Ngô Minh Lạc nửa tin nửa ngờ.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai thì cũng sẽ nghi ngờ thôi. Chỉ cần bỏ tiền ra liền có thể hoàn thành được tâm nguyện, Từ Phong này còn không niệm kinh hay lên đồng hoặc sờ quả cầu thuỷ tinh gì đó, càng nhìn lại càng thấy không đáng tin cậy.
Trước đó tôi cũng không nhìn thấy được nội dung cuộc gọi của Ngô Minh Lạc và Từ Phong, cũng không biết là Ngô Minh Lạc làm sao tìm được anh ta. Nhưng nếu chỉ vì muốn có một công việc sau khi ra trường, Ngô Minh Lạc chắc sẽ không cần phải làm đến mức như vậy. Trước khi gặp mặt nhau, chắc hẳn Ngô Minh Lạc đã thoả thuận một vài chuyện gì đó với Từ Phong rồi.
Từ Phong nhìn ra được là Ngô Minh Lạc đang do dự, anh ta vẫn nở nụ cười trên mặt, “Cô Ngô, tôi không thể nói cho cô biết những nguyên lí liên quan đến chuyện này được. Những gì mà tôi có thể nói cho cô biết thì lúc nãy tôi đã nói hết rồi. Cái nghề này của tôi là bẩm sinh. Nói thật thì bản thân tôi cũng không biết tại sao tôi lại có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng sự thật chính là như thế. Tôi có công việc chính thức, cái này chẳng qua chỉ là muốn kiếm thêm thu nhập thôi. Nếu như cô không tin thì thôi bỏ qua đi. Chúng ta coi như là làm bạn trước. Tôi làm bên chứng khoán, nếu như cô có vấn đề gì về mặt này thì tôi cũng có thể giúp đỡ cô, giải đáp thắc mắc cho cô.”
Những lời này của Từ Phong nghe càng giống lừa đảo, không phải là đang lừa người khác bỏ tiền ra để mua “siêu năng lực”, mà là dùng “siêu năng lực” làm mồi, muốn gạt người ta đầu tư chứng khoán.
Ngô Minh Lạc nhìn về phía Từ Phong với ánh mắt kì lạ.
Từ Phong cúi đầu trầm tư suy nghĩ một hồi, “Vậy hay là tôi cho cô Ngô đây thử một lần trước đi.”
Từ Phong vươn tay ra, “Cô Ngô có thể đưa tay cho tôi không?”
Ngô Minh Lạc suy nghĩ một hồi, đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Từ Phong.
Từ Phong nắm chặt tay của Ngô Minh Lạc.
Tôi vội liên kết lại với Ngô Minh Lạc, cảm nhận được có một cỗ sức mạnh đang truyền từ tay Từ Phong sang tay của Ngô Minh Lạc.
Ngô Minh Lạc trưng ra vẻ mặt khó hiểu, cô ta nhìn về phía hai bàn tay kia, rồi lại nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong đã rụt tay lại.
“Cô có thể thử xem sao, cứ tùy tiện cầu mong gì đó đi, tốt nhất là có thể thực hiện ngay lúc này. À, tôi đề nghị cô chỉ nên cầu những thứ gì nhỏ nhặt thôi, ví dụ như là quán cà phê này sẽ tặng cho cô một ly cà phê mới.” Từ Phong nói.
Ngô Minh Lạc khẽ bĩu môi, tỏ thái độ khinh thường.
Từ Phong lên tiếng “xin lỗi”, chìa tay về phía Ngô Minh Lạc, làm động tác “mời”: “Như vậy thì tự cô ước đi. Chỉ cần tập trung suy nghĩ về chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ có thể thành hiện thực.”
Ngô Minh Lạc khẽ nhìn xung quanh quán cà phê một lượt, cuối cùng lại nhìn về phía Từ Phong: “Được rồi.”
