Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 849: Theo đuổi thần tượng (11)

Toàn bộ cảnh vật tựa như một bộ phim được tua chậm.

Đám người đang bỏ chạy tán loạn, những tiếng gào thét sợ hãi, cả sự biến hóa của đám âm khí đen ngòm của Mạc Vấn…

Em gái bị người ta va phải, thân thể nghiêng ngả, loạng choạng sắp té.

Tất cả những người mà tôi nhìn thấy... máu trên người họ đang biến mất. Da họ đều trở nên trắng bệch, từng lớp từng lớp trở thành màu trắng. Trên mặt da của một số người đã hiện ra những đường gân máu lồi lõm.

Tôi muốn ngăn cản, để cho tất cả mọi chuyện đừng xảy ra, muốn giết Mạc Vấn.

Nhưng… thân thể tôi không động đậy nổi.

Cơn đau buốt óc đang giằng xé linh hồn tôi.

Những hình ảnh đang tua chậm giống như gặp trục trặc, tất cả tối sầm lại.

“Anh… hai…”

Tiếng em gái bị méo mó, nghẹn ngào, trầm đục.

Tôi cảm thấy tim mình, óc mình và toàn bộ linh hồn mình đều đau như búa bổ.

“Lâm Vân!” Tôi gào lên, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng thều thào.

“Anh Kỳ!”

“Cậu câm ngay!”

“Lâm Kỳ! Lâm Kỳ! Chúng tôi đã tìm được thi thể của em gái cậu rồi. Cậu có cơ hội cứu nó rồi!”

Ai?

Ai đang nói?

“Cậu cảm nhận được không? Tay của em cậu đấy.”

Trong tay tôi có thứ gì đó.

Tay em tôi sao?

Không!

Sao lại như vậy?

Da thịt khô đét nhăn nheo thế này, chỉ có thể là khúc cây khô thôi.

Em tôi…

Tay em tôi không phải như vậy…

“Lâm Kỳ! Dùng năng lực của cậu nghịch chuyển thời gian là có thể cứu được con bé sống lại! Có nghe chưa, Lâm Kỳ!”

Đúng rồi, có thể cứu sống trở lại, năng lực của tôi!

“Tôi kêu dừng thì cậu bắt buộc phải dừng lại ngay. Lâm Kỳ! Được rồi! Dừng lại! Lâm Kỳ!!”

Tôi giật mình.

“Khụ khụ… Á!… Em…”

Giọng của em gái!

“Anh hai!”

Toàn bộ hệ thống thần kinh trong đầu tôi đồng loạt giãn ra.

Em gái không sao rồi.

Tốt quá rồi…

Nó vẫn còn sống…

Em gái tôi vẫn còn sống…

Tôi thấy khóe mắt mình chợt nóng lên, chất lỏng ấm áp từ khóe mắt trào ra, chảy xuống.

“Chuyện gì vậy? Anh hai! Anh của em làm sao vậy? Anh hai…”

“Cậu ấy không sao, nhưng cần phải nghỉ ngơi đã.”

“Nhưng mà…”

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

“Anh của em…”

“Đừng lo. Bây giờ anh của em chưa thể động đậy được. Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.”

Tôi nghe thấy giọng của Nam Cung Diệu. Ban đầu hình như là giọng của Gã Béo và Tí Còi, cả tiếng quát mắng của Cổ Mạch nữa.

Xung quanh đang rất đông người, họ đang nói chuyện, đi lại.

Mắt của tôi có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng giống như bị cận thị nặng vậy… Không, có lẽ còn nghiêm trọng hơn cận thị nữa, thứ mà tôi nhìn thấy trước mắt toàn là những khối màu sắc lốm đốm.

Đau đầu quá, linh hồn cũng đang rất đau.

Những khối màu sắc lốm đốm trước mắt vẫn đang không ngừng nhấp nháy.

