“Không có gì.”
“Đúng rồi, chúng tôi còn có chuyện muốn hỏi anh. Trước đó chúng tôi có liên lạc với anh, nhưng phương thức liên lạc của anh đã thay đổi nhiều lần. Chuyện này có phải liên quan đến Trương Đống Lương không?”
“Phương thức liên lạc? Tôi chỉ sửa địa chỉ thôi, sau khi dọn đi khỏi nhà của Trương Đống Lương, tôi lại tìm được một phòng cho thuê khác, sau đó thì không chuyển nữa. À, tôi còn sửa cả địa chỉ fax. Tôi chỉ sửa hai cái đó thôi, còn số điện thoại thì vẫn giữ nguyên, chưa từng thay đổi.”
“Vậy à. Sau khi dọn đi anh có nhận được cuộc gọi lạ nào không? Ý tôi là, có người đến quấy rối anh và người nhà của anh không?”
“Không có. Lúc tôi chuyển đi, Trương Đống Lương chỉ lầm bầm vài câu, còn sau khi dọn hẳn khỏi đó thì ông ta không gọi điện nữa.”
“Có người lạ nào gọi điện thoại cho anh không?”
“Không có.”
“Được. Cảm ơn anh.”
Ngày 17 tháng 10 năm 2006, liên hệ được với người thuê phòng trước đó là Ngải Gia Di. File ghi âm 03820061017.wav.
“Xin chào, cô Ngải.”
“Xin chào. Các cô gọi đến có phải là muốn hỏi về...”
“Chúng tôi muốn hỏi cô một chút về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô thuê phòng của Trương Đống Lương. Cô còn nhớ ông ta chứ?”
“Ông ta à... Tôi còn nhớ.”
“Cô có thể kể cho chúng tôi những chuyện xảy ra trong lúc cô thuê phòng của ông ta không?”
“Điều này, đôi lúc ông ta khiến tôi cảm thấy không được thoải mái lắm. Nói sao nhỉ... Lúc tôi thuê nhà của ông ta, ông ta đều rất nhiệt tình giúp đỡ tôi, bất kể là lần đầu đến xem nhà hay là lúc dọn đồ đạc. Tôi không thích loại người này lắm. Ông ta là một người đàn ông trung niên, còn tôi là một cô gái trẻ… Ban đầu, tôi định tìm những chỗ có chủ phòng trọ là nữ hoặc nếu có thể thì tôi sẽ ở ghép với một bạn nữ khác. Mọi người biết đấy, một cô gái ở một mình thì không được an toàn cho lắm... Nhưng tôi nghe nói khu dân cư ấy trị an rất tốt, tuy phòng ở hơi cũ kỹ nhưng nó lại gần với công ty tôi đang thực tập. Lúc ấy, tôi không tìm được chỗ nào tốt hơn chỗ này. Giá cả vừa phải, nên liền chuyển qua đó.”
“Sau khi chuyển vào, Trương Đống Lương có còn làm ra những hành vi khiến cô cảm thấy không thoải mái không?”
“Có. Tôi không biết đây chỉ là sự nhiệt tình của ông ta hay là có ý đồ gì. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thuê phòng ở bên ngoài, lúc trước tôi học đại học xa nhà, sau này mới đến thành phố Dân Khánh thực tập, hay là cho đến bây giờ tôi đang du học ở nước ngoài thì vẫn thường xuyên thuê phòng trọ. Tôi đã gặp nhiều chủ phòng trọ rất nhiệt tình, bên cạnh đó cũng là vì chúng tôi ở gần nhau, chủ phòng trọ lâu lâu sẽ làm một ít đồ ăn, mua ít đồ cho tôi, hoặc là lúc trời trở gió, thời tiết lạnh thì mọi người sẽ quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Thế nhưng Trương Đống Lương thì không phải như vậy. Ông ta là cái loại không có việc gì cũng gọi điện thoại đến hỏi toàn những chuyện không đâu, có lúc thì hỏi ống nước trong nhà có vấn đề gì không, trước đó ống nước bị nghẽn đấy, điều hòa có tốt không... Ông ta là kiểu như vậy. Nếu là một người khác gọi đến, tôi còn tưởng rằng người đó đang theo đuổi tôi, nhưng ông ta... Cũng không phải tôi kỳ thị vẻ bề ngoài hay là tuổi tác của ông ta, nhưng ông ta là người đã có vợ con, cô nghĩ xem... Rất ghê tởm.”
“Cô có công khai cự tuyệt ông ta hoặc là cùng những người khác đề cập qua chuyện này không?”
“Tôi có nói qua chuyện này với bạn tôi, còn những người khác thì chưa. Tôi cũng đã cự tuyệt rất nhiều lần rồi, trong năm cuộc thì tôi mới nhận một cuộc. Tôi còn lừa ông ta rằng tôi đã có bạn trai.”
“Chuyện này kéo dài trong bao lâu?”
“Tháng đầu tiên sau khi tôi chuyển vào ở, vẫn cứ luôn như thế.”
“Sau một tháng thì sao?”
“Lúc sau thì ông ta không còn những hành động đó. Chắc ông ta cảm thấy không còn hy vọng gì nữa.”
“Chúng tôi có liên lạc với công ty môi giới bất động sản, bên đó nhắc đến một chuyện, là Trương Đống Lương đã có lần yêu cầu cô dọn đi trước thời hạn, chuyện này cô biết chứ?”