“Ồ, đúng rồi, có một điều này nữa. Ước nguyện của cô tốt nhất là không nên liên quan đến người khác. Cô có thể cầu rằng mình tìm được một công việc tốt, nhưng cô không được cầu là những người khác không tìm được việc làm. Đại khái là như vậy đấy.” Từ Phong nói.
Ngô Minh Lạc nháy nháy mắt, “Thôi được.”
Cô ta đưa mắt nhìn về phía ly cà phê.
Từ Phong vừa cười vừa nói: “Cô Ngô, tôi đã nói rồi, phải tập trung suy nghĩ đến một việc gì đó. Nếu như cô không có cách nào để tập trung thì có thể thử làm những động tác theo thói quen của mình, miệng thì luôn lẩm nhẩm lời cầu nguyện của mình.”
Ngô Minh Lạc cũng không cảm thấy phiền gì cả, cô ta suy nghĩ một hồi, hơi đỏ mặt, nhìn lướt qua những vị khách xung quanh và nhân viên phục vụ. Cô ta bắt chéo hai tay lại, đặt lên trên đầu gối, cúi thấp đầu xuống, bờ môi mấp máy.
Khoảng mấy chục giây sau, tôi cảm nhận được có hơi thở của ma mặt xanh.
Cúi đầu xuống, tôi liền thấy có một con ma mặt xanh đang chui lên từ dưới đất, nó bám vào cái ghế, bò lên người Ngô Minh Lạc.
Con ma mặt xanh này trông giống như những con khỉ ở trong sở thú vậy, mặc dù cũng là da bọc xương, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với lúc tôi nhìn thấy cái con ở bệnh viện.
Trước đó thì tôi cũng đã chú ý đến điểm này.
Theo thời gian bị quay ngược, ma mặt xanh không ngừng thu nhỏ lại.
Con ma mặt xanh bây giờ và con sau này không giống như cùng một loài.
Tôi quay đầu nhìn về phía Từ Phong.
Từ Phong khẽ nở nụ cười, nhìn chằm chằm về phía Ngô Minh Lạc, còn nhàn nhã ngồi đó uống cà phê.
Tôi khẽ lùi về sau để nhìn rõ hơn về hai người họ, nhưng mà từ nãy đến giờ Từ Phong không hề nhìn về phía con ma mặt xanh kia.
Anh ta không nhìn thấy nó sao?
Hay là cố tình không nhìn nó?
Tôi biết là Lý Tinh Phương không thể nhìn thấy ma quỷ, cũng không nhìn thấy ma mặt xanh, nhưng lúc đó Quách Ngọc Khiết cũng không nhìn thấy nó, chỉ có một mình tôi là nhìn thấy được ma mặt xanh thôi.
Lúc này mặc dù ma mặt xanh còn rất bé, nhưng móng vuốt của nó vẫn vô cùng sắc nhọn.
Nó bắt lấy yết hầu của Ngô Minh Lạc và cắn vào.
Ngô Minh Lạc giật cả mình.
Ma mặt xanh nhảy xuống từ trên người Ngô Minh Lạc, dường như nó đã lớn thêm một chút rồi. Nó bước qua mặt bàn, móng vuốt xẹt qua ly cà phê. Sau đó nó chui vào góc tường trong quán cà phê, con mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ngô Minh Lạc và sau đó nó đột nhiên biến mất.
Tôi giật mình.
Chỉ nghe một tiếng “xoảng”.
Ngô Minh Lạc nhìn về phía ly cà phê trước mặt.
Từ Phong khẽ ngẩng đầu lên.
Tôi cũng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Bên trên ly cà phê chợt xuất hiện những vết nứt. Cà phê chảy ra từ khe nứt đó, rồi chảy xuống cái đĩa kê ly cà phê.
Từ Phong khẽ nhíu mày, gọi nhân viên phục vụ tới lau dọn.
Ngô Minh Lạc đã ngây ngẩn cả người.
