Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 80: Mã số 049 - con đường chết chóc (5)

Hai người đứng lại dưới một gốc cây trên vỉa hè, giống như đang định bắt xe.

“Không thấy nó đâu nữa rồi!”

“Chị Đàm, đừng lo lắng.”

“Ờ, được...”

“Đã cắn câu rồi. Nó đang tiếp cận các cậu. Bắt đầu diễn kịch từ bây giờ, dựa theo lời đối thoại đã chuẩn bị sẵn.”

“Ờ, đã rõ. Á Kỳ, đứa bé nên đặt tên là gì nhỉ?”

“Anh quyết định là được rồi, em đều nghe theo anh.”

“Tên chỉ một chữ “Thao” thì thế nào? Thao trong chữ hùng thao vĩ lược.”

“Không được.”

“Nghe không hay hả?”

“Cái tên đó quá là không may mắn. Trước đây em từng gặp một đứa đần độn có cái tên này. Nhưng mà, em vẫn phải cảm ơn nó.”

“Hả?”

“Nếu không phải vậy thì chồng trước của em cũng sẽ không chết, em cũng không thể lấy được tài sản để ở cùng với anh rồi.”

“Chồng trước của em không phải là bị tai nạn xe mà chết sao?”

“Ha ha...”

“Chú ý!”

Phía sau hai người đột nhiên hiện ra thân ảnh của một đứa trẻ, vươn tay ra nhanh như chớp, đẩy vào lưng của người phụ nữ. Người phụ nữ bị đẩy bay về phía trước, người đàn ông nhanh tay nhanh mắt đã kéo được cô ấy, khiến cô ấy ngã nhào xuống đất. Một chiếc xe đã dừng lại trái phép trên làn đường dành cho xe thô sơ bên cạnh vỉa hè, chặn phía bên trái hai người đang ngã xuống, cũng đã chặn được chiếc xe thô sơ đang chạy, không để cho hai người đó bị cán lên.

Đứa trẻ dậm chân nhanh như chớp, không cam lòng mà muốn đuổi theo tấn công, khi hai chân sắp bước ra khỏi vỉa hè, trong kẽ hở của viên gạch lát đường trên mặt đất đột nhiên bay ra một sợi dây thừng màu đỏ, đem đứa trẻ trói gô lại chặt chẽ. Đứa trẻ vặn vẹo trên mặt đất giống như một con sâu, không ngừng vùng vẫy, trên mặt hiện rõ nét kinh hoàng.

“Không sao chứ?”

“Vâng... Cám ơn anh.”

Người đàn ông đỡ người phụ nữ dậy, trở về lại vỉa hè.

Trong cửa hàng bên cạnh có hai nam một nữ đi ra, đều có khuôn mặt mơ hồ, người cầm đầu túm đứa trẻ đang bị sợi dây thừng đỏ trói chặt trên mặt đất lên giống như bắt gà vậy.

“A a a a a! Thả ta ra! Các người cái lũ chó chết này! Đê tiện! Ta phải giết ngươi! Aaaa...”

Người đàn ông rung rung tay, tiếng kêu của đứa trẻ liền giống như bị chặn lại vậy.

Bên thân một người đang đi tới đã xuất hiện nữ công an giao thông.

“Các anh muốn xử lí nó như thế nào?”

“Bán quách đi.”

“Cái gì?”

“Bán cho người tu đạo, bọn họ sẽ luyện chế nó hoặc là làm thức ăn cho con quỷ mà họ nuôi.”

“Tại sao lại không giết chết nó? Không phải các anh nói là muốn giải quyết nó sao?”

“Giết chết? Vậy không phải là quá tiện nghi cho nó hay sao?”

“Hả?”

“Luyện chế cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, xóa đi ý thức từng chút một, sẽ rất đau đớn. Còn như trở thành thức ăn, vậy thì sẽ càng đau đớn hơn. Tôi còn chưa gặp qua con quỷ được nuôi nào có thể ăn hết một con ác quỷ trong chốc lát, nó sẽ bị ăn thịt từng miếng một, phải bị gặm mấy tháng trời, mới có thể biến mất hoàn toàn.”

