Tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn, dần dần ý thức được mức độ nguy hiểm của thứ này.
Dù nó là thể loại gì, ma quỷ, yêu quái hay một loại linh hồn tà ác nào đó, thì nó đều không dễ giải quyết giống suy nghĩ ban đầu của tôi.
Tôi lo lắng cho tình hình của Ngô Linh. Có lẽ sẽ không mất mạng, nhưng vết thương nặng như vậy cũng không phải chuyện nhỏ.
Đạo sĩ và người đàn ông Dân Quốc chuẩn bị rời đi, mọi người ở nơi đây đều phó mặc cho Diệp Thanh.
Bọn họ không thèm nói gì liền chạy ra bên ngoài, sự quyết đoán như vậy khiến người ta có chút ngạc nhiên.
Tôi quay đầu liếc bóng lưng của họ, đúng lúc đó bọn họ chạy qua chỗ hoà thượng mất đầu, hoà thượng đột nhiên lật người nắm lấy chân hai người họ.
Hai người ngã xuống, chưa kịp phản ứng gì, liền có hai con dã thú hình dáng giống báo hoa mai xông ra từ rặng cây ven đường, ấn bọn họ xuống đất rồi cắn xé.
Sở dĩ nói “giống báo hoa mai” bởi lẽ lông của hai con dã thú này đỏ như màu máu, giống như máu đông đặc lại vậy.
Máu của hai người bắn phụt khắp người hai con dã thú, làm cho màu đỏ trên lông con thú càng tươi mới, sống động hơn.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm gì.
Có bóng người đi lướt qua tôi.
Tôi quay đầu liền thấy Diệp Thanh bước về hướng lúc trước Ninh Quốc Vĩ chỉ tay.
Ninh Quốc Vĩ mềm nhũn nằm trên đất, nhưng đầu óc vẫn chưa mơ hồ hoàn toàn. Lúc Diệp Thanh lướt qua, ông ta cầu cứu nhưng bị Diệp Thanh tránh đi.
“Cậu Diệp, cậu cứu chúng tôi với!” Ninh Quốc Vĩ vừa khóc vừa nói.
Ông già họ Ngô cũng mềm nhũn chân, bò về hướng Diệp Thanh, muốn tìm sự che chở, bảo vệ.
“Cô chết rồi à?” Diệp Thanh quay đầu lại, không biết đang nói với ai.
Ngô Linh bỏ tay khỏi cổ, bình tĩnh nhìn Diệp Thanh.
“Mang bọn họ ra ngoài đi.” Diệp Thanh để lại một câu, rồi lại quay đầu đi.
Hai người kia vẫn muốn đi theo Diệp Thanh, liền thấy một con chim lớn từ không trung sà xuống, có chút khác với con chim lớn lúc trước giết hoà thượng.
Diệp Thanh không thèm liếc mắt, giơ tay liền tóm được mỏ nó, rồi đập mạnh xuống đất. Tay khác đưa ra, bóp chặt lấy cổ nó, hai tay dùng lực, xé nát đầu con chim lớn.
Máu của nó bắn tung tóe như ống nước bị nứt.
Diệp Thanh bước qua màn máu, chân giẫm vào vết máu, tiếp tục bước về phía trước.
Bóng người cũng nhuốm màu đỏ tươi.
Thi thoảng tôi còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Diệp Thanh.
Ông già họ Ngô và Ninh Quốc Vĩ đều bị doạ sợ, không dám theo đuôi nữa.
Ngô Linh đứng dậy, đến đỡ ông già họ Ngô.
Ông ta hất tay, trợn mắt nói: “Cháu còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, nhanh đuổi theo cậu ta. Cậu ta mới có thể...”
“Ông, anh ta muốn phối hợp với đối phương, nếu chúng ta đi theo thì có khả năng sẽ bị liên lụy.” Ngô Linh giải thích.
“Phối hợp cái gì? Liên lụy cái gì?” Ông già chau mày hỏi.
Ngô Linh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng khuất dần của Diệp Thanh.
Diệp Thanh lại gặp phải sự tấn công bất ngờ của dã thú, nhưng anh ta chỉ dùng một cú đá liền làm nát đầu nó. Lại một cảnh bạo lực máu me.
“Đây đều là ảo giác, nhưng trong đó ẩn chứa sát chiêu. Chỉ cần một khắc tin tưởng vào ảo giác này, xuất hiện sự dao động liền biến những ảo giác thành sự thật. Ngoài ra chắc nó còn có một bản lĩnh khác, có thể tấn công con người. Ảo giác chỉ là điểm xuyết để cảnh tượng càng thêm... đẹp đẽ.”
Giải thích của Ngô Linh vẫn không làm hài lòng ông già họ Ngô.
Nhưng Diệp Thanh đã đi xa, và cự tuyệt rõ ràng sự theo đuôi của họ.
Ngô Linh dìu ông già họ Ngô, bảo Ninh Quốc Vĩ bám sát theo, bắt đầu chạy ra ngoài.
Trong tay cô ấy nắm chặt một sấp bùa.
Mỗi khi có vật gì xông đến, Ngô Linh chẳng buồn nhìn mà trực tiếp ném một tấm bùa ra.
Những con dã thú hung tợn đột nhiên bị lửa cháy quanh thân, hoặc bị sét bọc quanh người, gầm lên rồi ngã vật ra.
