Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 815: Mã số 012 - nút thắt côn trùng (9)

Ông Đoàn và bà Đoàn hơi mất tự nhiên. Thân thể của ông Đoàn cứng đờ, còn bà Đoàn thì lúng túng tay chân.

Hai người già được dìu đến trước bàn thờ mới từ từ thả lỏng cơ thể, rồi bắt chéo chân ngồi trên tấm đệm. Tư thế ngồi này đối với hai người già mà nói có chút khó khăn. Động tác bắt chéo chân của họ có chút không được tiêu chuẩn.

Hòa thượng đợi hai người họ ngồi xuống xong liền hơi khom người, rồi bảo mấy người vừa dìu hai người già ngồi xuống kia lùi về sau.

Trong màn hình, những người không có liên quan đều rời khỏi, chỉ còn lại vị hòa thượng và hai người già.

Vị hòa thượng đó bắt đầu niệm kinh văn. Chuỗi Phật Châu trên tay ông ta cũng được chuyển từng viên một.

Âm thanh niệm kinh đó so với những âm thanh của các vị hòa thượng trong chùa cùng nhau niệm kinh có chút không giống nhau, làm cho người ta có một cảm giác bay bổng lúc có lúc không, lúc ngừng lúc tiếp.

Hương khói bay trong lư hương trông như có thực thể.

Hương đang cháy, tốc độ cháy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Có liên quan đến góc độ máy quay nên trong màn hình không hiện phần đáy của lư hương, nhưng có thể thấy được theo hương khói màu trắng kia thì cây hương đó đã ngắn hơn một nửa rồi.

Trong phòng không hề có khói bay quanh. Những làn khói đó sau khi bay ra khỏi lư hương thì đều biến mất như cũ.

Vẻ mặt của hai người già ngồi trên tấm đệm trở nên thanh thản, hai mắt nhắm chặt lại, cơ thể thả lỏng, hai tay để trên đùi, ngón tay thỉnh thoảng động đậy nhẹ.

Sắc mặt của bà lão dần dần hiện ra một màu trắng bệch. Khuôn mặt và môi không còn màu đỏ hồng nữa. Màu da trở nên trắng tái.

Tiếng thì thầm lần nữa vang lên bên ngoài màn mình, trong đó còn có giọng nói của Ngô Linh vang vào. Những âm thanh này rất mơ hồ. Tiếng niệm kinh chiếm phần lớn trong những âm thanh đó, tuy nhiên nội dung niệm kinh cũng rất mơ hồ không rõ, nó giống như một loại ngôn ngữ nào đó mà trước đây chưa từng nghe qua.

Toàn thân của ông lão cũng bắt đầu có những thay đổi. Màu da của ông ta bắt đầu chuyển sang màu đen, từ lỗ mũi và tai có những con côn trùng nhỏ nối tiếp nhau bò ra ngoài, còn có những con dòi màu trắng chui ra nữa.

Hai người đó nhíu mày, trên trán toát ra mồ hôi hột.

Tiếng niệm kinh ngày càng to.

Hương đã biến mất trong lư hương, trong đó giống như một xoáy nước màu trắng đem nuốt lấy cây hương mỏng manh. Theo đó, màu của xoáy nước từ đậm dần rồi chuyển sang nhạt và chầm chậm biến mất.

Tiếng niệm kinh cũng ngừng lại.

Vị hòa thượng đối diện với hai người già mở mắt nhìn, niệm thêm một câu phật chú.

Hai người già mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.

Qua một lúc, ông lão hít vào một hơi. Bà lão nắn bóp chân rồi nói: “Tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn.”

Những âm thanh lộn xộn trở nên lớn hơn.

Có người tiến vào trong màn hình, đứng xung quanh hai người già.

“Không sao, không sao. Chỉ là ngồi lâu quá, chân bị tê thôi.” Bà lão nói, nghe thì có vẻ tinh thần rất tốt.

“Cha, cha thế nào rồi?” Một người đàn ông hỏi.

Ông lão cân nhắc một lát rồi nói, “Cảm giác thoải mái hơn nhiều.”

Bọn họ mồm năm miệng mười.

Hòa thượng rời khỏi bàn thờ, đi về phía ống kính.

“Tuệ Nhất Pháp Sư.” Ngô Linh chào một tiếng.

Vị hòa thượng nhìn sang, biểu cảm thản nhiên: “Tình hình của hai vị thí chủ này không được tốt lắm. Bần tăng đã tận lực của mình rồi. Các vị…” Vị hòa thựơng đó nói đến đây liền không nói nữa.

Giọng nói của Diệp Thanh lạnh lùng: “Tôi hiểu. Vấn đề không còn nằm ở trên người họ nữa.”

“Sếp, ý của anh là…” Lưu Miểu nói.

“Ừ. Con cái của họ không đồng ý để họ đi đầu thai.” Diệp Thanh miêu tả tình huống, “Thi thể kia e rằng khi chúng ta đem đi hỏa thiêu rồi thì cũng không thể giúp họ rời khỏi được.”