“Đáng đời! Đúng là không nên để nó chết một cách dễ chịu!”

“Lã Mộng Nhất, chị cũng nên an nghỉ rồi chứ?”

“Tôi...”

“Đừng có mà lại đưa ra điều kiện gì khác, sự nhẫn nại của tôi đã đến giới hạn rồi.”

“Ở đây vẫn còn có...”

“Vẫn còn một người bị hại.”

“...Chồng của tôi liệu có...”

“Anh ta không hề trở thành quỷ.”

“Ơ...”

“Lã Mộng Nhất.”

“Tôi biết rồi. Bây giờ tôi... rời đi đây...”

“Mạng sống luôn sẽ có một ngày phải kết thúc, có không cam lòng đi nữa thì cũng phải an nghỉ. Quỷ không nên tồn tại trên dương gian.”

“Vâng...”

Nữ công an giao thông trên màn hình từ từ biến mất.

“Cô ấy... chầu trời rồi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vừa nãy anh nói, quỷ không nên tồn tại trên dương gian, nhưng bọn họ đều tồn tại mà.”

“Cho nên điều anh ấy nói là ‘không nên tồn tại’, không phải là ‘không tồn tại’.”

“Vậy tại sao lại tồn tại chứ? Nếu như không có quỷ, nó chết thì chết rồi, chồng tôi sẽ...”

“Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chừa lại một cơ hội sinh tồn. Nếu như chồng chị trở thành quỷ, cùng chị âm dương gặp gỡ, chị sẽ vẫn còn cảm thấy như vậy sao?”

“Tôi...”

“Đừng nghĩ nhiều nữa. Chồng chị đã chết, không biến thành quỷ, chị vẫn còn sống thì phải tiếp tục sống tiếp.”

Năm người lên chiếc xe đậu sai quy định đó, rời khỏi con đường. Biển số xe cũng đồng dạng là một mảnh mơ hồ.

Ngày 15 tháng 7 năm 2008, đem Tiết Thao bán cho Huyền Thanh Chân Nhân. Đưa Đàm Á Kỳ về lại nhà giam. Kết thúc điều tra.

----

Khi tôi đóng tập hồ sơ lại thì có một chút mờ mịt.

Người của Thanh Diệp để tôi đọc bộ hồ sơ này là có ý gì chứ? Cảnh cáo tôi không nên lo chuyện bao đồng như Lã Mộng Nhất ư? Nhắc nhở tôi là bọn họ đang mất đi lí trí giống như Lã Mộng Nhất, rất có thể biến thành ác quỷ sao? Hay là muốn gợi ý cho tôi về vị “Huyền Thanh Chân Nhân” này?

Tôi tìm tòi trên mạng một chút về Huyền Thanh Chân Nhân, không có đối tượng nào phù hợp.

Tôi đã nghĩ rất lâu, đã cân nhắc rất nhiều loại khả năng, đem những khả năng đó liệt kê hết ra. Xem lại tờ giấy đó, tôi có chút không nắm được ý chính. Phải chăng nên đi đến tìm Thanh Diệp lần nữa? Bọn họ dường như không khoái trò gọi hồn, nhưng mà có đồ nghề, hẳn là có thể cho tôi một chọn lựa chứ? Nhưng nếu là bọn họ đang nhắc nhở tôi rằng bọn họ đang bị “ác hóa”, thì tôi không nên lại đi đến phòng nghiên cứu nữa.

Chuyện này khiến tôi chần chừ mấy ngày liền. Đào Hải bên đó vẫn đang tránh tôi giống như là chuột trốn mèo vậy. Mọi việc đều không thuận lợi.

Mà phiền nhất chính là cơn ác mộng đang quấy rầy tôi.

Đêm nào Trương San Mai cũng vào trong giấc mơ, bị treo trên sân khấu vùng vẫy vặn vẹo, đau khổ kêu gào.

