Đối phó với cha mẹ thì dễ, nhưng đối phó với em gái lại rất khó khăn.
Cuộc họp gia đình nhanh chóng kết thúc, tôi quay về phòng, định kể cho cho đám Tí Còi về tình hình nghe được từ Ngô Linh.
Bởi vì vẫn còn ám ảnh với ánh mắt của em gái, nên tôi không gửi tin nhắn thoại mà kiên nhẫn đánh từng chữ một, thậm chí còn không phân đoạn.
Nói được nửa chừng thì em gái tôi gõ cửa đi vào.
Tôi lập tức chuyển màn hình điện thoại sang ứng dụng khác.
Em gái không nghi ngờ gì về hành động của tôi, chỉ đóng cửa với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, kéo ghế tới ngồi trước mặt tôi.
Tôi cũng ngồi ngay ngắn trên giường, không nhìn thẳng vào em gái.
“Anh, anh nói thật cho em biết, hai người mà lần trước em gặp, có phải chính là…” Con bé hơi do dự, muốn nói nhưng lại thôi, “Còn lần này nữa, đột nhiên mưa bão...”
Tôi bật cười: “Em tưởng tượng quá lên rồi đấy. Nếu như có thể hô mưa gọi gió thì thế giới này đã đổi người thống trị từ lâu rồi, chứ còn để cho con người đứng ở đầu chuỗi thức ăn sao?”
Em gái nhìn tôi một cách nghiêm túc.
Tôi thở dài, nói ra những lời đã soạn sẵn từ trước: “Đúng, là hai người đó, nhưng không chỉ hai người đó thôi. Thật ra họ tổng cộng có năm người, ngoài người chủ hộ ra còn có bốn người nữa, họ vốn ở cùng nhau, sau đó mới tách ra. Khó khăn lắm tụi anh mới tìm được ba người trong số họ.” Tôi cố tình khựng lại, “Theo lời của họ, thì có thể người chủ hộ đó đã vướng vào chuyện gì đó, không thể thoát thân được. Anh đoán... cũng có thể... ờm, là vậy đấy. Có điều họ không tin. Cho nên hiện tại hai bên vẫn đang giằng co nhau. Tụi anh cố gắng phối hợp họ tìm người, cũng chỉ có vậy thôi. Em thấy đấy, quen biết với những người như vậy cũng rất hay đấy chứ, lần trước chẳng phải là nhờ có họ giúp đỡ sao?”
Tôi cố làm ra vẻ thoải mái, nói: “Nếu có chuyện thật thì cũng không tìm tới chúng ta đâu. Em yên tâm đi, anh tự biết mà.”
Vẻ mặt em gái đầy sự kinh ngạc, e dè hỏi: “Thật sự có chuyện đó?”
“Họ nói vậy đấy.” Tôi khẽ cười, “Nhưng anh chưa từng gặp phải. Em cũng vậy đúng không?”
“Dạ.” Con bé do dự đôi chút rồi gật đầu, vẻ mặt có chút buồn: “Lần trước Võ Thần Hi gặp chuyện, hình như Âu Dương có nhìn thấy rồi.”
Tôi hơi bất ngờ, lại có chút nhẹ lòng.
“À, anh phải cẩn thận đấy. Họ muốn điều tra thứ gì thì cũng không liên quan tới anh. Anh đừng có quản nhiều như vậy nữa.” Con bé nói với giọng nũng nịu.
“Anh biết, anh biết mà, em yên tâm đi. À phải rồi, đợt trước có nói đi du lịch, sao rồi hả?” Tôi chuyển sang chủ đề khác.
“Cũng còn chưa biết nữa. Vốn định đổi sang ký hợp đồng với công ty khác. Nhưng vừa xảy ra chuyện kia, cũng không biết sao nữa... Giờ em lại muốn ở nhà hơn...” Em gái đã không còn ngồi ngay ngắn chỉnh tề nữa, hai chân gác lên ghế, động đậy ngón chân.
“Được rồi. Em muốn sao cũng được.” Tôi trả lời đại.
Trong lòng tôi cũng có chút mâu thuẫn.
Thành phố Dân Khánh là vùng đất nhiều thị phi, nhưng những nơi khác chưa chắc đã tốt hơn. Khi em gái nằm ngoài tầm mắt của tôi, ở một nơi mà tôi không thể lập tức tới ngay được, nếu xảy ra chuyện thì tôi không kịp đến cứu nó.
Đây là vấn đề phiền phức.
Hai anh em chúng tôi nói thêm vài câu nữa rồi con bé về phòng xem video rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại cầm điện thoại lên.
Chắc Trần Hiểu Khâu cũng vừa mới đối phó với người trong nhà xong, kể tiếp phần còn lại của sự việc khi nãy tôi đang nói dở. Cô ấy còn đưa ra phân tích của mình.
“... Họ đã thay đổi thái độ ban đầu. Hiện giờ, họ đã không còn né tránh chuyện này nữa.”
Tôi xem xong cảm thấy có chút ngơ ngác.
“Lẽ nào không phải do thái độ của cái chị trẻ kia quá tốt sao?” Tí Còi gửi một icon nghiêng đầu đáng yêu.