Tôi chóng mặt quá, muốn ói ra, muốn ngóc đầu lên rồi vứt cái linh hồn ra khỏi thể xác cho rồi.

Hình như không chỉ chóng mặt, thân thể tôi còn đang co giật dữ dội.

“Hai người họ phải tách ra, ở chung một chỗ sẽ lại biến thành một cột thu tín hiệu to chảng, sẽ lôi kéo mấy thứ khác đến nữa.”

Giọng của Cổ Mạch… Anh ta nói chuyện rất nghiêm chỉnh, thật khó có được…

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện nào là sao đây? Anh…”

Ai vậy?

Giọng đàn ông lạ hoắc này là ai?

“Em rời khỏi đây trước đi.”

“Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào… Điều họ nói đều là thật? Anh đang đùa đấy à? Loại chuyện này…”

“Rời khỏi đây ngay!”

Nam Cung Diệu…

Anh ta đang nói chuyện với ai thế?

“Anh?”

À, em của anh ta, ngôi sao Nam Thiên.

Tìm ra Nam Thiên và em mình rồi, thế Mạc Vấn và ma nữ đâu? Không, không đúng, ma nữ đã bị Mạc Vấn dung hòa rồi. Không, tôi đã thay đổi quá khứ rồi, đáng lẽ cũng thay đổi luôn chuyện đó…

Tôi vừa suy nghĩ thì đầu càng đau đớn hơn.

Một chuỗi âm thanh như trời gầm cắt ngang cơn đau.

Thân thể tôi bị một luồng khí hất văng, rớt xuống đất, lại có thứ gì đó đang đè lên người.

Rất đau…

“Á!”

“Á! Á!...”

“Mẹ nó!”

Tiếng hét… của nhỏ em? Cả đám Tí Còi nữa?

Loại âm khí này…

Tôi cố gắng bò dậy, muốn mở to mắt ra để nhìn rõ cảnh tượng phía trước mặt.

Nước mắt đã trào ra, lần này là nước mắt sinh lý.

“Khụ khụ…”

“Ư…”

Đen ngòm…

Khối khí đen to lớn ấy...

Tôi không còn thời gian để phân biệt những tiếng rên la đó nữa, lập tức nhìn chằm chằm cái khối màu đen to lớn ấy.

Đó là Mạc Vấn.

Hắn còn sống…

Phải nghĩ cách…

Á, đau chết mất! Cả đầu óc và linh hồn đều… A!

Chớp mắt, ý thức của tôi trở nên mơ hồ.

“Anh hai…”

Là em gái!

Nó vẫn còn ở đây!

“Tóm được mày rồi!” Mạc Vấn rít lên qua kẽ răng.

“Ai? Ai đang nói đó?” Nam Thiên kinh ngạc hét lên.

Tôi nhìn thấy trước mặt mình, cái đống đen ngòm đang phóng to ra.

Chợt một bóng người chặn ngay phía trước nó.

“Anh!” Nam Thiên hét lên.

Người đang chắn trước mặt tôi là…

Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng.

Đây là một căn phòng, bên trong một căn nhà nào đó mang phong cách thời Dân Quốc, có trang trí đàng hoàng.

Căn nhà bị khoét một lỗ lớn, Mạc Vấn đang đứng trước cái lỗ đó. Trong thân thể của hắn là các hồn ma nhà họ Cát vẫn đang tấn công hắn dữ dội.

Nam Cung Diệu chắn ngay trước mặt tôi.

Nói chính xác hơn là chắn trước mặt Mạc Vấn và đứng trước tất cả mọi người chúng tôi.

Mắt kính của anh ta đã biến mất, trên trán đang chảy máu.

Mạc Vấn quét đôi mắt đỏ ngầu thăm dò Nam Cung Diệu: “Lại một thằng nữa. Hôm nay có tiết mục gì đây?”

Nam Cung Diệu thò tay chùi vết máu trên trán. Động tác của anh ta hơi kì quặc, dùng tay phải đặt lên góc trán bên trái, quệt một đường qua đôi mắt.

