Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 887: Mã số 038 - ghi chép nhìn trộm (18)

Lần này, tình trạng màn hình bị nhiễu kéo dài rất lâu.

Sau khi khôi phục lại bình thường, nhìn chiếc giường cũ kĩ cùng ba bức tường và quần áo người trong màn hình đang mặc thì đây có lẽ là trại tạm giam.

Người đang ngồi trên giường co rút thân thể, giống như đang trốn thứ gì đó, gần như muốn chụi tọt vào góc tường, giấu mặt mình đi.

Ống kính không ngừng di chuyển đến gần.

Âm thanh “cót két” của chiếc giường vang lên.

Người trên giường run rẩy, tiếng khóc loáng thoáng truyền ra từ trong đôi tay đang ôm chặt vào nhau của người đó.

Cót két…

Cót két…

Ống kính gần như dán sát vào đầu của người đó.

Khi thân thể chạm vào ống kính thì người đó càng co rút mạnh mẽ hơn.

Tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ vang lên ngoài màn hình, hình như phát ra từ vị trí của ống kính.

Người đàn ông kia đột nhiên điên cuồng giơ tay múa chân vào ống kính, hét lên quái dị: “Cút đi! Cút đi…!”

Ống kính khẽ lùi lại đằng sau.

Người đàn ông quỳ trên giường, thở hồng hộc.

Tiếng khóc nức nở của phụ nữ lại vang lên.

Người đàn ông đó khóc lóc cầu xin: “Tha cho tôi đi, cô tha cho tôi đi mà… Tam Nha… Cô buông tha tôi đi… Chúng ta dù gì cũng đã từng là vợ chồng…”

Ngoài màn hình vang lên giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông: “Có chuyện gì? Lâm Quân, anh lại làm cái gì đó?”

Người đàn ông ngẩng đầu lên, trèo xuống giường, từ bên cạnh ống kính lao qua.

“Đồng chí cảnh sát! Anh cứu tôi với! Cô ta lại đến nữa rồi! Tôi đã khai hết rồi, khai hết rồi mà! Các anh kiếm người làm pháp sự cho cô ta đi! Các anh…”

Ống kính di chuyển theo chuyển động của người đàn ông.

Gã ta ôm lấy song sắt, van xin người cảnh sát.

“Hu hu…” Tiếng khóc ai oán của phụ nữ lại vang lên, ống kính áp sát sau lưng của người đàn ông.

Gã ta hét toáng lên, cuống cuồng lẩn tránh.

Cảnh sát đứng bên ngoài lắc đầu.

Theo chuyển động của người đàn ông thì bóng dáng người cảnh sát cũng biến mất bên ngoài màn hình.

“Lâm Quân, có đồng chí của chúng tôi từng dựa theo manh mối mà anh đã cung cấp đi tìm, địa phương đó mới đây đã bị người ta thiêu rụi rồi, chưa tìm thấy thi thể.”

Người đàn ông gào lên: “Không thể nào! Tôi không đốt… là Vương Hồng Mai! Là con đàn bà đó! Anh đi tìm con đàn bà đó đi! Nhất định là con mụ đó làm đấy! Tất cả là do nó ép tôi! Do nó làm hết đó! Tổ chức bán dâm cũng là nó, giết người cũng là nó! Tất cả đều là nó làm!”

“Hu hu…”

Ống kính ép người đàn ông vào góc phòng, dí sát vào mặt gã ta.

Một giọng nói cổ quái của phụ nữ cất lên, tuy nói khá khó khăn, tựa như vừa học nói tiếng phổ thông không lâu, nhưng nhả chữ thì vô cùng rõ ràng, cứ mỗi chữ lại dừng lại một lần: “Mày - nghĩ - tao - chưa - tìm - ả - sao?”

Vẻ mặt người đàn ông trở nên sửng sốt.

“Chúng - mày - một - đứa - cũng - không - thoát - được. Vĩnh - viễn - không - thoát - được. Tất - cả - chúng- mày.”

Theo chuỗi âm thanh vang lên thì người đàn ông cũng gào lên trong tuyệt vọng.

Rè rè rè….

Màn hình lại bị nhiễu lần nữa.

Tiếng tạp âm dần dần nhỏ lại, những đốm trắng đen trên màn hình tựa như đang cấu thành đường nét của một đôi mắt.

Một âm thanh mơ hồ từ trong video vang lên.

“Đừng - ngăn - cản - tôi. Bằng - không - chúng - nó - không - đứa - nào - thoát - được - đâu, tất - cả - bọn - chúng. Tôi - đã - cứu - họ, tôi - đã - cứu - họ… Trốn - không - thoát - đâu, tất - cả - chúng…”

Video tạm dừng.

“Diệp Tử, cậu thấy sao?” Tiếng Cổ Mạch chen vào.

“Dừng tại đây đi.” Tiếng của Diệp Thanh vang lên.

“Thật là khó chịu mà.” Cổ Mạch kéo dài âm thanh, “Con ma này lúc cuối còn uy hiếp chúng ta đấy.”