Bởi vậy tôi ngày càng tiều tụy, cuối cùng không chịu nổi bèn đi lên chùa thắp nhang, nhưng mà đêm hôm đó vẫn còn nhìn thấy Trương San Mai.

Cô ta hẳn là đã bị kéo gãy xương cổ rồi, lại vẫn mạnh mẽ một cách quái dị, móng tay cấu chặt sợi dây thừng, những hạt kim tuyến pha lê lấp lánh đính trên ngón tay của cô ta đều bị cạy vỡ, bay ra rơi trên sân khấu. Máu tươi thấm vào dây thừng, cộng thêm vết máu và vết bầm đen do bị siết trên cổ của Trương San Mai, càng khiến người nhìn giật mình kinh sợ.

Nhìn thấy nhiều lần như vậy, tôi cũng có chút tê dại rồi, ai ngờ lần này lại có biến đổi mới.

Sợi dây thừng dường như không chịu nổi sức lực của Trương San Mai, giống như một cảnh quay đặc sắc trong phim, đang đứt rời từng lớp một, cuối cùng chỉ còn lại một sợi nhỏ bé.

Rầm!

Trương San Mai từ trên cao rớt xuống, cơ thể nện lên trên sân khấu, âm thanh vang vọng khắp rạp hát.

Tôi nhìn thấy có máu tươi từ đầu của cô ta chảy lan xuống dưới, đã thấm ướt một bên gò má của cô ta. Trong miệng cô ta tràn ra máu tươi, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn còn giữ lại trong chớp mắt thoát khốn từ trên không trung, khó che giấu nỗi vui mừng.

Tim tôi đập nhanh, cảm thấy được biến hóa này không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, tràng cảnh trước mắt lại bắt đầu lặp lại, Trương San Mai từ không trung rớt xuống, dãy dụa, ngã trên mặt đất. Lần này cô ta không chết ngay, mà là co giật cơ thể một lúc.

Tôi trở nên căng thẳng, hô hấp trở nên dồn dập.

Lần thứ hai lặp lại, tay của Trương San Mai ngọ nguậy.

Lần thứ ba lặp lại, Trương San Mai đưa tay chống xuống đất, lại gục xuống một cách vô lực.

Lần thứ tư lặp lại, Trương San Mai cố chống dậy nửa thân trên, không ngừng đổ ập vào trong vũng máu của chính mình.

Lần thứ năm lặp lại, Trương San Mai chống dậy nửa thân trên, quay đầu nhìn về phía tôi!

Trời sáng rồi.

Tôi sợ hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người, sau khi ngồi dậy thì dại ra một lúc, tự lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ người biến thành quỷ là Trương San Mai sao? Không phải là người đàn ông đã nói chuyện đó?”

Tôi không còn cách nào để trì hoãn nữa, vội vội vàng vàng đi đến Thanh Diệp. Khi mở cửa, tôi đã làm rất nhiều công tác tư tưởng, nhưng khi ngồi cố định trên ghế sô pha, vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Tôi đem tờ giấy liệt kê đặt lên bàn uống trà, lại đặt lên trên tờ giấy một đồng xu, hỏi một cách khiêm tốn: “Con người tôi ngu ngốc, đã nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được. Xin hỏi, ý của các anh là loại nào? Có thể lại cho tôi một chút trợ giúp hay không?”

Rất lâu sau đồng xu vẫn không nhúc nhích.

Cứ tiếp tục đợi như vậy thì sẽ trễ giờ đi làm, tôi chỉ có thể chán nản thu dọn đồ đạc rời đi.

Trong phòng làm việc, tôi lại bắt đầu đoán mò: Bọn họ rốt cuộc là không chỉ dẫn cho tôi, hay là điều muốn nói cho tôi không nằm trong bảng liệt kê?

“Chú em, cậu lại có chuyện gì sao?” Tí Còi nghe điện thoại, ngữ khí có vẻ rất không kiên nhẫn. Người ở đầu dây bên kia đã nói cái gì đó, Tí Còi từ chỗ ngồi nhảy phắt lên, kêu lớn: “Lại chết người rồi sao?”

Nhóm dịch: Hình Phong