Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 871: Mã số 038 - ghi chép nhìn trộm (2)

“Phải. Bây giờ tôi đang cảm thấy rất sợ hãi. Tôi không dám liên lạc với ông ta nữa. Hôm đó tôi lấy đồ xong thì đi ngay, đến bây giờ tôi vẫn chưa liên lạc lại với ông ta. Nhưng sau đó vào hai ngày trước, chủ trọ… chủ trọ gọi điện thoại cho tôi…”

“Ông ta đã nói gì?”

“Tôi không dám bắt máy. Tôi đã tắt máy ngay lập tức. Ông ta lại gửi tin nhắn đến, chính là cái này.”

Xột xoạt...

“Tiểu Vu, tôi là chủ trọ lão Trương đây. Sao cậu còn chưa gửi tiền thuê nhà tháng sau cho tôi vậy? Có phải có gì bất tiện không? Cậu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, không cần phải giấu diếm đâu. Mọi chuyện đều có thể thương lượng được mà.”

“Đúng, chính là cái tin nhắn này. Cô nhìn phía trên đi. Những tin nhắn ông ta gửi cho tôi trước đây, mấy tháng trước lúc tôi trả tiền nhà, chuyển khoản cho ông ta, giọng điệu của ông ta đều rất nhiệt tình, giống như của cái tin nhắn này vậy. Nhưng cái hôm đó, lúc tôi gặp ông ta, tôi gọi điện thoại cho ông ta, ông ta thật sự là rất kì lạ! Ông ta...”

“Vâng, chúng tôi hiểu rồi.”

“Tôi cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ nữa, tôi lên mạng tìm được thông tin của mấy người, nên tôi lập tức liên lạc với các cậu. Chỉ cần các cậu có thể giải quyết được chuyện này, thì những chuyện khác đều không thành vấn đề.”

“Nếu như không có gì bất tiện thì bây giờ chúng tôi có thể liên lạc với vị chủ trọ kia không?”

“Bây giờ sao? Ở chỗ này? Ừ... Tôi, tôi cũng không hiểu lắm...”

“Ông ta chưa từng tấn công anh đúng không?”

“Đúng, ông ta không làm gì tôi, chỉ là do tôi nhìn thấy cái bộ dáng kia của ông ta, quá đáng sợ... Còn có trong cái video đó, đôi mắt kia...”

“Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ gọi cho ông ta.”

...

Tút tút…

“A lô, ai vậy?”

“Xin chào, xin hỏi có phải là ông Trương không? Ông Trương Đống Lương?”

“Là tôi, cô là...”

“Chúng tôi là đồng nghiệp của anh Vu Ngạo.”

“À ừ. Đồng nghiệp của Tiểu Vu à... Có chuyện gì không? Tiểu Vu xảy ra chuyện gì à?”

“Đúng thế. Trước đó công ty chúng tôi có chút chuyện đột xuất, đã cử anh Vu đi công tác rồi. Chuyện này rất rắc rối, có thể anh ấy phải ở lại đó thêm một khoảng thời gian nữa. Về mặt công việc, trong công ty cũng đã có sự điều chỉnh cho anh ta rồi.”

“À... Như vậy à. Vậy bây giờ là...”

“Bây giờ anh Vu đang đi công tác ở nơi khác, không tiện xử lý, cho nên mới nhờ chúng tôi giúp anh ấy giải quyết hợp đồng thuê nhà giữa ông và anh ấy. Anh ấy muốn trả phòng.”

“Cái này... Đột ngột như vậy... Lúc trước vốn đã bàn xong hết rồi, bây giờ đột nhiên lại muốn trả phòng, tôi sẽ bị tổn thất rất lớn đấy. Cô nhìn xem chuyện này... Lúc nào cậu ấy mới xong việc? Hay là tôi sẽ giảm bớt tiền thuê nhà lại, đợi cậu ta về rồi lại tăng lên. Bây giờ tôi phải đi tìm khách thuê khác, cũng rất rắc rối đấy. Lúc trước bàn xong là phải thuê trong một năm mà, còn có mấy tháng lận, tiền thế chấp cũng đâu có ít đâu. Vì lí do này nên tôi mới giảm giá cho cậu ta đấy. Cậu ta có thể đi hỏi thử xem, tiền thuê nhà ở bên khu dân cư này mất bao nhiêu tiền?”

“Ông Trương, thành thật xin lỗi, chuyện này có chút đột ngột, nhưng công ty đột nhiên quyết định như vậy, anh Vu cũng không còn cách nào khác. Ông thấy như vậy được không, chúng ta gặp nhau bàn lại chuyện này. Còn về số tiền thế chấp và việc bồi thường, chúng ta sẽ làm theo trong hợp đồng. Anh Vu sẽ bồi thường theo đúng số tiền trong hợp đồng.”

“Haiz, vậy làm sao... Các cô cậu làm như vậy, tôi cũng rất khó xử đấy. Haiz, coi như tôi xui xẻo đi, được rồi, được rồi. Khi nào thì các cậu đến dọn đồ đạc của cậu ta? Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở căn nhà đó. Các cậu phải trả chìa khoá lại cho tôi. Lúc trước tôi đưa cho cậu ta ba cái chìa khoá, tôi không giữ cái nào. Còn có các đồ dùng trong nhà, tôi cũng phải kiểm tra lại, phải trả xong tiền điện, tiền nước và tiền ga nữa.”