“Anh còn đi so đo với một con ma nữa sao?” Lưu Miểu nói.

Nam Cung Diệu hỏi: “Đây rốt cuộc là ma núi do linh hồn ngọn núi biến thành, hay là Tam Nha? Tôi cứ thấy… cái người tên Tam Nha đó…”

Ngô Linh trả lời: “Là một thể hai hồn, cầu cứu chắc là Tam Nha, còn hành động đó chính là ma núi làm.”

“Hồn ma đó chế trụ được linh hồn ngọn núi yếu ớt kia nhỉ. Nếu không thì cái thôn đó sớm đã bị cháy sạch rồi phải không?”

“Không, cái linh hồn ngọn núi đó yếu ớt lắm, không có sức mạnh đó đâu.”

“Thế…”

Ngô Linh tiếp: “Cô ta đã đoán trước được từ lâu, rằng người phụ nữ của cái thôn làng đó sẽ rơi vào cảnh ngộ bi thảm. Nên chọn một đứa bé mà nhập vào, đợi cho đứa bé ấy sinh ra cảm xúc tiêu cực, chết đi, trở thành ma, thì cô ta sẽ lại có lực lượng. Linh này vì người mà sinh, lấy người làm nguyên hình, so với linh hồn núi, linh hồn sông có hình thái của động vật thì có trí tuệ hơn rất nhiều. Xét từ những video mà Vu Ngạo nhìn thấy thì sự ra đời của bản thân cô ta chính là vì tai nạn mà linh hồn núi trở thành ma tạo thành lần trước, vì thế có trí tuệ như vậy cũng không có gì kỳ lạ.”

“Như vậy à…” Lưu Miểu trầm ngâm một lát, “Vùng này… sẽ có linh hồn ra đời sao?”

“Không đâu.” Diệp Thanh khẳng định nói, “Liên hệ với Vu Ngạo đi, chuyện này đến đây là kết thúc.”

Nam Cung Diệu hỏi: “Con ma núi đó… cứ bỏ mặc như vậy à? Cô ta…”

“Giết hết những người ra khỏi thôn thì ý niệm để chống đỡ cô ta sẽ biến mất, lúc đó cô ta cũng sẽ tan biến theo.” Diệp Thanh nhẹ nhàng nói, “Trước khi cái ý niệm đó biến mất thì cô ta sẽ không thể bị tiêu diệt được.”

“Linh hồn do ý niệm con người sinh ra chính là như vậy. Ý niệm không tiêu tán thì không thể nào tiêu diệt được.” Ngô Linh thở dài.

“Thế chẳng phải là vô địch sao?” Giọng Lưu Miểu nặng nề.

Trong video yên lặng một hồi.

Diệp Thanh hình như đang lẩm bẩm một mình: “Nếu như có… thì…”

Video đã chạy đến điểm cuối cùng.

Ngày 6 tháng 10 năm 2006, kết thúc điều tra.

***

Tôi ngồi nhìn video đã trình chiếu xong một lúc, rồi mở mạng tìm kiếm một số từ khóa.

Sự kiện phá bỏ một ổ mại dâm như thế này chắc sẽ được đưa lên tin tức.

Đúng như tôi đoán, sự kiện này đã lên báo, cũng có nhắc đến chuyện “Một người phụ nữ sau khi bị giết đã bị vứt xác, thi thể bị thiêu cháy”. Nhưng bài báo cũng chỉ giới hạn trong thông tin đó.

Khu rừng cạnh thôn Núi bị cháy lớn cũng đã xuất hiện trong bản tin năm 2006, có thống kê số người chết, nhưng không đề cập đến người bị thương và các nạn nhân sống sót.

Cả hai bài báo này đều không có phần tiếp theo.

Tôi không biết là vì đằng sau câu chuyện này vượt quá sức tượng tượng, người trong làng lần lượt tử vong, phát điên, cuối cùng là chết sạch, cho nên mới ém bớt thông tin trên báo; hay là do phóng viên truyền thông không quan tâm đến chuyện viết bài tiếp theo cho những chuyện thế này. Trên thực tế, có rất nhiều bài báo không có phần tiếp.

Tôi tắt thanh trình duyệt, kéo thanh tiến trình của video về trước một đoạn, mở lớn âm thanh.

“… Nếu như có… thì…”

Giọng nói của Diệp Thanh vang lên rất rõ, nhưng lời nói của anh ta vẫn không hoàn chỉnh.

Vì lúc đó anh ta áp chế không nói ra sao?

Đối với loại linh hồn do ý niệm do con người sinh ra…

“Trò chơi” chẳng phải do ý niệm của con người sinh ra đó sao? Nhưng nó có “vật chứa”. Nam Cung Diệu còn chút xíu nữa đã tìm ra được bản gốc đó và tiêu hủy nó rồi.

Cái mà Diệp Thanh muốn nói là thứ đó sao?

Con ma núi đó chắc cũng có “vật chứa” chứ nhỉ? Hòn đá điêu khắc trên núi có lẽ là vật chứa của cô ta chăng.

Tôi nghĩ đến đây, rồi lại kéo thanh tiến trình.