Ninh Quốc Vĩ thở phào nhẹ nhõm.
Ông già họ Ngô cũng bình tĩnh lại, rồi quở trách: “Sao cháu không dùng những thứ này sớm hơn? Còn nữa, ta bảo cháu học những thứ chân truyền của nhà họ Ngô, chứ không bảo cháu học những thứ linh tinh vớ vẩn đó biết không?”
Ngô Linh không nói gì, vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.
Ông già họ Ngô càng bất mãn, không ngừng trách mắng Ngô Linh, còn hết lời xin lỗi Ninh Quốc Vĩ đang đi bên cạnh.
Ninh Quốc Vĩ không nói gì, chỉ lo lắng nhìn trước ngó sau.
Hai người họ dường như bỏ ngoài tai lời nói của ông già, hoặc có thể nghe mà chẳng hiểu ông ta đang nói gì.
Tôi quan sát cổ Ngô Linh một lúc lâu, chỉ nhìn thấy một vết thương mờ mờ, trong lòng có chút sáng tỏ.
Là ảo giác, mà không chỉ là ảo giác. Cái thứ kia có lẽ đã thêm vào ảo giác sự tấn công thực tế, ví như, cứa cổ Ngô Linh, nhưng không phải nghiêm trọng đến nỗi rạch sâu vào cổ họng. Đau đớn và ảo giác khiến Ngô Linh nghĩ rằng mình bị trọng thương. Nhưng đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại, nhận thức được vết thương của mình không hề nguy hiểm, thì máu tự nhiên sẽ ngừng chảy.
Những con dã thú khác có lẽ cũng dựa trên nguyên lý này.
Còn nếu không thanh tỉnh lại, sẽ giống những kẻ đã chết kia, tự mình giết mình.
Trong đó, những cảnh tượng nhìn thấy đều là bước đệm để người ta tin tưởng ảo giác là thật.
Đàn bò tót không thể giẫm chết bọn họ, một con chim lớn và hai con độc xà lại có thể thành công, e là cũng do nguyên nhân này.
Ngô Linh nói Diệp Thanh phối hợp, ý chỉ việc lúc trước anh ta làm nhỉ. Anh ta thô bạo giết chết những dã thú kia, cảnh tượng máu me là thứ đối phương mong muốn, nhằm dọa dẫm những người ở đây.
Tôi quay đầu lại, muốn nhìn tình hình phía bên Diệp Thanh. Nhưng có quá nhiều chướng ngại vật, nên tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Ngô Linh dẫn hai người đi được một đoạn đường, tuy nguy hiểm nhưng vẫn bình an vô sự, rồi họ ra được bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Những nhân viên đều chạy mất, không thấy bóng dáng một ai, cũng may không thấy thi thể của họ. Nhưng lại nhìn thấy thi thể không đầu một lớn hai nhỏ của hòa thượng.
Ngô Linh dìu hai người lên xe điện của khu nghỉ dưỡng. Đây không phải loại xe giống khu biệt thự của ông Ngụy, mà là loại bốn phía đều không có cửa, tốc độ chậm, trọng lượng xe nhẹ, điều này khiến xe có chút xóc nảy.
Ngô Linh chạy xe được một đoạn, lắc đầu rồi dừng xe lại nói: “Ngồi xe này quá dễ bị tấn công. Đến lúc đó lại không kịp ứng phó.”
Mặt Ông già họ Ngô đầy vẻ khó chịu, Ninh Quốc Vĩ lại rất ủng hộ.
“Ông Ninh, lúc trước ngài có nhắc đến thần núi trong tín ngưỡng của dân bản địa, còn có một bức tượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ngô Linh vừa đi vừa hỏi.
Ninh Quốc Vĩ thở hắt ra: “Chính là những thứ mê tín. Nghe thì giống như là những thứ mê tín thôi. Bức tượng thần núi đó có từ rất lâu rồi, so với thần, ý tôi là thần trong truyện cổ tích thì nó càng giống quái vật hơn. Trước đây chúng tôi nghĩ rằng đó là tín ngưỡng cổ xưa truyền lại, nên có mời chuyên gia đến nghiên cứu, cũng hỏi thăm những người khác trong thôn. Sau này mới phát hiện, đây chỉ là ý nghĩ của một người. Bọn họ nói, ông lão đó, chính là cái người tin tưởng thần núi, bị điên, lúc còn trẻ đã phát điên rồi, nói là nhìn thấy thần núi. Bức tượng đó cũng do ông ta tạc nên. Vì một số lý do, bọn họ ngầm chấp nhận hành động điên cuồng này của ông ta, không xen vào. Ông ta cũng không hề làm việc gì gây ảnh hưởng đến người khác, cùng lắm cũng chỉ kể chuyện dọa nạt đám trẻ con thôi. Lúc xây dựng khu nghỉ dưỡng, nhằm an ủi ông ta nên chúng tôi cũng lưu lại bức tượng đó, hơn nữa cũng giống như những người dân khác, sắp xếp cho ông ta một công việc nhàn nhã trong khu.”
“Ông ta đâu?” Ngô Linh hỏi.
“Không thấy đâu, mất tích rồi. Chính là lúc…” Ninh Quốc Vĩ đột nhiên dừng bước, lắp bắp nói: “Chính là hai tháng trước khi mà dịch bệnh bùng phát…”