“Chuyện này… không tốt phải không?” Lưu Miểu nghi ngờ hỏi.

Tuệ Nhất Pháp Sư lại niệm một câu phật chú, nhưng không nói gì thêm.

Diệp Thanh nói: “Không có gì không tốt. Nếu như họ có thể gánh chịu được hậu quả này, cứ luôn lưu lại dương gian, thế cũng chẳng sao.”

Tuệ Nhất Pháp Sư nhấc mí mắt lên: “Diệp thí chủ, bọn họ chỉ là những người phàm tục bình thường.”

“Đúng thế. Nếu có thể kiên trì tiếp thì không còn là người bình thường nữa.” Diệp Thanh lạnh lùng nói.

Những người tụ tập ở bên kia đã tách ra.

Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi tiến về phía trước, vừa bái lạy vị hòa thượng, vừa nhìn về phía trước: “Tình hình của cha mẹ tôi…”

“Thi thể có thể đem đi hỏa táng rồi. Tiếp theo, phải xem các vị có thể kiên trì được bao lâu.” Diệp Thanh bình tĩnh nói.

Trên gương mặt của người đàn ông đó có kinh ngạc, lo lắng, hạnh phúc, những trạng thái đó không ngừng đan xen nhau. Những người trung niên khác cũng có chung trạng thái đó với ông ta.

Màn hình video di chuyển xuống phía dưới.

Trong lúc này, có thể thấy hai người già được bao quanh bởi những người trẻ tuổi và vài đứa trẻ nhỏ, gương mặt tươi cười hiện rõ niềm hạnh phúc.

Ngày 18 tháng 7 năm 2002, thi thể của người ủy thác được hỏa táng.

Ngày 19 tháng 7 năm 2002, người ủy thác đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 01220020719.wav.

“Ông Đoàn, mời ông ngồi.”

“Ừ, cảm ơn.”

“… Là như thế này. Cha tôi nói tình hình tốt hơn rồi, mấy hôm nay ông không còn nhìn thấy côn trùng nữa. Việc ủy thác trước đó cám ơn mọi người nhiều.”

“Đừng khách sáo.”

“Vậy bây giờ… Kết thúc ủy thác…”

“Haizz, cái thằng này… Khụ, chúng tôi chủ yếu đến đây là để cảm ơn các cậu. Tôi đã phải mệt mỏi hơn ba năm nay rồi, không ngờ lúc này lại có thể được nhẹ nhõm. Bây giờ như thế này thật không tồi… Thật là cảm ơn các cậu nhé.”

“Xin đừng khách sáo. Nếu ông đã không còn phiền não nữa thì vụ ủy thác của chúng ta cũng nên đến lúc thanh toán rồi. Ngoại trừ chi phí ủy thác thì còn phiền ông chi trả thêm các khoản chi phí phát sinh khác, còn có Tuệ Nhất Pháp Sư, cũng phiền ông chi trả thù lao.”

“Cái này đương nhiên rồi, đương nhiên. Chúng tôi cũng cần phải cảm ơn ông ấy.”

“Người làm nghề này cũng cần phải ăn cơm mà. Chúng tôi hiểu rõ.”

“Cái thằng mất nết này! Đã có tuổi rồi, con cũng có rồi mà ăn nói chẳng ra làm sao.”

“Con chỉ nói thật mà thôi.”

“Ngoài ra, phương thức liên lạc của chúng ta cũng xin các ông giữ lại.”

“Hả? Ồ, nếu có vấn đề gì thì chúng tôi nhất định sẽ tìm đến các cậu.”

“Làm gì còn chuyện gì nữa chứ?”

“Chúng ta cũng đã nói qua rồi, ông Đoàn Khang.”

“…”

“Nếu như gặp phải thay đổi gì thì ông có thể tùy thời liên lạc với chúng tôi.”

“Được.”

Ngày 19 tháng 7 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm 01220020719G.wav.

“… Khụ, chúng tôi chủ yếu là đến để cảm ơn mọi người…”

“Không còn âm thanh của côn trùng nữa. Mà nói ra thì chuyện này kết thúc rồi phải không? Cái gia đình này xem như được như nguyện rồi nhỉ.”

Ngày 19 tháng 7 năm 2002, kết thúc ủy thác.

Ngày 21 tháng 4 năm 2003, người ủy thác đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 01220030421.wav.

“Chào ông Đoàn, mời ông uống trà.”

“…”

“Ông có khỏe không, ông Đoàn? Đã xảy ra việc gì sao?”

“Ồ… Tôi, tôi vẫn khỏe… Xảy ra chuyện… Chuyện là… Có một số chuyện… có chút kỳ lạ…”

“Mời ông nói.”

“Ừ… Tôi cũng không biết… Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì… Hình như tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình… Còn có vợ tôi… Chúng tôi đều có chút kỳ lạ…”