Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 818: Mã số 012 - nút thắt côn trùng (12)

“Bà à, bà… Tôi còn nhớ rõ đêm hôm đó bà cằn nhằn với tôi… Bà nói tôi đã một bó tuổi rồi, đừng có mà nóng tính như thế nữa, con trai con gái đều có cháu ngoại cháu nội hết rồi, còn tranh cãi với người khác làm gì… Bà còn bảo tôi nghỉ hưu cũng tốt, hai người chúng ta còn có thể tự đi lại, con trai con gái đều ở đây, khi nào có thời gian thì gia đình chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch, như vậy rất tốt… Tôi còn nhớ là… Tôi nhớ rất rõ bà nói sao phòng lại đột nhiên lạnh như thế…. Bà gọi tôi mấy câu… Căn phòng yên tĩnh… Bà đi mở điều hòa, tôi có nghe thấy tiếng điều hòa kêu... Bà còn nói chẳng trách… Thì ra điều hòa mở thấp như thế… Bà ấy à…”

“…”

“Bà đó, bà sớm đã phát hiện rồi đúng không? Tôi cũng bị bà làm cho hồ đồ luôn...”

“… Ông già này, ông nói linh tinh gì thế?”

“Haizz, bà à, chuyện này không còn ý nghĩa gì nữa.”

“…”

“Mẹ… mẹ…”

“Hu hu…”

“Mẹ cũng… Thằng cả, mẹ cũng… đi rồi phải không? Là lúc đi du lịch với bọn Xuân Phương phải không? Mẹ còn nhớ, lúc mẹ nhận được điện thoại của cha con…”

“…”

“Vâng… vâng… Mẹ… lúc đó mẹ đã…”

“Ồ… Ra thế à… Chả trách… Chả trách… Hình như mẹ… còn có trước đó… Mẹ còn nghĩ là do mẹ bị hoa mắt, rõ ràng luôn thấy trên giường có một người nằm, nhưng ông rõ ràng… Như vậy à… Thì ra là… Như vậy à… ”

“Cha, mẹ, là do chúng con không tốt! Đều do chúng con không tốt!”

“Là em không tốt! Là do quyết định của em! Con… Cha, mẹ…”

“Hu hu hu…”

“Hu hu hu…”

“Đừng khóc nữa, không có gì đâu, các con cũng đâu có làm gì. Là do chúng ta… Haizz...”

“Vậy bây giờ… bây giờ phải”

“Ông Đoàn, dì Đoàn, tình hình của hai người hiện tại có chút phiền toái. Theo ý kiến của con trai con gái ông bà thì là muốn trưng cầu ý kiến của ông bà. Nếu ông bà muốn ở lại, họ sẽ tìm cách để ông bà có thể lưu lại dương gian.”

“Lưu lại dương gian? Lưu lại làm gì? Chúng tôi đã…”

“Chúng tôi như thế này sẽ ảnh hưởng không tốt cho con cháu đúng không? Khoảng thời gian trước đây…”

“Ừ, là một mối nguy hiểm.”

“Chúng con không sợ chuyện này! Cha, mẹ, nếu cha mẹ muốn ở lại thì chúng con sẽ giữ cha mẹ ở lại! Không sao cả!”

“Đúng vậy, trước đây chúng con không biết, nhưng bây giờ chúng con đã nhận rõ rồi! Nếu cha mẹ muốn lưu lại thì cứ lưu lại.”

“Thành Thành còn chưa thi đại học, còn chưa kết hôn sinh con, con cũng chưa làm tròn chữ hiếu với cha mẹ.”

“Con cháu còn chưa trưởng thành. Bà ngoại, bà từng nói muốn nhìn nó lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp mà.”

“Hu hu hu…”

“Thế à… Vậy… Chúng ta…”

“Thật sự… thật sự không làm ảnh hưởng đến họ chứ?”

“Nếu như họ quyết tâm thì cuộc sống của hai người sẽ không gì khác với trước đây. Chúng tôi mời Tuệ Nhất Pháp Sư đến, cũng là vì muốn làm siêu độ cho hai người, mong rằng có thể giữ được trạng thái của hai người ổn định. Hai người và những hồn ma khác không giống nhau, chỉ cần con trai con gái của ông bà giữ được quyết tâm suốt đời, chỉ cần có được quyết tâm này thì mọi việc có thể duy trì tiếp tục. Đương nhiên, lòng người dễ đổi. Không ai biết được tương lai sẽ như thế nào.”

“Không… tôi…”

“Cha mẹ, cha mẹ yên tâm, khi cha mẹ đã quyết định rồi thì chúng con nhất định sẽ không thay đổi.”

“Chị hai, trước đây chị…”

“Trước đây là do chúng ta chưa từng hỏi qua ý kiến của cha mẹ. Dáng vẻ lúc đó của cha mẹ… Nhưng bây giờ nếu cha mẹ đã quyết định rồi, thì con chắc chắn sẽ kiên định đến cùng.”

