cổ lên ngóng, nhưng không dám đi theo Trần Hiểu Khâu và Ngô Linh đến gần đường hầm sắt.
“Không phải.”, Cổ Mạch thở dài đầy mệt mỏi, “Là âm vang của quá khứ.”
Câu trả lời khiến tất cả chúng tôi đều xoay qua nhìn Cổ Mạch.
“Oán niệm quá sâu, âm khí quá nặng, thanh âm của những hồn ma từ thuở xa xưa vẫn còn lưu lại, chiếm cứ nơi này. Di chỉ đường hầm sắt chỉ còn sót lại một đoạn đó.” Cổ Mạch hất hất mặt, ra hiệu cho chúng tôi nhìn về chỗ Trần Hiểu Khâu và Ngô Linh đang đi đến cách đây hai ba chục mét, “Nhưng bản thân nó chắc chắn không chỉ dài như nhiêu đó, hơn nữa chắc chắn còn là kiểu không gian mở nữa.” Cổ Mạch chửi đổng một tiếng, lắc cái cổ, “Vừa đặt chân đến là đã nghe thấy tiếng khóc rồi.”
Chuyện này chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta đau cả màng nhĩ.
Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu đã xác định được phạm vi, gọi chúng tôi đưa Vưu Thất Thất qua.
Lần này Cổ Mạch đứng im, để Nam Cung Diệu kéo Vưu Thất Thất đi đến.
Cổ Mạch nhếch mép: “Vẫn là tuổi trẻ tốt, có thể nhịn được.”
Tôi nhìn Cổ Mạch một cái, rồi nhìn Nam Cung Diệu: “Chẳng phải anh ta nhìn thấy được tương lai sao?”
“Cả hiện tại nữa.” Cổ Mạch trả lời.
Ngô Linh không cho chúng tôi đến gần, nên chúng tôi đành đứng ngay tại chỗ. Trần Hiểu Khâu và Nam Cung Diệu cũng đã trở lại ngay sau đó.
Tôi để ý vẻ mặt của Nam Cung Diệu, anh ta bình tĩnh đến mức khiến người ta không tài nào đoán được anh ta đang nhìn thấy những gì. Trong giấc mộng, tôi từng tiếp xúc với năng lực của Nam Cung Diệu, nhưng bây giờ vừa hồi tưởng lại một chút, thì đầu tôi như muốn xịt khói, cắt dòng hồi tưởng ngay lập tức.
Ánh mắt tôi chuyển qua Ngô Linh.
Cô ấy rút từ trong túi ra một cây bút lông, vẽ bùa lên trên khuôn mặt vô cảm đờ đẫn của Vưu Thất Thất. Cất bút lại, Ngô Linh thò tay gỡ hai lá bùa trên người Vưu Thất Thất ra.
Vẻ mặt Vưu Thất Thất ngay lập tức trở nên sống động, lúc đầu là ngơ ngác, kế đó là cảnh giác, kế nữa là tức giận và căm hờn. Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Ngô Linh, khiến tôi bất chợt cảm thấy căng thẳng theo.
Lúc này, tôi nghe thấy Quách Ngọc Khiết nói: “Em bị ảo giác… hay là có sương mù thật nhỉ?”