Cánh tay tôi bị ai đó nắm lấy, lôi lại phía sau.

Chiếc giường nhỏ đang đè lên người tôi cũng bị lôi theo.

“Mẹ bà nó…”

Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp và câu chửi khe khẽ của Cổ Mạch.

Cổ Mạch kéo tôi lùi lại một đoạn thì đã mệt lả ngồi phịch xuống sàn.

Trên người anh ta cũng có máu, nhưng không biết bị thương ở đâu.

Tôi nghe thấy Mạc Vấn đang hét lên đầy sợ hãi, khiến tôi giật bắn người.

Tôi quay phắt lại, trông thấy đám âm khí đen ngòm của Mạc Vấn đang méo mó, cố gắng lùi về phía sau.

Trong phút chốc, tôi nghe thấy từ tầng không xa xăm trên đầu, vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Mạc Vấn vừa chạy ra khỏi tòa nhà thì một tia sét chói lòa từ trên không trung giáng xuống.

Trước mắt tôi chỉ còn lại một mảng sáng lòa, tiếng sấm đinh tai nhức óc kèm theo ngay sau đó khiến tôi chẳng còn nghe thấy thứ gì cả.

Tim tôi đập điên loạn trong lồng ngực, hồi lâu thính giác và thị giác mới khôi phục được đôi chút.

Nam Cung Diệu vẫn đứng ở chỗ cũ.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của anh ta, không thể thấy được mặt.

“Này, cái cậu khỉ ốm kia, cậu qua đây.”

Tôi quay qua nhìn Cổ Mạch.

Anh ta vất vả móc trong túi ra một đống linh ta linh tinh, sau khi chửi đổng một tiếng thì rút trong đống đó ra một chiếc khăn giấy nhàu nát, nhón tay quệt lên vết máu trên người mình mấy cái, rồi vẽ lên tấm khăn giấy.

Tí Còi ngơ ngác bước thấp bước cao tiến lại gần.

“Cầm lấy cái này, đến dán lên lưng cậu ấy.” Cổ Mạch cố gắng chìa tay ra, tấm khăn giấy trên tay rũ xuống.

Anh ta hất cằm về phía Nam Cung Diệu.

“Anh định làm gì với anh tôi? Anh!” Nam Thiên cố gắng bám vách tường đứng dây, định đi về phía Nam Cung Diệu.

“Đừng qua đó!”

“Đừng qua đây!”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đồng thời gầm lên.

Tôi ngơ ngác nhìn hai người họ.

“Có thể dùng một cách nói vô cùng ngầu đó là, mắt của anh cậu có thể nhìn thấu quỹ đạo của vận mệnh.” Cổ Mạch chép miệng, nói với Nam Thiên, “Nhưng có một sự thật rất bất hạnh chính là, thần vận mệnh không thích phàm nhân nhìn ra sự sắp đặt của mình. Cho nên, khi vận mệnh bị anh cậu nhìn thấu thì nó sẽ lập tức bị thay đổi, hơn nữa còn thay đổi theo hướng tệ hại nữa.”

Mặt Nam Thiên đực ra.

Những người khác cũng chẳng hiểu gì hết.

Tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn chăm chú Cổ Mạch, tay khẽ siết lại.

“Năng lực của anh cậu quá khủng khiếp, sự tình bây giờ đã đến mức là bất cứ người nào bị cậu ấy nhìn thấy đều gần như sẽ chết ngay lập tức.” Cổ Mạch huýt gió một cái, “May quá, có một loại bùa đủ sức phong ấn một phần lớn năng lực của cậu ấy.”

Anh ta lại nhìn sang tờ khăn giấy trên tay Tí Còi: “Mau dán lên lưng cậu ấy đi chứ.”

Tí Còi hoài nghi nhìn tờ khăn giấy trên tay: “Cái này được không đây?”