Nhân viên phục vụ đến xin lỗi và đổi ly cà phê khác cho Ngô Minh Lạc, nhưng cô ta cũng không chú tâm lắm.
“Sao rồi, cô Ngô?” Từ Phong hỏi.
Ngô Minh Lạc ngơ ngác“ồ” “ừ” hai tiếng.
“Cô Ngô, chỉ cần bỏ ra một trăm ngàn tệ là đã có thể thực hiện được điều ước của mình, giá cả phải chăng đấy chứ.” Từ Phong còn nói tiếp, “Tôi có thể kí thỏa thuận với cô, chỉ cần cô đồng ý giao dịch, số tiền kia có thể trả góp từ từ. Đương nhiên, cô cũng có thể đầu tư chứng khoán. Cuộc giao dịch này chỉ là một cuộc giao dịch bình thường thôi, cô vẫn có thể hưởng lợi nhuận nhận được thông qua việc đầu tư chứng khoán.”
Ngô Minh Lạc cắn chặt môi dưới.
Tôi không hiểu nổi con người Từ Phong.
Rốt cuộc anh ta là ai vậy? Anh ta đã nhắc đến từ chứng khoán hai lần, thoạt nhìn giống như là những nhân viên tiếp thị dở tệ vậy, nhưng năng lực của anh ta là có thật. Chuyện này là sao đây?
Tôi lại nhìn về chỗ con ma mặt xanh vừa biến mất.
Ma mặt xanh đã biến mất thật rồi. Cũng giống như lúc mà tôi bắt nó vậy, nó biến mất một cách đột ngột.
Ngô Minh Lạc đã hạ quyết tâm.
Từ Phong lên tiếng: “Vậy hãy làm giao dịch trước đi.”
Anh ta từ sau lưng lấy ra một tập đựng hồ sơ, rút tờ đơn mở tài khoản chứng khoán và thỏa thuận ủy quyền giao dịch.
Tôi cảm thấy có chút ngơ ngác.
“Xin cô yên tâm, đây là hợp đồng giao dịch chính thức. Cô nhìn này, đây là thẻ nhân viên của tôi. Những thủ tục này vốn là phải đến công ty mới làm được, những khách hàng mà muốn phục vụ tận cửa thì phải là khách VIP mới được.” Từ Phong vừa cười vừa nói.
Cái cảm giác quỷ dị trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt.
Ngô Minh Lạc đang xem thật kĩ những chi tiết trên hợp đồng.
Từ Phong quả đúng là một nhân viên tiếp thị chứng khoán, anh ta lên tiếng giải thích cho Ngô Minh Lạc, “... Cô chuyển một trăm ngàn từ tài khoản ngân hàng của cô sang tài khoản này trong ba ngày là được. Có thể lên trang web của công ty chúng tôi để tải phần mềm hỗ trợ khách hàng, cũng có thể chuyển khoản online...”
Ngô Minh Lạc xem đến trang cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện này, có thể bị người khác ảnh hưởng không?”
Từ Phong ngạc nhiên: “Ảnh hưởng gì?”
Ngô Minh Lạc cắn chặt môi, “Chính là những người giống như anh vậy. Tôi có một người bạn học, trước đây cô ấy từng mời người ta đến bắt ma...”
“Bắt ma?” Từ Phong bật cười, “Bây giờ đã là thời đại gì rồi, còn mê tín như thế?”
Ngô Minh Lạc vội đáp: “Đây là sự thật! Nếu không phải do chính tôi đã gặp phải những chuyện đó thì tôi cũng sẽ không tìm tới những người như anh đâu! Ai ai trong lớp chúng tôi cũng đều biết chuyện này! Còn có những người giống như tôi, đều là bởi vì đã tận mắt chứng kiến những chuyện đó! Cái Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp kia, bọn họ thật sự có bản lĩnh bắt ma quỷ đấy!”