“Đúng, đúng là như vậy.”

“Đúng đó, cha, mẹ, cha mẹ nghĩ như thế nào thì cứ quyết định như vậy.”

“Bà ngoại, ông ngoại, chúng con nhất định sẽ ủng hộ ông bà ngoại.”

“Cụ, hai người đừng đi mà... Hu hu hu…”

“Được rồi, cháu đừng khóc nữa, cháu chắt của ông…”

“Không đi nữa, hai cụ đều không đi nữa.”

“Mẹ…”

“Mẹ cũng không muốn đi… Mẹ còn chưa nhìn thấy Giai Giai của chúng ta lớn lên mà, có đúng không?”

“Cụ!”

“Vậy quyết định của mọi người là như thế phải không?”

“Đúng, chính là như vậy.”

“Ừ, chúng tôi đã quyết định rồi, cứ như vậy đi.”

“Còn phải làm phiền Tuệ Nhất Pháp Sư. Làm phiền đại sư.”

“Còn phải cảm ơn mọi người. Nếu không nhờ vào những người trẻ tuổi như các cậu…”

“Xin lỗi, trước đây thái độ của tôi không tốt...”



Người ủy thác cùng vợ làm pháp sự.

Ngày 25 tháng 4 năm 2003, kết thúc ủy thác.

Ngày 3 tháng 4 năm 2017, người ủy thác đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 01220170403.wav.

“… Cậu… Cô gái trước đó, còn cái cậu kia…”

“Họ tạm thời không có mặt ở đây.”

“Ồ…”

“Ông Đoàn và dì Đoàn đến đây là có việc gì vậy?”

“Chúng tôi… Chúng tôi đến đây để cảm ơn mọi người. Còn có một chuyện nữa… Chuyện là, đây là video và ảnh chụp nhà chúng tôi sau mười bốn năm. Thành Thành giúp chúng tôi làm thêm một bộ, bộ này chúng tôi mang đến là muốn gửi tặng cho mọi người. Thật sự rất cám ơn mọi người đã giúp chúng tôi có thể ở lại thêm mười bốn năm nay.”

“Ừ.”

“Chúng tôi quyết định là sẽ đi.”

“Vì sao vậy? Tôi nhìn thấy trạng thái của ông bà vẫn giữ rất tốt mà.”

“Ừ… Đúng thế, bây giờ vẫn rất tốt. Thành Thành cũng đã tốt nghiệp và có việc làm nhiều năm rồi, tháng trước cũng đã kết hôn.”

“Cô xem, đây là tấm hình chúng tôi chụp trong hôn lễ của Thành Thành. Cô dâu rất đẹp, rất hiểu lễ nghĩa, cũng là sinh viên đại học, công việc rất tốt...”



“Đây là Giai Giai, Giai Giai đã đậu đại học rồi. Còn đây nữa, đây là đứa bé nhất, khi nó ra đời tôi đã… bồng nó rồi đấy, có thể nhìn nó lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp đã là rất mãn nguyện rồi...”

“Đã quyết định rồi sao?”

“Ừ. Làm người cần biết thế nào là đủ. Ba thế hệ đều thành gia lập nghiệp, thế hệ thứ tư đã trưởng thành. Hai lão bất tử chúng tôi cũng không thể nào làm phiền con cháu mãi được, chúng tôi biết chúng nó rất hiếu thuận. Nhưng mà… Cô nói xem Thành Thành phải làm sao nói với vợ của nó đây? Còn những đứa trẻ sau này… Chúng tôi không thể lừa họ cả đời được, như vậy đã đủ rồi… Câu nói cô gái ấy năm đó nói rất đúng, lòng người dễ đổi. Bọn nhỏ mỗi đứa đều rất bận rộn, các con thì cũng đã một đống tuổi rồi, cơ thể cũng không còn như trước đây nữa. Chúng tôi không muốn tiếp tục làm phiền chúng. Không muốn để chúng phải bận tâm nhiều.”

“Chuyện này chúng tôi đã nói qua với con cháu hết rồi. Chúng nó cũng biết chúng tôi đi đến đây. Chúng tôi nói con cháu không cần đến tiễn. Chúng tôi… như thế này rất tốt.”

“Là vậy à...”

“Chúng tôi đặc biệt đến đây để nói lời cảm ơn các cậu và nói lời tạm biệt với các cậu.”

“Vâng.”

“Những thứ này chúng tôi sẽ để lại đây. Chúng tôi phải đi rồi. Thật sự, thật sự cảm ơn các cậu. Nhờ cậu chuyển lời đến những người còn lại nhé. Rất cảm ơn các cậu. Mười bốn năm nay chúng tôi rất hạnh phúc.”

“Được.”



Két!

“Chàng trai, họ… các cậu vẫn tốt chứ?”

“Chúng tôi sẽ luôn tốt.”

“Ồ…”

Két!

Kèm: ảnh và video do người ủy thác tặng.