Quách Ngọc Khiết gửi tiếp một icon nắm đấm.
“Thái độ của Ngô Linh rất cởi mở, tính cách và cách làm việc của ba người họ khác nhau. Nhưng em vẫn cho rằng, người của Thanh Diệp đã thay đổi thái độ ban đầu. Ừ, có lẽ không nên dùng từ ‘thái độ’. Phải nói là họ đã thay đổi phương châm ban đầu. Bắt đầu từ cái vụ ở phim trường kia, họ đã thay đổi, trở nên chủ động rồi. Chuyện ở phim trường cũng được, chuyện lần này cũng thế, đều là họ chủ động hành động, chứ không đùn đẩy.”
Trần Hiểu Khâu chậm rãi nói.
Tí Còi tiếp tục hỏi ngược lại: “Chuyện ở phim trường kia, em trai của cái tên nhà giàu ở bên trong, còn chuyện lần này là chuyện của chính họ, đương nhiên là khác rồi.”
“Cổ Mạch có người thân gặp nạn trong vụ Niên Thú mà đúng không?” Trần Hiểu Khâu phản bác, “Chuyện lần này, theo lý mà nói thì lẽ ra Cổ Mạch và Nam Cung Diệu là người không rõ sự việc, họ chỉ biết thành phố Dân Khánh mới sinh ra một linh hồn, chứ không biết linh hồn đó có liên quan với Ngô Linh.”
Mỗi một ý mà Trần Hiểu Khâu nói đều có lý, khiến người ta không thể không tin phục.
“Cho nên em cho rằng, họ đã thay đổi phương châm. Trước đó thay đổi không quá rõ ràng, giống như Đàm Văn Thụy nói, chuyện phim trường và chuyện lần này, nhìn dưới góc độ khác thì có thể viện được cho họ cái lý do. Đây có thể là trùng hợp, cũng có thể là họ cố tình ẩn giấu. Thời điểm của sự thay đổi là một mấu chốt quan trọng. Và mấu chốt này chắc chắn nằm trên người Diệp Thanh.” Trần Hiểu Khâu tiếp tục nói.
Trước khi xảy ra sự việc phim trường, chỗ Diệp Thanh kia có gì thay đổi không?
Vợ và con gái Lý Tinh Phương gặp nạn, trong thôn Sáu Công Nông, anh em Từ Cương và Từ Thiết tranh chấp với nhau, có ảnh hưởng gì tới Diệp Thanh hay không?
Chuyện sau có thể có ảnh hưởng. Bởi khi đó Diệp Thanh có ra tay hành động.
Là khi đó, Diệp Thanh đã ra hiệu gì với Cổ Mạch và Nam Cung Diệu sao?
Nhưng tại sao chứ?
Tôi không thể nghĩ ra được.
Trần Hiểu Khâu cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Lâm Kỳ, anh có nghĩ được gì không?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tí Còi nói: “Anh Kỳ quay lại chưa? Lúc nãy kể đến nửa chừng thì không thấy đâu nữa.”
“Chẳng phải anh ấy đã nói em gái anh ấy tìm anh ấy sao?”
Tôi vội gửi một icon, ý bảo tôi đã quay lại, rồi trả lời câu hỏi của Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu thấy câu trả lời, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.
Trước chuyện của Lý Tinh Phương là chuyện của con ma mặt xanh, chuyện người bạn học của một người ủy thác mà trước kia Thanh Diệp từng tiếp xúc, chuyện Ngô Minh Lạc làm cô dâu. Trước đó nữa là chuyện ở quán gà rán, những chuyện này cũng có liên quan đến chuyện mà trước kia người của Thanh Diệp xử lý, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách không đầu không đuôi, tôi cũng không thể giải quyết được chuyện này, manh mối lại đứt một lần nữa.
“Trước đó nữa chính là chuyện của Hối Hương.” Trần Hiểu Khâu nói.
Hối Hương... có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng hình như không có liên quan nhiều đến người của Thanh Diệp. So với những chuyện xảy ra sau đó, thì chuyện của Hối Hương không có dính líu trực tiếp đến Thanh Diệp. Nhưng trước đấy, Diệp Thanh giao mấy con gấu Teddy cho Trần Hiểu Khâu, còn bảo cô ấy đem mấy con gấu Teddy chôn ở đó. Anh ta biết Hối Hương có vấn đề, biết rõ Hối Hương đang xảy ra chuyện gì, còn biết rằng có thể gấu Teddy sẽ đối phó được với ma quỷ ở Hối Hương và cả người dẫn đường.
Tôi vừa nghĩ tới điều này.
Trần Hiểu Khâu hỏi: “Lâm Kỳ, anh từng nói, Hối Hương có một dị không gian phải không? Ở trong hang núi đó có một dị không gian. Anh đã tiêu hủy nó rồi.”
Nghe thấy những lời này của Trần Hiểu Khâu, tôi im lặng suy nghĩ.
“Em nghĩ là do cái này sao?” Tí Còi kinh ngạc, “Chẳng phải Ngô Linh nói rằng bọn họ cũng không rõ dị không gian là gì đó sao, chắc không ai biết rõ đâu đúng không?”
“Cũng chưa chắc...” Tôi bất ngờ lên tiếng.