“Vâng, được. Về mặt thời gian, chúng tôi sẽ trao đổi lại với anh Vu và liên lạc với ông sau.”

“Các cậu còn chưa quyết định nữa à?”

“Trước khi trả phòng, tiền nên đưa thì anh Vu đều sẽ đưa.”

“Ồ, vậy được rồi.”

...

...

“Phù... Như vậy, như vậy là xong rồi sao? Đến lúc đó...”

“Anh Vu, ông Trương trông rất bình thường mà.”

“Tôi, tôi cũng không biết. Nhưng hôm đó tôi nhìn thấy, thật sự là...”

“Chúng tôi không hề nghi ngờ anh, chỉ là dựa theo tình hình trước mắt thì chúng tôi không dám chắc trong cái hôm gặp ông Trương sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ chúng tôi đều không biết anh có phải bị ma ám không, con ma đó có ác ý không.”

“Vậy...”

“Đợi sau khi chúng tôi gặp ông Trương xong, xem xét cụ thể thì mới biết được tình huống. Vì an toàn, chúng tôi hi vọng có thể đến căn nhà đó xem trước, những nội dung trong video chúng tôi cũng cần phải kiểm tra.”

“À, được, không thành vấn đề.”

Ngày 2 tháng 10 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03820061001g.wav.

“... Cái chỗ sau gáy bị tóc dài che lại, tôi nhìn thấy... Tôi nhìn thấy một đôi mắt...”

Click!

“Bên cạnh người này không có âm thanh gì cả.”

Click!

“... Các cô cậu làm như vậy, tôi cũng rất khó xử đấy. Haiz, coi như tôi xui xẻo đi...”

“Ý?”

“Sao vậy? Có nghe được ra cái gì không?”

“Đợi lát đã.”

Click! Click!

“... Các cô cậu làm như vậy, tôi cũng rất khó xử đấy...”

Click! Click! Click!

“... Các cô cậu... Rè rè... làm như vậy... Tôi cũng rất... Rè rè... Khó xử... Rè rè... đấy... Phù...”

“Đây là gì?”

“Có tiếng hít thở, tiếng hít thở của phụ nữ. Các cậu cũng đã nghe thấy rồi chứ?”

“Có nghe thấy một ít tạp âm.”

“Ngoại trừ tiếng hít thở ra, còn có thứ gì khác không?”

“Không có. Chỉ có tiếng hít thở thôi.”

“Như vậy cũng không thể chứng minh được điều gì phải không? Anh xác định đấy là âm thanh quái dị, chứ không phải là do âm thanh của người bên cạnh quá bé nên chúng tôi không nghe ra, còn anh thì nghe được chứ?”

“Làm ơn đi, tôi đâu phải mới ngày một ngày hai làm việc này, tôi cũng không ngốc như cậu, còn không phân biệt ra được? Đây chắc chắn là tiếng của ma nữ!”

“Nói không chừng là anh bị lãng tai trước tuổi.”

“Xí…”

Ngày 3 tháng 10 năm 2006, điều tra về video, tìm được có nội dung bất thường. File ghi hình 03820061003.avi.

Video sáng lên, màn hình là khung cảnh trong phòng khách. Trong phòng khách có một vài đồ gia dụng, đồ điện cũ kĩ, không có để nhiều vật trang trí lắm. Đồ dùng trong nhà rất nhiều, những thứ linh tinh cũng rất nhiều, trông có vẻ như khá là chật chội.

Có một cô gái trẻ bước tới từ cái góc bên trái phía trên của màn hình, đi vào trong phòng khách. Trong tay cô ta có cầm một cái hộp DVD. Đầu tiên cô ta bước qua lấy cái điều khiển trên bàn trà, mở tivi lên, sau đó lại đi tới trước tivi, mở cửa cái tủ phía dưới tivi. Cánh cửa kính đó vừa lúc có thể đem thân thể đang quỳ xuống kia che lại.

Trong video có thể nhìn xuyên qua cái lớp kính tối màu trên cửa tủ, trông thấy mặt nghiêng của cô gái đó.

Tóc của cô ta xoã ngang vai, cô ta bấm cái máy DVD bên trong tủ, trong lúc chờ đợi khởi động máy thì cô ta khẽ vuốt tóc sang một bên, để lộ ra một cái cổ trắng nõn thon dài.

Cảnh quay được phóng to lên, hơi nhoè một tí.

Ngay sau gáy của cô gái ấy có thứ gì đó loé lên một cái.

Thuận theo sự di chuyển của cô gái, sợi tóc từ đầu vai trượt xuống sau lưng khiến cái thứ ẩn dưới mái tóc đen dài đó dần lộ ra.

Cô gái lại vuốt tóc tiếp, cái thứ đó lộ ra hoàn toàn.

Đó là một đôi mắt, mắt hai mí và rất to, nhưng ánh mắt rất âm trầm, trông giống loại ánh mắt không mang ý tốt nấp trong một góc tối nào đó để nhìn trộm vậy.