“Đúng là có chuyện như vậy. Ngày đó tôi giật cả mình. Hôm đó khi tôi về đến nhà thì nhìn thấy ông ta đứng trước cửa. Lúc ấy tôi suýt nữa thì chạy đi. Ông ta nói với tôi rằng, không cho thuê nữa, hình như là có người thân muốn ở, ông ta muốn cho người thân mượn. Tôi không đồng ý. Khi đó tôi rất tức giận. Ông ta giở trò quấy rối tôi cả một tháng trời, khi thấy không có hy vọng gì thì muốn đuổi tôi đi sao? Thật ghê tởm. Tôi lấy hợp đồng để từ chối ông ta. Ban đầu chúng tôi ký hợp đồng là nửa năm và tôi cũng đã đưa trước tiền cọc rồi. Thời gian thực tập của tôi cũng là nửa năm. Ông ta thấy không còn cách nào khác nên liền bỏ đi. Sau đó thì chúng tôi không còn liên lạc nữa. Đến khi hết hạn hợp đồng thì tôi lập tức dọn đồ đi mà không nói với ông ta tiếng nào.”
“Sau khi chuyển đi, cô có còn nhận được cuộc gọi nào từ ông ta không? Hay là một người lạ nào gọi đến?”
“Không có. Các cô điều tra được ông ta còn quấy rối người khác nữa phải không? Cái tên đó là một tên dê già, ông ta có còn làm ra chuyện gì ghê tởm hơn thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm đâu. Tôi có hơi hung hăng nên vẫn còn tốt. Nếu như ông ta gặp phải những cô gái yếu đuối thì nói không chừng họ đều bị ông ta ăn sạch, có thể còn bị thiệt thòi lớn.”
“Chúng tôi có điều tra được một số tình huống. Trừ cô ra, còn có rất nhiều khách trọ khác mà chúng tôi liên lạc được đều gặp phải một số vấn đề. Nhưng sau khi hỏi thì thấy được một điểm giống nhau là mấy người đều không hề cố ý đổi phương thức liên lạc, cũng không gặp phải sự quấy rối của Trương Đống Lương nữa.”
“Vì tôi đã xuất ngoại rồi mà. Những người khác thì tôi không rõ, nhưng tôi xuất ngoại rồi, mấy người liên lạc với tôi cũng không tiện mà phải không?”
“Vâng. Hai ngày nay cô trở về nước, có phải là đã có chuyện gì không? Cũng thật là trùng hợp, đúng lúc chúng tôi định phòng vấn cô thì được biết cô đã về nước.”
“À, thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là ở bên nước ngoài một thời gian dài như vậy, tôi muốn trở về thăm nhà. Tôi...”
“Nhưng theo tôi biết thì nhà cô không phải ở thành phố Dân Khánh mà?”
“Thật ra thì... À... Tôi... Cô nói thế…”
“Cô nhớ ra chuyện gì sao? Tại sao cô lại trở về Dân Khánh lúc… cô Ngải?”
“Ai vậy?”
“Hu hu… Cứu...”
“Cô là người thuê nhà nào của Trương Đống Lương?”
“Trương Đống Lương... Trương Đống Lương...”
“Không có cách gì giao lưu mà, trạng thái này… Sếp, cô ta rốt cuộc bị sao vậy?”
“Cô tên gì?”
“Tên là... Trương Đống Lương... Không... Hu hu...”
“Cô Ngải!”
Rầm!
“Hả, làm sao thế? Xin lỗi, vừa nãy có chút choáng, hình như tại khác biệt thời gian. Vừa nãy chúng ta nói đến đâu nhỉ?”
“Cô Ngải, vì sao cô lại đến Dân Khánh vậy?”
“Ồ? Là bởi vì vé máy bay tôi mua. Lúc mua vé thì người ta nói rằng chuyến bay gần nhất là đến Dân Khánh. Sau đó tôi còn phải ngồi thêm một chuyến để về nhà.”
“À, là vậy sao. Cảm ơn cô.”
Ngày 18 tháng 10 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03820061017g.wav.
“... Hu hu... Cứu...”
Click!
Click! Click!
“... Hu hu... Cứu...”
... Rè rè...
“... Lại tới rồi...”
“... Ai ai ai! Ngậm miệng lại! ...”
Click! Click! Click!
“... Rè rè... Lại tới rồi... Ai ai ai! Ngậm miệng lại!... Rè rè...”
Click!
“Đây là gì thế, Ma Cô?”
“Âm thanh nền đấy. Có người đang nói chuyện.”
“Là người sao? Không phải ma à?”
“Không. Đó là tiếng của người.”
“Lúc đó chúng tôi không có ai nói chuyện hết mà? Phải không, sếp, Linh?”
“Không có.”
“Âm thanh này là do ảnh hưởng của sự hỗn loạn không gian thời gian. Có thể là do con ma kia mang tới.”
“Diệp Tử, cậu cảm thấy đây là... Không thể nào chứ?”
“Con ma kia không ở nơi này. Có điều, có thể là vì Trương Đống Lương, cũng có thể là vì căn phòng hoặc là camera kia, cô ta đã bắt đầu liên hệ với những người khác rồi. Vậy thì rất có khả năng cô ta không hoàn toàn là ma.”
“Vậy sếp, chúng ta bây giờ...”
“Tìm Trương Đống Lương. Mau chóng tra ra người phụ nữ đó là ai.”